Tinh Võ Môn

Chương 134

Biểu hiện kinh người làm cho Ô Tâm Lan cùng Long Điệp trợn mắt há hốc mồm, đám người La Quang Ngọc lại càng trố mắt đứng nhìn, chỉ có Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên trên mặt nhưng lại lộ vẻ tươi cười như có như không.

Vương Chí Đạo nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười cổ quái của Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên, trong lòng vừa động, cẩn thận đánh giá lại tên hải tặc vừa cùng chín tên khác bị hất tung bay, đang hôn mê ngay trước mắt mình đây, lập tức đã rất nhanh phát hiện ra có chỗ không hợp lý, cũng nhanh chóng rõ ràng được hàm nghĩa tươi cười của Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên.

Một Trương Bảo Tử này, trên thực tế là đang cùng các thủ hạ của hắn cùng nhau làm trò. Trò lừa bịp này cũng biểu diễn được rất giống như thật, chỉ có điều là tuy có thể giấu diếm được đám người Ô Tâm Lan, làm sao có thể giấu diếm được nổi Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên hai vị đại tông sư võ học này.

Về phần Vương Chí Đạo, khi ở kiếp trước đã xem qua không ít "giả đại sư" võ thuật biểu diễn, mặc dù hắn không thấy rõ được mới vừa rồi Trương Bảo Tử là dùng thủ đoạn gì để đem mấy tên hải tặc kia đánh bay, nhưng là chỉ cần hắn cẩn thận suy nghĩ lại một chút, thì đã minh bạch được mấy tên hải tặc kia rõ ràng là đã mượn lực đạp chân của chính bản thân mình mà bay ngược về phía sau. Nếu không thì tên hải tặc bị đánh bay làm sao có thể có được lực va chạm lớn đến như thế, làm cho Vương Chí Đạo súyt nữa tiếp không nổi.

Mặc dù xem thấu được trò lừa bịp của Trương Bảo Tử, nhưng mà Vương Chí Đạo vẫn là đang giả bộ ngu, cố ý đem hai bàn tay vỗ "bá bá" ầm lên, tán thưởng nói: "Lão đại ca quả nhiên là võ công cao cường, thiên hạ vô địch, mười người hán tử cường tráng như vậy, mà tại trước mặt của ngươi đều giống như là con kiến nhỏ bé, bay bắn ra toàn bộ. Lợi hại, thật sự là quá lợi hại rồi! Ta đối với ngươi kính ngưỡng giống như là nước sông cuồn cuộn mà liên miên không dứt..." (1)

Trong lúc bất tri bất giác, Vương Chí Đạo đã vô tình đem câu nói của siêu sao phim hài Châu Tinh Trì ở hậu thế nói ra, chỉ có điều mới nói đến một nửa, đã tự cảm thấy ghê ghê, nửa câu sau bị nghẹn lại trong cổ họng, cũng không nói ra được hết.

Mặc dù chỉ là nửa câu, nhưng là khi Trương Bảo Tử nghe được vào trong tai, cũng hiểu được phi thường khoái trá, "ha ha" cười to nói:

"Nghĩa đệ, trên thực tế việc này đối với ta không tính là gì cả. Nếu không phải là bởi vì sợ thuyền này sẽ bị hủy diệt, ta nhất định sẽ biểu diễn cho ngươi một chút Chấn sơn cước sở trường nhất của ta, cho ngươi rõ ràng cái gì mới là thiên hạ vô địch tuyệt thế thần công!"

"Đúng đúng, ta hoàn toàn tin tưởng, lão đại ca hay là không nên biểu diễn nữa, miễn cho sẽ làm lãng phí mất một chiếc chiến thuyền!" Vương Chí Đạo không tự chủ được mà nghĩ tới Cừu Thiên Trượng trong danh tác "Anh hùng xạ điêu" của Kim Dung lão gia tử. Bây giờ đây Trương Bảo Tử này cùng Cừu Thiên Trượng quả thật là vô cùng tương tự, đều là rõ ràng đang làm bộ, nhưng lại đắc ý giống như là đang làm thật, đều là một loại mặt dày. Trương Bảo Tử so với Cừu Thiên Trượng thì chỉ có hơn chứ không kém.

