Tình Yêu Cấp 2

Chương 126

Cả người cứng đờ lại, mép môi giật giật, thực lúc này nó chẳng dám quay lại đằng sau, tay cầm cái bánh ăn dở cũng run run lên. Mới nhắc tào tháo là tào tháo tới liền sao??? Hắn cười lạnh:

– Hình như đang nói chuyện vui vẻ lắm?

Chỉ cần một câu nói cũng đủ để khiến người ta đổ mồ hôi lạnh, nó bất động trên giường, mắt chỉ biết nhìn nghiêng nhìn dọc chứ chẳng dám ngồi dậy. Đương nhiên, bên kia sắc mặt của Ngọc và TA không dễ coi chút nào!

– Ha ha ha, không có anh nghe lầm rồi! – Ngọc nở nụ cười

– Vậy sao?! Có lẽ do quá tuổi, nên tai hơi lãng thì phải! – Hắn nhếch môi

– Đúng vậy, đúng vậy chỉ là nghe nhầm!

Ngọc như sắp chìm xuống biển lại vớ được cái phao, mặt hớn hở thấy rõ. Nhưng ngược lại, cô nàng lại tự mình cột vào chân một cục đá rồi chìm xuống đáy đại dương vô tận.

– Thế đang nói về cái gì? – Hắn hỏi tiếp

– Ơ… Ơ……đúng rồi đang bàn về buổi dạ hội cuối tuần này, phải không mày?

Ngọc liền đẩy sang cho Tuấn Anh, cậu ta liền giật mình rồi nhìn vào màn hình, mép môi giật nhẹ rồi gật đầu.

– Đúng vậy, buổi dạ hội ngày mai! – TA nói

Ông nói gà, bà nói vịt, hai đứa này lúc nào cần ăn ý thì không ăn ý, lúc nào không cần thì lại ăn ý! Câu trả lời khiến cho Ngọc tái mét mặt mày, bên đây nó cũng cảm nhận được luồng sát khí toả ra đâu đây

– Ừm hửm! Cuối tuần này có dạ hội sao tôi lại không biết?

Hắn thấy gió thổi theo chiều nào liền ngã theo chiều ấy, tham gia vào vở hài kịch này

– Chắc tại anh làm việc nhiều quá nên mau quên đấy!

Ngọc tưởng hắn tin thật, lại một lần nữa hớn hở ra mặt. Nó lúc này tự than thở trong lòng, cầu mong kì này Ngọc sẽ không bị băm ra thành trăm mảnh. À cũng đang cầu xin cho bản thân của mình nữa chứ?!

– Thế sao?

Hắn nói đến đây, tay đang cầm điện thoại liền bấm cái gì đó rồi bỏ vào túi. Mặt hắn lúc này rất thân thiện, cực kì thân thiện!!!

Cả bốn người đều im lặng, bên kia dù không ở cạnh hắn nhưng Ngọc và TA cũng toát mồ hôi lạnh. Còn nó, dường như đến thở cũng không dám chứ nói chi ngồi dậy. Vì nằm sấp nên bị ép tim, chân tê rần nhưng không dám ngồi lên vì đằng sau còn một đại ma vương đang có tâm trạng không được tốt lắm!

Vài phút sau, bên kia ngay màn hình nó nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngọc và TA phản ứng cực kì nhanh quay ngoắt lại nhìn cánh cửa rồi lại nhìn Yun, lòng bất an đến lạ lùng. Hắn cười, nụ cười rất đẹp, nụ cười thân thiện đến mức người ta phải lùi bước!

– Em nói đúng đấy Ngọc! Tôi nhớ ra là có dạ hội cuối tuần này, hình như là được tổ chức cho em! – Hắn nói

– Cho cho em? – Ngọc nuốt nước bọt

– Ừ! Lễ cầu siêu cho em!

Nói đến đây, cánh cửa bên kia đã mở ra và bỗng tín hiệu đột ngột bị mất, bên đây chỉ còn màn hình màu đen. Nó nghe đến ba từ ‘ Lễ cầu siêu ‘ cũng đã đủ sợ, bây giờ Ngọc còn cắt mất liên lạc, vậy là nó phải một mình đối diện với hắn ta sao?

Chỉ còn sự im lặng đến đáng sợ, nó không còn nghe tiếng động gì cả nhưng có thể biết chắc chắn hắn đang đứng đằng sau mình. Cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, không lẫn vào đâu được.

