Tình Yêu Bitstream - Kháo Kháo

Chương 58

Tiếng điện thoại rơi xuống đất khiến mấy bạn học xung quanh đều nhìn về phía Trì Chân.

 

Trì Chân mặt không đổi sắc nhặt điện thoại lên, nhét vào túi quần, rồi gạt sách vở trên bàn vào trong cặp.

 

Bạn cùng bàn nhắc cậu: "Cậu không kiểm tra điện thoại có hỏng không à?"

 

Trì Chân nói: "À, đúng rồi, mình quên mất."

 

Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, kiểm tra, mở khóa, rồi trả lời tin nhắn của Thanh Thiên Ngoại.

 

[Tiểu Trì: Muốn]

 

Sau đó lại tắt điện thoại, nhét vào túi quần.

 

Gần như là ngay giây tiếp theo khi nhét điện thoại vào túi, Trì Chân lại rút ra, mở khóa, thu hồi tin nhắn.

 

Bạn cùng bàn đứng bên nhìn cả chuỗi hành động của cậu.

 

Trì Chân cười gượng: "Hehe... may là không hỏng..."

 

Cậu còn không biết mình về chỗ ở bằng cách nào, lúc lấy lại tinh thần thì đã ngồi trước máy tính vô thức bật máy rồi.

 

Ban đầu cậu định trên đường về nhà sẽ mua một suất mì bò, kết quả cũng quên mất.

 

Không sao, gọi đồ ăn giao tới cũng như nhau.

 

Sau khi đặt mì bò xong, điện thoại tự động chuyển sang trang thanh toán.

 

Thanh Thiên Ngoại đã gửi cho cậu mấy tin nhắn rồi.

 

[Thanh Thiên Ngoại: Sao lại thu hồi rồi?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Có muốn xem không, anh Tiểu Trì?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ngại à?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Giá bên ngoài là tám mươi mảnh Phá Hồn Cốt, giảm giá riêng cho cậu còn năm mươi thôi, nhanh tay kẻo lỡ!]

 

Nhìn lại, Thanh Thiên Ngoại còn hét lên trong nhóm bang Rau Nhỏ.

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ảnh chụp góc nghiêng siêu đẹp của Vô Tẫn Thời đây, giá tám mươi mảnh Phá Hồn Cốt, giá tốt nhanh tay nào~]

 

[Vô Tẫn Thời: ?]

 

[Chị Chó: Tên gian thương cút đi]

 

[Chị Chó: Tám mươi mảnh Phá Hồn Cốt, sao anh không đi cướp luôn đi?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Đây là ảnh của cao thủ số một toàn server, người sở hữu thần khí Côn Ngữ đao, vua làm màu*—Vô Tẫn Thời đó!]

 

*逼王: ngôn ngữ mạng trung quốc dùng để chỉ mấy người thích làm màu, ra vẻ lợi hại

 

[Chị Chó: Vậy thế này, tôi đăng ảnh tôi, không nhiều, ba mươi mảnh Phá Hồn Cốt thôi, anh đưa tôi]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Tôi không cần]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Phá Hồn côn của tôi còn thiếu ba mươi hai mảnh nữa mới nâng cấp được]

 

[Thiên Vũ: Em thấy lấy ảnh anh Vô Tẫn Thời đổi lấy Phá Hồn Cốt thế này không hay lắm, anh Thanh Thiên Ngoại, em còn mười tám mảnh, đưa anh dùng trước nhé]

 

[Sát Phá Lang: Phá Hồn Cốt là gì thế? Em có thể trả góp không, em muốn xem ảnh của anh Vô Tẫn Thời!]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Thiên Vũ thật tốt, [Sát Phá Lang] thằng nhóc ranh con này chen vào làm gì?]

