Tình Yêu Bitstream - Kháo Kháo

Chương 80

Sáng thứ Bảy, bảy giờ, Trì Chân thức dậy, rửa mặt, ăn sáng, bắt đầu học tiếng Anh. Hiện giờ, mỗi sáng cậu đều học tiếng Anh bốn mươi phút trước khi lên lớp, cuối tuần thì làm bài tập.

 

Vô Tẫn Trì Trì Lai đã hẹn nhau bảy giờ tối sẽ lên mạng, tiếp tục phân tích bản đồ.

 

Trì Chân cứ nghĩ mãi, không biết có phải mọi người đang chiều theo thời gian của cậu vì cậu phải chuẩn bị thi lên đại học không. Các đội khác e là đã hẹn nhau từ sáng sớm để tập luyện hoặc xem thi đấu rồi.

 

Trì Chân gắng gượng học tiếng Anh, mãi đến bảy giờ năm mươi tám phút thì bắt đầu không yên lòng, lúc thì nhìn sách tiếng Anh, lúc lại liếc điện thoại.

 

Đinh——

 

Tám giờ, điện thoại reo.

 

Trì Chân như thể cuối cùng cũng đợi được, vội vàng chộp lấy điện thoại.

 

[Vô Tẫn Thời: Dậy chưa?]

 

[Tiểu Trì: Ừm]

 

Câu đầu tiên mỗi ngày của Vô Tẫn Thời đều là hỏi cậu đã dậy chưa.

 

Vì không biết phải nói gì, nên mỗi lần cậu đều chỉ trả lời một chữ "Ừm", coi như là đã dậy rồi.

 

Trả lời mấy chục lần "Ừm" như vậy, Trì Chân rốt cuộc cũng thấy có gì đó không ổn. Bạn bè trên mạng bình thường có ai mỗi ngày đều nhắn câu đầu là hỏi dậy chưa, câu cuối là chúc ngủ ngon không?

 

Sau khi trả lời tin nhắn đầu tiên, Trì Chân không thể tiếp tục học được nữa, cho đến khi nhận được tin nhắn thứ hai.

 

[Vô Tẫn Thời: Ăn sáng đàng hoàng chưa?]

 

Tim Trì Chân bắt đầu đập thình thịch, cậu nghi ngờ mình bị bệnh tim đập nhanh. Cậu đứng bật dậy khỏi bàn học, xoay tại chỗ hai vòng, lại ngồi xuống, cầm lấy điện thoại.

 

[Tiểu Trì: Ăn rồi ạ]

 

Cậu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại.

 

Trước khi nhận được tin nhắn thứ ba, cậu chẳng làm được việc gì, ánh mắt cũng không rời nổi khỏi điện thoại.

 

Cậu cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với Vô Tẫn Thời, nhưng do dự mãi, đánh ra được vài chữ lẻ tẻ, lại thấy nhạt nhẽo, vô vị.

 

Cậu muốn hỏi Vô Tẫn Thời: Vậy mỗi sáng anh dậy lúc mấy giờ, đã ăn sáng chưa, ăn gì rồi, thích bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Tây, buổi sáng định làm gì, hôm nay có gặp bạn bè không, có về nhà không, có ai hẹn anh không...

 

Những câu hỏi này không phải là điều cậu nên hỏi, nên cậu giữ im lặng.

 

[Vô Tẫn Thời: Kế hoạch học tập sáng nay thế nào?]

 

[Tiểu Trì: Trước tiên làm một bài luyện tập tiếng Anh, sau đó ôn Toán, học thuộc một chút Chính trị, rồi ăn trưa và nghỉ ngơi.]

 

[Vô Tẫn Thời: Ừ, em làm đi, một tiếng nữa tôi kiểm tra tiếng Anh của em.]

 

Một tiếng.

 

Trì Chân cuối cùng cũng yên lòng, cất điện thoại đi, mở bài luyện tiếng Anh. Cậu làm bài, rồi đối chiếu đáp án, tra nghĩa từ không biết, ghi chú lại.

 

Tám giờ năm mươi tám phút, Trì Chân lại bắt đầu bồn chồn.

 

Chín giờ, Vô Tẫn Thời đúng giờ nhắn tin, hỏi cậu có chỗ nào không hiểu trong bài tiếng Anh không.

