Nhoáng lên một cái mà đã trôi qua hai tuần, hôm nay là thứ bảy, thời gian đã qua hơn nửa tháng, Tô An An lần nữa lái xe của bố Tô tới bến xe đón một người bạn.
Chiều hôm qua, cô đang bận chuẩn bị cuộc hội thoại trong lớp, một cuộc điện thoại đột nhiên gọi tới. Trong ống nghe truyền đến giọng nam trẻ tuổi sang sảng, giọng điệu hưng phấn hiếm thấy: "An An, ngày mai anh sẽ đến thành phố S, nhớ tới đón anh nhé, không cho nói không rảnh."
Tô An An vừa nghe đã nhận ra giọng Chung Mạch, thì ra anh ấy thật sự muốn đến thành phố S. Nghe được tin tức này, tâm trạng uể oải mấy ngày qua của Tô An An lập tức bay sạch, vô cùng hưng phấn. Buổi tối, bố Tô vừa về đến nhà, An An đã nhảy đến trước mặt ông, nói muốn mượn xe đi đón người. Bố Tô hào phóng gật đầu, còn tò mò hỏi có phải là chàng trai mà cô thích không.
Biết chắc chắn là mẹ Tô sẽ nói cho bố Tô mà, An An oán thầm, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Là Chung Mạch, anh ấy muốn tới thành phố S làm việc."
Bố Tô lại càng kinh ngạc, nhíu mày: "Tiểu Mạch, không phải nó ở Bắc Kinh à? Sao lại chạy đến đây?"
"Nghe nói là tới đây vì cô gái anh ấy thích."
"Vậy à, Tiểu Mạch cũng có đối tượng thầm mến rồi, e là mẹ con sẽ đau lòng lắm. Bà ấy muốn Tiểu Mạch làm con trai của mình." Bố Tô lắc đầu nói giỡn, nhìn thấy con gái trợn to mắt, vội vàng ngậm miệng, sờ gáy cô trấn an.
***
Thành phố S phát triển ngành du lịch, đến mỗi thứ bảy, trạm trung chuyển luôn luôn kín người hết chỗ. An An vất vả chen vào đám đông, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng quen thuộc. Cô muốn gọi điện thoại, nói cho Chung Mạch vị trí cụ thể của mình, điện thoại di động vang lên một tiếng đã kết nối.
"Chung Mạch, anh ở đâu?"
"Em ở đâu... Chờ một chút, em nhìn ra sau đi."
Tô An An cầm di động quay đầu lại, thấy Chung Mạch đứng ở cửa siêu thị trong trạm trung chuyển, bên cạnh là một cái va li to màu đen. Anh ấy lẳng lặng mỉm cười, cầm di động vẫy tay với cô. Cô nhoẻn miệng cười, chạy nhanh tới, sắp tới gần, bị Chung Mạch nắm hai tay ép dừng lại. Vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Chung Mạch bỗng nhiên siết chặt hai cánh tay, cho cô một cái ôm chặt.
An An ngẩn người. Trong trí nhớ của cô, cô và Chung Mạch quen biết từ nhỏ, còn chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy. Trên người chàng trai trẻ có mùi nước giặt quần áo mùi hoa oải hương thơm ngát. Hơn nữa, bởi vì khoảng cách gần quá, cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng nơi lồng ngực, lực lượng bàn tay và hơi thở của anh ấy, những cảm quan này lập tức bị phóng đại mấy chục lần, khiến những ngón tay của cô nóng ran.
Một giây sau, cô làm bộ lơ đãng đẩy Chung Mạch ra, nói giỡn như không có chuyện gì xảy ra: "Đi, để chị dẫn chú đi ăn ở quán ăn ngon nhất thành phố S.”
Chung Mạch âm thầm tiếc nuối, dường như bàn tay và trước ngực vẫn còn đang cảm nhận được sự mềm mại. Anh ấy nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ôn hòa đồng ý: "Vậy thì nhờ chị An An."
Tô An An chớp mắt, đi trước vài bước, Chung Mạch nhìn sâu vào bóng lưng của cô vài giây rồi mới kéo vali đuổi kịp.
