Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 21

Tô An An hoang mang rối loạn chạy đến một góc. Suy nghĩ đầu tiên là nhanh chóng tìm người đưa tiền qua đây. Cô mở danh bạ di động, ngón tay hơi dừng lại ở một dãy số, sau đó tiếp tục lướt lên. Người đầu tiên cô gọi là Giản Đan. Điện thoại vang lên một giây đã kết nối được.

Tô An An nói ngắn gọn tình hình, đầu đầy mồ hôi hỏi Giản Đan: “Đan Đan, 16 ngàn tệ đều mất sạch. Cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?”

Giản Đan: “Bây giờ tớ chuyển tiền cho cậu. Cần bao nhiêu, nói.”

Tô An An đã sắp khóc: “Tớ mất cả thẻ rồi, trên người không có gì hết.”

Giản Đan thất bại, bỗng nhiên nghĩ tới một người: “An An, cậu chờ năm phút. Trong vòng năm phút chắc chắn tớ sẽ giải quyết cho cậu.”

Tô An An chống đầu vào tường, khẽ đập đầu mấy cái, vò đầu bứt tai, nghe Giản Đan nói thì nửa tin nửa ngờ cúp máy.

Mà bên kia, Giản Đan đoạt lấy di động từ trong tay Thịnh Lê, tìm kiếm danh bạ. Thịnh Lê vuốt tóc cười nói: “Anh nói chứ, các em cũng ngốc thật, không thì trực tiếp chuyển khoản Alipay! An An vội tới ngốc, sao em cũng quên luôn.”

Giản Đan không có thời gian để ý đến anh ấy, trợn trắng mắt với anh ấy. Đàn ông thì biết cái gì!

Giản Đan lướt danh bạ một lúc mới tìm được. Cô ấy không chờ người đàn ông mở miệng, vội vàng nói: “Chú ạ, An An gặp rắc rối.”

***

Tô An An nhận được điện thoại của Thịnh Giang Bắc vào hai phút sau. Khi thấy rõ cái tên trên màn hình, trái tim Tô An An đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Cô luống cuống bấm nghe, nhỏ giọng a lô một tiếng.

Thịnh Giang Bắc nghe được giọng cô, tâm trạng bỗng tốt một cái kỳ diệu. Anh vừa cúp máy thì gọi cho cô luôn. Cô nhát gan lại lương thiện đến vậy, có lẽ sẽ sợ hãi. Nhưng khi nghe giọng nói ủ rũ của cô, Thịnh Giang Bắc vẫn có phần không quen. Anh nhẹ giọng trấn an: “Sợ à? Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!”

Nước mắt mà Tô An An vẫn luôn nín nhịn lập tức chảy xuống. Hốc mắt cô đỏ bừng, từ khi phát hiện mất tiền đến bây giờ, mỗi một giây cô đều cảm thấy dài đằng đẵng. Nhưng cô không dám khóc, tiền là do cô đánh mất, mặt mũi nào mà khóc nữa. Mà anh an ủi như vậy khiến lòng cô mềm nhũn như là một miếng bông mềm nhét vào trong ngực.

Quan tâm gì bạn gái cũ của anh chứ, quan tâm gì cô không xứng với anh chứ, cô thích anh là chắc rồi.

Từ nhỏ Tô An An đã có mộng anh hùng. Khi nghịch ngợm té ngã vẫn luôn ảo tưởng có người có thể đột nhiên ôm lấy cô, lúc xảy ra phiền toái có người che ở trước mặt cô nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi!” Được, em không sợ, thật sự không sợ. Chỉ cần nghe được giọng anh, Tô An An cảm thấy cả người đầy sức mạnh.

Ban đầu cô chỉ nhỏ giọng nức nở, sau đó dứt khoát thả lỏng, khóc thành tiếng.

Thịnh Giang Bắc vẫn dán di động vào bên tai, yên lặng kiên nhẫn nghe cô khóc. Theo tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, ngực anh như mở ra một cánh cửa, bên trong có một giọng nói đang tự nhủ với anh: “Thành phố N cũng không xa, một tiếng rưỡi là đến, không bằng đi xem cô ấy xem!”

Khi Thịnh Giang Bắc ra khỏi nhà, Tô An An còn đang khóc. Khi anh ngồi vào trong xe, cô đã nhỏ giọng khụt khịt, không ngừng nức nở. Thịnh Giang Bắc đeo tai nghe bluetooth, tay vừa đánh lái, còn vừa nói với cô: “Em ở nhà hàng nào?”

Tô An An vừa nức nở vừa nói, cô khóc đủ rồi, lý trí dần quay về: “Nhà hàng Tử Kinh.”