 

[Vô Tẫn Thời: ?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: [Vô Tẫn Thời] đừng gửi dấu hỏi nữa, trong nhóm này không ai cần ảnh của ông đâu]

 

[Tiểu Trì: Chị Chó, Thanh Thiên Ngoại, hai người thiếu bao nhiêu mảnh Phá Hồn Cốt thế, tôi tích được khá nhiều, gửi cho hai người ít nhé]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Được, gửi ảnh cho cậu ngay, tiền trao cháo múc]

 

[Tiểu Trì: Không, không cần gửi ảnh!]

 

[Tiểu Trì: Dù sao tôi cũng tích được nhiều Phá Hồn Cốt lắm, hai người cứ lấy dùng đi]

 

[Tiểu Trì: Ảnh không cần gửi! Thế này không hay cho lắm...]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ồ, cậu không muốn xem ảnh Vô Tẫn Thời à, ảnh của Vô Tẫn Thời chẳng có giá trị gì cả]

 

[Tiểu Trì: Không, không phải, tôi chỉ thấy anh tự tiện gửi ảnh như vậy không ổn lắm...]

 

[Vô Tận Thời:[Thanh Thiên Ngoại] Nghèo đến phát điên rồi à?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ồ, tôi không có tự ý đâu, tôi là đường đường chính chính đấy, Vô Tẫn Thời nợ tôi]

 

Thanh Thiên Ngoại nhắn riêng cho Trì Chân, thật sự gửi một tấm ảnh qua. Trì Chân nhìn ảnh thu nhỏ, tim lập tức nhảy vọt, suýt làm rơi điện thoại lần nữa.

 

Trong ảnh thu nhỏ có bốn, năm người, không bấm vào ảnh lớn thì không thấy rõ.

 

Trì Chân giằng xé nội tâm dữ dội.

 

Không xem, nhưng ảnh đã gửi đến rồi, mà ảnh lại là ảnh đời thực của Vô Tẫn Thời, chưa có sự đồng ý của người ta mà xem, thực sự là quá thất lễ.

 

Cuối cùng là có nên xem không?

 

Đến lúc này Trì Chân mới nhận ra, hình ảnh của Vô Tẫn Thời trong lòng cậu luôn là một đao tu ngầu lòi, đẹp trai.

 

Lỡ như Vô Tẫn Thời ngoài đời không đẹp trai thì sao...

 

Trì Chân lập tức dẹp ngay cái suy nghĩ đó.

 

Đẹp trai hay không thì có gì quan trọng, Vô Tẫn Thời trong lòng cậu, chính là hiệp khách giang hồ, quân tử tiên môn, thao tác đỉnh cao, tâm lý vững vàng, lại còn nhiệt tình giúp đỡ người khác.

 

Những điều đó, mãi mãi sẽ không thay đổi.

 

Khi Trì Chân đang vật vã trong cảm giác tội lỗi, thì bên kia, Vô Tẫn Thời nhắn riêng cho Thanh Thiên Ngoại.

 

[Thời: Tôi nợ ông cái gì?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ông nợ tôi nhiều lắm, có khi còn nợ tôi một câu cảm ơn tận đáy lòng, và cả một đời biết ơn.]

 

[Thời: ?]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ông đừng nói gì vội, xem đoạn chat của tôi với Tiểu Trì cái đã]

 

Thanh Thiên Ngoại gửi ảnh chụp màn hình.

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ông nói xem, cậu ấy gửi tin rồi lại thu hồi, là có ý gì? Rốt cuộc có muốn xem ảnh của ông hay không?]

 

[Thời: Không hiểu sao? Vì Tiểu Trì ngoan quá, không giống ông, không biết xấu hổ.]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Cứ mắng tôi đi, tôi chờ ngày ông quỳ xuống cảm ơn tôi đấy]

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ảnh đã gửi, chụp màn hình.jpg]

 

Bên này, Trì Chân trong cơn giằng xé vì cảm giác tội lỗi, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự tò mò, bấm mở ảnh lớn.

 

Vừa nhìn, liền ngơ ngác.

 

Trong ảnh có năm người, đều mặc vest, dường như đang tham gia một sự kiện nào đó, đứng trước gian triển lãm, bận rộn qua lại.

