Ngón tay An An dán hai miếng băng cá nhân, tay đứt ruột xót, hơi động đậy đã đau nhói. Cô cau mày, ép mình bỏ qua cơn đau kia, nhưng cảm giác đau lan đầy tứ chi như xúc tua bạch tuộc, hình như còn có thể cảm nhận được vết thương bị căng ra. Cô cầm dao lên tiếp tục "cạch cạch cạch" thái rau, trong chảo vang lên tiếng chiên rán xèo xèo.
Bốn người đứng trong phòng bếp có vẻ hơi chen chúc, Tô An An xoay người thường xuyên đụng tới góc này góc kia. Chung Mạch lo lắng, muốn giúp cô, lại bị cô đẩy ra. Cô cười nói: "Anh lớn thế này có khi chai dầu đổ còn chưa dựng lên bao giờ. Đi ra ngoài trước đi! Em không sao, đừng đến lúc đó càng giúp càng bận rộn."
Chung Mạch sốt ruột đỏ cả mặt, nhưng An An nói đúng, quả thật anh ấy rất ít khi vào bếp, trong tiềm thức nghĩ "quân tử xa nhà bếp". Cô nói như thế, Chung Mạch ỡm ờ ra ngoài, Giản Đan cũng bị Thịnh Lê kéo ra. Vừa rồi cô ấy đụng phải con dao An An mới vừa đặt xuống, khiến nó rơi xuống đất, Thịnh Lê sợ hãi kéo cô ấy ra ngoài. Trong phòng bếp thoáng cái yên tĩnh hơn nhiều, cũng trống trải hơn. An An búi tóc lên, nín thở tập trung quan sát động tĩnh trong chảo.
Tảng thịt bò thượng hạng đã dần dần toả ra mùi thơm, cô hít một hơi, mùi hương đậm đà lập tức tràn đầy xoang mũi. Mùi vị không tệ, An An gật đầu, tâm trạng thả lỏng, bước chân vui sướng đi sang một bên, tiếp tục thái đồ ăn kèm.
Trong phòng bếp yên tĩnh đột nhiên có thêm vài tiếng bước chân, An An theo bản năng cho rằng Giản Đan quay về. Trước trán cô có vài lọn tóc rũ xuống, liên tục cọ qua chóp mũi, hơi ngứa, không thoải mái lắm. Cô cau mày, không ngẩng đầu lên, nói: "Giản Đan, vén tóc ra sau tai cho tớ với."
Người đứng phía sau ngây người một chốc, nhấc chân tiến lên, tới gần rồi duỗi tay phải ra, lòng bàn tay lạnh như băng cọ qua má phải An An. Vài sợi tóc nghịch ngợm bị những ngón tay khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó vén ra sau tai An An. Vành tai hồng hào cực kỳ mềm mại, như đang mời gọi người ta sờ thêm lần nữa.
Cổ họng Thịnh Giang Bắc nhẹ nuốt một cái, giọng vô thức dịu dàng hơn, nói như thủ thỉ: "Xong chưa?"
Dường như Tô An An bị câu nói của anh phong ấn, tay khựng lại, trong đầu chỉ còn lại tiếng ong ong. Gương mặt cô thoáng chốc nóng bừng lên, nhất là nơi bị ngón tay lạnh như băng của anh lướt qua, cảm giác vẫn còn rõ mồn một, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Thường ngày cô đã cực kỳ dễ đỏ mặt, đặc biệt là trong tình huống anh đứng gần như vậy. Cả người cô như đang ở trong lò lửa, sớm đã đỏ bừng, đừng nói chi là mặt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, hình như lửa bùng lên dữ dội hơn, phía sau lưng toát mồ hôi, lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn bụm mặt. Vậy mà anh còn tiếp tục hỏi: "Bên kia có cần không?"
"Không... Không cần." Tô An An nói xong, lập tức tự vén phần tóc bên kia ra sau tai, giả vờ bình tĩnh, học theo nụ cười nhã nhặn thường ngày của mẹ Tô: "Sao ngài lại vào đây?"
Thịnh Giang Bắc không trả lời, khóe môi nhếch lên cười thoải mái, giống như đa số những lần trong dĩ vãng. Anh không nói lời nào, lại lặng lẽ quan sát từng cử chỉ nhỏ của cô gái trước mặt. Đôi mắt anh có sức quan sát cực mạnh, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra cô gái sốt ruột mong anh rời đi, giọng điệu thành thục như người lớn phối với gương mặt đỏ bừng của cô, đáng yêu đến lạ kỳ.
Anh bỗng nhiên không muốn cô được như ý, anh muốn ở lại trong bếp.
Thịnh Giang Bắc xắn tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay, rút cái sạn bên cạnh ra, thuần thục lật bít-tết trong chảo, tùy ý nhận xét: "Còn phải rán thêm một lúc nữa." Anh nhìn thoáng qua cô gái đang ngơ ngác, tâm trạng sung sướng, giọng mang theo chút ý cười, chỉ vào cái tạp dề màu đen trên kệ, nói: "Lấy cái tạp dề kia qua đây."
