Trong phòng riêng tràn ngập bầu không khí xấu hổ như có như không, khi Thịnh Giang Bắc cúp máy, đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy tình hình bên trong thì hơi dừng lại, nhíu mày trầm tư. Anh bất chợt bị người ta đẩy khẽ một cái từ phía sau. Anh không để ý bước nhanh vào, phía sau cũng lộ ra một khuôn mặt.
Lúc Tô An An nhìn sang thì thấy hai người đàn ông có dáng vẻ giống nhau. Người trẻ hơn chút là Thịnh Giang Bắc, người đàn ông phía sau hơi lớn tuổi, tóc để dài được buộc lại, ăn mặc rất có cá tính. Áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần dài vàng nhạt, cho dù không nói lời nào, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra người đàn ông này làm về nghệ thuật. Ngón tay anh ấy đặt trên khung cửa vẫn còn loang lổ, rõ ràng là màu nước chưa rửa sạch.
Hai người là anh em cùng cha khác mẹ, Tiêu Tư Nhu giới thiệu như vậy. Tô An An thất thần gật đầu, ánh mắt dừng ở trên môi Thịnh Giang Bắc. Người đàn ông kia là môi dày mà Thịnh Giang Bắc là môi mỏng gợi cảm. Đây có lẽ là điểm khác biệt rõ nhất giữa bọn họ.
Thịnh Hoài Nam không phải người nói nhiều, có lẽ liên quan đến nghề nghiệp của anh ấy, luôn mang theo vẻ u buồn và lặng lẽ của họa sĩ. Nhưng anh ấy lại săn sóc Tiêu Tư Nhu tỉ mỉ, luôn là chị ta nói xong một câu thì đưa cốc nước qua, gắp đồ ăn cho chị ta, đồ ăn như cá thì còn tỉ mỉ bỏ xương cá. Tất cả động tác thản nhiên thoải mái lại ẩn chứa sự dịu dàng, yêu thương của một người đàn ông với cô gái của anh ấy.
Tô An An vẫn luôn vùi đầu dùng bữa, thật ra là đang tiêu hóa lời nói kia của Tiêu Tư Nhu. Thỉnh thoảng, cô ngẩng đầu nhìn ba người thoải mái trên bàn, trong lòng rối rắm, liếc Thịnh Giang Bắc một cái, lại liếc Thịnh Hoài Nam một cái, lại liếc Thịnh Giang Bắc một cái. Sau đó khi cô một lần nữa liếc về phía Thịnh Hoài Nam thì vừa hay anh ấy ngẩng đầu, nhìn thấy cô nhóc vẫn luôn yên lặng dùng bữa, cảm giác tồn tại cực thấp, ngây thơ mờ mịt nhìn anh ấy. Anh ấy lễ phép cười, Tô An An cũng cười với anh ấy.
Đây chỉ là một nụ cười lễ phép, song dừng ở trong mắt Thịnh Giang Bắc, anh không khỏi có suy nghĩ khác. Trong đầu anh nhớ lại mấy năm trước, một cô gái trẻ xinh đẹp đứng ở trước mặt anh, diễu võ dương oai nói: “Thịnh Giang Bắc, tôi muốn chia tay với anh.”
Năm ấy anh hai mươi tám tuổi, đúng là lúc tuổi trẻ kiêu ngạo. Anh từ trên cao nhìn xuống cô gái chủ động đưa ra lời chia tay này. Bọn họ mới hẹn hò một tháng, số lần nắm tay có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh đơ mặt nhìn, chỉ muốn biết anh ta là ai? Vì sao?
Khuôn mặt tinh xảo của cô gái lướt qua vệt đỏ ửng. Đúng là hiếm thấy, bình thường cô gái này đều cao ngạo. Cô ta cười thả nhiên: “Là Thịnh Hoài Nam, anh hai anh. Thịnh Giang Bắc, tôi muốn làm chị dâu của anh. Về phần vì sao? Không có vì sao cả? Tôi yêu anh ấy. Với anh, tôi là thích, là một loại thưởng thức. Nhưng với anh ấy, đại khái là yêu, là cả đời chỉ yêu một người.”
Thịnh Giang Bắc không nói gì mà để cô ấy đi. Cô gái này chủ động nói bắt đầu, cũng quyết đoán nói tạm biệt. Sau đó cô gái này cưới anh hai anh, thật sự thành chị dâu của anh. Một câu thành thật.
Hiện tại, anh bỗng nhiên sợ hãi. Về phần sợ cái gì, anh chỉ hơi mơ hồ hiểu.
