Tình Yêu Cấp 2

Chương 127

Khi nó vừa ngủ dậy xuống nhà ăn thì quản gia nói hắn đã rời đi từ lúc sáng sớm. Trước mặt vẫn là bát cháo bốc khói nghi ngút, dường như trước khi đi hắn đã nấu sẵn. Không hiểu sao, khi không thấy hắn vào hôm nay, tâm tình nó lại tệ đi..

Ăn xong, hôm nay nó cũng không có tâm trạng ra ngoài nên đành chui vào phòng chơi game. Chơi được một lát, nó lại lục email mà TA hay gửi sang, đọc tài liệu rồi bắt đầu đánh bản thảo để gửi cho cậu ta..

Từ lúc mặt trời còn chưa kịp ló dạng, Yun đã tỉnh giấc. Cả đêm hôm qua, trằn trọc không ngủ được. Hắn xuống nhà bếp, bắt đầu nấu cháo cho nó. Việc này dường như dần trở thành thói quen vậy, hắn cũng không thấy phiền mà ngược lại còn có chút vui. Nấu cho đến khi bình minh đã tới, hắn tắt bếp rồi quay sang dặn dò người quản gia:

– Lát nữa đem cái này lên, với ly sữa ấm!

– Vâng thiếu gia!

Hắn gật đầu hài lòng, rồi lên phòng thay quần áo khác. Mắt hướng về một chiếc hộp đặt trên bàn, bước đến mở ra nhìn vào trong. Bên trong là cái đầm màu trắng, hắn đã cùng Cen thiết kế, tự mình chọn chất liệu vải, rồi gửi đến cho Cen để cậu ta làm những công đoạn tiếp theo. Hắn đã định đưa cho nó, kêu nó mặc vào buổi dạ hội hôm nay nhưng có lẽ bây giờ thì không cần nữa. Môi hơi nhếch lên, hắn đóng hộp lại rồi bước ra ngoài.

Khi vừa ngồi vào trong xe, hắn suy nghĩ cái gì đó rồi ngoắc người quản gia lại gần. Ông ta bước tới, cuối người xuống cạnh cửa sổ xe:

– Thiếu gia có gì dặn dò? – Ông ta hỏi

– Một lát kêu người lên dọn phòng tôi, đem cái hộp trên bàn vứt đi!

– Vâng, tôi biết rồi!

Nói rồi hắn phóng xe đi, trong lòng có chút mất mát. Chiếc xe như con báo, lao ra giữa đường phố vẫn còn vắng người. Chiếc xe dừng trước bang, hắn giao xe cho cấp dưới rồi bước vào. Trời còn chưa kịp có nắng, những người cấp dưới ở đây đã thấy đại ma vương liền tỉnh ngủ. Ai thấy hắn đều cuối chào góc 90 độ, cơn buồn ngủ của họ cũng tan đi theo từng bước chân của hắn!

Hắn dừng lại trước một căn phòng lớn, cánh cửa khép hờ. Qua khe hở, có thể thấy bóng dáng một người con trai đang cắm đầu vào công việc, tự cô lập mình với thế giới bên ngoài. Đẩy cửa bước vào, sự xuất hiện của hắn vẫn không rơi vào tầm mắt của người kia. Cảm thấy bản thân mình bị coi là vô hình, Yun liền bước tới gõ vài cái vào bàn làm việc:

– Tan ca rồi! Có làm thêm giờ, tôi cũng không tăng lương đâu!

Anh buông tập tài liệu trên tay, ngả người ra ghế, bộ dạng mệt mỏi của Ken hiện rõ sau một đêm làm việc không chợp mắt. Yun nhàn nhã đi tới ngồi xuống bộ ghế sofa, bắt chéo chân rồi nhìn anh:

– Cố quá thành quá cố đấy!

Hắn châm chọc, khiến anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi tới ngồi đối diện hắn. Tay nới lỏng cái cà vạt, bộ dạng lười biếng dựa vào ghế sofa, mắt khép lại che lấp đi sự mệt mỏi..

– Thường ngày có đánh chết cũng không chịu dậy sớm, hôm nay lại lết xác đến đây sớm thế này. Mặt trời mọc đằng Tây chưa?