 

Ai cũng là ảnh chụp góc nghiêng, không ai là chính diện.

 

Người nào... mới là Vô Tẫn Thời?

 

Người ở giữa đẹp trai đến mức không thật, cao chắc phải một mét tám lăm, tư thế đứng tuy tùy ý nhưng vóc dáng cực chuẩn, trông giống người mẫu được ban tổ chức mời tới.

 

Hai bên trái phải mấy người kia... ừm, cũng đều lông mày rậm, mắt to, nhưng mà không biết ai mới là Vô Tẫn Thời...

 

Cậu cũng không tiện hỏi Thanh Thiên Ngoại.

 

Đang bối rối thì điện thoại rung hai cái.

 

[Thời: Nhận ra tôi là ai không?]

 

[Thời: Thanh Thiên Ngoại không đáng tin, không đến mức gửi ảnh xấu của tôi đấy chứ?]

 

[Thời: Hay để tôi tự gửi ảnh chính diện, tránh để anh Tiểu Trì nhận nhầm người nhé.]

 

Vẫn là bộ vest đó, vẫn là buổi sự kiện đó, chỉ khác là từ ảnh nhóm, chuyển sang ảnh chụp một mình.

 

Người trong ảnh mặc bộ đồ công sở chỉn chu, trước ngực là bảng tên ghi rõ ba chữ "Đoạn Chi Thời". Cao ráo chân dài, khí chất nổi bật, mặc đồ công sở mà khí thế chẳng khác gì âu phục đặt may.

 

Trì Chân lẩm bẩm: "À... thì ra Vô Tẫn Thời chính là người đẹp trai đến mức không thật kia..."

 

Trì Chân không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm giác khi nhìn thấy ảnh Vô Tẫn Thời, sao lại có người... đẹp trai cứ như nhân vật trong game vậy?

 

Giống hệt như đao tu ngầu lòi ở Thương Minh Tông bước ra ngoài đời thật vậy.

 

Lông mày đen rậm, đôi mắt sáng như sao, mũi, môi—mọi đường nét đều như được nhà điêu khắc tỉ mỉ tạc ra, là những đường cong hoàn hảo nhất.

 

Bộ não của Trì Chân như nổ tung, trong khoảnh khắc ấy đầy ắp những suy nghĩ lộn xộn.

 

Vô Tẫn Thời thật sự quá đẹp trai, sao có thể vừa học giỏi, chơi game giỏi, lại còn đẹp trai đến thế? Vô Tẫn Thời thật sự không có khuyết điểm gì sao?

 

Tại sao Thanh Thiên Ngoại lại gửi ảnh của Vô Tẫn Thời? Ảnh của Vô Tẫn Thời không thể tùy tiện lan truyền, nếu bị phát tán lên diễn đàn Vấn Đạo, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng 818 cho coi.

 

Không thể để Vi Vũ Ngưng Thu nhìn thấy ảnh của Vô Tẫn Thời được, Vô Tẫn Thời quá đẹp trai, cứ như đao tu bước ra từ Vấn Đạo Thanh Thiên vậy, lỡ như Vi Vũ lại tiếp tục muốn yêu qua mạng với anh ấy thì sao?

 

Thế nhưng tất cả những suy nghĩ lộn xộn đó rất nhanh đã biến mất, bởi vì đầu óc của Trì Chân đột nhiên ngừng hoạt động, bị treo luôn.

 

Mắt cậu chỉ nhìn ảnh của Vô Tẫn Thời, tai chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm hỗn loạn trong đầu, cơ thể chỉ cảm nhận được nhịp tim đập điên cuồng.

 

Thình thịch! Thình thịch!

 

Cứ như sắp bay ra khỏi lồ ng ngực vậy.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Chân có cảm giác này.

 

Cho dù là đồ ngốc cũng sẽ hiểu, đây gọi là nhất kiến chung tình.

Bình Luận (0)
Comment