Điều duy nhất Vương Chí Đạo không hiểu được rõ ràng chính là Trương Bảo Tử này hao hết tâm tư như vậy, diễn trò đối với bọn họ để nhằm mục đích là cái gì? Chẳng lẽ chính là nghĩ muốn để cho bọn họ tin tưởng, hắn quả thật là cao thủ thiên hạ vô địch?

Sau khi biểu diễn công phu xong, Trương Bảo Tử lại càng hăng hái bừng bừng, không ngừng khuyên mời đám người Vương Chí Đạo ăn cơm uống rượu, nhiệt tình thể hiện đúng như là hắn cùng Vương Chí Đạo thực sự là huynh đệ kết bái. Đợi được đến sau khi cơm no rượu say, sắc trời cũng đã tối đen, Trương Bảo Tử lệnh cho thủ hạ an bài nơi nghỉ ngơi cho đám người Tôn Lộc Đường xong xuôi, sau đó lại yêu cầu Vương Chí Đạo về phòng hắn, nói là thân thiết lâu ngày không gặp, muốn cùng hắn nói chuyện cho thỏa sức một bữa.

Vương Chí Đạo không thể cự tuyệt. Lại vừa không rõ Trương Bảo Tử này đang làm cái trò quỷ gì, đành phải đáp ứng, nhưng lại âm thầm đối Ô Tâm Lan, Long Điệp hai nàng cùng đám người Tôn Lộc Đường đưa một ánh mắt, ám chỉ bọn họ cần phải cẩn thận một chút.

Đi tới phòng ngủ của Trương Bảo Tử Vương Chí Đạo vốn tưởng rằng Trương Bảo Tử sẽ ngửa bài với hắn. Thật không ngờ, Trương Bảo Tử nhưng lại cùng hắn nói hết chuyện nọ xọ chuyện kia, không phải là nói lại chuyện tình cảm kết bái huynh đệ, thì chính là khoe khoang võ công của hắn, hơn nữa từ trong lời nói cùng ánh mắt của hắn mà xem ra, Vương Chí Đạo nhìn không thấy đến nửa phần giả dối, cảm giác giống như chính mình hình như đúng thật là huynh đệ kết bái của hắn.

Càng ly kỳ hơn là, khi nói chuyện tới quá nửa đêm, Trương Bảo Tử hơi rượu dâng lên, rất tự nhiên ở trước mặt Vương Chí Đạo, nằm vật lên giường ngửa mặt lên trời ngáy như sấm ngủ say đi luôn.

Vương Chí Đạo quan sát hắn thật lâu, rốt cục khẳng định hắn đúng là thật sự đã ngủ say đi, cũng không phải là đang làm bộ. Điều này không khỏi khiến cho Vương Chí Đạo lần nữa cảm thấy không thể lý giải nổi: Thế này rốt cuộc là cái sự gì đây, Trương Bảo Tử này như thế nào mà đối với mình một điểm tâm ý đề phòng cũng không có? Chẳng lẽ hắn khẳng định chính mình sẽ không ám toán hắn, hay là hắn tự cho bản thân rất cao cường, tưởng rằng coi như là trong giấc ngủ cũng có thể ứng phó được nếu như mình ám toán hắn?

Suốt đêm hôm đó, Trương Bảo Tử ngủ được tiếng ngáy như sấm, nhưng Vương Chí Đạo thì một chút buồn ngủ cũng không có, đợi đến khi bình minh lên, rốt cuộc nhẫn nại không nổi, lặng lẽ đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ của Trương Bảo Tử.

Trước cửa đang có hai tên hải tặc thủ vệ, nhìn thấy Vương Chí Đạo đi ra vội vàng tôn kính làm một lễ, lập tức vuốt mông ngựa nói: "Tiểu lão tổ tông, ngài thức dậy thật là sớm hả!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Lại còn gọi mình là "tiểu lão tổ tông"? Vương Chí Đạo nghe thấy cả người cảm thấy không được tự nhiên, đành miễn cưỡng cười nói:

"Đúng vậy, ta luôn rời giường vào lúc này. Được rồi, lão tổ tông của các ngươi vẫn còn đang ngủ, tốt nhất không nên quấy rầy hắn, để cho hắn ngủ thêm một lúc nữa đi hả!"

