Tinh Võ Môn

Chương 135

Sau khi ăn xong bữa sáng, đám người Vương Chí Đạo lại một lần nữa leo lên "Thần chu hào", Trương Bảo Tử hiển nhiên cũng đi theo, bên người hắn cũng mang theo tám tên hải tặc nữa, ngoại trừ Thân Đại Hải cùng một tên hải tặc khác tên là Trứ Sơn Uy, còn sáu tên còn lại chính là sáu tên hải tặc đã bị Vương Chí Đạo hoài nghi vào ngày hôm trước đã cùng Trương Bảo Tử làm trò biểu diễn công phu.

Sau khi yêu cầu Ngũ Mật thuyền trưởng an bài cho Trương Bảo Tử một gian khoang thuyền rộng rãi tiện nghi để cho lão làm chỗ nghỉ ngơi, Vương Chí Đạo bị Ô Tâm Lan lôi kéo đến khoang thuyền của Tôn Lộc Đường.

Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên, Long Điệp cùng đám người La Quang Ngọc đều đang ở đó. Nhìn thấy Vương Chí Đạo tiến vào, La Quang Ngọc không nhịn được hỏi: "Lão bạch đầu quái vật kia đang làm cái gì vậy?"

"Đang tiếp tục tu luyện "Trường sinh quyết" đó. Hắn thật sự tin rằng cái đó là Kim đan đại đạo có thể làm cho hắn trường sinh bất lão!" Vương Chí Đạo hỏi: "Các ngươi bảo ta đến có chuyện gì sao?"

La Quang Ngọc trước hết liếc mắt nhìn Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên một cái, sau khi đã ngầm thống nhất với nhau mới quay sang Vương Chí Đạo nói:

"Chúng ta đã chứng thật, năm chiến thuyền hải tặc kia thật sự đã rời đi rồi, hiện nay chúng ta sẽ lập tức về tới bến tàu Thượng Hải. Dựa theo tốc độ của chúng ta, năm chiến thuyền hải tặc kia cho dù bây giờ quay đầu, cũng không có khả năng truy đuổi lại được chúng ta!"

"Như vậy thì sao đây?"

"Chúng ta đang có ý định phát động đánh bất ngờ đám Bạch đầu quái vật, đem bọn chúng bắt lại. Bên người Bạch đầu quái vật chỉ có tám tên hải tặc, nói về thực lực tuyệt đối không hơn được so với chúng ta. Chỉ cần chúng ta đến được gần bọn chúng trong vòng hai mươi bước rồi phát động tập kích, bọn chúng cho dù muốn nổ súng cũng không kịp!"

"Nhưng là tại sao chúng ta lại muốn tập kích bọn họ để làm gì?" Vương Chí Đạo hỏi.

La Quang Ngọc trợn mắt nhìn trừng trừng, nói: "Ngươi không sao đấy chứ? Bạch đầu quái vật chính là gian tế của tiểu Nhật Bản đó, ngay chính bản thân hắn cũng đã thừa nhận rồi. Nếu để cho hắn đi Thượng Hải, nói không chừng sẽ làm ra những sự việc gì đó gây nguy hại cho người Trung Quốc chúng ta. Vậy chúng ta cần phải đem bọn chúng bắt trước khi 'Thần chu hào' tới được Thượng Hải!"

"Không sai!" Lại nghe Chi Biến Đường nói: "Bắt bọn chúng xong hãy để ta đến tra hỏi, ta đây không tin hắn còn có thể theo chúng ta tiếp tục diễn trò như thế!"

"Các ngươi sai lầm rồi!" Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Bạch đầu quái vật cũng không phải là gian tế của tiểu Nhật Bản, cũng không phải là đang cùng chúng ta diễn trò, hắn đúng là thật sự nghĩ rằng ta là huynh đệ kết bái của hắn. Ta đã hiểu được rõ ràng đây là cái sự tình gì rồi!"

Mọi người nghe được đều ngẩn người, Ô Tâm Lan hỏi: "Hắn không phải là người của Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử kia hay sao? Lúc trước không phải hắn đã thừa nhận rồi hay sao?"