Anh cười nhạt, chân gác lên bàn rồi nhìn hắn. Yun chỉ nhếch mép một cái, rồi đưa tay tự rót cho mình cốc trà nóng. Tiếng bước chân bên ngoài dồn dập, cả bang loạn hết cả lên khi có sự xuất hiện của đại ma vương vào lúc sớm thế này.

– Lần này mày có chắc là ổn không?

Anh nghiêm túc hỏi, trong lòng vẫn còn nhiều đắn đo

– Mày lại nghi ngờ thực lực của tao?

Hắn đặt cốc trà xuống, mắt nhìn anh toả ra sự kiên quyết. Anh thở dài, trong lòng như vừa trút bớt một nửa gánh nặng

– Về thằng em quý tử của mày, quả thật nó đang muốn khiêu chiến với mày

Hắn nói tiếp, mặt lộ ra vẻ thích thú. Ken nghe thế cũng nhíu mày, không có ý định trả lời lại.

– Vào lúc 2 giờ sáng, nó đã đặt chân đến đây. Bây giờ, mày định làm sao đây?

Sắc mặt của anh biến đổi theo từng lời của Yun, anh cười nhẹ thành tiếng rồi vò mái tóc màu bạch kim đang rối xù lên.

– Khoan vội bắt nó lại, giải quyết xong việc hôm nay rồi tính sổ nó sau cũng được! – Anh nói

– Nếu anh đã không vội như vậy, tại sao lại bắt em thức cả đêm để làm nốt công việc?

Ngọc từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt hậm hực, cả đêm không ngủ khiến tâm tình cô bị xấu đi khá nhiều. Vì bị anh bắt gặp lúc đang nói chuyện với nó nên đã được anh giao cho cả núi bản thảo và phải hoàn thành trong hai ngày.

– Là vì em làm việc riêng trong giờ làm việc!

Anh dửng dưng đáp lại. Ngọc hừ lạnh rồi bước vào đứng cạnh anh, mắt nhìn chằm chằm vào hắn như bắn ra điện. Yun chỉ nhếch môi, rồi nhìn Ngọc:

– Em nhìn cấp trên bằng cặp mắt đó à? – Yun nói

Ngọc chỉ biết đè cục tức xuống, nở nụ cười cứng ngắt với hắn. Cấp dưới không được đắc tội với sếp, đó là điều hiển nhiên. Nếu không thì sẽ bị hành hạ cho đến chết. Ngọc chỉ còn cách đợi thời cơ để báo thù, hắn ta dám chơi lên cô? Đâu có dễ như vậy!

– Tư liệu bên Key đã gửi qua hết chưa? – Anh hỏi

– Em đã kiểm tra rồi gửi sang email cho anh, chi tiết cụ thể một lát em sẽ gửi sau! – Ngọc trả lời

– Được rồi! – Anh gật đầu

– Kino đâu? – Yun hỏi

– Nhìn em giống như đang dính dáng với tên quả cam đó lắm sao? – Ngọc nói

– Hai đứa lại cãi nhau nữa sao? – Anh cười

– Có bao giờ hợp đâu mà lại cãi!? – Yun cười nhạt

– Tên quả cam đó, em hận là không thể bóp nát hắn ra! – Ngọc nghiến răng

– Lần này là lí do gì? – Anh hỏi

– Tài liệu em lưu trong laptop, công sức 1 tuần làm việc không nghĩ, nhờ ơn của tên đó đã làm hư laptop nên tài liệu đã mất!

Nói đến đây, Ngọc chỉ muốn đâm cho Kino vài nhát. Tên chết dẫm đó, chỉ được cái ăn hại!

– Hèn chi nó cứ kiếm em mãi! – Yun nói

– Mặc kệ hắn! – Ngọc phẩy phẩy tay

– Hai đứa này, cứ như tình nhân đang cãi nhau! – Anh cười

– Dạo này sếp có vẻ nhàn rỗi, thích nói đùa nhỉ? – Ngọc liếc anh

– Hâhhahah – Anh bật cười

– Em đi kêu Kino giúp anh, bảo nó chuẩn bị sang chỗ Như đi!

Yun bỗng đanh mặt lại nói, khiến nụ cười của anh ngưng lại thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng. Ngọc nhíu mày, nhìn Yun rồi nói:

– Anh không cần phải ra mặt!

– Không nói nhiều, cứ tiến hành theo kế hoạch. Ai làm càn, giết thẳng tay!