Cô vốn định dẫn Chung Mạch tới quán cơm ngay gần trường học mà mình thường ăn, nhưng một cuộc điện thoại nói lăng lộn xộn của Giản Đan khiến cô lập tức chuyển hướng tay lái, chạy thẳng tới tổ ấm tình yêu của đôi vợ chồng son Giản Đan và Thịnh Lê.
Thì ra cặp vợ chồng son này đang cãi nhau, Giản Đan kéo Tô An An tới làm hậu thuẫn. Tình hình chiến đấu thảm thiết đến mức cô mới ra khỏi thang máy, một loạt tiếng ồn ào đã truyền ra từ cánh cửa dày, may mà tòa nhà này có bố cục một nhà một tầng. Lúc An An đến gần thì phát hiện cửa không đóng hẳn, còn để lại một khe hở, nhìn xuyên qua khe cửa, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người.
Cô bị Chung Mạch kéo lùi về phía sau vài bước, cô nhìn anh ấy đầy khó hiểu. Vẻ mặt Chung Mạch khá nghiêm túc, lại nhìn tình huống sau cánh cửa, lo lắng nói: "Em không nên đi vào. Chuyện giữa vợ chồng nên để cho bọn họ tự giải quyết, cẩn thận bị ngộ thương."
"Không đâu, nếu em không đi vào hai người bọn họ có thể cãi nhau đến ngày mai mà không nghỉ ngơi lấy một giây." Nói xong cô đã bước vài bước, đẩy cửa đi vào. Trước mắt là cảnh hỗn độn, trên sàn nhà phủ đầy giấy in, đệm dựa, quần áo, thảm, còn có rất nhiều sách, tất cả đều bị ném đầy đất, vô cùng lộn xộn. Tô An An được Chung Mạch đỡ mới miễn cưỡng tìm được một chỗ trống để đứng, ngẩng đầu lại thấy một quyển sách rơi từ trên xuống, may mà Chung Mạch đứng bên cạnh đỡ được, cô mới may mắn tránh khỏi.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Thấy tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, tiếng cãi vã của hai người đều có thể xốc cả nóc nhà lên, An An không thể làm gì khác hơn là cố sức hét lớn một tiếng, gào xong lại ho khan mấy lần.
Bên này, Thịnh Lê và Giản Đan nhìn cô một cái, nhưng hai người đã tức đến đỏ mắt, cứng cổ lườm nhau, cuối cùng lại bắt đầu cãi nhau tiếp.
Giản Đan: "Thịnh Lê, tên khốn nhà anh! Em mới vừa kết hôn với anh, anh đã đổ oan cho em."
Thịnh Lê: "Anh đổ oan cho em? Vậy em nói cho anh biết, tối hôm qua em đi đâu? Chẳng lẽ không phải là đi gặp bạn trai cũ à?"
Giản Đan: "Em đi bàn công chuyện, công việc, công việc, nói bao nhiêu lần anh mới hiểu? Anh ta ở chỗ đó chỉ là ngoài ý muốn, em không biết anh ta là đối tác của công ty em.”
...
Tô An An đứng ở một bên im lặng nghe một lúc, đại khái làm rõ chân tướng. Giản Đan vô tình gặp lại bạn trai cũ, bị Thịnh Lê bắt gặp, sau đó thì hiểu lầm. An An hiểu hai người này, một người là vua ghen tuông, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, một người khác lại ghét nhất người khác không tin mình. Cuộc đối thoại của hai người cứ vòng đi vòng lại như vậy, còn tiếp tục như thế nhất định sẽ không xong nổi. Cô trơ mắt nhìn Giản Đan đặt sách trong tay xuống, xông lên giơ tay cào lung tung một trận. Thịnh Lê vừa phải đề phòng cô ấy tấn công, vừa phải để ý không làm cô ấy bị thương nên mất thăng bằng, bị Giản Đan đẩy ngã xuống ghế sofa.
An An và Chung Mạch liếc nhau, hai người ăn ý gật đầu, sau đó cùng tiến lên, một người ôm lấy Thịnh Lê, người còn lại kéo Giản Đan.