– Ngồi lên!

Hắn nhìn nó, con nhóc này cứ nằm sấp như thế sẽ bị ép tim rồi ngạt thở mất. Nó nhẹ nhàng ngồi dậy, tay vẫn còn cầm cái bánh đang ăn dở ngước lên nhìn hắn với đôi mắt ngây thơ. Hai người nhìn nhau, chẳng ai nói gì cả điều này càng khiến nó lo lắng hơn. Lúc này nó bỗng cười như một đứa con nít, đưa cái bánh trong tay lên cho hắn:

– Anh ăn không?

Vừa nói xong, nó liền tự chửi thầm trong đầu rằng có phải hôm nay não mình nhúng nước không? Hắn ta, đường đường là con trai độc nhất vô nhị của Trang gia, làm sao có thể đi ăn một cái bánh mà người khác đã ăn rồi?!

Hắn nhìn cái bánh rồi nhìn nó, nở nụ cười như có như không:

– Ăn em thì được!

Hơ, đúng là tâm trạng không được tốt nhĩ, đến cả câu nói đùa đầy biến thái cũng khiến người ta ngạt thở. Nó nghe thế liền bỏ cái bánh vào miệng, tưởng tượng cái bánh là hắn ta mà nhai cho đỡ tức!

– Em có vẻ thích nói xấu người khác? – Hắn hỏi

– Không….. Chỉ có anh thôi!

Lắc đầu rồi ngưng một chút mới nói tiếp, nó không phải người hay nói sau lưng người khác, nhưng hắn lại là một trường hợp đặc biệt. Hắn không phải là người nên chọc ghẹo, nó hiển nhiên biết điều này!

– Tôi có nên vui vì mình hay được em nhắc đến không?! – Hắn nhếch mép

– Anh..anh đến tìm tôi làm gì thế?

Đúng là lạy ông tôi ở bụi này mà! Chẳng phải nó vừa mới khẳng định rằng mình nói xấu hắn sao? Không đánh mà khai, thật là không hiểu hôm nay nó làm sao nữa. Nó chẳng muốn mình sẽ được tổ chức lễ cầu siêu như Ngọc, quả là rất đáng thương:(((!

Nó nhanh chóng lảng sang chuyện khác, chẳng phải hắn đến đây vì tìm nó sao?

– Chuyện này tôi không bỏ qua đâu!

Nói rồi hắn bước tới, nó tưởng hắn sẽ ‘ dạy dỗ ‘ mình nên liền nhắm tịt mắt lại. Yun bước tới rồi vén tóc mái nó lên, nhìn vào vết sưng. Vài giây trôi qua, nó chưa thấy động tĩnh gì liền hé mắt ra nhìn hắn:

– Anh làm gì thế? – Nó hỏi

– Em đừng lo, tôi sẽ đợi cho em trở về trạng thái tốt nhất rồi mới xử lí việc ngày hôm nay. Nếu tôi xử lí em ngay bây giờ, thì chẳng còn gì vui cả!

Hắn cười, nụ cười thâm hiểm khiến nó cảm thấy tương lai của mình mới mù mịt làm sao!!!

– Còn đau không?

Hắn thu lại nụ cười, tay chạm nhẹ vào vết sưng, chẳng phải hắn ra tay nhẹ lắm sao? Sao đến bây giờ vẫn còn sưng?!

– Đừng có chạm vào!

Nó tránh tay hắn, trán hơi nhăn lại. Không hiểu tại sao, sáng giờ nó chẳng cảm thấy gì cả nhưng hắn vừa chạm nhẹ vào đã đau. Tên điên này, đang gián tiếp hành hạ nó sao?

Ngồi xuống cạnh nó, vẻ mặt hắn càng trở nên khó coi hơn.

– Nếu đau tại sao không nói?

Hắn lại vén tóc nó lên, nhưng không chạm vào nữa mà chỉ nhìn thật kĩ. Nó cũng ngồi yên để cho Yun kiểm tra, dù gì hắn cũng hiểu biết nhiều hơn nó…

– Anh đụng vào mới đau!

Nó trả lời, giọng có chút cọc cằn. Nếu lúc nãy còn e dè thì giờ nó lại trở về cái tính thường ngày, vì nó là người bị hại mà!