 

Trì Chân chụp lại những phần đã khoanh gửi cho Vô Tẫn Thời, rất nhanh sau đó, cuộc gọi video của Vô Tẫn Thời liền đến.

 

Trì Chân bắt máy, phía bên kia video là Vô Tẫn Thời mặc áo thun xám, ngồi trước bàn học, điện thoại dựng đứng. Trì Chân có thể nhìn thấy bên cạnh anh là tủ sách cao ngất, đầy ắp sách.

 

Vô Tẫn Thời thấy Trì Chân xuất hiện trên màn hình, liền mỉm cười.

 

Trì Chân lắc người, lẩn ra khỏi màn hình, cậu không dám đối diện với Vô Tẫn Thời. Trì Chân lúng túng đỏ bừng mặt, tai cũng nóng ran, cảm giác như mình sắp bốc cháy đến nơi.

 

Cũng may Vô Tẫn Thời không thấy lạ, anh điều chỉnh giá đỡ điện thoại, để ống kính hướng về tờ giấy trắng trên bàn, bắt đầu giảng bài.

 

Sau khi giảng xong tiếng Anh, Vô Tẫn Thời nói thẳng: "Ôn Toán đi. Em chụp nội dung ôn tập cho tôi, tôi xem qua trước, chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi."

 

Cứ thế, dưới sự hướng dẫn của Vô Tẫn Thời, Trì Chân ôn xong phần ghi chú môn Toán, rồi làm bài tập.

 

Cậu nhìn điện thoại, Vô Tẫn Thời không nói gì đến việc ngắt cuộc gọi.

 

Cậu rón rén đặt điện thoại lại lên giá đỡ, nhẹ nhàng điều chỉnh, để ống kính đừng chiếu thẳng vào mặt mình.

 

Phía bên kia, Vô Tẫn Thời cũng chỉnh lại giá đỡ, để ống kính hướng về anh. Anh mỉm cười với camera: "Tôi làm thêm giờ một chút, tiếng bàn phím có làm em khó chịu không?"

 

Trì Chân lắc đầu, rồi mới sực nhớ mình không đối diện với ống kính, Vô TẫnThời không thấy được, liền vội nói: "Không đâu ạ."

 

"Ừ." Vô Tẫn Thời đáp, rồi mở máy tính của mình ra, đặt hai tay lên bàn phím, bắt đầu làm việc thật.

 

Trì Chân hơi hoảng, lúc đầu còn lén lút liếc nhìn Vô Tẫn Thời trên màn hình, sau thấy anh hoàn toàn tập trung vào công việc, cậu cũng dần quên mất căng thẳng, bắt đầu làm mấy bài toán khó nhằn.

 

Làm mãi mới xong, lại có một đống câu không biết làm. Trì Chân tự xem đáp án trước, chỗ nào thực sự không hiểu mới hỏi Vô Tẫn Thời. Đến khi giảng xong Toán, cũng gần mười hai giờ trưa rồi.

 

Trì Chân thấy rất ngại: "Làm phiền anh cả buổi sáng, thật ngại quá ạ..."

 

Vô Tẫn Thời lại nói: "Cả buổi sáng chẳng thấy mặt em đâu, định trốn cả ngày sao?"

 

Trì Chân đỏ mặt, đưa tay xoay xoay điện thoại.

 

Vô Tẫn Thời cười: "Cuối cùng cũng thấy rồi."

 

Trì Chân lại lí nhí xin lỗi, nói mình làm ảnh hưởng đến bữa trưa và giờ nghỉ của Vô Tẫn Thời.

 

Vô Tẫn Thời hỏi: "Trưa nay em ăn gì?"

 

Trì Chân đáp: "Em đặt đồ ăn ngoài."

 

"Lại ăn hamburger à?"

 

Trì Chân lập tức dừng tay đang định bấm chọn hamburger, yếu ớt nói: "Không... hôm nay không ăn hamburger."

 

Vô Tẫn Thời nói: "Anh tra thử rồi, gần chỗ em có cơm phần, có mì xào kiểu gia đình, nếu thực sự không muốn tự nấu thì cũng nên ăn cơm, ăn mì một chút, đừng cứ ăn hamburger mãi."

 

Trì Chân gật đầu: "Dạ."

 

Vô Tẫn Thời lại hỏi: "Em biết nấu cơm không?"

