Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 49

Ngày hôm sau, bố Tô vẫn đi làm như bình thường. Đi ở hành lang bệnh viện, các bác sĩ, điều dưỡng trẻ đều sẽ chào hỏi ông.

“Bác sĩ Tô, chào buổi sáng.”

Bố Tô gật đầu: “Chào.”

Nhưng hôm nay lại có phần kỳ lạ.

“Bác sĩ Tô, nghe nói tập đoàn Thịnh Thị đưa miễn phí một loạt thiết bị y tế cho khoa của anh à?”

Bố Tô gật gật đầu, không phủ nhận.

“Đừng lừa bọn tôi, rất nhiều người đều biết ông chủ tập đoàn Thịnh Thị đang hẹn hò với con gái cưng của bác sĩ Tô. Đống thiết bị này đều dùng để lấy lòng bố vợ.”

Bố Tô nhíu mày, trách cứ: “Nghe đâu ra mấy lời này? Vô căn cứ.”

“Mọi người đều nhìn thấy. Đợt trước anh Thịnh đưa con gái anh đến bệnh viện, có người nhận ra con gái anh. Hai người thân mật, nhìn cũng biết là quan hệ yêu đương.”

“Bọn họ không phải người yêu, đừng nói bậy.” Bố Tô vứt lại những lời này, đen mặt rời đi.

Chuyện này, một buổi sáng đã truyền khắp, bố Tô tức tới muốn đánh người, lại không tìm thấy đối tượng. Ông đành phải xuống vườn hoa hút thuốc vào giờ nghỉ trưa, muốn gọi điện thoại cho vợ, lại không ai bắt máy nên càng thêm buồn bực.

Hút xong một điếu thuốc, mới rút thêm điếu nữa châm lửa, điện thoại trong túi kịp thời vang lên.

Ông bấm nghe, a lô một tiếng.

“Thầy Tô, bên này một người bệnh đặc biệt, chỉ đích danh tìm thầy.”

“Có hẹn trước không?”

“Không có, nhưng mà viện trưởng bảo dặn thầy để ý. Cho nên, thầy xem…”

Bố Tô dụi thuốc lá, ném đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác, phủi vạt áo, bất đắc dĩ lên lầu. Mỗi tháng luôn có người bệnh đặc biệt như vậy, tuy rằng ông không ủng hộ, nhưng không thể làm gì, dần dà cũng quen.

“Người bệnh ở đâu?” Bố Tô thay áo blouse trắng, dò hỏi thực tập sinh bên cạnh.

Thực tập sinh là một chàng trai trẻ. Cậu chỉ vào hướng nào đó.

Bố Tô theo động tác của cậu nhìn sang, là một bà cụ tóc bạc trắng, sống lưng thẳng tắp, đứng bên cạnh là một người phụ nữ trung niên đang cúi đầu nói chuyện với bà cụ.

“Chào bà ạ.” Bố Tô ngồi xuống, chào hỏi bà cụ, giọng khá to.

Bà cụ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bố Tô, cười gật đầu: “Không cần nói lớn tiếng như vậy, tai tôi vẫn tốt lắm, không nghễnh ngãng chút nào.”

“Tốt, tốt. Vậy bà khó chịu ở đâu? Có tiền sử bệnh không?”

Người phụ nữ bên cạnh chuẩn bị trả lời cho bà cụ, lại bị bà cụ cắt ngang, vẫy vẫy tay để bà ấy đi ra ngoài.

Bà cụ đã lớn tuổi, nói chuyện lại không hàm hồ, giọng sang sảng, không giống như người bị bệnh: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ bị thằng cháu trai làm cho tức giận, huyết áp tăng, đầu hơi choáng váng.”

Bố Tô đọc bệnh án của bà cụ, thuận miệng nói: “Hiện tại con cháu không nghe lời, con gái nhà tôi cũng thế, hơi tí lại giận tôi.”

Rõ ràng tâm tư của bà cụ không ở trên chuyện khám bệnh mà bắt đầu nói chuyện với bố Tô: “Cháu trai nhà chúng tôi, năm nay hơn ba mươi, không hề có ý muốn kết hôn. Tôi có thúc giục thế nào cũng vô dụng. Bây giờ vất vả lắm mới yêu một cô gái, nhưng bố con bé không đồng ý. Ôi, đều do thằng con trai cả nhà tôi tạo nghiệt.”

Bà cụ vừa than thở, gợi lên hứng thú của bố Tô. Ông không kiềm được hỏi: “Trong đó có liên quan gì à?”

“Sao lại không có? Không biết thằng cả nhà tôi giống ai mà lại quen thói trăng hoa, thế mà liên lụy đến cháu trai tôi, khiến bố con bé hiểu lầm nó, không cho con bé qua lại với nó.” Bà cụ nói xong, liếc bố Tô một cái.

Bố Tô khựng lại, có cảm giác kỳ lạ: “Mạo muội hỏi một câu, cháu trai bà tên gì?”

Bà cụ, người già nhưng tâm không già, nhìn dáng vẻ của bố Tô thì đoán chừng ông đã đoán ra: “Cháu tôi họ Thịnh, tên Giang Bắc.”

Quả nhiên như thế! Bố Tô đặt bút xuống, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Bà cụ Thịnh đến làm thuyết khách à? Nếu vậy thì xin lỗi, chắc tôi không thể tiếp chuyện.”

Nói xong, bố Tô định rời đi.

Bà cụ đứng lên, ngăn bố Tô lại: “Có thể nể mặt mũi bà lão này, cho Giang Bắc một cơ hội, nghe tôi nói hết được không?”

Bố Tô không có cách nào cứng rắn với người cao tuổi, trở lại chỗ ngồi, gật gật đầu.

