Không biết câu này nghe từ đâu, nhưng khi nói ra lại hợp lý đến mức tự nhiên, dường như đã trở thành một định luật có thể áp dụng cho phần lớn mọi người.
“Không phải đâu.”
Thiệu Minh Nguyệt cụp mắt, đặt ngay ngắn tách cà phê trước mặt. Hàng mi dài rậm khẽ rủ xuống, vừa vặn che đi đôi mắt của cô. Mi mắt khẽ run hai lần, rồi cô ngẩng lên, đôi mắt rạng rỡ ánh nét cười. “Thật ra mình cũng không phải là người quá hiểu chuyện đâu, chỉ là dạo này tình hình hơi đặc biệt thôi.”
Nhận thấy bầu không khí có phần nặng nề, cô cố gắng khiến mọi người bớt căng thẳng.
“Mình thực sự không cảm thấy có vấn đề gì cả.”Cô bật cười, “Sao mọi người lại quan tâm chuyện của bọn mình thế?”
“Cũng chỉ vì cậu trông có vẻ dễ bị bắt nạt quá, nếu không thì bọn mình để ý làm gì.” Tưởng Vân Phàm hừ một tiếng.
An Tĩnh lại nói: “Không sao là tốt rồi.”
Đôi mắt phượng dài mảnh của cô bạn chạm vào ánh nhìn của Thiệu Minh Nguyệt, ánh mắt cô lập tức dịu lại. “Thật sự không sao đâu, nếu có chuyện gì, mình nhất định sẽ nói với mọi người.”
Nghe cả buổi, Thiệu Minh Dạ tựa trán lên mép bàn, phía dưới còn bận chơi game. Cậu vừa bị đồng đội chơi một pha tệ hại làm mất mạng, bực mình đóng điện thoại lại.
“Mọi người đúng là nghĩ nhiều quá.” Cậu duỗi thẳng người, nói chắc nịch. “Tình cảm của hai người họ tốt lắm, biết không? Em chưa từng thấy cặp nào còn tình cảm hơn họ nữa.”
Tưởng Trì: “…Cậu từng thấy bao nhiêu cặp rồi?”
“Cũng không ít đâu.” Thiệu Minh Dạ khó hiểu nhìn anh ta một cái, không hiểu sao lại phá đám mình. “Dù bây giờ em chưa gặp nhiều lắm, nhưng sau này gặp thêm, em vẫn cảm thấy tình cảm của họ là tốt nhất.”
Tưởng Vân Phàm nổi hứng: “Nói thử xem, tốt đến mức nào?”
Thiệu Minh Dạ quay đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Thiệu Minh Nguyệt đá cậu một cái, ra hiệu cho cậu im miệng. Thấy cậu không phản ứng, cô mím môi, lại đá thêm cú nữa.
Thiệu Minh Dạ vẫn chẳng có động tĩnh gì, nhưng Tưởng Trì lại ngẩng đầu lên.
Cô có vẻ không quen nói về chuyện tình cảm của mình trước mặt nhiều người, hai má đã ửng hồng, đôi mắt cũng sáng lên.
Trong chớp mắt, Tưởng Trì bỗng thất thần. Nhưng rất nhanh, anh ta quay mặt đi, kín đáo dùng đầu gối thúc nhẹ vào Thiệu Minh Dạ.
Thiệu Minh Dạ mất bao lâu mới nghĩ ra được chút manh mối, bị anh ta cắt ngang liền mất sạch, đã thế còn bị phá đám hồi nãy, thế là cậu bực bội quay đầu, “Làm gì đấy?”
Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Trì khẽ nghiêng đầu, liếc về phía Thiệu Minh Nguyệt.
Thiệu Minh Dạ chậm hiểu nhưng vẫn nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Những gì định nói lúc này đều tan biến sạch sẽ, cậu ho nhẹ một tiếng rồi hạ giọng: “Là cái cảm giác đó, chị hiểu chứ.”
Tưởng Vân Phàm không hiểu, còn An Tĩnh có lẽ hiểu đôi chút.
Có những người yêu nhau vì sự mới mẻ nhất thời. Khi ở bên nhau, chắc chắn là có tình cảm, nhưng khi giai đoạn cuồng nhiệt qua đi, vô số mâu thuẫn sẽ xuất hiện.