Hắn không đáp lại, lấy từ trong túi ra chai thuốc tự pha chế rồi nhẹ nhàng sức lên cho nó. Vì hôm qua nghĩ rằng chỉ cần chườm đá thì sẽ hết nhưng không ngờ vẫn còn hơi sưng. Những chỗ khác cũng đã đỡ hơn rất nhiều, có lẽ vì thuốc có tác dụng nhanh!

– Tôi tự làm được!

Nó định lấy chai thuốc từ tay hắn, nhưng lại không được. Hắn ân cần như thế này, nó không quen tí nào!

– Còn nói nữa thì cuối tuần này tôi làm luôn lễ cầu siêu cho em, đi cho có đôi có bạn!

Nó đành ngồi yên, mắt nhìn hắn. Khuôn mặt lạnh băng lúc tập trung của hắn có thể hút hồn được bao nhiêu cô gái. Nếu nói hắn không đẹp trai, thì là dối lòng. Còn nếu nói hắn đẹp trai, thì nó lại không can tâm. Xung quanh nó toàn những người có diện mạo tuấn tú, đều tài hoa hơn người nên có lẽ hắn cũng nằm trong số đó. Nói cách khác, trong thế giới của nó hắn chỉ là một người bình thường!!!

– Anh tìm ra tên Bi ( Bạch Vĩ An) chưa?

Nó đột ngột nhớ đến việc này, chẳng phải Ken đang phát điên vì Bi sao? Mà lần trước hắn và Ken đã thoả thuận, nên nó hỏi hắn thì vẫn hơn.

– Em lo cho tên đó?

Hắn đang bôi thuốc nghe nó hỏi thế liền ngưng lại rồi tiếp tục bôi, nhưng động tác hơi thô bạo khiến nó đau đến nhăn mặt

– Anh nhẹ tay tí được không? Mà ai thèm lo cho tên đó, tôi lo cho Ken, anh ấy đang ôm cả đống công việc như vậy, đổ bệnh mất!

Nó đúng là lo cho anh thật, nhìn bộ dạng hàng ngày đều tập trung vào laptop, điện thoại thì reo liên tục của anh mà nó lại thấy bản thân thật vô dụng. Vì lo cho nó, nên anh không thể thường xuyên đến công ty và bang, mọi việc đều xử lí tại nhà trừ khi có việc gì gấp mới đến tận nơi. Kể cả Key cũng thế, nhìn cảnh ấy mà nó lại không đành lòng!

– Thế em không lo cho tôi sao? Tôi vừa phải làm việc vừa phải lo cho em, không khéo lại đổ bệnh!

Hắn liền nói, chẳng phải Yun cũng phải làm việc đó sao? Nó cũng nên quan tâm Yun một chút, đúng chứ?

– Ai mượn anh quan tâm? Với lại anh có làm việc sao? Tôi thấy anh có bao giờ động tay động chân đâu. Cũng chẳng thấy anh làm việc, có thật là anh sẽ thừa kế tập đoàn Hoàng Nhật không?

Nó liền cảm thấy nghi ngờ về Yun, tên này có thật là đứng đầu Black không?

– Tôi là người thích dùng lời nói giải quyết vấn đề hơn!

Hắn bình thản, có những việc chỉ cần đàm phán hay một cuộc nói chuyện là xong. Đâu nhất thiết phải khua đao múa kiếm?!

– Với lại tôi quan tâm vợ tương lai của mình không được sao?

Hắn nói, mắt có ý cười

– Anh bị ấm đầu rồi sao? Ai là vợ tương lai của anh?

Nó tỏ vẻ khó chịu, tên này hôm nay ấm đầu thật sao?

Hắn vẫn không phản ứng lại, nhìn vết sưng sau khi được bôi thuốc cẩn thận rồi mới đứng lên. Nó nhìn theo từng hành động của hắn, cứ sợ rằng Yun sẽ nổi điên rồi quay sang tặng nó một đấm thì tiêu đời!

– Đừng đụng vào chỗ vừa bôi thuốc, ngủ sớm đi!

Hắn bước ra khỏi phòng, vừa định đóng cửa lại nhưng khựng người lại, nhìn vào trong. Nó vẫn ngồi trên giường, mắt hướng theo hắn, khi thấy Yun không đóng cửa lại liền ngạc nhiên:

– Làm sao vậy? – Nó hỏi

– Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng quay đầu lại!