"Dạ dạ, tiểu lão tổ tông, tình cảm của ngài cùng lão tổ tông quả thật là tốt!" Hai tên hải tặc này cũng giống như Thân Đại Hải, vẻ mặt hiện rõ biểu tình nịnh nọt, tiếp tục vuốt mông ngựa mà nói với Vương Chí Đạo: "Được rồi, tiểu lão tổ tông, chúng ta thấy Ô cô nương cùng Tôn lão tiên sinh bọn họ cũng đã rời giường rồi, lúc này đang ở trên boong thuyền đón gió biển ngắm, nói là muốn ngắm mặt trời mọc đó!"

"Tốt, ngắm mặt trời mọc trên biển đúng thật là rất hay đó, ta đây cũng nên đi xem một chút, hai người các ngươi không cần đi theo!" Vương Chí Đạo vừa nói xong vội vàng rời khỏi hai tên hải tặc còn đang muốn vuốt mông ngựa tiếp, hướng boong tàu chạy đi.

Trên boong tàu tất cả mọi người cùng đang ở đó, Ô Tâm Lan cùng Long Điệp đứng chung một chỗ, còn La Quang Ngọc, Chi Biến Đường, Hàn Mạc Hiệp cùng Quý Công Bác thì đang vây quanh hai người Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên, đang thương lượng chuyện gì đó. Nhìn thấy Vương Chí Đạo đi lên, vẻ mặt mọi người cùng kinh ngạc, La Quang Ngọc cười nói: "Chúng ta còn đang lo lắng ngươi sẽ bị lão bạch đầu quái vật kia ăn thịt rồi, không nghĩ tới ngươi có thể bình an vô sự đi ra!"

Ô Tâm Lan thì vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Vương Chí Đạo, bạch đầu quái vật kia đã cùng ngươi nói chuyện gì? Các ngươi không phải là đã ngửa bài rồi chứ?"

"Ngửa bài? Không, việc đó quả thật không có. Cả đêm hắn cùng ta hết chuyện nọ xọ chuyện kia, đều là nói những chuyện nhà cửa gia đình bình thường như là ăn cơm uống nước. Tỷ như hỏi quá khứ kinh nghiệm của ta, từ khi nào lại nhận thức được hai người các ngươi, ý định lúc nào thì sẽ thành thân, muốn sinh mấy hài tử hả, khi sinh được hài tử rồi thì cho hắn làm con nuôi hả, hoặc là khoe khoang hắn võ công lợi hại như thế nào, ở trên biển uy phong như thế nào, vân vân gì đó!"

Ô Tâm Lan cùng Long Điệp nghe được mấy từ " thành thân", "sinh hài tử", không tự chủ được lần nữa đỏ mặt, cùng hung hăng trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái.

La Quang Ngọc nghe được không hiểu chút nào, không nhịn được hỏi: "Hắn đối với chúng ta diễn các trò như vậy, mục đích rốt cuộc là cái gì?"

"Không biết, hơn nữa ta cảm giác được, một bạch đầu quái vật này hình như không phải đang diễn trò với ta, cùng hắn nói chuyện suốt một buổi tối, ta cảm giác được hắn hình như thật sự coi ta là kết bái huynh đệ của hắn. Cái loại chân tình tất lộ này, bộ dáng một điểm cũng không giống như là giả vờ!" Vương Chí Đạo vẻ mặt nghi hoặc nói.

Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên, Tôn Lộc Đường hỏi: "Hắn có thể có hành động thật cao minh, làm cho ngươi cũng nhìn không ra sơ hở hay không?"

"Nếu nói như là đang diễn trò, như vậy hắn có thể là một diễn viên diễn xuất cao minh nhất trên đời này đó. Nhưng là ta cảm giác thấy một điểm cũng không thể nào. Quan trọng hơn là, hắn đối với ta một điểm tâm ý phòng bị cũng không có, rõ ràng ngủ ngáy khò khò ngay trước mặt ta. Ta cẩn thận quan sát gần nửa đêm, khẳng định là hắn ngủ say tít, không phải là giả bộ!"

Ô Tâm Lan nghe vậy sững sờ nói: "Theo lời ngươi nói như vậy, hắn là thật sự nghĩ rằng ngươi là nghĩa đệ của hắn? Có thể là hắn thật sự có một huynh đệ kết bái, lớn lên với ngươi giống nhau như đúc, hơn nữa cũng gọi là Vương Chí Đạo hay không ?"