Thịnh Giang Bắc suy tư nhớ lại một phen. Hình như anh từng đến nhà hàng Tử Kinh rồi, năm đó lúc đi du lịch với bà cụ một chuyến. Anh tiếp tục nói: “Thế này đi. Em đưa điện thoại cho nhân viên ở quầy. Tôi có làm một tấm thẻ hội viên ở nhà hàng, trên đấy hẳn là còn một ít tiền.”

“Dạ!” Tô An An ngoan ngoãn đưa điện thoại cho nhân viên ở quầy. Cô gái đứng quầy kinh ngạc nhận điện thoại, sau khi nghe người trong điện thoại nói thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô An An. An An bị nhìn tới xấu hổ, khóe mắt còn đọng lại nước mắt lấm lem, bởi vì vừa khóc, cho nên hốc mắt vẫn hơi sưng.

Cô gái trước quầy gật đầu nói: “Thưa ngài, tiền trên thẻ của ngài còn 50 ngàn. Vâng, tôi đã biết.”

Nói xong, cô ấy trả điện thoại lại cho Tô An An.

Tô An An cầm điện thoại, đi xa ra vài bước. Bởi vì cô vừa khóc nên giọng hơi khàn, hỏi bằng giọng không xác định: “Như vậy là được ạ?”

Thịnh Giang Bắc nói đùa: “Bây giờ em có thể đi ra ngoài, xem cô ấy có cản em không.”

Giọng điệu anh nhẹ nhàng, Tô An An cũng nín khóc mỉm cười, chóp mũi đột nhiên nổi lên một cái bong bóng nước mũi, cô xấu hổ vội vàng dùng khăn giấy che lại.

Cô không nói chuyện, Thịnh Giang Bắc cho rằng cô còn buồn, vừa lái xe vừa bảo cô đừng lo chuyện tiền. Anh sẽ cho người đưa đến, sau đó lại bắt đầu dò hỏi lịch trình hôm nay của cô.

Tô An An dựa vào tường, kiên nhẫn nói cho anh hôm nay mình đã đi những đâu, ăn món gì, gặp được ai, kể hết cho anh nghe từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

“Ừm, còn gì nữa?” Thịnh Giang Bắc hỏi.

Tô An An cười: “Sau đó em mất tiền rồi cứ như vậy.”

Thịnh Giang Bắc: “Thế thì tốt, em không lạc luôn là được.”

Câu này khiến Tô An An hoàn toàn bật cười.

Trước khi cúp máy, Thịnh Giang Bắc đột ngột hỏi một câu: “Em ở khách sạn nào?”

Tô An An không nghĩ gì mà nói luôn cho anh, chỉ coi như anh hỏi để sáng mai đưa tiền.

Lăn lộn một phen như vậy, lúc An An về phòng, đầu nặng chân nhẹ. Có người tò mò vì sao mắt cô lại đỏ, cô tùy tiện lấy lý do, nói là chỉ cần uống rượu thì sẽ như vậy.

Cô trở lại khách sạn lập tức đi tắm nước ấm, thay bộ quần áo ngủ sạch sẽ, nằm ở trên giường đắp mặt nạ. Trong tivi đang chiếu một bộ phim cổ trang, cô xem đến mơ màng sắp ngủ. Ngay vào lúc cô sắp thiếp đi, di động bên cạnh đột nhiên vang lên.

Là Thịnh Giang Bắc.

Con sâu ngủ lập tức bay biến.

“A lô?”

“Bây giờ có tiện xuống dưới không? Người đưa tiền đến rồi.”

“Dạ! Nhanh vậy, chú bảo người ta chờ em hai phút, cứ nói em mặc áo baby trắng, quần yếm. Rất dễ nhận ra.”

“Ừ, được, không vội.”

Tô An An nhanh chóng thay quần áo, buộc tóc hai bên rồi đi xuống. Bây giờ đã là 8 giờ rưỡi tối, trong sảnh lớn không nhiều người lắm. Cô liếc mắt một cái lập tức thấy anh đứng bên cây cột chỗ cửa ra vào, áo cổ tròn màu đen, phía dưới là quần dài màu nâu, đẹp trai chân dài, khí chất lỗi lạc. Trong mắt anh như có ánh sáng, hoặc có lẽ là ánh đèn trong sảnh lớn chiếu vào mắt anh. Xung quanh thỉnh thoảng có người sẽ quay đầu lại nhìn anh một cái, bởi vì amh thật sự quá xuất chúng.

Tô An An ngạc nhiên, bất ngờ và kinh hãi, cô che miệng đứng ở tại chỗ, không dám tin tưởng, đây thật sự là anh.

Cô không tới, Thịnh Giang Bắc đành phải chủ động đi qua. Anh bước nhanh vài bước rồi đứng ở trước mặt cô, bỗng nhiên duỗi tay búng lên trán cô: “Làm sao vậy? Không quen à? Vừa rồi ai khóc với tôi?”