Cô ấy đã từng yêu không chỉ một lần. Sau mỗi lần chia tay, cô đều tự nhủ sẽ không yêu nữa, nhưng rồi lại không nhịn được mà thử thêm lần nữa.
Nhỡ đâu thì sao?
Nhỡ đâu chỉ vì cô chưa đủ dũng cảm, mà bỏ lỡ mất người thật sự dành cho mình thì sao?
Trên đường trở về trường, Tưởng Vân Phàm kéo Tưởng Trì đi mua đồ cùng, Thiệu Minh Dạ cũng đi theo.
Chỉ còn lại hai người họ.
An Tĩnh đột nhiên hỏi: “Cậu ấy nói về cảm giác như thế là cảm giác gì?”
Thiệu Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bên của An Tĩnh, một khuôn mặt kiên quyết và sắc sảo. Khi hỏi câu này, An Tĩnh vẫn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn về phía Thiệu Minh Nguyệt.
Thiệu Minh Nguyệt cũng quay trở lại, tiếp tục đi bộ cùng An Tĩnh.
Giữa mùa xuân, vạn vật đâm chồi, không khí tràn ngập hơi thở của đất đai và cỏ cây đang thức giấc.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là cảm giác, ngay cả trong kiếp này, dù anh ấy có lừa dối mình, dù anh ấy có thay lòng đổi dạ thì vẫn sẽ yêu anh ấy.” Thiệu Minh Nguyệt nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, “Nhưng mình nghĩ anh ấy sẽ không thay đổi, mình tin anh ấy.”
Cô không phải là tin vào ánh mắt của chính mình, mà là tin vào anh.
Chính câu nói này khiến An Tĩnh ngay lập tức không muốn nói điều gì nữa.
Nhiều lúc, đứng ở góc độ người ngoài quan sát tình yêu của người khác, An Tĩnh thường nghĩ rằng những người cam chịu, nhún nhường vì tình yêu, tuy trông có vẻ đa tình và có thể xúc động được nhiều người, nhưng nếu không làm xúc động được chính người mình yêu thì mọi nỗ lực đều vô nghĩa.
Hơn nữa, như vậy thật sự thiếu tự trọng. Bất kỳ ai, dù có tài năng xuất chúng đến đâu, một khi rơi vào cái bẫy tình yêu này đều sẽ sa ngã, đau khổ đến mức muốn chết. Cô ấy đã từng chứng kiến nhiều cô gái xuất sắc vì tình mà héo hon, chỉ vì một người đàn ông bình thường mà theo cô không có gì nổi bật.
Nhưng khi Thiệu Minh Nguyệt nói như vậy, An Tĩnh lại nghĩ không có lý do nào hay hơn thế nữa.
Thế gian vẫn luôn ngưỡng mộ tình yêu, nhưng cuối cùng chỉ là muốn được một người dành trọn tình cảm, không thể là ai khác.
“Cậu đã từng nói chuyện này với Lâm Tương Tư chưa?” An Tĩnh hỏi.
“Chưa.” Thiệu Minh Nguyệt do dự một chút, “Hình như là có lần đã nhắc tới.”
Khi ở bên nhau, hai người họ chưa từng trò chuyện sâu sắc, đặc biệt là những chủ đề nhạy cảm như chuyện chia tay. Không phải là không thể nói, nhưng là vô thức tránh né.
Nhưng lần đó, dường như là khi nói về chuyện tốt nghiệp, họ vô tình đã nhắc tới một lần. Tốt nghiệp và chia tay luôn là hai từ khóa khó tách rời.
“Hai người nói gì?”
Nghĩ tới phản ứng của Lâm Tương Tư lúc đó, Thiệu Minh Nguyệt không tự chủ cười lên. Cô bắt chước y hệt giọng điệu của anh, khẽ hừ một tiếng rồi mỉm cười, nói một cách chắc nịch: “Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay.”