Tô An An vừa bước nhanh đi lấy tạp dề vừa nói: "Để cháu làm là được rồi, ngài mau đi ra đi." Cô nghĩ người đàn ông như Thịnh Giang Bắc thật sự không hợp với phòng bếp. Anh nên nâng ly rượu đỏ, ăn đồ có sẵn, sao có thể tự mình động tay?
Thịnh Giang Bắc từ chối cho ý kiến. Khi cô cầm tạp dề đến trước mặt anh, anh thản nhiên tiếp tục công việc trong tay, trông rất bận rộn, giương mắt nhìn cô một cái, bâng quơ nói: "Không rảnh tay, mặc giúp tôi, được không?"
Ơ? Cái này… Tô An An thấy cả hai tay anh đều cầm sạn, đúng là không rảnh tay, hơn nữa anh đã thản nhiên cúi đầu. Cô nhìn cái tạp dề màu đen trong tay, nhón chân lên, quàng tạp dề qua cổ anh, vòng ra sau lưng buộc dây giúp anh, thắt một cái nơ con bướm nho nhỏ.
"Được rồi ạ."
Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn cô, mặt hướng ra ngoài, dễ dàng nhìn thấy mọi cảnh tượng bên ngoài. Anh khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn bên ngoài, bỗng nhiên nâng tay phải lên, đặt lên đầu An An, xoa nhẹ hai cái, giọng ôn hòa: "Ngoan."
Tô An An bị động tác xoa tóc và câu "ngoan" kia của anh làm cho tim đập rộn lên, lòng mềm nhũn, có mấy lời suýt nữa thì buột miệng thốt ra. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với phần lưng cao lớn của anh, sững sờ vài giây mới miễn cưỡng đè cảm xúc khác lạ trong lòng xuống. Cô ngoan ngoãn đứng một bên thái rau, thỉnh thoảng cô sẽ chuyển thứ gì cho anh, cực kỳ ăn ý.
Cảnh tượng như vậy khiến người nào đó phía ngoài nhìn mà buồn rầu. Chung Mạch do dự đã lâu, cuối cùng vẫn vào gọi Tô An An.
Tô An An quay đầu lại, cười tự nhiên, nói: "Làm sao vậy?"
Chung Mạch nhìn người đàn ông kia, nhẫn nhịn, nói như không có việc gì: "An An, vừa rồi công ty gọi điện thoại, gọi anh tới công ty họp ngay, e là giờ anh phải đi rồi."
"Nhanh vậy, không thể ăn cơm xong mới đi à? Em còn chưa mời anh ăn cơm." Tô An An hơi áy náy.
Chung Mạch cười miễn cưỡng: "Không sao, sau này có rất nhiều cơ hội."
An An tiếc nuối, cô cởi tạp dề, lau tay, nhấc va li của anh ấy lên: "Em đưa anh qua đó." Nói xong cô quay đầu lại tạm biệt ba người còn lại, mặc áo khoác, ánh mắt như có như không lưu luyến đảo qua phòng bếp. Ánh mắt Chung Mạch ánh lên vẻ thất vọng, quay đầu nhìn sang nơi khác. Thịnh Lê không hề phát hiện ra bầu không khí khác lạ, vẫn ngồi dựa vào sofa, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí, cúi đầu chăm chú nhìn. Chỉ có Giản Đan nhạy bén phát hiện sự bất thường của bạn thân mình hôm nay. Cô ấy cũng nhìn vào phòng bếp mấy lần, một suy nghĩ to gan sinh ra trong đầu, càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi cô rời đi không lâu, Thịnh Giang Bắc ra khỏi bếp, chiếc tạp dề màu đen đã bị cởi ra từ lâu, ống tay áo buông xuống, lại quay về dáng vẻ không dính một hạt bụi, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc. Anh chậm rãi mặc áo gió màu đen, liếc nhìn phòng bếp, giọng điệu nghiêm túc: "Hai đứa đừng cãi nhau nữa. Một thời gian ngắn nữa là tới sinh nhật bà nội rồi, tối nay trở về, họp gia đình."
Thịnh Lê và Giản Đan gật đầu liên tục, chỉ sợ Thịnh Giang Bắc không vui sẽ ở lại răn dạy họ.
Thịnh Giang Bắc chợt cảm thấy không thú vị, đóng cửa lại lập tức xuống lầu. Mà trong nhà, Giản Đan cũng vội vàng đè Thịnh Lê xuống sofa. Thịnh Lê giật mình đánh rơi tạp chí trên mặt đất, nhưng một giây sau anh ấy thuận thế ôm lấy eo Giản Đan, bàn tay sờ loạn khắp nơi, miệng cũng lên tiếng đùa giỡn cô ấy: "Bé mèo rừng nhiệt tình."
Giản Đan đập vào vai anh ấy một cái, hung tợn nói: "Đứng đắn một chút cho em, em hỏi anh một chuyện."
Thịnh Lê không buông cô ấy ra, bàn tay đã sờ đến mông, bị Giản Đan véo một cái.