Lời này vừa nói ra, Ô Tâm Lan lập tức cảm giác được điều này rất hoang đường, không nhịn được mà "khúc khích" nở nụ cười.

---------------------

Chú thích:

(1) -"Kính ngưỡng giống như là nước sông cuồn cuộn mà liên miên không dứt": câu nịnh bợ kinh điển của Châu Tinh Trì trong vai Vi Tiểu Bảo phim Lộc Đỉnh Ký (Royal Tramp), sau đó được đám quan lại trong phim đua nhau dùng theo.

o0o

Lại nghe Long Điệp nói: "Có lẽ thật sự đó, Vương Chí Đạo không phải từng bị mất trí nhớ hay sao? Chuyện tình của hắn trước khi gia nhập Tinh Võ Môn người nào cũng không biết, ngay cả Tinh Võ Môn các ngươi mọi người đều không rõ ràng lắm quá khứ của hắn. Có lẽ hắn quả nhiên là kết bái huynh đệ của bạch đầu quái vật, chỉ là do chính hắn lại quên đi mà thôi."

Lời này vừa ra, Ô Tâm Lan cùng đám người La Quang Ngọc không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều thần sắc cổ quái nhìn lại Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo bật cười nói: "Nói hươu nói vượn, làm sao có thể có chuyện tình trùng hợp như vậy, việc này căn bản là không có khả năng! Long Điệp, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ thích nói đùa hả. Thế này làm cho ta cũng thấy bất ngờ đó!"

Long Điệp lờ mờ nói: "Vậy ngươi có thể giải thích trước khi ngươi gia nhập Tinh Võ Môn rốt cuộc đã làm cái gì không, lại đã sống ở chỗ nào?

Còn nữa, ngươi tại sao lại như vạn sự đều thông suốt, tựa hồ như chuyện gì cũng biết? Hơn nữa ngươi lại có thể nói được vài loại ngôn ngữ, tay súng lại càng không thể tưởng tượng nổi? Quan trọng hơn là, khi chúng ta gặp phải đại nạn trên biển, ngươi chẳng những một điểm lo sợ cũng không có, lại còn rất nhẹ nhàng đi làm ra được nước ngọt cho chúng ta uống, làm thuyền buồm, cũng mang chúng ta đi tìm được tới đảo. Những cái bản lãnh đó, ngươi rốt cuộc là đã học được ở đâu, không học tự biết hay sao? Nếu như ngươi trước kia đúng là một hải tặc, thì hết thảy lại có thể giải thích được thông suốt. Hải tặc lênh đênh phiêu dạt trên biển, có thể đi đến bất cứ quốc gia nào, học được ngôn ngữ của bọn họ, nắm giữ được khoa học kỹ thuật của bọn họ đều rất dễ dàng. Về phần tài súng thần kỳ của ngươi, nếu không phải là do ở trên biển dùng súng bắn chim, thì cũng là do cướp bóc thuyền khác, cùng người đánh giết nhau mới luyện ra được chứ? Ta chính là không chỉ một lần nghe thấy ngươi nói 'công phu chân chính là do đánh nhiều mà có, không phải do luyện mà thành', vậy thì tài súng thần kỳ của ngươi là từ đâu mà đánh ra được? Ở đâu có chiến trường cho ngươi đi đánh? Trừ phi chính ngươi là hải tặc!"

Vương Chí Đạo nghe được sững sờ, thấy Ô Tâm Lan cùng bọn người La Quang Ngọc đều nửa ngờ nửa tin mà nhìn vào mình, trong lòng không khỏi cười khổ, thở dài nói: "Long Điệp ơi là Long Điệp, trí tưởng tượng của ngươi thật đúng là phong phú hả. Ngay cả ta đây nghe xong cũng đã cho rằng chính ta trước kia đúng là hải tặc rồi. Chỉ có điều ta có thể rõ ràng nói cho ngươi, ngươi đoán là sai lầm, ta tuyệt đối không phải hải tặc, cũng không nhận ra bạch đầu quái vật kia.

Ta từng mất trí nhớ đúng là không sai, nhưng là trí nhớ của ta sớm đã khôi phục toàn bộ rồi, những sự tình trước kia của ta không phải ta không muốn nói cho các ngươi, chỉ là ta không biết nên nói như thế nào. Nếu như các ngươi cương quyết phải biết được, vậy sau này ta sẽ chậm rãi nói cho các ngươi biết. Chỉ có điều là bất kể quá khứ của ta ly kỳ đến đâu, cũng tuyệt đối không quan hệ cùng hải tặc!"