 

Trì Chân lắc đầu: "Dạ không ạ."

 

Vô Tẫn Thời thở dài: "Đợi đến khi nhập học rồi thì cố gắng ăn ở căng-tin trường, sạch sẽ vệ sinh hơn, biết chưa?"

 

"Biết rồi ạ." Trì Chân ngoan ngoãn đáp.

 

Vô Tẫn Thời ngừng lại một chút, rồi hỏi: "Tôi có phải quá lắm lời, lo chuyện nhiều quá không?"

 

Trì Chân ngạc nhiên, lắc đầu.

 

Vô Tẫn Thời cười: "Ngoan lắm, Tiểu Trì."

 

Vô Tẫn Thời khen cậu như khen trẻ con, Trì Chân cảm thấy cả người tê tê, như thể linh hồn bay ra khỏi xác, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

 

Cậu chỉ muốn cúi đầu, không để Vô Tẫn Thời thấy được vẻ mặt của mình.

 

Hai người không ai ngắt cuộc gọi video, cứ thế đối mặt, đờ đẫn giằng co với nhau.

 

Vô Tẫn Thời bất ngờ hỏi: "Em có món gì không thích ăn không?"

 

Trì Chân lắc đầu.

 

Vô Tẫn Thời nói: "Tôi giúp em đặt bữa trưa nhé, có thể cho tôi biết địa chỉ cụ thể không?"

 

Trì Chân sững người.

 

Vô Tẫn Thời chắc thấy cậu mãi không trả lời, liền chủ động nói tiếp:
"Tôi sẽ không tự tiện đến tìm em mà chưa được em đồng ý đâu."

 

Trì Chân trợn to mắt.

 

Hai người nhìn nhau, qua màn hình điện thoại, ngơ ngác đối mặt, chẳng ai nói gì trong một lúc lâu.

 

Cuối cùng, Vô Tẫn Thời nói: "Tôi chỉ muốn giúp em đặt một bữa trưa lành mạnh thôi, nếu không ổn, vậy em tự đặt đi..."

 

Trì Chân lúc này mới phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Không, không phải! Không phải em không tin anh! Là, là anh đã tặng em quá nhiều quà rồi, còn tặng cả quần áo, còn giúp em học nữa, đáng ra là em phải mời anh ăn mới đúng! Anh, anh cho em địa chỉ đi, em gọi đồ ăn cho anh!"

 

Vô Tẫn Thời cười: "Được, tôi gửi cho em. Nhưng dì đã nấu xong cơm trưa rồi, chiều em mời tôi uống cà phê nhé."

 

Cúp cuộc gọi video xong, Trì Chân lập tức ngã vật xuống giường.

 

Cậu vậy mà lại mở miệng hỏi địa chỉ chi tiết của Vô Tẫn Thời...

 

Đinh ——

 

Trì Chân bật dậy như cá chép, mở điện thoại ra xem, thấy Vô Tẫn Thời đã gửi địa chỉ nhà anh. Từ tên thành phố, khu phố, tòa mấy, số bao nhiêu, kèm theo cả tên thật và số điện thoại của Vô Tẫn Thời.

 

[Vô Tẫn Thời: Chờ em nghỉ trưa dậy rồi hãy đặt. Tôi ăn trước, em nhớ ăn trưa đầy đủ nhé.]

 

[Tiểu Trì: Dạ.]

 

Trì Chân nhìn đi nhìn lại chuỗi địa chỉ đó, cả tên "Đoạn Chi Thời" và số điện thoại kia nữa. Cậu cẩn thận lưu địa chỉ vào ghi chú điện thoại, số điện thoại cũng lưu vào danh bạ, đặt tên ghi chú: Đoạn Chi Thời.

 

Cậu hoàn toàn quên mất mình vẫn chưa ăn trưa, lập tức mở app đặt đồ ăn, chỉnh địa chỉ giao hàng sang nhà Vô Tẫn Thời, bắt đầu xem thử gần đó có quán cà phê nào.

 

Lượt bán, đánh giá, phản hồi – Trì Chân xem từng cái một, rồi xem menu, có loại cà phê nào, nhận xét ra sao.

 

Cậu mải mê xem đến mức không biết thời gian, cho đến khi nhận được tin nhắn của Vô Tẫn Thời.

