Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 39

Thịnh Giang Bắc ở ngoài cửa một lúc mới gõ cửa ra hiệu, Tô An An dứt ra khỏi mạch phim, mờ mịt chuyển ánh mắt lên người anh.

Anh bước vào, đưa đĩa cho cô. Trên đĩa đựng đầy dâu tây, quả rất to, nhìn một cái tựa như có thể tưởng tượng ra vị chua ngọt của dâu. Tô An An chọn một quả bỏ trong miệng, ngọt quá! Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình, lạnh mặt, dáng vẻ khó chịu.

Ban đầu mới tiếp xúc vài lần với anh, bởi vì không quen thuộc, anh lại là một người không lộ vui buồn, cho nên, Tô An An luôn lặng lẽ quan sát anh. Sau này cô phát hiện khi tâm trạng anh không tốt thì sẽ có dáng vẻ như vậy, không nói một lời, càng lạnh lùng thâm trầm hơn ngày thường một chút giống buổi sáng mùa đông không có ánh mặt trời.

Nhưng đây là làm sao vậy? Tô An An tạm không nghĩ ra. Chẳng phải vừa rồi còn tốt à? Cô đưa dâu tây cho anh, Thịnh Giang Bắc cụp mi, sau đó cúi đầu cắn dâu tây trên tay cô, nuốt xuống.

Dường như nét mặt anh đã tốt hơn một chút, Tô An An tiếp tục đút cho anh vài quả dâu. Cuối cùng anh cũng khôi phục bình thường.

Thịnh Giang Bắc ngồi xuống cạnh cô, tay đặt trên vai cô, nghiêng đầu hỏi cô: “Phim hay không?”

Tô An An gật đầu, sau đó kể cho anh nghe tình tiết trong phim. Thấy anh nghe nghiêm túc, Tô An An có chút hí hửng, không khỏi kể cho Thịnh Giang Bắc nghe chuyện Cao Phán nói về giá trị nhan sắc của nam nữ chính: “Nam chính của phim này là một người mẫu nổi tiếng, dáng người siêu đỉnh. Cả phim để trần nửa người, chỉ dựa vào tám cơ bụng của nam chính đã có thể khiến em xem hết phim.”

Cô nói xong ngẩng đầu thì thấy Thịnh Giang Bắc đang nhìn mình với vẻ nghiền ngẫm. Cô theo bản năng sờ mặt, không có gì lạ mà?

“Rất thích xem cơ bụng đàn ông, hử?” Giọng anh không nhanh không chậm, lười biếng hờ hững, giọng nói trầm thấp. Dưới nhạc nền của phim, giọng anh vừa hay vừa quyến rũ.

Tô An An nghe mà lỗ tai tê dại. Sao anh hỏi vấn đề này? Cô so sánh: “Có lẽ giống đàn ông các anh thích nhìn gái xinh ở trên phố. Chỉ là thưởng thức.”

Thịnh Giang Bắc vuốt vành tai cô, nhẹ nhàng vân vê, ánh mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt trong trẻo, mượt mà của cô, thong thả nói: “Thế à? Nhưng mà cô gái mà anh muốn nhìn chỉ có em.”

Ôi! Sao đột ngột nói lời âu yếm vậy? Tô An An không hề phòng bị, dáng vẻ anh nghiêm túc nói lời âu yếm làm cô càng thích hơn, mỗi giây sau lại càng thích hơn giây trước.

Thịnh Giang Bắc đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi thì liếc bộ phim trên màn hình một cái. Nam chính vẫn để trần nửa người trên, anh ném ra một quả bom cho An An.

“Xem cho kỹ đi. Đây có lẽ là lần cuối cùng em xem cơ bụng của người khác.”

Có ý gì? Cô không hiểu ra sao, Thịnh Giang Bắc tốt bụng giải thích thêm một câu, càng thêm nói trắng ra: “Anh là người già cổ hủ, không thích bạn gái mình nhìn thân thể người đàn ông khác.”

Tô An An nhìn vào mắt anh, đánh bạo khiêu khích: “Nếu bạn trai mình không có vậy cũng không thể xem à?”

“Có hay không thì kiểm tra xem.” Anh làm bộ quay lại, ngón tay đặt trên cúc áo sơ mi. An An sợ tới mức liên tục xua tay, cuống quýt nói không cần.

Thịnh Giang Bắc dừng chân. Thôi, vốn chỉ trêu cô, nhỡ đâu làm cô sợ thì không ổn, từ từ vậy.