"Nếu nói như vậy, vậy thì hành động của bạch đầu quái vật đúng là không thể giải thích thông suốt được. Hắn có võ công kinh người như vậy, nhưng lại giả thần giả quỷ gạt chúng ta làm cái gì?" La Quang Ngọc thì thào như đang tự hỏi mình.

"Võ công của bạch đầu quái vật là giả, thực lực chân chính của hắn chỉ sợ chưa chắc đã ở trên ta và ngươi. Về điểm này, tin tưởng Tôn lão tiên sinh cùng Cam tiền bối đã sớm nhìn ra, đúng không!" Vương Chí Đạo cười nói.

"Như thế nào được, hắn đem mười người đánh bay đi, điều này là chúng ta tận mắt nhìn thấy mà, điều này sao có thể là giả? Huống chi thân thể của hắn to lớn đến đáng sợ như vậy?" Ô Tâm Lan ngẩn người hỏi.

"Chính thức "bay" trên thực tế chỉ có sáu người người, hơn nữa bọn họ cũng không phải là bị bạch đầu quái vật đánh bay, mà là mượn lực đạp chân đem chính mình bay ngược về sau. Về phần bốn người khác, là bị bọn họ dùng thủ đoạn xảo diệu từ bên người bạch đầu quái vật kéo bay theo. Về phần thân thể hắn đáng sợ, điều đó cũng không có ý nghĩa gì, người lớn lên dị thường cường tráng cũng không có nghĩa là sẽ nhất định rất lợi hại. Cơ thể chỉ cần thông qua phụ trọng huấn luyện là có thể biến thành thô to, nhưng là muốn trở thành một cao thủ võ thuật, vẫn là không có khả năng!" Vương Chí Đạo giải thích nói.

"Ngươi là ý nói, bọn hải tặc này cùng bạch đầu quái vật đang cùng nhau diễn trò để lừa gạt chúng ta? Điều này sao có thể, chẳng lẽ bọn hải tặc này mỗi đứa đều là cao thủ diễn trò?" Long Điệp vẻ mặt khó có thể tin hỏi lại.

"Hẳn là chỉ có một bộ phận nhỏ hải tặc là đang diễn trò, về phần những hải tặc khác, kể cả Thân Đại Hải trong đó, đều là những kẻ bị lừa gạt. Bọn họ cũng nghĩ lầm bạch đầu quái vật thật sự là Trương Bảo Tử một trăm ba mươi tuổi, đối với hắn kính sợ dị thường, coi sùng bái giống như thần thánh."

"Để cho ta phân tích thêm một chút. Thứ nhất, bạch đầu quái vật chỉ là bị một loại bệnh giống như bệnh 'thiếu niên bạch đầu' làm cho râu tóc lông mi của hắn đều phát trắng như tuyết, trên thực tế hắn tuổi tác cũng chưa có vượt qua được năm mươi, cho nên hắn không có khả năng là Trương Bảo Tử. Thứ hai, cơ thể của hắn rất phát đạt, nhưng là võ công lại không có gì đặc biệt, nhưng vẫn tự biên tự diễn, khoe khoang chính mình võ công vô địch thiên hạ. Thứ ba, có ít nhất sáu tên hải tặc đã cũng hắn thông đồng với nhau, lừa gạt bọn hải tặc còn lại. Thứ tư, bạch đầu quái vật này hành động phi thường cao minh, hắn biết rõ rằng ta không có khả năng là nghĩa đệ của hắn, nhưng lại vẫn cư xử như là... Không, chỗ này có vẻ nói không thông được. Ta mới vừa rồi đã có nói qua, bộ dáng của hắn một điểm cũng không giống như đang diễn trò. Huống chi cho dù là hắn thực sự đang diễn trò, như vậy thì mục đích của hắn lại là cái gì đây?" Vương Chí Đạo cảm thấy rất đau đầu, không nhịn được mắng:

"Con mẹ nó, đây là lần đầu tiên gặp phải sự tình làm cho ta nghĩ mãi không ra!"

Long Điệp lờ mờ nói: "Nếu như hắn không phải là đang diễn trò, vậy thì ngươi đúng thật là nghĩa đệ của hắn rồi, nếu không thì trừ phi hắn là bị bệnh thần kinh!"