Hiển nhiên Giản Đan đang rất bực bội, đã chẳng quan tâm người phía sau là ai, chỉ muốn cào nát mặt Thịnh Lê. Lúc học đại học cô ấy đã tham gia câu lạc bộ Taekwondo, sức khoẻ hơn An An vài phần. Cô ấy cố sức đấu tranh, không chỉ thoát được ra khỏi vòng tay An An mà còn đẩy An An lùi lại vài mét.
Trong lúc lùi lại An An đứng không vững, cơ thể mất trọng tâm. Ngã xuống là chuyện trong dự đoán, nhưng cũng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn. Vào lúc Tô An An đã chấp nhận chuyện sắp xảy ra thì bỗng nhiên cảm thấy hai cánh tay mình được hai bàn tay vững vàng giữ lấy, phía sau lưng theo quán tính dính sát vào một lồng ngực ấm áp. Cô dựa vào lồng ngực người đó chống đỡ mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng phía sau, sau đó ngẩn người. Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, anh xuất hiện từ lúc nào? Vì sao cô không phát hiện?
Cô vẫn tựa vào lồng ngực anh, vào thời khắc này thời gian dường như dừng lại. Cô yên lặng nghiêng đầu, vành tai bỗng nhiên lướt qua sự mềm mại, mang theo cảm xúc ấm áp, cổ họng cô căng thẳng, ngửa đầu nhìn anh.
Thịnh Giang Bắc vốn định cúi đầu hỏi cô có bị thương không, nào ngờ cô lại đột nhiên nghiêng đầu. Anh không kịp dừng lại, môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai trắng nõn tinh xảo của cô. Anh rõ ràng nhận thấy được cô gái trong lòng bỗng nhiên cứng đờ tứ chi, chóp mũi quanh quẩn mùi hương ngọt ngào, vậy mà trong đầu anh lại có thể bắt đầu nảy lên những suy nghĩ linh tinh. Sau khi anh phát hiện không thích hợp thì vội vã buông tay, xác định cô gái sẽ không té ngã mới lui về sau vài bước, bình tĩnh vài giây, ánh mắt lạnh nhạt của anh đảo qua cặp vợ chồng son đang cãi nhau đằng trước, nhíu mày: "Cãi nhau đủ chưa?"
Anh vừa dứt lời, hai người bên kia lập tức im miệng, hiệu quả dựng sào thấy bóng. An An dở khóc dở cười, quả nhiên là khí thế bất đồng. Cô gào nửa ngày cũng giống như mưa bụi, người ta nói một câu đơn giản, mọi người lập tức không dám nói lời nào.
Một khoảng tĩnh lặng, ba người trợn mắt nhìn nhau. Chung Mạch còn chưa hiểu ra sao, vẻ mặt Thịnh Giang Bắc không vui, đứng ở cạnh sofa, ánh mắt đảo qua đống sách bị ném đầy dưới đất, biểu cảm lại nghiêm túc hơn vài phần, nhìn càng đáng sợ. Đây là lần đầu tiên An An cảm nhận được khí thế này từ trên người anh…
Cuối cùng là Thịnh Lê không nhịn được, xấu hổ mở miệng: "Chú út, sao chú cũng tới?" Trên mặt anh ấy có dấu móng tay của Giản Đan, lúc nói chuyện cơ mặt hoạt động khiến anh ấy nhíu mày vì đau.
Thịnh Giang Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "May mà hiện tại qua đây, chậm một chút có khi sẽ phải tới bệnh viện gặp hai đứa cháu."
Giản Đan vô cùng xấu hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng. Ở trước mặt người nhà họ Thịnh, cô ấy vẫn luôn giữ hình tượng thục nữ. Bây giờ cô ấy bị chú út nhà họ Thịnh nhìn thấy hình ảnh người đàn bà chanh chua như vậy, thật là không có mặt mũi nào gặp người. Cô ấy vuốt tóc, liên tục nói xin lỗi: "Chú út, vừa rồi xin lỗi chú, cháu và Thịnh Lê... chỉ đùa giỡn, đùa giỡn..." Cô ấy vừa nói vừa trừng mắt liếc Thịnh Lê đang đứng bên cạnh. Hai người giống như hai đứa trẻ cãi nhau, Thịnh Lê mặt dày cười với cô ấy. Vừa rồi Giản Đan đã trút giận cũng bớt được năm sáu phần, anh ấy lại mặt dày như vậy, cô ấy cũng hoàn toàn hết giận.