Hai người cách nhau một khoảng cách không xa, như cách nhau một cánh cửa. Câu nói của Yun khiến nó càng nghi ngờ hơn, rõ ràng là có điều gì đó đã xảy ra ở hắn. Hành động hôm nay, không giống hắn mọi ngày tí nào

– Hôm nay anh…

– Ngủ ngon!

Không để nó nói hết câu, cánh cửa kia đã đóng lại. Cánh cửa kia, như là ranh giới giữa họ, hai thế giới khác nhau…

Trong lúc nó đang đối diện với hắn, thì Ngọc và TA ở bên kia đang đối diện với một người không hề thua kém, là Ken. Anh bước vào phòng vừa kịp lúc Ngọc đóng laptop lại, cô nàng nhìn anh nở nụ cười:

– Anh có việc gì sao? – Ngọc hỏi

– Anh nhớ đã kêu em đi lấy tài liệu, em đã lấy chưa? – Anh nhìn Ngọc

– Tao đi gặp Key trước, mày ở lại bảo trọng!

TA lẹ chân thoát khỏi nơi này bỏ Ngọc lại một mình, cô nàng đành ôm hận vào long, được lắm dám chơi nhau sao! Rõ ràng là Ken đang họp, nên Ngọc mới trốn vào đây để tám chuyện với nó. Thế nào mà giờ anh lại xuất hiện ở đây chứ? Nghĩ đến đây, trong đầu Ngọc đã hiện ra đáp án, là Yun đã tình báo!

– Em… Em đi lấy liền! – Ngọc nói

– Khỏi, tôi đã tự lấy rồi!

Anh cầm trên tay là tập tài liệu khiến mặt Ngọc cứng đờ lại, khẽ nuốt nước bọt. Lần này, Ngọc đã chọc giận ma vương thật rồi!

– Chuyến công tác lần sau, em tự mình hoàn thành cho tôi! Còn bây giờ theo tôi đi họp!

Anh lạnh lùng bước đi, Ngọc đành lẽo đẽo theo sau mặt xụ xuống. Vào trong một căn phòng, có mặt Key, tên Tuấn Anh vừa phản bội chạy lấy thân kia, David, Cen, kai, Pin. Chuyến công tác mà anh đã nói với nó, là giả. Họ vẫn ở trong nước, không hề bay ra nước ngoài mà chỉ ở lại trong bang

– Ngày mai, không được xảy ra bất kì một sơ hở nào!

Anh vừa ngồi vào ghế đã đi thẳng vào chủ đề chính, không khí căng như dây đàn. Tài liệu được Ngọc phát ra, mọi người đều đọc chăm chú nội dung bên trong.

– Chẳng phải mọi chuyện đều nắm chắc trong tay sao? – Cen nói

– Đối phương có thể thay đổi mục tiêu bất kì lúc nào, có thể là bất kì ai trong chúng ta! – Key nói

– Nếu vậy chẳng phải nên nói cho Như biết sao? – Cen nói

– Không được! Tuyệt đối không ai được nói cho Như biết đến khi mọi chuyện được giải quyết êm đẹp! – Anh gắt

Cả phòng lại im lặng, ai cũng đều trong trạng thái căng thẳng…

– Em thấy chúng ta nên xem xét lại thật kĩ, Như không chịu được thêm bất kì đả kích nào nữa – Pin nhăn mặt

– Đúng vậy, tình hình sức khoẻ của Như dù đã gần như hồi phục bình thường, nhưng làm sao ta có thể biết bệnh tái phát lúc nào! – Ngọc nói

– Mục tiêu của chúng là Như, ngày mai bằng mọi cách không được để Như đi đến dạ hội! – TA nói

– Việc này đã giao cho Kino, thằng nhóc đó phù hợp với việc này! – Key nói

– Kino? Chẳng phải ban đầu là giao là Yun sao? – Ngọc ngạc nhiên

– Yun, ngày mai sẽ là kẻ thế thân! – Key trả lời

Không khí làm cho người ta có cảm giác nghẹt thở…

– Anh biết việc này là không thể mà! Nếu việc này đến tai Như trước khi chúng ta hành động, thì nó sẽ nổi điên lên mất!

Ngọc lập tức phản đối, vì cô hiểu rõ tính của nó, một kẻ sống nội tâm như vậy sẽ không chấp nhận người khác thế mạng cho mình!