Hắn đứng dậy bỏ ra đi, để lại Ken và Ngọc trong phòng cùng không khí tĩnh lặng. Ngọc chỉ biết thở dài, trong lòng cô vẫn còn nỗi bất an đến kì lạ. Đưa mắt sang nhìn Ken, anh đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó..

– Việc này, ông Bạch đã biết chưa? – Ngọc hỏi

– Ông ấy từ đêm qua đã bay sang đây, vệ sĩ của ông ta sẽ theo sát Như, kèm theo Kino nữa nên chúng ta không phải lo về việc này! – Anh nói

– Em về phòng làm việc, có việc gì cần gọi cho em. Anh nghĩ ngơi đi, đêm nay sẽ dài đó!

Ngọc cũng bỏ ra ngoài, để lại anh một mình trong phòng. Ken thở dài, mắt nhìn lên trần nhà mà suy nghĩ mông lung. Trong lòng anh vẫn còn cắn rứt, liệu nó sẽ tha thứ nếu biết anh lại nói dối?

– Thật lòng xin lỗi, Như!

Anh buộc miệng nói, môi tạo thành một đường cong hoàn hảo…..

Nó ngồi trong phòng, bàn tay đang múa trên bàn phím, tài liệu TA đưa sang nhiều vô số kể. Công suất làm việc của nó phải tăng liên tục, ngồi trước màn hình hàng giờ liền. Cả buổi sáng chỉ ăn bát cháo cho đến tận bây giờ. Bỗng bên ngoài, người hầu gõ cửa:

– Có việc gì sao?

Nó nói, ngưng đánh bản thảo mắt hướng ra phía cửa..

– Tiểu thư, có thiếu gia Lý Khôi Vĩ đến tìm!

Nó nhíu mày, chẳng phải là tên Kino sao? Đến tìm nó có việc gì sao?

– Bảo anh ta ngồi đợi, tôi xuống liền!

– Vâng!

Nó suy nghĩ một hồi rồi ôm theo laptop xuống lầu, vừa xuống phòng khách đã thấy Kino đang nhàn nhã uống trà. Ngồi ở phía đối diện, đặt laptop lên bàn rồi nhìn Kino:

– Sếp của anh ra ngoài từ lúc sáng sớm rồi! – Nó nói

– Anh biết, hôm nay anh đến tìm em! – Kino cười

Đương nhiên là không phải tìm Yun rồi, có đánh chết Kino cũng chẳng rảnh rỗi tìm hắn để thêm phiền phức. Nhiệm vụ của Kino lần này không quá phức tạp, chỉ việc giữ chân nó qua buổi dạ hội là được.

– Tìm em? Có việc gì sao?

Nó ngạc nhiên, nó còn tưởng Kino đến tìm hắn chứ? Đến tìm nó có việc gì sao? Chẳng lẽ lại là Ngọc?!

– Đừng nói anh định moi móc thông tin của Ngọc từ em nhé?

Câu nói của nó trúng tim đen Kino khiến cậu ta chỉ biết cười, tay gãi gãi đầu trông đáng yêu. Nó nhìn Kino, thật ra anh chàng này trông không tệ. Kino trông rất thu hút người khác, đặc biệt là khuôn mặt baby của cậu ta khiến nhiều cô nàng mê mẩn. Tướng vóc của anh ta cũng không tệ, nói chung anh ta điển trai nhưng lại có tính sát gái. Mà nó thì hiểu Ngọc, cô nàng không thích những người trăng hoa!

– Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? – Nó hỏi

Kino khẽ thở dài, kể câu chuyện mình đã làm hư laptop của Ngọc cho nó nghe. Nó sau khi nghe hết câu chuyện, đành phì cười:

– Anh đụng phải ổ kiến rồi! – Nó nói

– Em nói xem, chẳng phải chỉ cần nhờ Kai khôi phục lại là được sao?- Kino nói

– Nói như anh mà cũng nói được! – Nó cười

– Ngọc cứ né mặt anh, gọi điện thì không được, nhắn tin cũng chẳng trả lời, anh đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng là em thôi!