Bữa ăn kết thúc, Tiêu Tư Nhu đề nghị đi cà phê. Lần này Thịnh Giang Bắc không đồng ý, mặc cho Tiêu Tư Nhu khuyên bảo thế nào cũng kiên quyết không lay chuyển được. Cuối cùng không có kết quả, Tiêu Tư Nhu cũng bỏ cuộc, giơ tay tạm biệt hai người. Chị ta cố ý dặn dò Tô An An: “Cô Tô, chúng ta hẹn nhau hôm khác.”
Tô An An nghiêng người, khẽ gật đầu, mím môi mỉm cười.
Bốn người đường ai nấy đi, hai người hướng đông, hai người còn lại hướng tây.
Dọc theo đường đi, Tô An An cực kỳ yên tĩnh. Thịnh Giang Bắc kinh ngạc liếc cô một cái, chậm lại tốc độ xe, lấy một chai nước khoáng đưa cho cô: “Hôm nay sao vậy? Không vui?”
Hả? Bỗng nhiên bị hỏi, cô đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, nghe vậy ngẩng đầu, ngẫm nghĩ câu hỏi của anh rồi cười nói: “Không có. Xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi. Có lẽ cháu vừa ăn cơm xong nên hơi mệt.”
Thịnh Giang Bắc gật đầu: “Còn muốn đi dạo chỗ khác không? Vừa hay tôi đang rảnh.”
Tô An An: “Tuần sau cháu phải đi thành phố N làm thêm công việc hướng dẫn du lịch, dẫn một đoàn người Nhật Bản du lịch. Cháu muốn về sớm để chuẩn bị.” Cô nói dối. Thật ra cô đã sớm chuẩn bị xong. Chẳng qua hiện tại trong đầu loạn như cào cào, cô muốn yên tĩnh một mình. Chuyện hôm nay tạo thành đả kích lớn cho cô. Khuôn mặt tao nhã xinh đẹp của Tiêu Tư Nhu thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô, cô gái mạnh mẽ loá mắt giống như minh châu đã từng là bạn gái của anh. Nghĩ vậy, cô có chút tự ti.
Thịnh Giang Bắc vừa hạ ghế dựa thấp xuống, vừa lấy ra một cái chăn mỏng từ ngăn nhỏ, đắp lên người cô: “Vậy ngủ trước một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi cháu.”
Tô An An nghe lời anh, ngoan ngoãn nghiêng người, nhắm mắt lại, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Cô không thắng nổi cơn buồn ngủ, dần dần ngủ mất. Xe đi vô cùng vững vàng, hiếm khi xóc nảy, chậm hơn bình thường khoảng nửa tiếng.
An An ngủ say, xe dừng lại một lúc lâu cô mới dần tỉnh lại. Cô mới tỉnh, ngơ ngác một lúc, có loại mờ mịt không biết đang ở nơi nào, cổ họng khô. Xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía bên ngoài, mặt trời đã sớm ẩn ở trong tầng mây, lúc sáng lúc tối.
“Tỉnh rồi à?” Thịnh Giang Bắc bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói có vẻ trầm thấp dễ nghe trong không gian xe.
Tô An An dụi dụi mắt: “Hôm nay cảm ơn chú đã mời cháu xem triển lãm tranh, vậy cháu xuống xe đây.”
Thịnh Giang Bắc gác một tay trên tay lái, hơi nghiêng người, như vô tình nói: “Tuần sau cháu phải đi thành phố N làm hướng dẫn viên, vậy chúc cháu thuận lợi.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Có lẽ là nói gì thì việc đó thành sự thật. Thịnh Giang Bắc chúc cô tất cả thuận lợi thì cô ở thành phố N duy nhất một đêm đã không thuận lợi, nguyên nhân của vấn đề là cô quá sơ sẩy.
Cô là hướng dẫn viên du lịch kiêm phiên dịch. Trước khi xuất phát, nhóm du lịch đã giao hết cho cô tiền mặt cần dùng trong lúc du lịch. Đây là lần đầu cô cầm trong tay nhiều tiền mặt như vậy. Cô lo sợ bất an, cẩn thận, còn cố ý mua một cái túi, treo ở bên hông.
Chạng vạng thứ sáu, cô đến thành phố N, sáng sớm thứ bảy cô đến sân bay trước giờ hẹn, đợi một tiếng cuối cùng thuận lợi đón được người. Đầu tiên, cô dẫn bọn họ về khách sạn cất hành lý. Tiếp theo đưa họ tham quan các địa điểm nổi tiếng ở thành phố N. Thành phố N là thành phố du lịch nổi tiếng Trung Quốc, đặc biệt mấy năm gần đây, ngành du lịch phát triển mạnh, du khách nơi này ùn ùn không dứt. Tô An An cẩn thận để ý, đi tới chỗ nhiều người luôn sẽ dùng tay che bên hông lại.
Ban ngày bình yên, Tô An An thả lỏng cảnh giác, chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào buổi tối.