 

[Vô Tẫn Thời: Trưa ăn gì rồi?]

 

Trì Chân giật mình, nhận ra mình quên mất chưa đặt đồ ăn, vội vàng đổi lại địa chỉ về nhà mình, bừa bãi đặt một phần cơm đùi gà ở quán ăn vặt ven đường.

 

[Tiểu Trì: Cơm đùi gà]

 

Trì Chân đã dành cả buổi trưa để chọn quán cà phê, hoàn toàn bỏ qua giấc ngủ trưa.

 

Đến tận hai giờ rưỡi, cậu mới sực nhớ ra mình nên hỏi Vô Tẫn Thời muốn uống loại cà phê nào. Cậu lơ đãng đọc sách một lúc, đến gần ba giờ mới gửi tin nhắn hỏi anh muốn uống gì.

 

Vô Tẫn Thời nói, chọn loại bán chạy nhất trong cửa hàng, anh không kén chọn.

 

Trì Chân liền đặt một ly cà phê, kèm theo một phần bánh quy chocolate mềm. Đặt xong là nhắn ngay cho Vô Tẫn Thời, anh nói "được". Dù người giao không phải cậu, nhưng cậu lại cực kỳ căng thẳng, cứ mỗi phút lại mở app xem tài xế đã đến đâu.

 

Sau khi đồ ăn được giao xong, Vô Tẫn Thời vẫn chưa nhắn lại.

 

Trì Chân đứng ngồi không yên, không thể tập trung đọc sách nổi.

 

Cậu nghĩ, mình tiêu rồi, đúng là học sinh kém mà, chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến mình phân tâm, thế thì còn ôn thi chuyên lên đại học kiểu gì, còn thi vào thành phố bên cạnh – nơi Vô Tẫn Thời đang sống – kiểu gì?

 

Cậu lướt điện thoại, không ngừng mở khung chat với Vô Tẫn Thời ra xem có tin nhắn mới chưa.

 

Cậu vào cả vòng bạn bè của anh, lướt đại một lượt, bỗng phát hiện — một phút trước, Vô Tẫn Thời vừa đăng một bài lên vòng bạn bè!

 

Bức ảnh chính là ly cà phê và bánh quy chocolate mềm mà cậu vừa đặt, không có chữ nào, chỉ có một biểu cảm "vui vẻ".

 

Chuyện này... cũng đáng để đăng một bài lên mạng xã hội sao?

 

Đó chỉ là một cốc cà phê mười mấy tệ, và một phần bánh quy socola tươi mấy đồng.

 

Nhưng Trì Chân biết, niềm vui đó là thật. Cậu cũng từng có cảm giác muốn đăng lên vòng bạn bè khi nhận được quà. Khi nhận được cây kẹo m út siêu to mà Vô Tẫn Thời tặng, và cả chiếc áo do anh gửi —— cậu đều rất muốn đăng.

 

Nhưng cậu không dám.

 

Trì Chân ngơ ngẩn dừng lại ở vòng bạn bè của Vô Tẫn Thời, ngây người nhìn.

 

Đột nhiên, phía dưới có thêm một bình luận:

 

[Thanh Thiên Ngoại: Ô kìa? Thời Thần sao lại sa sút đến mức uống cà phê hòa tan rồi? Cà phê Geisha nhãn đỏ nhà ông không thơm à? Đề nghị gửi đến nhà tôi nhé~]

 

Trì Chân sững lại.

 

Cậu mở trình duyệt, tra thử "cà phê Geisha nhãn đỏ".

 

—— Ừm, là loại hạt cà phê rất đắt.

 

Đợi cậu quay lại vòng bạn bè, bình luận đó đã biến mất, rất nhanh sau đó lại hiện ra một bình luận mới:

 

[Thanh Thiên Ngoại: Wa, ghen tị ghê á, tôi cũng muốn uống trà chiều~]

 

Trì Chân đột nhiên tỉnh táo lại, cậu tắt điện thoại, quay về bàn học, mở sách chuyên ngành ra.

 

Cậu vốn đã sớm rõ ràng, giữa mình và Vô Tẫn Thời có sự chênh lệch rất lớn, nhưng mỗi lần bị nhắc nhở, tim vẫn sẽ đau nhói một chút.