Lời này vừa ra, Vương Chí Đạo không khỏi trong lòng vừa động, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm vào Long Điệp. Hắn nhìn chằm chằm mãi đến khi Long Điệp cảm thấy có chút trong lòng bất an mới nói: "Đúng vậy. Ta như thế nào lại không nghĩ đến, có lẽ bạch đầu quái vật này cùng ngươi là giống nhau, tinh thần bất bình thường đó!"

Long Điệp nổi giận đùng đùng quát lại Vương Chí Đạo: "Vương Chí Đạo, ngươi mới là tinh thần bất bình thường!"

Vương Chí Đạo ha ha cười nói: "Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng tức giận như vậy chứ!"

Long Điệp vẫn còn chưa kịp mắng tiếp, đã thấy Thân Đại Hải đi tới boong tàu, vẻ mặt nịnh nọt đối Vương Chí Đạo nói: "Tiểu lão tổ tông, lão nhân gia ngài nguyên lai là ở chỗ này hả!"

Lại tới nữa, Vương Chí Đạo tức giận nói: "Có chuyện gì?"

Thân Đại Hải nói: "Lão tổ tông đã rời giường rồi, mời các ngươi đi ăn bữa sáng, đồng thời ta đây nghĩ muốn thương lượng với các ngươi một chút, còn có hơn hai giờ nữa sẽ đến bến tàu Thượng Hải rồi. Bởi vì chúng ta đây chính là hải tặc, Ngũ kỳ thuyền không ai không biết, người của Tô giới Thượng Hải nhất định sẽ ngăn cản chúng ta đây cập bến, nhưng là lão tổ tông lại nhất định phải đi Thượng Hải tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu cùng với các ngươi. Cho nên ta đây định thương nghị một chút, để cho lão tổ tông sang ngồi cùng thuyền với các ngươi, cùng các ngươi đi Thượng Hải trước. Chúng ta đây sẽ nghĩ biện pháp lên bờ sau, vì lão tổ tông mà ra sức cổ động, diễu võ dương oai!"

Đám người Vương Chí Đạo lần nữa hai mặt nhìn nhau, một lúc sau Vương Chí Đạo mới hỏi lại: "Lão tổ tông của các ngươi đồng ý sang ngồi thuyền của chúng ta sao?"

Thân Đại Hải vội nói: "Như thế nào lại không đồng ý. Lão tổ tông nói, ngài là nghĩa đệ của ông ấy, ngồi thuyền của ngài ông ấy rất yên tâm!"

Ho khan một tiếng, Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Vậy tốt lắm, sẽ theo như lời các ngươi mà làm đi, các ngươi mau đi chuẩn bị đi!"

"Dạ dạ, chúng ta đây lập tức sẽ chuẩn bị thật tốt! Tiểu lão tổ tông, lão tổ tông đang ở phòng khách chờ các ngài ăn bữa sáng, mời các ngài theo ta đó thôi!" Thân Đại Hải vui đến không tự kìm hãm được, liền nói.

Đi theo phía sau Thân Đại Hải, Ô Tâm Lan thấp giọng hỏi Vương Chí Đạo: "Bạch đầu quái vật này hình như thật sự muốn tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu đó. Kỳ quái thật, nếu như hắn đúng thật là tên lừa gạt như ngươi nói, vậy thì ý định như thế nào để chiến thắng? Vẫn dùng 'giả công phu' đến hù dọa người sao?"

Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Ta bây giờ một điểm cũng không thể rõ được, hay là đi đến đâu sẽ tình đến đó hả. Đến lúc nào đó chúng ta sẽ minh bạch, hắn không có khả năng vĩnh viễn cùng chúng ta tiếp tục giả bộ như vậy!"

Đi tới phòng khách, Trương Bảo Tử vẫn giữ nguyên thái độ nhiệt tình giống như ngày hôm qua, dọn lên một mâm lớn bữa sáng rất phong phú xin mời đám người Vương Chí Đạo ngồi vào vị trí. Chỉ có điều tại trước lúc ăn cơm, lại có một tên hải tặc đi tới trước mặt Trương Bảo Tử, trình lên một cái hộp nói: "Lão tổ tông, ông đã quên ở trước bữa sáng phải uống thuốc trước đã."