"Cháu không cần xin lỗi chú, cháu nói với cô ấy đi.”
Tô An An ngoan ngoãn đứng ở một bên, đột nhiên bị điểm danh, ngẩn người một thoáng, quay sang nhìn Thịnh Giang Bắc một cái. Tay phải cô bị Giản Đan xông tới nắm lấy, chỉ nghe thấy cô ấy hỏi liên tục: "An An, có bị thương không? Xin lỗi, là tớ không kiểm soát được bản thân, xin lỗi..." Giản Đan thấy Chung Mạch đứng bên cạnh, nghi hoặc nhìn về phía Tô An An: "Đây là?"
An An kéo cánh tay Chung Mạch theo thói quen, giới thiệu cho mọi người: "Đây là người bạn lớn lên cùng tớ từ nhỏ, Chung Mạch." Sau đó cô kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách đơn giản rõ ràng, nói xong vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, liếc xong lại vội vã nhìn đi nơi khác. Thịnh Giang Bắc không bắt được ánh mắt của cô, lực chú ý hoàn toàn tập trung lên bàn tay phải đang nắm lấy cánh tay chàng trai của cô, trong đầu nhớ lại lời cô vừa nói. Bạn lớn lên cùng từ nhỏ, thanh mai trúc mã? Rất thân quen?
Suy nghĩ như vậy khiến anh không khỏi khó chịu, cảm giác quá nhẹ, anh không phát hiện, chỉ cho rằng chuyện của đứa cháu khiến anh bực bội mới có phản ứng như vậy. Anh không nói chuyện, tiện tay kéo Thịnh Lê đi, hai người vào phòng sách.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, hai người lần lượt ra ngoài. Thịnh Lê ủ rũ đi theo sau Thịnh Giang Bắc giống như cái đuôi nhỏ mọc sau mông anh, tựa như học sinh tiểu học bị răn dạy.
Giản Đan và An An ngồi trên sofa, lo sợ bất an quan sát động tĩnh bên kia, lúc nghe thấy tiếng bước chân thì đồng loạt quay đầu. Giản Đan thử giải cứu Thịnh Lê, cẩn thận tìm từ: "Chú út, sắp trưa rồi, không thì chú ở lại đây ăn cơm đi. Vừa hay An An và bạn cậu ấy cũng ở đây, mọi người... cùng nhau?"
Câu sau cùng nói cực yếu ớt, Thịnh Giang Bắc sẽ là loại đàn ông cùng ăn cơm với người xa lạ ư? Nhưng hiện tại đầu óc cô ấy thiếu oxy nghiêm trọng, đây là cái cớ duy nhất mà cô ấy có thể nghĩ tới. Cô ấy kiên trì nhìn thoáng qua Thịnh Giang Bắc, người sau suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ừ."
Giản Đan giật mình há mốc miệng, sau đó nhanh chóng khép lại, như trút được gánh nặng nói: "À thì, cháu nấu ăn không tốt lắm, chú út đừng ghét bỏ. An An tới giúp tớ một tay."
An An chưa kịp đồng ý đã bị cô ấy kéo vào bếp bằng tốc độ như gió cuốn.
Phòng bếp là kiểu mở, chỉ được ngăn cách với phòng khách bằng một quầy bar rộng rãi, không gian cũng đủ rộng, cả hai dễ dàng hoạt động trong đó, xì xào nói chuyện một hồi.
An An: "Nhà cậu có gì? Tớ xem xem có thể làm món gì?"
Giản Đan: "Ặc... Cậu xem xem trong tủ lạnh có cái gì?"