"Hắn cũng không có thừa nhận, hắn chỉ là nói Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử đã cho hắn 'Cửu chuyển kim đan' cùng 'trường sinh quyết', cũng không có nói rằng hắn là người của Sơn Khẩu Dụ Nhân hoặc Sơn Khẩu Ngọc Tử. Nếu như hắn thật sự là người của Sơn Khẩu gia tộc, chỉ sợ là đã sớm cho bọn hải tặc đem chúng ta vãi đạn bắn chết rồi, làm sao còn có thể cùng ta xưng huynh gọi đệ, lại còn chịu lên thuyền của chúng ta?"

La Quang Ngọc thần sắc vừa động, hỏi: "Ngươi là ý nói, Cửu chuyển kim đan mà tiểu Nhật Bản cấp cho Bạch đầu quái vật là có vấn đề? Tiểu Nhật Bản đã dùng thuốc đó để khống chế được thần trí của Bạch đầu quái vật?"

"Nói như thế thì không thông!" Nhưng là Tôn Lộc Đường lại lắc lắc đầu nói: "Trên đời này không có khả năng có loại thuốc gì có thể khống chế được thần trí của con người. Nếu mà thực sự có, chỉ sợ trên đời này sẽ đại loạn mất!"

"Loại thuốc kia cũng không phải là khống chế được thần trí của Bạch đầu quái vật, mà chỉ là đem hắn tẩy não mà thôi!" Vương Chí Đạo lại giải thích nói: "Nếu như ta đoán không lầm, thì Cửu chuyển kim đan kia hẳn là một loại thuốc có thể sinh ra ảo giác, làm cho trí nhớ hỗn loạn, ý chí bị thư giãn mờ mịt cực kỳ. Loại dược vật này thường chỉ dùng đến khi đang thi triển thôi miên thuật, nó có thể làm cho hiệu quả của thôi miên thuật tăng lên vài lần. Bạch đầu quái vật trên thực tế là đã bị tiểu Nhật Bản thi triển thôi miên rồi."

"Thôi miên thuật? Thôi miên thuật lại có thần kỳ như vậy sao?" Bọn người La Quang Ngọc cảm thấy khó có thể tin nổi.

"Con người mặc dù được xưng là 'Vạn vật chi linh', trong các sinh vật có được đại não thông minh nhất, nhưng là đại não của con người cũng là yếu ớt nhất, rất dễ dàng bị ảnh bởi những thứ bên ngoài. Người có ý chí không đủ kiên định, chỉ cần bị ám thị một chút thì sẽ sinh ra ý nghĩ tương ứng, thân thể cùng hành động đều theo bản năng mà bị nội dung ám thị điều khiển. Ví dụ có thể nói như, nếu một người uống một chén nước vốn rất sạch sẽ, nhưng lại có một người khác nói với hắn rằng nước đó không sạch, uống vào sẽ đau bụng, có lẽ hắn chỉ cười trừ. Nhưng là người thứ hai, thứ ba, thậm chí nếu như ngay cả thầy thuốc mà hắn tín nhiệm nhất cũng nói là nước đó không sạch sẽ, nếu uống vào sẽ bị đau bụng, như vậy hắn sẽ tin. Mà cái loại 'tin tưởng' này sẽ khiến cho đầu óc của hắn lại hạ cho thân thể một mệnh lệnh, làm cho bụng hắn vốn thật là không có gì lại nổi đau lên.

Đây là tác dụng của ám thị tâm lý. Thôi miên thuật chính là kỹ xảo cao cấp được phát triển ra từ ám thị tâm lý. Một người nếu bị thôi miên rồi, thân thể sẽ có thể làm ra đủ mọi loại sự tình mà lúc đang tỉnh táo không thể làm được, bởi vì ở trạng thái bị thôi miên thì dễ dàng khống chế công năng của đại não hơn là khi còn đang tỉnh táo. Đại não chính là Tổng tư lệnh của cơ thể, nếu như đại não đã 'không muốn', thì ngươi muốn nhấc chân hạ tay cũng không thể. Ngược lại, nếu như đại não của ngươi lại cho rằng chân cẳng của ngươi là bình thường, thì ngay cả một người què cũng có thể bỏ cây nạng xuống mà đi lại bình thường tiêu sái. Đây chính là ma lực thần kỳ của Thôi miên thuật!"