Cô đã bắt chước y hệt giọng điệu của Lâm Tương Tư. An Tĩnh bật cười ngay lập tức, “Anh ấy thực sự nói như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Thiệu Minh Nguyệt khôi phục dáng vẻ vốn có của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười, “Anh ấy đúng là nói như vậy đấy.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi thì mình không hỏi nữa.” Thiệu Minh Nguyệt nói: “Dù sao bọn mình cũng sẽ không chia tay.”
Tình yêu trên thế gian này có biết bao nhiêu kiểu, cũng có rất nhiều cặp đôi có thể tự tin nói ra những lời như vậy. Nhưng người hôm nay còn thề thốt chắc nịch, có thể ngày mai đã thay lòng. Mà cũng có những người chưa từng nói ra điều gì, lại âm thầm yêu một người khác suốt nhiều năm.
–
Vào tháng Tư, Lâm Tương Tư đã suốt gần nửa năm không có lấy một ngày nghỉ.
Anh kéo lỏng cà vạt trên cổ, gương mặt điềm tĩnh nhưng không nói lời nào.
“Cái trường học này của con rốt cuộc là sao vậy?” Lâm Dũng ngồi đối diện anh, sắc mặt còn khó coi hơn cả anh, “Bố chẳng phải đã nói với con rồi sao, bên nhà có bao nhiêu chuyện cần xử lý, đừng có tiếp tục đăng ký học nữa. Vậy mà hôm nay bố gọi điện cho giáo sư của con, thầy ấy lại nói danh sách đã được chốt, con còn muốn tiếp tục đi học?”
Phụ huynh nhà người ta thì đều khuyến khích con cái học tiếp, đến lượt nhà họ, ngược lại cứ như đảo lộn hết cả rồi.
Giữa chân mày và khóe mắt Lâm Tương Tư đè nén một cơn giận sắp không kiềm chế nổi. Không khí trong văn phòng này lan ra ngoài qua cánh cửa đóng, khiến những người đi ngang qua đều bất giác bước nhẹ chân, nhón gót chạy vội đi. Vài phút sau, cả tầng lầu này dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Tương Tư khẽ nhắm mắt, “Bố có hỏi giáo sư trường con học là trường nào chưa?”
“Chưa.” Lâm Dũng nói chắc nịch, “Con muốn tiếp tục đi học, vậy công ty phải làm sao? Chẳng lẽ con không biết tình trạng của mẹ con dạo gần đây sao? Bố phải về chăm sóc bà ấy, lấy đâu ra thời gian lo liệu bên này?”
“Con biết.” Lâm Tương Tư bỗng nhiên mất hết khí thế, giọng điệu cũng trở nên bất lực, “Con đăng ký học ở Bắc Kinh, chuyện công ty bên này con sẽ lo liệu, những việc quan trọng con sẽ hỏi ý bố trước khi quyết định.”
Vì quá tức giận khi biết tin này, lẽ ra chỉ là bàn bạc về tài trợ cho lễ tốt nghiệp, anh còn chẳng đợi giáo sư nói xong tên trường đã lễ phép cúp máy rồi xông ngay đến đây.
Giờ phút này, khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Tương Tư, người đàn ông cao lớn như Lâm Dũng lại có phần lúng túng.
“Ờ… con trai, bố không có ý đó, bố chỉ là nóng ruột thôi.” Ông khoa tay múa chân giải thích, “Con nghe bố nói đã, con cũng biết tình hình của mẹ con mà. Nếu con không về mà vẫn còn ở ngoài kia, bố mẹ sao có thể yên tâm được? Con xem bố này, bố cũng đâu có… haizz!” Ông sốt ruột đến mức giơ tay đập nhẹ vào sau gáy mình.
Lâm Tương Tư đã quay người đi, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, tay áo xắn lên gọn gàng. Bởi vì diện mạo quá mức anh tuấn. Giờ phút này, khi anh nghiêng mặt đi lại có một nét cô đơn không thể diễn tả thành lời.
“Ây da! Đừng giận nữa, trước đó chẳng phải con nói muốn nghỉ vài ngày sao?” Lâm Dũng sợ anh không đồng ý nên vội vàng chuồn ra ngoài, “Bố cho con một tuần nghỉ, ra ngoài thư giãn đi, cứ quyết định vậy đi!”
