“Không có những người khác à? Có thể thông qua số di động tìm bạn bè, em giúp anh thêm một lượt nhé.” Tô An An bận rộn, tìm hình đại diện bầu trời sao màu đen ở trên mạng chọn cho anh. Ừm, phù hợp khí chất của anh, nickname là tên ghép vần đầu chữ cái, SJB. Ừm, rất có cảm giác thần bí, thật ra do cô không nghĩ ra nickname thích hợp.
Thịnh Giang Bắc phủ quyết suy nghĩ của cô, dứt khoát nói: “Không cần, vốn dĩ dùng để hiểu em hơn.”
Ngón tay Tô An An dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh một cái, trái tim lại bị lỡ một nhịp. Nhưng mà cô phải về xem kỹ vòng bạn bè của mình, chắc là không có nội dung gì phá hỏng hình tượng đâu nhỉ? Cô có chút hoài nghi sự đúng đắn khi dạy anh cách dùng Wechat.
“Được rồi! Anh thử dùng xem.” Tô An An đưa điện thoại di động cho anh, nhìn cột bạn tốt chỉ có một mình cô, cảm giác thật thần kỳ. Thịnh Giang Bắc thuận tay cầm lấy, nhìn thoáng qua hình đại diện bắt mắt, hỏi: “Có thể đổi hình đại diện không?”
“Anh không thích cái này à?”
Thịnh Giang Bắc nhíu mày lại nhìn thêm mấy lần: “Cũng được. Tạm thời dùng cái này đi.”
Sau đó Tô An An lại dạy anh một vài thao tác đơn giản. Thịnh Giang Bắc tự mình lần mò một lúc là thạo mấy thao tác đơn giản này. Thời gian nhoáng cái đã 8 giờ, Tô An An nên về trường học. Đại học S b**n th** nhất có lẽ là thời gian kiểm tra phòng ký túc xá, một năm bốn mùa cả năm không nghỉ ngày nào, 9 giờ kiểm tra phòng. Rất nhiều sinh viên oán than vang trời. Trước kia Tô An An cảm thấy bọn họ làm quá, chẳng phải 9 giờ thì nên ở trong ký túc xá rồi à?
Bây giờ cô mới cảm thấy lúc ấy mình quá ngây thơ rồi. Nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, hận không thể một ngày có 48 giờ dính vào với nhau. Cho dù không làm gì chỉ lẳng lặng nhìn nhau cũng đã cảm thấy bình yên hạnh phúc.
Tô An An đứng dưới tàng cây, lưu luyến không rời nhìn anh. Ánh trăng xuyên qua lá cây loang lổ chiếu lên sườn mặt anh tuấn của Thịnh Giang Bắc. Khuôn mặt được ánh trăng bao phủ vô cùng dịu dàng, áo phông dài tay rộng thùng thình làm anh có vẻ gầy yếu. Nhưng An An biết dáng người anh rất mê người, ít nhất cơ bụng tám múi là không thiếu được. Dẫu sao cô đã được tận tay sờ qua một lần.
Thịnh Giang Bắc vuốt tóc cô, nói với cô: “Ngày mai có lẽ anh phải đi công tác một chuyến. Xin lỗi, vừa xác định quan hệ anh đã phải đi rồi.”
Tô An An đột nhiên nghe thấy tin tức này, rõ ràng hơi sửng sốt. Thật ra cô vừa thầm tính toán lịch trình hẹn hò ngày mai, không ngờ lại nghe được tin này.
Cô an ủi bản thân, thấu hiểu tính chất công việc của anh. Anh không phải bạn trai bình thường, giữa bọn họ ngoài chênh lệch tuổi tác ra, còn có địa vị xã hội. Cô vẫn là sinh viên tự do về thời gian, anh lại phải quản lý công ty vài ngàn người. Tuy rằng trong lòng rất hiểu cho anh, nhưng trong giọng nói của cô khó kiềm được mất mát: “Anh đi công tác mấy ngày ạ?”
Thịnh Giang Bắc nhìn ra cô thất vọng, thời gian một tuần định sẵn ban đầu qua lời anh đổi thành bốn, năm ngày.
Mắt hẳn bốn, năm ngày! Thật không nỡ! An An nhìn anh, không kiềm được bỗng nhiên ôm lấy anh, hơi nhón chân, vùi đầu vào cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp phun vào sau tai anh.
Thịnh Giang Bắc v**t v* lưng cô an ủi. Hai người yên lặng ôm nhau một lát mới buông ra. Tô An An vừa định ra khỏi ngực anh thì phía sau lưng đã bị anh kéo lại, ngay sau đó là tiếng “tách” của di động. Anh đang chụp ảnh.
Sau khi chụp xong, anh buông An An ra. An An thò đầu sang nhìn di động của anh. Ảnh bóng dáng của cô, chỉ lộ ra tóc và hai cái lỗ tai, ảnh chụp thật khó tả!
“Xấu quá, mau xóa đi.”
Thịnh Giang Bắc cẩn thận giữ gìn: “Rất đẹp, không xóa.”
Anh không xóa, Tô An An không có cách nào, hạ quyết tâm chờ lát nữa gửi cho anh mấy tấm ảnh chụp.
Tô An An dặn dò anh: “Vậy anh đừng quá vất vả, ăn cơm đúng giờ. Anh chắc chắn sẽ có xã giao, uống ít rượu thôi.”
Thịnh Giang Bắc kinh ngạc vì cô có thể nói ra những lời này. Anh vốn tưởng cô còn nhỏ, có lẽ không biết quan tâm, hóa ra cô còn tốt hơn cả anh tưởng tượng. Anh gật đầu, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Có lẽ đây là lúc anh dịu dàng nhất trong hơn ba mươi năm qua, Tô An An bị ánh mắt mang theo điện của anh nhìn tới hốt hoảng.
“Sẽ nhớ anh chứ?” Thịnh Giang Bắc hỏi cô.
“Vậy anh thì sao?”
“Có, rất nhớ, rất nhớ. Hận không thể mang em theo trên người, nhét ở trong túi.”
“Hừ, em có phải đồ trang sức đâu.”
“Sau khi tốt nghiệp vào làm cho anh đi.” Thịnh Giang Bắc không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra. Anh nói xong đến bản thân cũng kinh ngạc, nhưng lập tức bình thường lại.
“Không cần, khoảng cách sinh ra vẻ đẹp.”
Anh không miễn cưỡng, chỉ gác cằm ở đỉnh đầu cô, ôm thêm lúc lâu mới buông tay để cô về ký túc xá.
Anh vẫn luôn đứng ở dưới lầu, mãi tới khi An An đứng ở trên ban công vẫy tay, anh mới rời đi. Cao Phán đã sớm tò mò ghé vào nhìn hai người.
“Vừa rồi tớ thấy hai người ôm nhau đã lâu, lưu luyến vậy à?!”
“Ngày mai anh ấy phải đi công tác, sẽ không gặp mặt mấy ngày nên mới ôm lâu một chút.” An An véo má Cao Phán, cười tủm tỉm đi vào toilet.
Cao Phán nhìn bóng dáng vui sướng An An bằng ánh mắt phức tạp, lại bắt đầu đau tim. Mọi người đều yêu đương, sao chỉ có đường tình của cô ấy nhấp nhô, thích một người đàn ông đã có người khác trong lòng chứ? Chẳng lẽ kiếp trước cô ấy hủy diệt cả dải Ngân Hà?
***
Mấy ngày Thịnh Giang Bắc đi vắng, anh vẫn luôn dùng cách khác để tạo cảm giác tồn tại. Ngay buổi tối hai người chia tay, anh lướt xem tất cả vòng bạn bè của Tô An An, hơn nữa đổi ảnh đại diện của mình thành ảnh chụp tối hôm đó, đôi nam nữ ôm nhau. Tô An An mãnh liệt tỏ vẻ cô bất mãn, nhưng đều bị phủ quyết.