“Căn nguyên tất cả chuyện này phải nói từ thằng con trai không biết cố gắng của tôi. Năm đó, nó có vợ có con, lại trêu chọc con gái nhà người ta, ầm ĩ đến mức tan cửa nát nhà, sau đó ly hôn. Con bé bên kia cũng mang thai, tưởng nó đã an phận, nào biết tính xấu không đổi, sớm ba chiều bốn. Con bé mang thai, bị nó làm cho tức tới sinh non, sau khi sinh Giang Bắc thì mất. Từ nhỏ Giang Bắc không có mẹ, quan hệ với bố cũng không tốt, cho nên tính cách hơi lạnh lùng, mười mấy tuổi đã đi học một mình ở bên ngoài. Có lẽ là vì mẹ mình, cho nên thằng bé rất nghiêm túc về vấn đề tình cảm. Nhiều năm như vậy, thằng bé chưa bao giờ đưa cô gái nào về nhà, cuộc sống hằng ngày chỉ có công việc. Đôi khi tôi sợ lẽ nào đời này thằng bé cứ độc thân như vậy? Ba mươi năm qua, đứa nhỏ này cô đơn một mình, tôi hy vọng có người có thể ở bên thằng bé.”

“Tối hôm qua, thằng bé gọi điện về, lần đầu nhờ tôi giúp đỡ. Thằng bé bảo nó đã yêu một cô gái. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nói yêu một người. Tôi hiểu thằng bé, nó không dễ dàng nói yêu. Một khi đã nói yêu thì là nghiêm túc.”

“Thằng bé độc thân nhiều năm như vậy, tôi nằm mơ cũng hi vọng thằng bé có thể dẫn một cô gái về. Trước kia tôi thường nghĩ, chỉ cần nó thích, cho dù thân thể cô gái ấy có khuyết tật, có ngốc, tôi cũng bằng lòng. Huống chi là cô gái xinh đẹp ưu tú như An An, tôi vừa gặp đã rất thích rồi. Chỉ cần An An đến nhà tôi, đừng nói là không ai bắt nạt con bé, cả nhà chúng tôi sẽ hết lòng che chở, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện bác sĩ Tô lo lắng.”

“Tôi nói nhiều như vậy, là hi vọng bác sĩ Tô có thể cho Giang Bắc một cơ hội.”

Lời lẽ của bà cụ thẳng thắn, chân tình thật lòng. Cô nhóc trong nhà ầm ĩ cả ngày, mấy ngày này Thịnh Giang Bắc kiên trì, thật sự đã làm ông động lòng. Nhưng, bố Tô vẫn nói: “Tôi muốn tâm sự với cậu ấy. Có chuyện tôi muốn cho cậu ấy biết, nếu sau khi nghe mà cậu ấy vẫn kiên trì thì tôi bằng lòng cho cậu ấy một cơ hội.”

Bà cụ cười tủm tỉm gật đầu, luôn miệng nói tốt.

Bố Tô hẹn Thịnh Giang Bắc ở nhà hàng nhỏ gần bệnh viện vào 6 giờ tối. Bố Tô cố ý chọn chỗ này, một phòng bao ở lầu hai.

Bố Tô tan làm thì đến thẳng đây, đến sớm mười phút, nhưng có người còn đến sớm hơn ông nửa tiếng.

Bố Tô bước vào, Thịnh Giang Bắc đứng lên. Phòng nhỏ chưa đến ba mươi mét vuông, anh đứng dậy thì đụng vào góc bàn. Lần đầu ăn cơm ở chỗ thế này, anh khó tránh khỏi có phần không quen.

Nhân viên phục vụ tiến vào hỏi có gọi món luôn không.

“Một nồi lẩu nhỏ, mấy đĩa rau trộn.” Bố Tô cởi áo khoác, dùng khăn giấy ướt lau tay.

Nhân viên phục vụ ghi lại từng món, nhìn hai người đàn ông trong phòng, áo mũ chỉnh tề, không giống khách khứa thường tới nơi này. Dùng vốn từ hạn hẹp của cô ấy để hình dung đại khái là rất có khí chất.

“Thưa ngài, có gọi rượu không?”

“Cho một chai đắt nhất.” Thịnh Giang Bắc bỗng nhiên lên tiếng. Bố Tô nhìn anh một cái, hừ một tiếng: “Hai chai rượu trắng”

Nhân viên phục vụ nhất thời lưỡng lự, Thịnh Giang Bắc liếc người phục vụ một cái: “Rượu trắng đi.”

Gọi đồ xong, nhân viên phục vụ rời đi.

“Bác sĩ Tô…”

“Đừng nói gì cả, uống rượu trước.”

Ngàn vạn lời nói nghẹn ở trong cổ họng Thịnh Giang Bắc. Anh nới cổ áo, không gian nơi này nhỏ hẹp chật chội, vô cùng áp lực.

Rượu và đồ ăn bày ra bàn, bố Tô rót rượu cho hai người. Chén rượu nhỏ màu trắng được rót đầy chất lỏng trong suốt.

“Có lẽ cậu không quen uống loại rượu này, không ép.” Bố Tô nói xong, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Đôi mắt đen của Thịnh Giang Bắc như một đầm nước sâu không thấy đáy, sóng ngầm cuộn trào, tay anh cầm chén rượu, không để thua kém, uống cạn tất cả rượu trong chén.

Rượu trắng cay xè k*ch th*ch tất cả cảm quan, dạ dày bởi vì k*ch th*ch đột ngột mà có chút khó chịu.

“Tốt.” Bố Tô cao giọng trầm trồ khen ngợi, lại rót cho Thịnh Giang Bắc thêm một chén.

Bình Luận (0)
Comment