An An: "..." Cô mở tủ lạnh ra nhìn thoáng qua, tủ lạnh trống rỗng chỉ có bò bít-tết, còn lại toàn là các loại mặt nạ dưỡng da. Cô im lặng chọc vào lưng Giản Đan, chỉ vào trong tủ lạnh, nhún vai, thật sự là bất lực. Cô đề nghị: "Không thì đi ra ngoài ăn đi."
Giản Đan từ chối: "Không được! Cụ không thích con cháu ăn bên ngoài, cụ cho rằng đây là một lối sống xa hoa. Hơn nữa vừa rồi tớ đã nói ăn ở nhà, cũng không thể tự vả mặt mình. Không thì chúng ta rán bít-tết đi, lúc chú út trẻ ở nước ngoài quanh năm, hẳn là rất thích những món tây này. Có điều tớ vẫn thích món cay Tứ Xuyên nhất, hì hì."
"Bạn yêu ơi, tớ không biết rán bít-tết đâu, cậu mời người tài khác đi." An An làm bộ muốn cởi tạp dề ra. Giản Đan nóng nảy, ngăn cản cô, nói nhỏ: "Cậu lên mạng tìm cách làm đi, trước đây không phải cậu toàn vừa nhìn cách làm vừa nấu à? Giống nhau hết, cậu giúp tớ đi mà."
An An tự nhủ trong lòng, cơm Trung và cơm tây không giống nhau, nhưng vẫn mềm lòng đồng ý.
Giản Đan lên mạng tìm cách làm. An An làm theo, hai người cũng ra dáng ra hình bắt đầu.
Ngoài phòng khách lại là cảnh tượng khác. Thịnh Lê vừa mới bị răn dạy, không có tinh thần, ngồi một bên cúi đầu uể oải. Chung Mạch thì là lần đầu gặp mặt, đôi bên xa lạ, sau khi bắt chuyện đơn giản cũng không nhiều lời, yên lặng quan sát động tĩnh trong phòng bếp. Ánh mắt anh ấy lặng lẽ di chuyển theo bóng dáng An An, vẻ mặt dịu dàng như có thể ch** n**c. Thịnh Giang Bắc chống đầu, ngồi nghiêng trên sofa, cụp mắt, hàng mi dài nồng đậm tạo thành bóng dưới mí mắt, mặt không chút thay đổi, môi mỏng khẽ nhếch, tay phải đặt trên tay vịn sofa, nhẹ nhàng gõ. Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nấu nướng và tiếng nói chuyện của hai cô gái trong phòng bếp loáng thoáng truyền ra, ngoài ra không còn tiếng động nào khác.
"Á!"
Tiếng thét chói tai đột ngột phá vỡ bầu không khí yên lặng. Chung Mạch là người đầu tiên xông vào phòng bếp, anh ấy vẫn luôn quan sát động tĩnh bên trong, ngay khi An An phát ra tiếng anh ấy đã lao vào. Thịnh Giang Bắc là người thứ hai đi vào, nhưng anh mới đi vài bước đã dừng lại.
Trên ngón trỏ của An An có một vết cắt, máu vẫn đang chảy ra. Chung Mạch nhất thời vội vàng, bất ngờ ngậm ngón tay của cô vào miệng, trong miệng lập tức tràn ngập mùi vị tanh nồng. Anh ấy lúng búng hỏi: "Còn đau không?"
Khi còn bé hai người thường xuyên như vậy, nhưng bây giờ đã lớn, An An thấy không thỏa đáng, nhanh chóng rụt tay lại, nháy mắt mấy cái, cười nói: "Vẫn ổn, không đau."
Giản Đan lấy hòm thuốc qua đây, lối đi bị Thịnh Giang Bắc chặn, cô ấy lo lắng nói: "Chú út, chú xích qua một chút."
Thịnh Giang Bắc cau mày nhìn cảnh tượng bên trong, trái tim bình tĩnh như mặt hồ bỗng nổi lên một gợn sóng nho nhỏ. Anh thở sâu, quay đầu đi, tránh đường, lặng lẽ trở lại sofa, duy trì động tác ban đầu giống như chưa từng rời đi.