– Việc này, là Yun tự đề xuất! – Key thở dài

– Không phải là em không tin anh ta, nhưng nếu có việc gì xảy ra ngoài ý muốn thì Như sẽ hận chúng ta cả đời! – Ngọc nhíu mày

– Không cần lo, chỉ cần ngày mai Như không đến dạ hội thì mọi việc đều như ta dự đoán! – Anh nói

Không ai nói gì nữa, Ngọc dù có phản đối đi chăng nữa, thì bản thân cũng biết là không thể thay đổi cục diện. Chỉ mong mọi việc ngày mai diễn ra suôn sẻ!

– Còn về Bi! Đã tìm ra tung tích của nó chưa? – Anh hỏi

– Yun đã tìm ra được cách đây vài ngày, Bi đã đi đến Thuỵ Sĩ và bị camera tóm gọn. Dựa theo đó, chúng ta sẽ tìm ra được! – Kai nói

– Nhất định phải bắt thằng nhóc đó về đây, không được để nó làm càn! – Anh nhíu mày

– Đã đưa người sang đó, đúng là anh em nhà cậu rất có tài chạy trốn! – David nói

– Được rồi, kết thúc tại đây đi. Ngày mai, nhất định không được phạm một sai lầm nào! – Anh nói

Mọi người đứng lên thu dọn tài liệu, Ngọc nắm chặt tài liệu trong tay,thở dài rồi nói:

– Mọi người chắc cũng đã biết, chỉ cần Như biết mình bị lừa dối một lần nữa thì nó sẽ ôm hận cả đời. Lần trước đã là một đả kích lớn, đến bây giờ nó vẫn chưa thích nghi được. Nếu lần này, việc về cố Bạch phu nhân lại lộ ra trong lúc này, không ai biết hậu quả thế nào cả!

Ai cũng khựng lại, họ đều biết hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào…

– Ken, anh cũng biết hậu quả này anh là người gánh vác nhiều nhất. Chuyện về cố Bạch phu nhân, không thể giấu Như mãi được!

Ngọc quay sang nói với Ken khiến động tác anh dừng lại, anh nhìn Ngọc rồi thở hắt ra, cười lạnh, giọng nói có chút bi thương:

– Không thể để bi kịch lại diễn ra một lần nữa! Hậu quả tôi sẽ gánh hết, mọi người hãy làm cho tốt!

Nói rồi anh bước ra ngoài, bỏ lại sự trầm mặc của những người còn lại trong phòng. Key ngồi phịch xuống ghế, ấn vào mi tâm:

– Chuyện ngày càng lớn rồi! – Key nói

– Tao không dám nghĩ đến hậu quả đâu! – Cen lắc đầu ngán ngẩm

– Như mà biết, chắc nó cắt tiết em mất! – Ngọc cười nhạt

– Còn ngồi đó thở than, lo mà về xử lí cái đống tài liệu kia kìa! Ngày mai gặp!

David bước đi, trong lòng đầy bất an. David là người được ông Bạch chỉ định để dạy võ cho nó, nên hiểu rõ về trạng thái hiện tại của nó. Thể lực, sức khoẻ đều tốt nhưng lại có một điểm yếu chí mạng chính là căn bệnh có thể tái phát bất kì lúc nào! Nghĩ đến đây, David lại càng lo lắng hơn….

Còn Ken, sau khi bước ra khỏi phòng họp liền trở về phòng làm việc. Vùi đầu vào đống giấy tờ, anh thậm chí không thèm màng đến việc nghỉ ngơi. Cả đêm hôm đó, anh không chợp mắt mà lao đầu vào công việc….

Mỗi người đều mang một suy nghĩ, một quan điểm riêng nhưng mục đích cuối cùng chính là bảo vệ nó. Kể cả anh, hắn hay Key đều như vậy. Họ giấu những gì có thể, để nó có một cuộc sống tốt hơn, không phải lo nghĩ nhiều..

Một ngày trước đêm dạ hội đã trôi qua như thế đó, tất cả mọi việc đều được làm một cách âm thầm mà nó không biết. Không ai biết, rốt cuộc chuyện này sẽ đi đến đâu. Liệu sẽ kết thúc tại đây, hay lại là màn mở đầu cho một chuỗi bi kịch? Cả đêm hôm đó, không ai có thể ngủ yên giấc…

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment