Học kỳ hai năm tư, về cơ bản ai cũng đã có một kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Dạo này, Lâm Tương Tư thực tập tại công ty của gia đình anh ở Bắc Kinh, nên thời gian hai người gặp nhau ít đi rất nhiều.
Có lẽ vì biết chị sắp rời đi, Thiệu Minh Dạ cũng qua đây thường xuyên hơn trước. Hễ có thời gian là cậu lại chạy qua.
Mỗi lần đến còn thích kéo Thiệu Minh Nguyệt ra ngoài đi dạo. Những năm tháng nỗ lực trước đây đổi lại được khoảng thời gian rảnh rỗi này, Thiệu Minh Nguyệt cũng vui vẻ đi cùng em trai, như thể có một sự kiên nhẫn vô tận dành cho cậu vậy.
Khoảng thời gian này khiến cô nhớ đến những năm tháng tình cảm hai chị em khắng khít nhất hồi nhỏ.
Nhìn theo bóng Thiệu Minh Dạ bước lên tàu điện ngầm, Thiệu Minh Nguyệt mua hai cốc trà sữa và mấy chiếc bánh nhỏ trước cổng trường xách về ký túc xá.
Tháng Ba, nơi đây tuyết mùa đông vẫn chưa tan hết, không khí vương chút lạnh buốt.
Vừa bước vào phòng, Thiệu Minh Nguyệt lập tức nhận ra có điều gì đó khác thường. Cô đặt đồ lên bàn, ngước mắt nhìn mọi người:
“Sao vậy? Sao hai cậu… lại có vẻ mặt này?”
“Mẹ nó.” Tưởng Vân Phàm suýt nữa ném cả điện thoại, bực bội nói: “Bọn mình ở chung với loại người này suốt hai năm, còn mang đồ ăn sáng cho cậu ta suốt hai năm trời, nghĩ lại thấy đúng là phí công.”
Cô nàng là người giấu chuyện kém nhất, chưa kịp để Thiệu Minh Nguyệt hỏi thêm đã tuôn ra như đổ đậu từ ống trúc.
“Cậu xem đi.” Tưởng Vân Phàm đưa điện thoại cho cô, tức tối nói: “Mình thật hết nói nổi. Cậu ta bị làm sao thế? Lại còn lên diễn đàn ẩn danh viết mấy thứ này, suýt nữa là chỉ thẳng mặt luôn rồi! Cậu ta không biết dùng não suy nghĩ sao? Năm hai rồi, trong cả khóa này có mấy người chạy phòng ký túc xá chứ? Viết kiểu này chẳng khác nào tự thú nhận với thiên hạ à?”
Thiệu Minh Nguyệt lướt nhanh một lượt, không nhịn được mà có chút khâm phục sự dai dẳng của Điềm Điềm.
Nhật ký ghi chép từ sau đợt huấn luyện quân sự năm nhất, kéo dài đến tận tháng Chín năm ngoái.
“Cậu ta viết gì vậy?” Thiệu Minh Nguyệt nhìn hàng chữ chi chít trên màn hình, mắt hơi nhức bèn dứt khoát đặt điện thoại xuống.
Tưởng Vân Phàm cầm lại điện thoại, tìm hai đoạn quan trọng nhất đưa cho cô xem.
“Cậu xem đi, lúc thì nói chúng ta hùa nhau bắt nạt cậu ta, lúc thì tháng Chín lại viết rằng thật không ngờ loại người như bọn mình sau này lại có thể phát triển tốt như vậy.”
“Phát triển tốt là ý gì?”
“Hai người du học ở trường xếp hạng khá, một người học thẳng lên thạc sĩ tại trường, còn sớm công bố mấy bài luận cốt lõi.” An Tĩnh hờ hững nói, “Chắc là ý đó.”
Thiệu Minh Nguyệt không biết phải nói gì.
Hay đúng hơn, đối với Điềm Điềm, cô chưa bao giờ biết phải nói gì cả.
“Mình cứ tưởng giữa bọn mình không có mâu thuẫn gì lớn như vậy.” Cuối cùng, cô lên tiếng.
“Giờ không có cũng phải có thôi.” Tưởng Vân Phàm gõ gõ điện thoại, “Cậu không để ý sao? Bài đăng này kết thúc ngay thời điểm xác định được trường học thẳng lên thạc sĩ.”
“Nếu mình nhớ không nhầm, cậu ta cũng học thẳng lên mà?” Thiệu Minh Nguyệt chỉ có ấn tượng mơ hồ, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ lắm.
“Ai mà rảnh quan tâm một người không liên quan học ở đâu? Bọn mình đâu phải kiểu không chịu nổi người khác giỏi hơn.” Chuyện chia phòng từ lâu đã là quá khứ với bọn họ, sau này xem như người xa lạ, chẳng ai cố ý đi tìm hiểu tin tức của một người xa lạ cả.
Chỉ là dù không cố ý, họ vẫn biết được ít nhiều.
An Tĩnh đặt điện thoại xuống, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến từ nhóm chat bên kia rồi nói: “Đúng là có học thẳng lên.”
Nói xong, cô ấy lạnh nhạt buông một cái tên trường danh tiếng trong nước.
“À…” Thiệu Minh Nguyệt hé môi, “Cũng tốt mà.”
“Ừ, cũng tốt.” An Tĩnh cười lạnh, “Nhưng bây giờ chắc không còn tốt nữa đâu.”
Về chuyện này, chỉ có thể nói rằng bản tính con người vốn tò mò, đặc biệt là những sinh viên đang rảnh rỗi như lúc này.
Tại sao bài đăng lại xuất hiện vào thời điểm này? Có lẽ vì kỳ thi thạc sĩ, xét duyệt nghiên cứu sinh đều đã xong, mọi người đều có thời gian rảnh.
Đúng lúc tuyết đầu mùa tan chảy, tin đồn lan truyền cực nhanh.
Thiệu Minh Dạ và Thiệu Minh Nguyệt đi trên đường, suốt quãng đường có không ít người ngoái đầu nhìn họ.
Cứ như vừa thấy sinh vật lạ, Thiệu Minh Dạ khó hiểu nhìn lại họ. Đến khi mấy người kia chịu không nổi mà cúi đầu, cậu mới quay đi, vò vò tóc, ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ bị sao vậy?”
“Chắc không có gì đâu.” Thiệu Minh Nguyệt im lặng một lúc rồi nói, “Có lẽ chỉ là tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
Tò mò xem… một người như thế nào lại có thể vừa đạo đức kém, vừa hùa theo bạn cùng phòng bắt nạt người khác, từng nhẫn tâm từ chối một người rất thích mình để ở bên một chàng trai có điều kiện tốt hơn, mê hoặc người ta xong lại vì sắp tốt nghiệp mà cô đơn nên thân thiết với một người khác. Nhưng cùng là người đó, lại có thành tích học tập xuất sắc đến mức đáng sợ, luôn đứng nhất lớp, ngay cả chuột cũng đặc biệt thích cô.
Những lời miêu tả này nghe chẳng khác nào đang nói về hai con người hoàn toàn khác nhau.
Thiệu Minh Nguyệt bật cười, nhún vai một cách hiếm hoi đầy tinh nghịch: “Ai mà biết được?”
Những tin đồn này không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của cô.
Trong quán cà phê, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi lên tách cà phê trước mặt. Thiệu Minh Nguyệt cụp mắt, chậm rãi khuấy thìa.
Tưởng Vân Phàm chống tay lên bàn nhìn cô, lại nhìn sang Thiệu Minh Dạ đang khoanh tay, chân vắt chữ ngũ, sau đó bất giác bật cười.
Nói thật, hai chị em nhà này đứng cạnh nhau đôi khi trông cũng khá dọa người đấy.
Hồi lần đầu tiên gặp, suýt chút nữa cô nàng còn hiểu nhầm.
“Lại cười nữa.” Thiệu Minh Nguyệt liếc cô một cái, đôi mắt hơi cụp xuống, nhưng khóe môi lại khẽ cong, trông cô như đang có tâm trạng khá tốt.
“Sao, cười cũng bị nói à?” Tưởng Vân Phàm bông đùa, “Gần đây cậu cũng chẳng nói lý chút nào rồi nhỉ.”
Thiệu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô nàng, lần này khóe mắt hơi nhướng lên, liếc cô nàng một cái đầy vẻ khinh khỉnh.
Tưởng Trì và An Tĩnh vừa bước vào, họ kéo ghế ngồi xuống.
“Sao thế?” Tưởng Vân Phàm cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, nhìn họ hỏi, “Hai người cùng đi à?”
An Tĩnh hất cằm, chẳng buồn để ý đến cô nàng.
Tưởng Trì đáp: “Không, gặp nhau ngoài cửa.”
Vừa ngồi xuống, Thiệu Minh Dạ lập tức kéo ghế lại gần anh ta hơn. Dạo này bọn họ chơi chung khá thường xuyên.
Nhìn thấy vậy, Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười, nhẹ gật đầu với anh ta.
Tưởng Trì chỉ dừng ánh mắt trên mặt cô trong chốc lát rồi rất nhanh dời đi, cứ như vừa bị ai đó giẫm phải đuôi. Kể từ lúc đó, ngay cả khi nghe Thiệu Minh Dạ nói chuyện, anh ta cũng có chút mất tập trung.
Nghe đến chuyện mấy người họ bàn tán về bài đăng hài hước gần đây, Tưởng Trì thoáng khựng lại.
“Họ đang nói gì vậy?” Anh ta hỏi Thiệu Minh Dạ.
“À.” Thiệu Minh Dạ đang chơi game, bâng quơ đáp, “Anh không biết à? Hình như là diễn đàn trường anh đấy, có người nhắc đến chị em.”
Lúc mới nghe thì cậu cũng tức giận thay, nhưng thấy chị mình chẳng có phản ứng gì, cậu cũng lười quan tâm.
Tưởng Trì nghĩ ngợi, lần đầu tiên anh ta mở điện thoại vào diễn đàn trường mình.
Khi anh ta đọc xong, câu chuyện của bọn họ đã rẽ sang hướng nào chẳng biết, chỉ có Tưởng Vân Phàm vừa trò chuyện vừa lướt điện thoại, thỉnh thoảng thấy bình luận nào hài hước liền chìa ra cho cả nhóm xem rồi trầm trồ.
Không biết câu chuyện dẫn dắt thế nào, An Tĩnh khoanh tay, đột nhiên hỏi: “Cậu và bạn trai vẫn còn bên nhau chứ?”
Câu này quá đột ngột. Tưởng Vân Phàm thoáng sững sờ, lập tức quay sang nhìn Thiệu Minh Nguyệt.
Gần đây cô ở ký túc xá rất nhiều, hầu như lúc nào cũng đi cùng bọn họ, rất ít khi thấy gọi điện hay nhắn tin. Nghĩ kỹ lại, bọn họ cũng không còn nghe cô nhắc đến bạn trai nữa.
Không trách mọi người nghi ngờ.
Rất nhiều người đã nghĩ rằng họ sớm chia tay rồi.
Dù sao thì khi Lâm Tương Tư mới chuyển sang, anh cũng khiến cả trường bàn tán xôn xao. Mọi người đều thắc mắc tại sao anh lại đến đây. Xét về thứ hạng, hai trường tương đương nhau, nhưng trường anh có vị trí địa lý tốt hơn, chuyên ngành cũng mạnh hơn, vậy thì đến đây trao đổi làm gì?
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh nắm tay Thiệu Minh Nguyệt dạo quanh trường, họ mới bừng tỉnh. Hóa ra là vì theo đuổi bạn gái!
Giờ đã lâu không thấy bóng dáng hai người họ bên nhau, không chỉ bạn học cũ xì xào mà ngay cả những người thân thiết nhất cũng bắt đầu nghi hoặc.
Ánh mắt Tưởng Trì khẽ cử động, vô thức nghiêng người về phía trước một chút, ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra thay đổi nhỏ này, hoặc có lẽ là nhận ra rồi, nhưng vẫn chưa muốn thừa nhận.
“Tất nhiên là còn chứ.” Thiệu Minh Nguyệt kinh ngạc trước câu hỏi này, nghiêm túc đáp, “Bọn mình vẫn luôn bên nhau mà?”
Cô ngước mắt lên, khó hiểu hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy?”
“…Chuyện này kỳ lạ lắm sao?”
An Tĩnh chưa kịp lên tiếng, Tưởng Vân Phàm đã uống một ngụm nước trái cây trước mặt rồi trả lời trước một bước: “Cậu không nhận ra dạo gần đây hai người có gì đó rất kỳ lạ à? Mình cũng lâu lắm rồi không thấy cậu gọi điện trong ký túc xá, lúc nhắn tin cũng chẳng có chút vui vẻ nào trên mặt. Bọn mình muốn hỏi lâu rồi, nhưng sợ cậu buồn nên cứ nhịn mãi.”
Thiệu Minh Nguyệt phì cười: “Chỉ vì vậy mà các cậu cho rằng bọn mình chia tay sao?”
Nếu Lâm Tương Tư biết chuyện này, cô có thể tưởng tượng được mặt anh sẽ đen đến mức nào. Nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, càng nghĩ lại càng buồn cười, cô không nhịn được mà khẽ cong môi.
“Cậu còn cười nữa.” Biết là bọn họ hiểu lầm, An Tĩnh cuối cùng cũng bớt trầm mặc, bực bội nói: “Cậu có biết bọn mình lo lắng đến mức nào không?”
“Được rồi mà.” Thiệu Minh Nguyệt cười lấy lòng cô bạn: “Giờ mình biết rồi.”
“Nhưng mà, rõ ràng là cậu tự suy nghĩ nhiều thôi. Chuyện này có gì mà phải nghi ngờ chứ.”
“Vậy cậu tự nói xem, dạo gần đây hai người không kỳ lạ chắc?”
An Ninh nói xong, ung dung chờ Thiệu Minh Nguyệt trả lời.
Lẽ nào, tình cảm của họ thật sự có vấn đề? Tưởng Trì hơi khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thiệu Minh Nguyệt suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi lại chắc chắn lắc đầu: “Bọn mình thực sự rất ổn.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Cô gật đầu, nghĩ ngợi một chút rồi giải thích: “Dạo này anh ấy rất bận.”
“Bận đến mức không cần bạn gái luôn sao? Lâu như vậy mà chẳng thèm gọi một cú điện thoại, cũng không nhắn lấy một tin?” An Tĩnh truy vấn từng bước.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn của Thiệu Minh Nguyệt rung lên hai lần, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên bàn.
Chỉ liếc qua biểu cảm của cô, An Tĩnh lập tức hiểu ra.
Tưởng Vân Phàm hỏi: “Người yêu của cậu à?”
Thiệu Minh Nguyệt cong mắt mỉm cười, cầm điện thoại bấm mấy cái.
Cô đặt điện thoại xuống, thấy bọn họ vẫn đang nhìn mình.
“Thực ra, mình chỉ nghĩ rằng, hiện tại bọn mình không còn cần phải dùng thời gian để chứng minh sự quan trọng của nhau nữa.” Giọng cô đầy kiên định. “Anh ấy đang làm một việc rất quan trọng, mình không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy. Dù anh ấy không nghĩ vậy, nhưng mình cảm thấy đây là điều mình nên làm. Vì thế, mình đã nói với anh ấy rằng, bọn mình có thể bớt gọi điện, dành cho anh ấy thêm chút thời gian.”
Sau khi cô nói xong, ngoại trừ Thiệu Minh Nguyệt, những người còn lại đều im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, An Tĩnh mới lên tiếng: “Minh Nguyệt, cậu biết không, sau bao nhiêu lần yêu đương, mình chỉ rút ra được một đạo lý.”
“Là gì?”
“Những cô gái quá hiểu chuyện thường không có kết cục tốt đẹp.”