"A, đúng đúng, lại vừa quên mất không uống thuốc!" Trương Bảo Tử tiếp nhận cái hộp mở ra, từ bên trong lấy ra một hoàn thuốc màu vàng, để vào trong miệng, sau đó uống vào một hớp rượu nuốt thuốc xuống.

Vương Chí Đạo nhìn thấy tên hải tặc nhắc Trương Bảo Tử uống thuốc chính là một tên hải tặc trong đám mấy tên ngày hôm qua đã theo Trương Bảo Tử thông đồng làm bộ biểu diễn công phu, trong lòng không khỏi chợt động, liền tỏ ra bộ dáng rất tự nhiên hỏi: "Lão đại ca, thân thể của ngươi không tốt hay sao? Sao lại uống thuốc gì đó?"

Trương Bảo Tử cười ha ha nói: "Nghĩa đệ yên tâm, cơ thể của đại ca ta đây rất khỏe, không khuyết điểm không đau nhức. Thuốc này cũng không phải để chữa bệnh, mà là Cửu chuyển kim đan, mỗi ngày buổi sáng ăn một viên, phối hợp cùng tu luyện "Trường sanh quyết", sẽ mang lại kết quả rất tốt cho ta trường sinh. Ta có thể sống đến một trăm ba mươi tuổi vẫn đang cường tráng như thế này, chính là nhờ vào Cửu chuyển kim đan này đó!"

Vương Chí Đạo sợ run mà hỏi thăm: "Lão đại ca, ngươi là ở đâu mà có được Cửu chuyển kim đan này vậy?"

"Đây là một người tên là Sơn Khẩu, bằng hữu Nhật Bổn, đưa cho ta. Năm đó hắn gặp phải tai nạn trên biển, được ta cứu giúp. Vì báo đáp ân cứu mạng của ta, hắn đưa cho ta Cửu chuyển kim đan này cùng "Trường sinh quyết", dặn dò ta phải muốn mỗi ngày uống thuốc, mỗi ngày tu luyện. Vì tránh cho ta bị hết thuốc uống, hắn lại còn rất hảo tâm để cho con gái của hắn cứ cách một khoảng thời gian lại tặng thuốc cho ta. Đúng rồi, nghĩa đệ, con gái của hắn thật sự là rất xinh đẹp, tên cũng rất êm tai, gọi là Ngọc Tử, hôm nào có dịp ta sẽ giới thiệu cho ngươi một chút, cho các ngươi nhận thức nhận thức. Lấy bản lãnh của nghĩa đệ ngươi, nói không chừng sẽ thu được nàng làm lão bà thứ ba của ngươi đó. Như vậy lão đại ca sẽ không cần lo lắng việc cung ứng Cửu chuyển kim đan có thể bị cắt đứt, hơn nữa ngươi cũng có thể theo ta cùng nhau tu luyện đạo Trường sinh bất lão!"

Trương Bảo Tử lại không thèm để ý có Ô Tâm Lan cùng Long Điệp ở đây, nói giỡn không kiêng nể gì.

Vương Chí Đạo nhưng lại nghe được liền ngẩn người. Sơn Khẩu? Ngọc Tử? Không hề nghi ngờ gì nữa, Trương Bảo Tử nói nhất định là Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử. Quái lạ, bất kể là ở đâu cũng gặp phải những sự tình liên quan đến gia tộc Sơn Khẩu thế này?

Nhìn lại một chút ánh mắt của tên hải tặc đưa thuốc kia, Vương Chí Đạo lại hỏi Trương Bảo Tử: "Lão đại ca, ngươi có thể nói cho ta biết hay ko, sau khi ngươi ăn Cửu chuyển kim đan đó lúc, thì có cái cảm giác gì?"

Trương Bảo Tử nhớ lại nói: "Bình thường thì không có cảm giác gì, chỉ là trong lúc tu luyện "Trường sinh quyết", liền có cảm giác tung bay bồng bềnh, hình như giống với đang lơ lửng ở trên đám mây, làm ta quên đi hết thảy, phi thường tuyệt vời, thật muốn vĩnh viễn cứ như vậy không đi xuống nữa!"

Chứng kiến ánh mắt Trương Bảo Tử mê say giống như hít thuốc phiện, Vương Chí Đạo trong lòng chấn động, rốt cục đã rõ ràng được đây là cái sự tình gì!

Bình Luận (0)
Comment