"Ngươi là ý nói, Bạch đầu quái vật chính là đã bị tiểu Nhật Bổn dùng Thôi miên thuật khống chế được rồi sao. Hành vi của hắn cũng không phải là ý chí của chính hắn, mà là kết quả do tiểu Nhật Bổn thao túng mà ra hay sao?" La Quang Ngọc vẫn là cảm thấy khó có thể tin được.

"Cũng không hoàn toàn là như vậy, Thôi miên thuật sở trường nhất là trong lĩnh vực làm ảnh hưởng đến trí nhớ của người khác, tỷ như tẩy não, hoặc là làm cho kẻ khác sinh ra ảo giác, làm cho người đó coi những chuyện vốn không tồn tại lại coi như đang tồn tại, còn những chuyện vốn là thật sự tồn tại lại coi như không tồn tại. Những cái ví dụ về dạng này thì trên đời chỗ nào cũng có, một người mà ý chí mềm yếu không đủ kiên định, cho dù không cần đến Thôi miên thuật, chỉ cần dùng ngôn ngữ đơn giản kích thích hoặc ám thị là đã có thể làm hắn sinh ra ảo giác, tỷ như nói chứng kiến được ma quỷ âm hồn gì đó. Càng đặc biệt chính là, cho dù chưa có người nào kích thích ám thị hắn, hắn vẫn có thể đang cho là đã chứng kiến ma quỷ âm hồn, đây là bởi vì chính bản thân hắn lại tự kích thích ám thị chính mình, điều này trong học thuyết về Thôi miên thuật gọi là 'Tự kỷ ám thị'.

Cho nên một người mà ý chí không kiên định thì sau khi giết người sẽ cả ngày sợ hãi bất an, ảo tưởng bị âm hồn của người bị giết đi theo bên người hắn, quấn quít lấy hắn. Như vậy bất tri bất giác trong lúc đó, hắn đã tự thôi miên chính mình rồi, vì thế mới sinh ra ảo giác, thấy được hồn phách người bị giết, thậm chí làm ra những hành động kỳ quặc, dễ dàng bị những người chấp pháp bắt được. Trên này đại bộ phận người bị bệnh có liên quan đến tâm thần đều là ở trong những tình huống đó mà sinh ra ảo giác.

Người rơi vào trạng thái bị thôi miên, rất dễ dàng bị ám thị nhìn thấy ảo giác, cũng dễ dàng bị thay đổi ký ức, tỷ như mất đi một chút ký ức hay là sinh ra ký ức giả dối. Bạch đầu quái vật chính là thuộc về loại sau, hắn vốn là không nhận ra ta, nhưng là khi hắn đang bị rơi vào trạng thái thôi miên, Thân Đại Hải lại đột nhiên tới báo cáo với hắn rằng ta là nghĩa đệ của hắn, thì trong đầu não của hắn liền sinh ra một ký ức giả dối, loại ký ức này giống như là nằm mơ, bị Thân Đại Hải trong lúc vô ý mà ám thị xuất hiện trong đầu hắn, làm cho hắn nghĩ lầm rằng ta thật sự là nghĩa đệ của hắn, đã từng cùng hắn kết bái.

Chỉ là lúc ban đầu thì ký ức mới hình thành kia còn chưa đầy đủ hoàn thiện, còn có chút mơ hồ, chỉ có điều hắn lại cho rằng nguyên nhân là hắn già rồi trí nhớ không tốt lắm. Đợi được đến khi cùng ta gặp mặt, nói chuyện qua mấy câu, trong đầu óc hắn liền ảo tưởng ra đầy đủ ký ức về việc ta cùng hắn kết bái, vì vậy liền đối với ta là một huynh đệ kết bái trở thành rất tin tưởng, không một chút nghi ngờ. Ta dám đánh cuộc, theo lời hắn thì công phu Chấn sơn cước dẫm chân như động đất dẫm vỡ một chiếc thuyền cũng là giả ký ức được hắn huyễn hoặc mà tưởng ra. Đó hẳn là kết quả của việc mấy tên hải tặc kia ám thị cho hắn, điều này làm cho hắn nghĩ lầm rằng chính hắn là cao thủ vô địch thiên hạ!"