"Vậy em nói mau..." Thịnh Lê không vui, xoa vành tai của cô ấy.
"Rốt cuộc thì chú út có bạn gái không?"
Thịnh Lê liếc cô ấy một cái: "Đương nhiên là không, ngày nào cụ cũng nhớ thương việc này đấy."
Giản Đan gật đầu, như vậy cũng tốt. Có điều, cô lại nghĩ tới một chuyện khác: "Sao đến bây giờ chú út vẫn không có bạn gái? Không phải là có vết thương lòng nào, nên không bao giờ tin tưởng phụ nữ nữa đấy chứ?"
Thịnh Lê trợn to mắt, tỏ vẻ sao em thông minh thế. Đây là việc quan trọng, anh ấy ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh cũng nghe nói như vậy. Ở nhà rất ít người nhắc tới, dù sao cũng là chuyện của chú út, cũng không ai dám bàn luận. Chú út rất ít nhắc tới sinh hoạt cá nhân của mình, lần duy nhất chú ấy nhắc tới bạn gái là năm, sáu năm trước. Khi đó cụ muốn giới thiệu bạn gái cho chú ấy, chú từ chối, nói mình đã có bạn gái, vừa mới yêu nhau. Nhưng tầm khoảng một tháng sau, có một ngày chú ấy uống say mèm trở về, nghe nói là chia tay người yêu, còn bị ngoại tình."
Giản Đan lưu loát nói tiếp: "Cho nên chú út mới không yêu đương nữa."
Thịnh Lê nửa thật nửa giả nói: "Không hoàn toàn, nhưng đại khái cũng có khả năng này."
Trong đầu Giản Đan vô thức hiện lên khuôn mặt của Thịnh Giang Bắc, buồn bực nửa ngày, người phụ nữ như thế nào sẽ chủ động đá chú ấy? Thật sự là phí phạm của trời. Cô ấy miên man suy nghĩ, lại nghĩ tới Tô An An. Sau khi ăn xong, cô ấy trốn vào phòng sách, thừa dịp Thịnh Lê ra ngoài, cô ấy gọi điện thoại cho An An.
Tô An An đang ngủ trưa, gục xuống bàn chợp mắt một lúc, lúc này đang hơi híp mắt, lười biếng như mèo nhận điện thoại: "A lô?"
Giản Đan tùy tiện nói nhăng nói cuội hai câu, sau đó vào thẳng chủ đề: "An An, cậu thích chú út."
"Ừm... Hở?" Tô An An đờ đẫn nắm điện thoại.
"Tớ nói cậu thích chú út của Thịnh Lê."
Tô An An trầm mặc, cuống quýt hỏi: "Rõ ràng lắm à?"
Giản Đan ở đầu bên kia lắc đầu: "Vẫn ổn, chẳng qua là do tớ hiểu cậu nên liếc cái là nhận ra. Cậu chưa bao giờ nhìn chàng trai nào quá ba giây, nhưng hôm nay số lần cậu ngây người nhìn chằm chằm chú út quá nhiều." Đây cũng là điều Giản Đan phát hiện sau khi ngẫm lại. Có một số việc, một khi có kết luận, manh mối đều sẽ lập tức xuất hiện.
"Vậy cậu nói xem chú ấy có biết không?"
"Tớ không rõ lắm." Cho dù biết cũng sẽ làm bộ không biết, cô ấy chưa nói câu sau, sợ đả kích An An.
Tô An An vẫn giấu cảm xúc trong lòng, bây giờ cuối cùng cũng tìm được nơi trút ra. Cô liến thoắng kể ra tâm trạng của mình, cảm xúc bị đè nén mấy ngày liên tiếp như có chỗ giải toả. Cô nói về lần đầu hai người gặp nhau, về quá trình tiếp xúc sau đó, cùng với từng chút rung động.
Giản Đan hỏi sao đột nhiên cô lại thích? Đúng vậy, cô cũng muốn biết. Từ lúc còn là thiếu nữ mười tám tuổi sắp trưởng thành, cho tới bây giờ hai mươi hai tuổi, trong bốn năm này, cô chưa bao giờ rung động vì ai. Tính ra thì có lẽ do lần đầu gặp năm mười hai tuổi, cô đã nhớ kỹ anh. Mười năm sau đó, khoảnh khắc đầu hạ năm đó nhiều lần xuất hiện, thành một cảnh trong mơ lâu dài. Khi người trong mơ bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, thử hỏi làm sao cô có thể ngăn cản được?
Lúc còn chưa hiểu mùi vị của tình yêu, cô đã nhớ kỹ người này, giống như món bánh ngọt cô nhớ thương mười năm, bỗng nhiên có một ngày cô nếm được, mùi vị còn ngon hơn trong tưởng tượng. Xin hỏi sao cô có thể không thích?
Tô An An cong môi, chống cằm, ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi giọng nói không vui của Giản Đan truyền tới từ trong điện thoại: "Tô Tiểu An, cậu nghĩ kỹ chưa? Chưa chắc cậu đã có được người đàn ông này đâu."
Chưa chắc đã có được... vậy cũng phải thử một lần.