 

Một túi hạt cà phê, một chiếc áo 899 tệ, một phần quà trực tiếp trị giá năm trăm, môi trường giáo dục hoàn toàn khác biệt,...

 

Cậu thấy chiếc áo 899 tệ rất đắt, nhưng đối với Vô Tẫn Thời lại chỉ là không đắt lắm, là vì giúp Thanh Thiên Ngoại ghép đơn nên mới tiện tay đặt luôn.

 

Cậu đang nghĩ gì vậy?

 

Học đi! Nhất định phải học! Không được phân tâm, cậu phải tiến về phía trước, cậu chỉ có thể tiến về phía trước.

 

Buổi chiều là ôn tập môn chuyên ngành, đây là sở trường của Trì Chân, không cần Vô Tẫn Thời giúp đỡ. Cậu chuyên tâm học suốt cả buổi chiều, còn tranh thủ đọc thêm một chút tiếng Anh.

 

Đến khi Vô Tẫn Thời gửi tin nhắn cho cậu, đã là năm giờ rưỡi.

 

[Vô Tẫn Thời: Còn đang học sao?]

 

[Tiểu Trì: Không ạ, đang ra ngoài ăn tối rồi.]

 

[Vô Tẫn Thời: Ra ngoài rồi?]

 

[Tiểu Trì: Ừm, với mấy bạn học]

 

[Vô Tẫn Thời: Mấy người?]

 

[Tiểu Trì: Ba người, là ba bạn cùng đăng ký học lên đại học với em, cùng lớp luyện thi.]

 

[Vô Tẫn Thời: Là hai bạn nữ và một bạn nam?]

 

[Tiểu Trì: Vâng ạ]

 

Trì Chân hơi ngạc nhiên, Vô Tẫn Thời vậy mà vẫn còn nhớ. Đến chính cậu còn không nhớ cậu từng giới thiệu ba người bạn này hay chưa.

 

Nhưng Vô Tẫn Thời vẫn tiếp tục hỏi:

 

[Vô Tẫn Thời:  Ăn gì vậy?]

 

[Tiểu Trì: Lẩu thịt bò ạ]

 

[Vô Tẫn Thời: Bốn người các em thường xuyên cùng ăn uống, đi chơi sao?]

 

[Tiểu Trì: Không đâu, em tối nào cũng phải livestream, hiếm khi có cơ hội ăn chung.]

 

[Tiểu Trì: Hôm nay tiệm lẩu bò mới khai trương, mỗi người được tặng một phiếu giảm giá. Em nói bảy giờ có việc, họ bảo có thể đến ăn từ năm giờ]

 

Giang Diệu Trung đã hẹn cậu nhiều lần, Trì Chân đều lấy cớ phải đi làm thêm buổi tối để từ chối, lần này ba người bạn chủ động nói đến sớm lúc năm giờ để không ảnh hưởng việc làm thêm của cậu. Bốn người họ cùng lớp luyện thi, ba bạn kia đều rất nhiệt tình, Trì Chân cũng không tiện từ chối nữa.

 

[Vô Tẫn Thời: Ngon không?]

 

[Tiểu Trì: Buổi tối anh ăn gì vậy?]

 

[Vô Tẫn Thời: Cơm thừa buổi trưa]

 

Không hiểu sao, câu trả lời này của Vô Tẫn Thời lại khiến người ta thấy hơi khó chịu trong lòng.

 

Trì Chân suy nghĩ một chút, chụp một tấm hình nồi lẩu đang sôi sùng sục, gửi cho Vô Tẫn Thời.

 

Lúc cậu chụp ảnh, Lý Du Nhiên ngồi đối diện liếc nhìn cậu một cái, Từ Tĩnh lập tức hỏi: "Trì Chân, cậu chia sẻ cho ai vậy?"

 

"Không có gì." Trì Chân lắc đầu, "Là người cùng làm thêm, hỏi tớ mấy giờ đến."

 

Sau đó cậu nhanh chóng nhắn:

 

[Tiểu Trì: Em gọi cho anh một phần bữa tối nhé? Anh thích ăn gì?]

 

[Vô Tẫn Thời: Cảm ơn Tiểu Trì]

 

[Vô Tẫn Thời: Buổi trưa dì nấu cho anh nhiều rồi, em không cần gọi thêm đâu]

 

[Vô Tẫn Thời: #VuiVẻ]

Bình Luận (0)
Comment