Ở đây mọi người đều là lần đầu tiên nghe được dạng lý luận như vậy, mọi người nghe xong đều sợ run, đến ngay cả Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên cũng không là ngoại lệ.

La Quang Ngọc thì thào nói: "Dựa theo lời ngươi nói như vậy, hắn nói hắn là Trương Bảo Tử sống một trăm ba mươi tuổi, vậy việc này cũng là hắn hoang tưởng mà nghĩ ra được sao?"

o0o

"Không sai, hắn tuyệt đối không phải là Trương Bảo Tử, càng không thể nào lại sống đến một trăm ba mươi tuổi. Một cao thủ thôi miên thuật có thể dùng thôi miên thuật làm cho người bị thôi miên nghĩ lầm rằng chính bản thân mình lại là một người khác cũng không khó khăn gì lắm." Vương Chí Đạo nói.

Tôn Lộc Đường nhíu mày nói: "Theo như lời ngươi nói về thôi miên thuật kia, trước đây ta từng tiếp xúc qua Mê tâm thuật của Tây Vực, còn có cả Mê hồn đại pháp của Đạo môn cũng có chút tương tự, nghe nói sau lúc luyện thành có thể khống chế được thần trí của người khác, làm cho hắn thành người chịu để cho chính mình bảo sao nghe vậy. Chỉ có điều là hai môn công phu này xác suất thành công cực thấp, nghe nói cho dù người thiên phú cực cao tu luyện đến mươi mười lăm cũng có khả năng bị thất bại. Nhưng là nghe theo như lời ngươi nói về thôi miên thuật, tựa hồ là so với hai môn công phu này càng thần kỳ, hơn nữa lại rất dễ dàng luyện thành?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Những thứ được gọi là Mê tâm thuật, Mê hồn đại pháp, còn có những thứ như Tâm ma đại pháp, Nhiếp hồn thuật vân vân, trên thực tế đều là Thôi miên thuật, luyện pháp mặc dù đại đồng tiểu dị, bản chất lại không có gì phân biệt. Còn nếu nói về thất bại, thì phần lớn là bởi vì bọn họ không nắm vững được nội dung mấu chốt nhất của Thôi miên thuật, đó chính là ý chí lực. Thôi miên thuật chỉ có thể hữu hiệu đối với người ý chí không kiên định, đối với người ý chí kiên định, Thôi miên thuật căn bản là không có tác dụng. Trừ phi Thôi miên sư có thể tìm được sơ hở trong tâm linh của đối phương, làm cho ý chí của đối phương bị phá vỡ, còn nếu không như thế, cứ ngang nhiên đi thôi miên người có ý chí kiên định thì chẳng những vô công, hơn nữa lại có khả năng sẽ bị phản thôi miên.

Tỷ như những người luyện võ giống như chúng ta đây, thì không có khả năng bị Thôi miên thuật thôi miên thành công được. Chỉ có điều loại tình huống này ở hậu thế, à không, ở thời gian gần đây bắt đầu thay đổi. Bọn người dùng Thôi miên thuật đã phát minh ra một loại dược vật có thể làm cho người uống vào bị thư giãn mờ mịt ý chí. Uống phải thuốc này, cho dù là người có ý chí rất kiên cường, cũng sẽ bị rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể giữ được thần trí của chính bản thân mình, rất dễ dàng bị người khác thôi miên thành công, hành vi không bị bản thân mình khống chế nữa.

Ta tin tưởng, Bạch đầu quái vật đang dùng Cửu chuyển kim đan, chính là loại thuốc này, mà hắn đang tu luyện 'Trường sinh quyết' trên thực tế chính là Thôi miên thuật 'Tự kỷ ám thị'. Điều này làm cho hắn suốt ngày vẫn bị duy trì trong trạng thái thôi miên để cho người khác dễ dàng ám thị ảnh hưởng đến suy nghĩ hành động của hắn. Còn sáu tên hải tặc kia ta tin tưởng chính là người được gia tộc Sơn Khẩu an bài để khống chế Bạch đầu quái vật. Chỉ có điều là bọn họ nằm mơ cũng không có ngờ tới, Bạch đầu quái vật không chỉ là bị bọn họ ám thị làm ảnh hưởng hành vi, mà cũng sẽ bị những người khác ám thị làm ảnh hưởng hành vi. Sự xuất hiện của chúng ta là biến cố mà bọn chúng không dự liệu tới."