Sáu giờ tối, đoàn du lịch ăn tối. Vốn đã đặt suất ăn của khách sạn, nhưng đám người Nhật Bản kia đến thành phố N lần đầu nên cũng đã tìm hiểu sơ qua. Trước khi tham gia đoàn, bọn họ đã bàn với công ty du lịch đổi bữa tối sang nhà hàng Tử Kinh ở đường Ngọc Minh. Bọn họ kiên trì, sẵn sàng bỏ thêm tiền cũng phải đi, công ty du lịch đành phải thỏa hiệp.
Ven đường, bọn họ muốn đi tàu điện ngầm. Đúng vào giờ giao thông cao điểm, xô đẩy một đường, Tô An An vẫn luôn xác nhận bữa tối. Thỉnh thoảng có người đi lướt qua, cô cũng không cách nào kiêng dè, không thể phân tâm.
Đường Ngọc Minh cổ kính, cửa hàng bên đường trang hoàng theo phong cách xưa, gạch xanh tường trắng, cầu thang và cửa làm bằng gỗ. Liếc mắt một cái nhìn sang như xuyên đến cổ đại, đám người nước ngoài mới đến liên tục kinh ngạc. Tô An An đi đằng trước bọn họ, trong lòng vô cùng tự hào. Đi qua ngã tư phía trước, một tòa nhà năm tầng treo hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm là nhà hàng Tử Kinh. Một nhà hàng không mấy nổi bật như vậy mà phải đặt chỗ trước một tuần.
Công ty du lịch vừa hay đặt chỗ trước một tuần, cho bọn họ một phòng không lớn, vừa vặn đủ bảy người.
Vừa vào cửa, phả vào mặt là mùi gỗ đàn, tâm trạng mỏi mệt một ngày lập tức được thả lỏng. Người phục vụ dẫn bảy người họ lên lầu bốn, bên trong phòng, trên bàn tròn đặt ấm trà và chén trà sứ men xanh, bên cạnh còn có mấy chiếc ghế tròn màu nâu đỏ dùng để nghỉ ngơi và giữ ấm. Cả phòng thoải mái, thanh tân.
Bữa tối đó, mọi người rất tận hứng, được thưởng thức món đặc sắc của Tử Kinh, còn uống rượu gạo Trung Quốc. Tô An An làm hướng dẫn viên du lịch, bị hai cô gái nhiệt tình trong đoàn kéo đi uống mấy ngụm. Rượu gạo ngọt ngào, độ cồn cực thấp, mấy ngụm kia không làm Tô An An say được, chỉ là đầu hơi nặng, mặt hồng hồng, chọc hai chàng trai Nhật Bản hô lên: “Kawaii...”(*)
(*) Tiếng Nhật, có nghĩa là dễ thương.
Tô An An vuốt mặt xuống lầu, cô muốn tính tiền trước.
Cô chống lên quầy, gương mặt bị gió thổi, đỡ nóng hơn một chút: “Tôi tính tiền, phòng 406 lầu bốn.”
Nhân viên cúi đầu gõ bàn phím máy tính, khi ngẩng đầu thì mỉm cười, nói: “Tổng cộng 3.100 tệ. Xin hỏi chị thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Tô An An: “Tiền mặt.” Cô cúi đầu sờ túi nhỏ bên hông, ngón tay chạm tới khóa kéo, phát hiện miệng túi mở rộng.
Sợi dây trong đầu cô đột nhiên đứt phựt, ngón tay lạnh lẽo. Cô chậm rãi s* s**ng túi, không dám đưa tay vào luôn, càng vào sâu, trái tim càng lạnh. Trong túi dẹt dẹt, tiền trong túi không cánh mà bay, tất cả tiền mặt bao gồm cả thẻ ngân hàng của cô đều không thấy.
Tô An An lạnh hết người, hoảng loạn thất thố. Lần đầu tiên cô mất nhiều tiền như vậy. Nếu chỉ có một mình cô thì cũng thôi, trên lầu còn có một đám người chờ tính tiền. Lần đầu tiên cô dẫn đoàn, ban đầu công ty du lịch có sắp xếp thêm một người, chẳng qua chủ nhiệm lớp cam đoan cô sẽ không mắc sai lầm, tri thức, chuyên nghiệp vượt qua thử thách, người cũng cẩn thận.
Nhưng hiện tại cô sơ suất như vậy, không dám tưởng tượng kết quả thế nào. Sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh, ngực như có ngàn vạn con kiến đang bò há mồm g*m c*n, hoang mang lo sợ.
Nhân viên nhỏ giọng gọi cô: “Thưa cô, xin hỏi hiện tại còn tính tiền không?”
Tô An An a một tiếng, bị buộc bất đắc dĩ lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa, bọn họ xong thì tôi lại tính tiền.”
“Vâng.”