Chiều hôm sau, An An nhận được chuyển phát nhanh, một thùng bánh que Pocky, tất cả các vị, chỉnh tề xếp trong thùng. Nhìn nhiều kinh người.
Tô An An còn đang suy nghĩ là ai gửi, Wechat bỗng nhiên có âm báo, là Thịnh Giang Bắc. Từ sau khi tải, anh vẫn luôn dùng cái này liên hệ với An An, hơn nữa có lẽ lười bấm chữ nên đều gửi voice. Ngẫu nhiên có một lần có bạn học khác nghe được giọng anh, vô cùng ngạc nhiên, ồn ào đòi An An chia sẻ.
“Nhận được đồ chưa?”
Tô An An nhìn thùng bánh que, không cần nghĩ cũng biết. Cô ngọt ngào hỏi anh sao lại gửi cái này cho cô?
“Không phải em nói trên vòng bạn bè à? Nguyện vọng sinh nhật năm ngoái, hy vọng quà sinh nhật là một thùng lớn đồ ăn vặt mà? Mua theo hình, không sai chứ?” Tô An An cười toét miệng, hóa ra là bù sinh nhật năm ngoái. Khoan đã! Cô phải đi xem vòng bạn bè của mình, cô sẽ không nói mấy thứ kỳ lạ gì chứ.
May mắn, cô vẫn đáng tin cậy, không phải năm nào cũng đề cập đến nguyện vọng sinh nhật ở vòng bạn bè, song mỗi ngày vẫn có đồ khác nhau gửi đến.
Bánh kem ở khu phía nam, thú bông đáng yêu, đồ thủ công mỹ nghệ xinh đẹp. Phần lớn mấy thứ này có thể tìm được tung tích ở trên vòng bạn bè của An An. Dường như Thịnh Giang Bắc thật sự muốn bù lại những năm anh đã bỏ lỡ kia.
Mà bên Thịnh Giang Bắc, phần lớn thời gian chờ ăn cơm, anh hoàn toàn trở thành thiếu niên nghiện lên mạng, ngay cả Charlie Hứa cũng phát hiện.
“Sếp, gần đây anh xem di động hơi nhiều đấy.” Hứa Charlie đi theo Thịnh Giang Bắc đã lâu, khoảng bảy, tám năm, khi nói chuyện cũng không có câu nệ như những nhân viên khác, thỉnh thoảng cũng sẽ nói mấy câu bông đùa không ảnh hưởng đến toàn cục. Thịnh Giang Bắc không so đo, cho nên, từ rất sớm, công ty đã từng đồn hai người bị gay, nhưng mà bị Thịnh Giang Bắc mạnh mẽ đè xuống. Mãi tới sau này, trong một hoạt động của công ty, Charlie Hứa dẫn bạn gái rêu rao khắp nơi, lời đồn này mới hoàn toàn kết thúc.
Thịnh Giang Bắc vừa bấm like một bài mới của Tô An An, ánh mắt dời khỏi di động nhìn sang, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Xem Wechat, lần đầu tiên tiếp xúc, phát hiện khá thú vị.”
Hứa Charlie tỏ vẻ không thể tin nổi. Đồ cổ như sếp mà cũng bắt đầu chơi Wechat á? Anh ta bùng nổ: “Sếp, mau thêm bạn với em, quét mã QR của em đi. Chúng ta là bạn tốt, em đã sớm đề cử cái này với sếp mà.”
Thịnh Giang Bắc đẩy di động mà anh ta đưa sang, sửa lại ống tay áo: “Đặt vé máy bay đêm nay.”
“Gấp vậy? Buổi tối có tiệc chúc mừng, sau khi kết thúc phải khoảng 10 giờ.”
“Vậy đặt 11 giờ.”
“Về gấp vậy? Chẳng lẽ có chương trình gì?”
“Ngày mai là quốc tế thiếu nhi. Người nào đó muốn chơi lễ.” Thịnh Giang Bắc gật đầu, nhớ tới người nào đó vừa đăng vòng bạn bè, nhoẻn miệng cười.