Ô Tâm Lan khó hiểu hỏi: "Nếu nói như vậy, vậy sáu tên hải tặc kia tại sao không tiếp tục thôi miên ám thị Bạch đầu quái vật, để cho hắn coi chúng ta như địch nhân mà đem giết chết đi?"

"Bởi vì mệnh lệnh của Thôi miên ám thị không thể xung đột lẫn nhau, nếu không sẽ khiến cho tư tưởng của người bị thôi miên trở nên hỗn loạn." Vương Chí Đạo tiếp tục giải thích nói: "Ta đột nhiên biến thành một huynh đệ kết bài của Bạch đầu quái vật, điều này làm cho sáu tên hải tặc kia ứng phó không kịp. Nếu như mà bọn chúng hướng Bạch đầu quái vật để phát ra mệnh lệnh giết chết chúng ta, nhất định sẽ làm cho Bạch đầu quái vật sinh ra mâu thuẫn trong tâm tình, nói không chừng sẽ làm cho hắn từ trong trạng thái bị thôi miên mà tỉnh táo lại. Đây là bởi vì một người tuy trí nhớ có thể bị Thôi miên thuật thay đổi, nhưng là bản tính lại không thể thay đổi được.

Bạch đầu quái vật bản tính hẳn là rất coi trọng tình huynh đệ, dùng Thôi miên thuật để làm cho hắn đi giết chết kết bái huynh đệ của chính mình, đó là chuyện không có khả năng. Thôi miên thuật cũng không thể nào khiến cho một người bị thôi miên đi làm ra những sự việc trái ngược hẳn với bản tính, Thôi miên sư cho dù có lợi hại cũng không có khả năng thôi miên một người đi giết huynh đệ tỷ muội, cha mẹ con cái, hoặc là những người thân yêu nhất của hắn."

La Quang Ngọc nghe vậy ánh mắt sáng ngời, nói: "Nếu như sự tình theo ngươi đoán trắc đúng là sự thật, vậy chúng ta đây chỉ cần giải quyết sáu tên hải tặc kia, có phải là có thể đem Bạch đầu quái vật đặt dưới sự khống chế của chúng ta hay không?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Đích thật là như thế, chỉ có điều ta đề nghị không làm như vậy. Sáu tên hải tặc kia sớm đã có phòng bị với chúng ta, ta tin tưởng bọn chúng đã liên lạc với người của Sơn Khẩu gia tộc, nói không chừng tiểu Nhật Bản đang ở bến tàu Thượng Hải chờ chúng ta đó! Ta có một chủ ý, chúng ta coi như còn không biết sự tình, sẽ tìm một cơ hội hạ một cái mệnh lệnh ám thị cho Bạch đầu quái vật, nói không chừng sẽ có thể mượn hắn để hung hăng đả kích tiểu Nhật Bản một chút .

Ta đây muốn nhìn xem, chơi đùa Thôi miên thuật, tiểu Nhật Bản có thể chơi đùa được hơn ta hay không!"

….

"Thần chu hào" rốt cục đã tiến vào vùng hải vực Thượng Hải, cảnh tượng phồn hoa của Đại Thượng Hải đã gần ngay trước mắt.

Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, Long Điệp hai nàng đứng ở trên boong tàu, đám người Tôn Lộc Đường rất biết ý tứ nên không có tới quấy rầy bọn họ. Gió biển thổi mơn man rất là dễ chịu, Ô Tâm Lan không nhịn được hướng về phía Thượng Hải vẫy tay nũng nịu la lên nói: "Đại Thượng Hải, chúng ta đã trở về đây rồi!"

Vương Chí Đạo bật cười nói: "Ngươi đứng đây hô là muốn cho ai nghe hả!"

"Tinh Võ Môn sư huynh sư tỷ bọn họ đó!" Ô Tâm Lan rất ngây thơ, khờ khạo nói: "Bọn họ nhất định là đang ngày đêm hy vọng chúng ta trở về, nói không chừng đang ở bến tàu chờ chúng ta đó!"