Kino nói dối không chớp mắt, vì tương lai tươi sáng nên cậu ta đành phải nói dối nó. Thực ra, Kino đã gặp Ngọc lúc sáng vì Ngọc kêu cậu ta dậy. Vừa thấy Ngọc đã bị cô nàng mắng cho một trận tơi tả, khiến Kino chỉ biết ngậm ngùi đến đây. Kino biết, mình sẽ còn bị Ngọc giận dài dài…

– Anh thích Ngọc?

Nó có chút hứng thú, liền hỏi khiến Kino cứng họng…

– Hơ… Đương nhiên là không rồi. Sao em lại hỏi vậy? – Kino nói

– Nếu vậy thì cần gì quan tâm đến nó làm gì? Cứ để nó giận! – Nó nói

– Chẳng phải không nên có bất hoà trong nội bộ sao?

Kino liền nói, bản thân cũng chẳng biết mình có thích Ngọc không nên đành chối. Mặc dù vậy, bị Ngọc giận khiến trong lòng Kino cũng chùn xuống theo!

Nó đưa mắt nhìn Kino, môi nhếch lên. Rõ ràng hành động của hai người này rõ ràng quá rồi còn gì? Lại còn chối nữa!

– Vậy anh muốn gì từ em? Nếu lại là về Ngọc thì em sẽ nói giúp, còn lại thì tuỳ thuộc vào thái độ của anh thôi! – Nó nói

– Được! – Kino cười

– Được rồi, tiễn khách!

– Ơ ơ khoan khoan…

Kino hoảng hồn, nếu đi lúc này chẳng phải nhiệm vụ không hoàn thành sao? Nếu vậy, Yun sẽ cắt tiết cậu ta mất. Nó khẽ nhíu mày nhìn Kino

– Hôm nay, anh được phụ trách việc bảo vệ em nên em phải ở cạnh anh 24/24!

Kino hắng giọng nói kèm theo nụ cười rạng rỡ. Nó nhìn Kino, hôm nay có điều gì đó rất lạ…

– Được thôi!

Nó ngoan ngoãn nghe theo, dù gì nó cũng chỉ đánh bản thảo, ở đâu mà chẳng được. Bật laptop lên và bắt đầu đánh bản thảo, mặc cho Kino ở phía đối diện nhìn chăm chăm vào mình.

Kino thấy nó không phản kháng liền thở dài nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra và chơi game. Dù vậy nhưng lâu lâu lại đưa mắt quan sát nó, cảnh giác luôn tập trung cao độ.

Cả hai đều làm việc của mình, đôi lúc nó lại quay sang hỏi Kino những chỗ không hiểu trong tài liệu mà TA gửi sang. Dù gì Kino cũng có kinh nghiệm hơn nó. Kino cũng nhiệt tình chỉ dẫn, những lúc làm việc thì cậu ta hoàn toàn nghiêm túc…

Hắn từ lúc rời khỏi phòng làm việc của Ken, đã đi vào nơi luyện tập mà điên cuồng trong đó. David là người dậy khá sớm, nhưng hôm nay khi vào đây đã thấy chỗ của mình bị người khác chiếm. Từ lúc mới dậy, David đã ngạc nhiên khi thấy cấp dưới của mình đã gọn gàng tươm tất tự bao giờ. Thường ngày, lũ này toàn là những con sâu lười, sao hôm nay lại dậy sớm đến thế? Câu hỏi này đã được giải đáp từ khi David thấy hắn. Chậc chậc, uy quyền của ma vương lớn thật! David cũng chẳng làm cản trở hắn, đành rút lui đi làm việc.

Hắn nhốt mình trong này, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Yun không biết mình đã tập bao lâu, chỉ là hắn muốn bản thân thôi không suy nghĩ lung tung nữa. Vì thế cứ điên cuồng đánh đấm, khiến nơi này trở thành khu vực cấm chẳng ai dám bước vào.

Trời cũng dần tối màu, nó vươn vai một cách mệt mỏi, cuối cùng cũng đã xong hết rồi. Nhìn sang Kino ngồi ở phía đối diện vẫn đang say mê với cái điện thoại, có phải là anh chàng này quá nhàn rỗi rồi không? Nó đứng dậy, Kino liền nhìn theo rồi hỏi:

– Em định đi đâu?

– Dạ hội! – Nó trả lời

– Không cần đi, hôm nay em chỉ cần ở nhà là được!

Nó nhếch mép, hèn chi cả ngày hôm nay Kino lại ở đây. Quả thật nó cũng chẳng muốn đến đó, vậy chẳng phải quá tốt rồi còn gì?