Thịnh Giang Bắc đóng cửa rời đi, An An đột nhiên ghé vào sofa, mặt quay vào trong, hai tay che mặt mình, gương mặt nóng hầm hập. Vừa rồi anh ghen à? Hóa ra anh ấy cũng có lúc như vậy, có cảm giác đáng yêu chết mê đi được. Tô An An trộm mỉm cười.

Bữa tối là ba món mặn một món canh. Trước khi ăn cơm, Thịnh Giang Bắc nhắc nhở An An: “Anh không giỏi làm đồ ăn Trung Quốc, có lẽ hương vị hơi khác.”

Tô An An gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, gắp một miếng sườn heo chua ngọt, cắn một miếng. Thịt rất mềm, vào miệng là tan, có lẽ bỏ hơi nhiều giấm, cảm giác khá chua.

“Mùi vị thế nào?” Thịnh Giang Bắc hỏi cô.

“Khá ngon, nhưng mà kém em một chút.” Tô An An khoa tay múa chân.

Thịnh Giang Bắc gật đầu phối hợp với cô: “Vậy khi nào cho anh nếm thử tay nghề của đầu bếp Tô.”

Một bữa cơm trôi qua trong tiếng nói chuyện của hai người. Thật ra, Thịnh Giang Bắc vẫn luôn theo nguyên tắc lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng dường như ở trước mặt cô, anh vẫn luôn tự nhiên bỏ hết những quy tắc của bản thân, dễ dàng thỏa hiệp. Thôi, tìm một cô bạn gái ít hơn mười hai tuổi đã vi phạm châm ngôn sống của anh nên thêm hay bớt mấy thứ này cũng không đáng để ý. Anh tự nói với bản thân như vậy.

Sau khi ăn xong, Tô An An nằm ở trên sofa cho tiêu thực, Thịnh Giang Bắc vốn định dẫn cô đi xuống tản bộ. Nhưng mà cô quá lười, sau khi ăn no thì không muốn nhúc nhích, Thịnh Giang Bắc dứt khoát tùy theo cô.

Cô chán đến chết mà ngây ra một lúc, di động trong tầm tay bỗng nhiên rung lên. Cô cầm lấy nhìn thoáng qua, là Giản Đan gửi tin nhắn.

An An mở giao diện Wechat, nhìn nội dung Giản Đan gửi tới, sau đó nhanh chóng trả lời.

“An An, cần tớ sắp xếp cơ hội gặp chú nhỏ cho cậu không?”

“Không cần.”

Giản Đan rất nhanh gửi tin tới: “Vì sao? Chẳng lẽ cậu bỏ cuộc? Cậu cũng phát hiện chú nhỏ quá già rồi?”

Hừ, mới không phải đâu!

“Cậu nói bạn trai tớ như vậy, cẩn thận tớ nói cho anh ấy, hừ hừ.”

Cô đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Giản Đan, không khỏi cảm thấy vui sướng, che miệng cười trộm. Quả nhiên, Giản Đan gửi tới một loạt icon khiếp sợ, tiếp theo lại là một tin nhắn: “Tô Tiểu An, chú nhỏ không thấy tin tớ mới gửi đấy chứ?”

Đương nhiên không rồi! Có thì cậu chết chắc. Cô vừa định trả lời không có, phía sau vang lên giọng đàn ông.

“Nói cho cô ấy, anh đã thấy hết.”

Tô An An quay đầu lại, không biết khi nào Thịnh Giang Bắc đứng ở phía sau cô, ánh mắt nhìn thẳng vào di động trong tay cô. Xong đời! Giản Đan, tớ cũng không thể nào cứu được cậu. Cậu tự cầu nhiều phúc đi!

Nhưng Tô An An vẫn cố bênh bạn thân: “Giản Đan chỉ nói đùa.”

“Đùa à? Không hề buồn cười.” Anh cầm di động trong tay An An, tùy tiện ấn vài cái, vẻ mặt cao thâm khó đoán. An An không hiểu, nhưng theo bản năng cảm thấy để anh cầm di động rất không an toàn. Cô quỳ gối trên sofa đoạt lấy di động, bị anh nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước né tránh.

Ai nói chênh lệch chiều cao thì dễ thương? Hiện tại Tô An An muốn túm người nói lời này đánh cho một trận. Cô thấp hơn Thịnh Giang Bắc hai mươi lăm xen-ti-mét, hiện tại cô không ngừng nhảy lên, nhảy lên, nhưng Thịnh Giang Bắc chỉ cần giơ cao tay lên là đã có thể khiến cô không lấy được di động.

An An nhảy mấy lần, không chỉ không lấy được di động, mà còn chọc Thịnh Giang Bắc cười. Anh vốn định trả cô điện thoại, song giờ đã đổi ý.

Anh cười thành tiếng, An An mới bừng tỉnh phát hiện mình bị trêu. Cô đá anh một cái, xoay người về sofa, không trả thì thôi.

Cô đầy ai oán, co người ngồi ở trên sofa, Thịnh Giang Bắc lại phì cười. Anh lắc đầu, thật sự là không kiềm được.

“Giận à?”

Tô An An chống cằm không thèm anh, tức giận nghiêng đầu nhìn chỗ khác. Khi Thịnh Giang Bắc đưa điện thoại di động cho cô, cô cũng không cầm.

Cô nhóc đúng là nóng tính. Lần đầu tiên Thịnh Giang Bắc nghiêm túc dỗ một cô gái. Anh trầm tư một lát sau đó nảy ra một ý.

Tô An An mới vừa quyết định anh mà dỗ thêm lần nữa thì sẽ không dỗi nữa, bỗng nhiên tay phải bị một sức mạnh lôi kéo. Trọng tâm cả người cô nghiêng về bên phải, đâm thẳng vào trong ngực người đàn ông. Cô hô lên sợ hãi, bàn tay bị khống chế, xuyên qua quần áo, trực tiếp dán lên làn da còn mang theo nhiệt độ cơ thể. Tất cả động tác nhanh tới mức cô không cách nào phản ứng, ngón tay theo bản năng nhéo một cái.

Cảm xúc dưới tay ấm áp, co giãn, hơn nữa còn có chút cứng rắn, lồi lõm. Cô cúi đầu nhìn, mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngón tay cũng không dám tùy ý lộn xộn, cổ tay dùng sức, muốn rút về, nhưng bị anh nắm chặt.

“Anh làm gì đấy?” Tô An An nhỏ giọng hỏi anh, không dám tùy tiện lộn xộn, đôi mắt cũng không dám nhìn loạn. Cúc áo sơ mi của anh cởi một nút, có thể nhìn thấy cơ bắp bên trong.

Thịnh Giang Bắc vuốt má cô, tiến đến bên tai cô hỏi: “Còn giận không?”

Tô An An không rõ. Cái này thì liên quan gì đến cô giận? Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng ngời.

“Anh đang dỗ em, không nhìn ra à? Không phải dỗ con gái thì phải nắm được cảm xúc của cô ấy à?”

“…”

A a a a a! Cái gì vậy! Nào có ai dỗ người như thế? Tô An An cúi đầu không nói, cuối cùng vẫn là một tiếng mèo kêu phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Tiểu Bắc ngửa đầu nhìn đôi nam nữ trên sofa, ngẩng cổ, vẻ mặt vô tội dễ thương, mắt mèo xanh lam đảo quanh hai người.

Cuối cùng Thịnh Giang Bắc buông tay ra, Tô An An thu tay về, lừa mình dối người nhét tay vào trong túi, một cái tay khác bế Tiểu Bắc lên, đặt trên đầu gối v**t v*.

Thịnh Giang Bắc vừa dịu dàng thắm thiết nhìn An An, vừa cài cúc áo sơ mi.

Ánh mắt anh nhìn lướt qua màn hình di động của An An, thuận miệng hỏi: “Hai người dùng cái gì để nói chuyện phiếm?”

Tô An An ổn định trái tim đang đập nhanh, nói cho anh: “Wechat ạ!”

“Wechat?”

“Chẳng lẽ anh chưa dùng bao giờ à?!” Tô An An vô cùng kinh ngạc, hỏi anh cho mượn di động, nhìn một lượt. Cô cạn lời nhìn trời, đúng là một người đơn điệu, bên trong không hề có ứng dụng xã giao nào: “Chẳng lẽ anh không cần ứng dụng xã giao nào à? Ví dụ như Wechat, Instagram...” Cô vẫn luôn không nhắc đến ứng dụng hẹn hò bởi vì cảm thấy không phù hợp với anh.

“Mấy thứ này có tác dụng gì à?” Anh nghiêm túc nghiên cứu Wechat trên di động của An An.

“Có thể xem vòng bạn bè, biết tình hình gần đây của bạn bè, cảm nhận, tâm trạng của họ.”

“Vậy em lập một cái cho anh.”

“Chẳng phải anh không cần à?”

“Bây giờ cần. Đúng rồi, anh chỉ thêm bạn với một người, cái này gọi là gì? Ừm, bạn tốt à?”

An An gật đầu: “Ai vậy?”

“Người này.”

Thịnh Giang Bắc chỉ vào ảnh đại diện Wechat của An An, nói.

Bình Luận (0)
Comment