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Lâm Tương Tư xoay người ngước mắt lên, gương mặt căng cứng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Anh khẽ nhếch môi, để lộ một nụ cười.
Thế là, tối hôm đó, sau khi thu dọn xong đồ đạc rồi rời khỏi công ty, anh đi thẳng ra sân bay.
Đêm lạnh như nước, Thiệu Minh Nguyệt ngồi trên bậc thềm bên ngoài sân bay ngắm sao. Đột nhiên, một chiếc áo choàng phủ xuống đầu cô, vừa vặn choàng lên vai, mang theo một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.
Một người ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc vòng cổ trên áo thun đen khẽ chạm vào khóa dây kéo trên áo, phát ra tiếng leng keng nhỏ.
Chiếc vòng cổ này là món đồ Thiệu Minh Nguyệt từng thấy đẹp mắt khi đi dạo phố, đơn giản mà tinh tế, có chút thời thượng, nên cô đã đặc biệt mua về tặng anh.
Cô nghiêng đầu, đuôi mắt vương chút sắc đỏ, ngước lên cười nhìn anh.
Dưới ánh trăng, bóng anh trải dài trên bậc thềm, chống một chân ngồi đó, toát lên vẻ lạnh lùng bất cần, nhưng hành động vừa rồi lại dịu dàng đến mức khiến người ta rung động.
“Lạnh không?” Lâm Tương Tư giúp cô kéo chặt cổ áo, dùng chiếc áo khoác bao bọc cả người cô lại. Anh nhíu mày trách móc: “Biết bên ngoài lạnh mà còn mặc phong phanh thế này.”
“Có hơi vội, lúc ra ngoài quên mất không mang áo khoác.” Thiệu Minh Nguyệt ngoan ngoãn nhận lỗi, nhân tiện rúc vào lòng anh, ngước lên nhìn đường nét sắc sảo trên cằm anh, cô chăm chú hỏi: “Anh cho em áo rồi, anh có lạnh không?”
Chính cô cũng không nhận ra, khi nói chuyện với Lâm Tương Tư, giọng điệu của cô khác hẳn với bất kỳ ai. Cái chất giọng mềm mại ấy, Lâm Tương Tư chỉ thấy cô thật đáng yêu. Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, anh cúi đầu hôn cô một cái, giọng trầm ấm: “Không lạnh.”
Anh ôm lấy cô, “Dạo này có nhớ anh không?”
“Có.” Thiệu Minh Nguyệt mở to mắt nhìn anh, nghiêm túc gật đầu, “Lúc nào em cũng nhớ anh.”
Lâm Tương Tư nhướng mày: “Nhớ anh mà không gọi điện cho anh?”
“Chẳng phải em có nhắn tin cho anh sao? Anh bận như thế, có khi còn không có thời gian trả lời tin nhắn nữa.” Thiệu Minh Nguyệt dụi mặt vào ngực anh, giọng nhẹ nhàng: “Anh xong việc chưa?”
Lâm Tương Tư hơi ngừng lại một chút, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, “Xong rồi. Sau này, lúc nào em cũng có thể gọi điện cho anh.”
“Nhỡ lúc đó anh đang bận thì sao?”
Cô hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa, tim Lâm Tương Tư khẽ nhói lên, anh dịu giọng: “Anh đặc biệt cho phép em, bất cứ lúc nào.”
Anh nắm lấy cổ tay cô rồi giải thích: “Trước đây bận rộn như vậy là vì anh muốn giải quyết mọi thứ sớm hơn, như thế chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn. Anh chưa bao giờ có ý định lơ là em.”
Thiệu Minh Nguyệt biết anh không có. Cô chống tay lên đùi anh, nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó trêu chọc: “Để em xem thử thật sự không có chứ?”
Chẳng đợi cô nhìn kỹ, đã bị cuốn vào biển sao mênh mông trong đôi mắt anh.
Lâm Tương Tư nâng cằm cô lên, nhắm mắt hôn xuống.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ, nhưng khi nhận ra người trước mặt hoàn toàn đáp lại mà không chút giữ lại. Nụ hôn ấy dần trở nên dịu dàng, hóa thành những cái chạm môi nhẹ nhàng đầy quyến luyến.