Vương Chí Đạo lắc đầu, không muốn quấy nhiễu tâm tình đang rất tốt của Tâm Lan, liền quay đầu nhìn Long Điệp bên cạnh, hỏi: "Long Điệp, tại sao từ khi chúng ta trở lại 'Thần chu hào', ngươi lại trở nên trầm mặc ít nói như thế? Lúc còn ở trên Hắc kỳ thuyền của hải tặc, ngươi không phải đã nói rất nhiều hay sao?"

Long Điệp đầu tiên là trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó thần sắc lạnh lùng nói: "Vương Chí Đạo, ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi có thể trả lời chi tiết cho ta hay không?"

"Làm sao lại bày ra cái vẻ mặt này vậy?" Vương Chí Đạo cười nói: "Ta còn tưởng ngươi đã ngầm đem tâm hồn thiếu nữ trao cho ta rồi, sắp sửa dùng vẻ mặt tươi cười chào đón ta rồi chứ!"

"Đừng có nói đùa với ta, ta đang nói chuyện nghiêm túc!" Long Điệp vẻ mặt lộ sắc giận.

"Được rồi!" Vương Chí Đạo nhún vai, nói: "Vậy ngươi hỏi đi, ta đây rửa tai lắng nghe!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Long Điệp đầu tiên là liếc mắt nhìn Ô Tâm Lan một cái, thấy nàng không có ý tứ muốn tránh đi, cũng không để ý tới nàng nữa, hỏi thẳng Vương Chí Đạo: "Khi ngươi ở tại Võ thánh đảo, có phải vẫn nghĩ muốn sử dụng Thôi miên thuật đối với ta hay không?"

Vương Chí Đạo ngẩn người, hỏi ngược lại: "Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì biểu hiện mới vừa rồi của ngươi đã chứng minh ngươi là một cao thủ Thôi miên thuật. Hơn nữa ta loáng thoáng còn nhớ, ngươi hình như đã nói qua, Thôi miên thuật có thể giải quyết vấn đề Song trọng nhân cách của ta. Ngươi cũng nói, Thôi miên thuật có thể xóa bỏ ký ức. Chỉ cần ngươi làm biến mất ký ức của ta, chỉ để lại ký ức của Chu Điệp, như vậy chẳng khác nào giết chết ta, chỉ có nhân cách Chu Điệp là còn sống. Có đúng không? Vương Chí Đạo, ngươi muốn giết chết ta hay sao?" Long Điệp rất bình tĩnh hỏi, đôi mắt đẹp nhưng lại nhìn chằm chằm thẳng vào hai tròng mắt Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo không tự chủ được mà rời mắt đi, không muốn cùng đối mắt với cặp mặt đẹp lạnh lẽo của Chu Điệp.

Một bên Ô Tâm Lan không nhịn được nói: "Vương Chí Đạo như thế nào lại có thể giết ngươi được. Long Điệp, không nói dối ngươi, chúng ta cũng đã quen với sự tồn tại của ngươi. Hơn nữa, ngươi đã không còn giống như trước đây nữa, không còn tồn tại địch ý trong tâm đối với chúng ta nữa. Trên Võ thánh đảo ở chung với nhau ba tháng, ngươi đã bắt đầu đem chúng ta coi như bằng hữu rồi, có phải không? Cho nên Vương Chí Đạo không có khả năng muốn giết ngươi mà. Dù sao ngươi cùng Chu Điệp tỷ đồng thời cùng tồn tại cũng không có gì là không tốt cả!"

"Tâm Lan, mời ngươi im lặng, ta muốn nghe đáp án của Vương Chí Đạo!" Long Điệp cắt đứt lời Ô Tâm Lan đang nói, đôi mắt đẹp vẫn đang nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo, hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi tại sao lại không dám nhìn ta? Ý nghĩ trong lòng của ngươi không giống với ý nghĩ của Tâm Lân, đúng không?"

Vương Chí Đạo tầm mắt nhìn đi nhìn lại, sau đó mới đưa mắt nhìn lại Long Điệp, chậm rãi nói: "Ngươi xuất hiện tần suất càng ngày càng nhiều. Thời gian cũng càng ngày càng dài hơn. Nếu cứ để ngươi tiếp diễn như vậy, Chu Điệp sớm muộn sẽ bị ngươi ngươi tiêu diệt mất, từ từ biến mất trên đời này. Ta không thể để mặc cho việc này phát sinh!"