Tô An An sắp vui tới điên rồi, xoa trán hỏi anh: “Sao chú lại đến?”

Thịnh Giang Bắc thản nhiên nhìn cô: “Đương nhiên là tới đưa tiền cho em rồi.”

Hu hu ~(>_

Thịnh Giang Bắc nói: “Tôi lái xe tới đây, đã đói bụng. Em không mời tôi ăn một bữa à?”

Mời chứ! Mời chứ! Anh ăn gì, em đều mời. Tô An An liên tục gật đầu.

Cuối cùng Tô An An dẫn Thịnh Giang Bắc đến phố ăn vặt nổi tiếng ở cửa sau trường cấp hai của cô. Trường này gồm cả cấp hai và cấp ba, học sinh rất nhiều, cho nên quán xá trên con phố này vô cùng đồ sộ, đủ các thể loại quà vặt. Chỉ có bạn không thể nghĩ ra không có bạn không ăn được.

Tô An An và Thịnh Giang Bắc hòa vào dòng người, mỗi khi ngang qua một quán, Tô An An đều sẽ thịnh tình giới thiệu: “Đây là đậu hủ ván sắt, siêu cay, siêu ngon.” “Đây là cổ gà, rất thơm.” “Bên này, bên này, chuối chiên. Em thích nhất đó, thế nào?”

Thịnh Giang Bắc giữ vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu: “Chẳng ra gì, về sau ăn ít mấy thứ này thôi.”

An An không nghe, ngây ra nhìn quán nhỏ ở đối diện, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng mãnh liệt, cứ nhìn chằm chằm mãi.

Thịnh Giang Bắc bất đắc dĩ, nói với chủ quán: “Hai xâu chuối chiên.”

“Được!” Giọng ông chủ vang dội.

Tô An An nhận hai xâu chuối chiên nóng hầm hập ánh vàng rực rỡ, đưa một xâu cho Thịnh Giang Bắc. Anh liếc mắt một cái, quay đầu đi, ghét nhất đồ chiên như vậy.

An An tiếp tục dụ dỗ: “Ngọt, chú nếm thử đi.”

Chuối đã đưa tới bên miệng anh, hương vị đồ ăn lập tức lẻn vào xoang mũi. Anh há miệng cắn một miếng, dừng một chút, nuốt xuống, lại cắn một miếng. Tô An An cố gắng nhón chân, muốn để anh cầm.

Thịnh Giang Bắc chê xiên tre dầu mỡ không muốn, dứt khoát cúi người ăn hết một xiên từ tay cô.

Anh nhàn nhạt bình luận: “Hương vị không tồi.”

Tô An An cười hớn hở, ném xiên tre trong tay đi.

“Muốn vào trường học nhìn không? Từ mười ba tuổi đến mười sáu tuổi, em học ở đây đấy.”

Đề nghị này nghe có vẻ không tồi, Thịnh Giang Bắc gật đầu, vui vẻ đi trước. Nhưng mà vào thẳng thì không dễ, may mà còn có Tô An An. Trước kia cô thường xuyên đi muộn, đến giờ trường sẽ đóng cổng, sau đó cô phát hiện một dãy nhà cấp bốn nối với sân thể dục ở phía sau trường, ở giữa chỉ có một bức tường thấp không tới một mét, trèo lên rất dễ.

Cô kéo Thịnh Giang Bắc đứng ở đầu tường, nhỏ giọng nói: “Trèo từ đây qua sẽ không có ai phát hiện.”

Thịnh Giang Bắc bất đắc dĩ, đành phải trèo vào trước cô, sau đó lại đỡ tay cô để đón cô xuống.

Một người ngẩng đầu, một người đứng ở đầu tường.

Tô An An đứng ở phía trên không nhúc nhích, Thịnh Giang Bắc thúc giục: “Mau xuống đi, tôi đón được em. Đừng sợ.”

Gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, thổi lên cổ áo cô, cô bướng bỉnh không xuống.

Hai người đối diện mười giây, Thịnh Giang Bắc bại trận: “Làm sao mới bằng lòng xuống?”

Tô An An nhìn chằm chằm anh, khiến Thịnh Giang Bắc sởn gai ốc. Chỉ nghe cô nói: “Em có một câu, hỏi xong em sẽ xuống dưới.”

“Được, em hỏi đi.”

Cô nuốt nước bọt, chuyện tới trước mắt lại có phần sợ, cắn chặt răng, dưới bầu trời mênh mông, đầu tường nhỏ hẹp, hỏi ra vấn đề muốn biết nhất: “Chú đã từng có bạn gái à?”

Thịnh Giang Bắc chần chờ một chút rồi gật đầu.

Giọng An An hơi nhỏ, tan ở trong gió, không tập trung nghe thì sẽ không hiểu. Cô nói: “Đó là chị Tiêu à?”

Bình Luận (0)
Comment