– Được, ở nhà thì ở nhà!

Nói rồi ôm theo laptop đi thẳng lên phòng, để Kino ngồi một mình ở đó. Trên dãy hành lang, nó nhìn thấy một cô hầu cầm một cái hộp đi ngang qua. Mắt khẽ dừng lại cái hộp, nó nhìn cô hầu:

– Cái gì thế? – Nó hỏi

– Dạ thưa là đồ của thiếu gia Trang! – Cô hầu nói

– Đem đưa cho anh ta sao? – Nó hỏi tiếp

– Thưa không ạ, là thiếu gia bảo đem vứt đi!

Nó hơi bất ngờ, cái hộp trong còn mới tại sao lại đem vứt? Đắn đo một hồi, nó lấy cái hộp từ tay cô hầu rồi bảo cô ta không nói việc này với ai.

Trở về phòng, nó chưa vội mở cái hộp nên bỏ sang một bên. Bỗng lúc này điện thoại lại reo lên, một tin nhắn từ số lạ lại xuất hiện. Nó nhìn vào nội dung, khuôn mặt đanh lại trong chốc lát. Vội vàng đi xuống nơi Kino đang ngồi, thứ nó nhìn thấy chính là vệ sĩ. Số lượng vệ sĩ bỗng tăng lên, nó biết ngay là có chuyện gì đó đang xảy ra mà nó không biết!

– Rốt cuộc là có chuyện đang xảy ra? – Nó nhìn Kino

– Không có gì cả, chỉ là muốn bảo vệ em thôi! – Kino nói

– Đừng nói dối! Rốt cuộc các người đang giấu tôi chuyện gì?

Nó kiên quyết nhìn Kino, cảm giác này không lẫn vào đâu được. Chính là cảm giác bị dối lừa!

– Không gì đâu! Em hãy hợp tác cùng tôi, chỉ cần em yên phận ở lại trong căn biệt thự này! – Kino nhìn nó

– Tôi muốn ra ngoài!

– Hôm nay thì không thể, tôi không thể để em ra ngoài được!

Nó nhìn Kino, biết rõ rằng sẽ không moi thêm thông tin từ Kino được nên đành bỏ lên phòng. Nhìn vào đồng hồ, đã qua 30 phút kể từ khi buổi dạ hội bắt đầu. Trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, kể từ lúc sáng không thấy hắn nó đã cảm thấy kì lạ. Rồi lại nhìn thấy Kino ở cùng mình suốt cả ngày, cho đến lúc nhận được tin nhắn nó đã biết có chuyện xảy ra. Hiện tại nó chắc chắn rằng vệ sĩ đã canh gác nghiêm ngặt. Ngồi xuống giường, nó cảm thấy do bản thân còn quá kém cỏi, nhận thức được mọi chuyện quá muộn màng..

Cái hộp lúc này lại rơi vào tầm mắt, nó tiến tới mở ra. Bên trong là chiếc đầm màu trắng, được may thủ công và rất tỉ mỉ. Không hiểu sao, nó lại cảm thấy một cảm giác mất mát đến kì lạ. Không kịp suy nghĩ, nó nhét cái hộp vào balo rồi nhét thẻ tín dụng và những thứ cần thiết vào. Nó đi ra phía ban công, mặc kệ thân thể có bị gì, nó liều mạng leo xuống. Thả một sợi dây thừng xuống đất, nó theo đó mà đu xuống. Đám vệ sĩ kia vì nghĩ nó còn nhỏ, sức chẳng tới đâu nên không hề canh ở phía này tạo cơ hội trốn thoát dễ dàng cho nó.

Chân vừa đụng đất, nó nhanh chóng leo lên tường rồi nhảy ra ngoài. Miệng lẩm bẩm:

– Lũ vệ sĩ ngu ngốc!