"Bởi vì ngươi thích phụ nữ có tính cách như Chu Điệp vậy, cho nên ngươi nguyện ý làm cho ta biến mất, mà không muốn cho Chu Điệp biến mất, đúng không?" Long Điệp thanh âm không ngờ lại có chút cay đắng, nhưng ánh mắt lại càng lạnh như băng.

Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt Long Điệp một lúc, mới thở dài nói: "Trên thực tế ta cũng không nghĩ muốn cho bất cứ một ai trong các ngươi phải biến mất, ta chỉ là muốn đem hai ngươi dung hợp lại làm một thể. Ta đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý phối hợp với ta, để cho ta dùng Thôi miên thuật thức tỉnh Chu Điệp, hai cái nhân cách bất đồng của các ngươi sẽ hòa hợp toàn thể, không phân biệt được lẫn nhau, cùng đồng thời tồn tại."

Long Điệp lờ mờ nói: "Vậy đến lúc đó ta đây rốt cuộc là Chu Điệp, hay là Long Điệp đây?"

"Có thể nói là cả hai, cũng có thể nói là không ai cả. Có lẽ đến lúc đó ngươi bề ngoài vẫn sẽ duy trì là Chu Điệp nhu nhược, nhưng nội tâm lại vẫn duy trì Long Điệp kiên cường, trở thành một con người hoàn toàn mới!" Vương Chí Đạo giải thích nói: "Long Điệp, trên thực tế, mỗi một người đều cũng có hai mặt, mỗi một người trong nội tâm sâu thẳm cùng với biểu hiện ra bên ngoài có thể là trái ngược. Người mà mặt ngoài thiện lương, thì sâu thẳm thâm tâm lại có thể rất lạnh khốc, người mặt ngoài vui vẻ, sâu thẳm thâm tâm lại rất cô độc. Chúng ta cũng là như thế đó. Ngươi cùng chúng ta có chỗ bất đồng chính là, ở ngươi hai mặt này lại tách ra mà tồn tại độc lập. Nếu như ngươi để cho ta đem hai người các ngươi hòa hợp toàn thể, vậy các ngươi chính là một người đầy đủ. Long Điệp sẽ không biến mất, Chu Điệp cũng không bị biến mất. Khi ngươi xuất hiện, Chu Điệp sẽ không ngủ say, mà khi Chu Điệp muốn xuất hiện, ngươi cũng không cần ngủ say."

Long Điệp trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một lúc, mới hừ lạnh nói: "Nghe nói đến hình như là rất hoàn mỹ, nhưng là ta cự tuyệt làm như vậy. Bởi vì ta không muốn cùng nữ nhân như Chu Điệp kia cùng đồng thời tồn tại, ta chán ghét tính cách phụ nữ như thế!"

"Rất bình thường, có rất nhiều người đang trong ý thức tiềm ẩn cũng chán ghét chính mình, thậm chí căm hận chính mình. Chu Điệp trên thực tế chính là ngươi, ngươi chán ghét cũng là chính bản thân mình mà thôi." Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Chỉ có điều bọn họ lại không có giống như ngươi vậy. Ngươi đem chính mình chia làm hai bộ phận, để cho hai bộ phận này thù ghét lẫn nhau ..."

"Đừng có nói những đạo lý to lớn đó với ta nữa, ta chán ghét nghe rồi!" Long Điệp không nhịn được liền cắt đứt lời Vương Chí Đạo nói, lạnh lùng nói với hắn: "Vương Chí Đạo, ngươi nghe cho rõ, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội thôi miên ta, ngươi đừng mơ tưởng đem ta cùng Chu Điệp hòa hợp toàn thể! Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, sau này cách xa ta một chút, nếu như ngươi dám dùng sức mạnh cưỡng bức với ta, đừng trách ta sẽ ngọc thạch câu phần, làm cho ngươi ngay cả Chu Điệp cũng không chiếm được!"

"Rầm" một tiếng, thân thuyền chợt nổi lên chút lay động, chính là đã cập vào bến tàu Thượng Hải, bắt đầu vứt dây neo buộc lại, làm cho lời của Vương Chí Đạo vốn đã đến cửa miệng đành nuốt trở xuống.

Bình Luận (0)
Comment