Hừ lạnh một tiếng rồi bắt một chiếc taxi, nó cần nhanh chóng đi đến dạ hội! Xe vừa đến trước cổng trường, nó thanh toán rồi đi vào bằng cửa sau. Đi thẳng vào nhà vệ sinh, nó lấy cái đầm trong hộp ra mà thay. Không ngờ lại vừa in, nó nhìn mình trong gương, như thể được may riêng cho nó. Bên trong hộp còn một đôi giày, một cái bóp và một chiếc hộp nhỏ khác. Mang đôi giày vào, nó mở chiếc hộp nhỏ ra. Bên trong là một chiếc nhẫn được chạm khắc tinh tế, lúc này nó nhìn vào bên trong mới thấy. Ở mặt trong chiếc nhẫn còn khắc:” 242 ”. Nó cảm thấy con số này rất quen, đó là con số khi hắn cho người bắn pháo hoa hiện lên. Nó suy nghĩ một hồi, rồi đeo chiếc nhẫn vào. Chỉnh trang lại trang phục, mái tóc xoã dài được vén sang một bên. Nó nhét cây súng đã chuẩn bị từ trước vào lưng váy, bản thân đã biết rằng đêm nay sẽ là không yên bình gì cả..

Buổi dạ hội diễn ra náo nhiệt, ai nấy đều khoác lên mình một bộ đồ tuyệt đẹp. Nó bước vào thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều dán mắt lên nó. Chiếc đầm làm tôn lên nước da của nó, mái tóc bạch kim lại càng thêm nôi bật trong đám đông. Nó nhẹ nhàng bước vào, trên tay cầm chặt cái bóp cùng với khuôn mặt lạnh lùng. Để tránh sự chú ý, nó đành lẳng lặng đứng vào một góc mà quan sát. Bỗng có một chàng trai, vóc dáng quen thuộc đứng cạnh nó:

– Lâu rồi không gặp!

Ừ, giọng nói vẫn như xưa. Đôi mắt màu xanh của biển vẫn thật đẹp làm sao. Nó quay sang nhìn, Trường nở nụ cười nhẹ. Hôm nay, Trường mặc một bộ comple tôn lên vóc dáng của cậu ta, mái tóc bồng bềnh cùng với nước da trắng khiến nhiều người chết mê chết mệt. Nó hơi ngạc nhiên vì nghĩ sẽ không có mặt Trường ở đây

– Sao mày lại ở đây? – Nó hỏi

– Vậy sao mày lại ở đây? – Trường hỏi ngược lại

Nó không trả lời, chỉ im lặng nhìn Trường. Đôi mắt tím có một nỗi buồn sâu thẳm, nó luôn giấu nỗi buồn vào đó.. Trường nhìn nó, trong lòng lại nặng nề hẳn

– Sống tốt không?

Nó cười, âm điệu nhẹ nhàng. Trước mặt, là người con trai nó thích. Cứ nghĩ cả hai sẽ đi cùng nhau đến hết quãng đường còn lại, nhưng mọi việc đâu ai ngờ..

– Ừ, tốt! – Trường trả lời

– Vậy thì tốt rồi! – Nó nói

– Còn mày, sống tốt không? – Trường hỏi

– Tốt!

Cả hai nhìn nhau, không ai nói thêm gì cả. Nó nở nụ cười gượng nhìn Trường..

– Trường!

Từ xa, Quỳnh bước tới. Nó nhìn Quỳnh, hôm nay cô nàng này cũng thật đáng yêu nha. Quỳnh chạy tới, đứng cạnh Trường rồi nhìn nó:

– Đã tới rồi, sao không ra ngoài kia chơi? – Quỳnh hỏi

– Ồn ào lắm! – nó cười

Giữa ba người họ, còn cái gì đó ngượng ngừng không thể nói thành lời..

– Như, có thật là hôm nay không có gì xảy ra chứ?

Trường hỏi, hôm nay cậu ta cũng cảm thấy không khí khác thường ở đây. Nó nhìn Trường, bản năng của cậu ta cũng không tệ. Dù gì cũng đã được luyện thành sát thủ từ nhỏ cơ mà..

– Tao cũng đang rất mơ hồ, tốt nhất mày nên đưa Quỳnh ra khỏi đây! – Nó nói

– Còn mày? – Trường hỏi

– Tao không còn như xưa, tao biết tự bảo vệ mình mà! – Nó cười

– Nếu mày cần gì, cứ nói tao! – Trường nói

– Cho tôi mượn người yêu của cô một lát!

Nói rồi nó bước tới, ôm Trường một cái. Như là cái ôm cuối cùng, như là kết thúc của mối tình đầu. Giữa họ, giờ chỉ còn một kỉ niệm thật đẹp…

– Ai cho phép em ôm người khác hả?!

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment