Hai người đàn ông mặt đối mặt, cách nhau một cái bàn. Tất cả các món ăn đã được dọn ra, cái nồi nhỏ ở giữa đang sôi sùng sục bốc lên hơi nóng. Căn phòng nhỏ lập tức tràn ngập hơi nước mờ ảo và mùi rượu thịt nồng nặc.
Căn phòng quá nhỏ, mùi hôi phải mất một lúc mới có thể bay đi hết. Thịnh Giang Bắc không quen, cố chịu đựng, v**t v* chiếc bật lửa trong tay, từng chút từng chút, mượn đó để che giấu nỗi lo lắng và hồi hộp trong lòng.
Bố Tô rót đầy chén cho hai người. Lần này ông tự nhấp một ngụm, không ép Thịnh Giang Bắc phải theo nữa.
Thịnh Giang Bắc nhìn thoáng qua chén rượu trong tay, sau đó cũng uống theo. Quả nhiên, địch ý trong mắt bố Tô tiêu tán một chút.
Bố Tô trầm ngâm: "Hôm nay, bà cụ Thịnh đã tới bệnh viện."
Thịnh Giang Bắc ngồi thẳng dậy. Nghe bố Tô nói, bàn tay cầm chén rượu của anh dừng lại. Ánh sáng mờ ảo trong phòng riêng chiếu lên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối. Giọng anh khàn đi vì rượu: "Bà nghe nói cháu có người mình thích nên rất vui mừng. Bà nhất quyết muốn đi gặp cô ấy. Hơn nữa, bác cũng có rất nhiều hiểu lầm về cháu và gia đình cháu. Một mình cháu, có lẽ bác sẽ không tin tưởng, cho nên mới để bà cụ đến. Nếu chuyện đó gây ra rắc rối cho công việc của bác thì cháu thành thật xin lỗi."
Anh chậm rãi từng chữ, giải thích chi tiết. Điều này khiến bố Tô nhớ đến lúc An An làm sai, cũng luôn như thế. Nghĩ đến điểm này, bố Tô không khỏi cảm thấy thư giãn, ông hiểu rõ thái độ của chàng trai trẻ ở đối diện đối xử với viện trưởng ra sao, kiêu ngạo bất cẩn. Nhưng giờ đây anh lại rất dè dặt và cung kính. Nếu không thật lòng với con gái mình thì anh cần gì phải dùng thái độ như thế với ông già này?
Bố Tô nở nụ cười chân thành đầu tiên trong tối nay: "Bà Thịnh đã kể cho tôi nghe một số chuyện của anh. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã thay đổi cách nhìn về anh. Nhưng thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao anh Thịnh đây, ở độ tuổi của anh, đã gặp vô số người, cuối cùng lại thích một con nhóc. Điều này khiến tôi phải nghi ngờ động cơ của anh. Vì vậy, tôi hỏi một câu hỏi hết sức bình thường, rốt cuộc anh thích An An ở điểm nào? Tất nhiên, không phải là tôi coi thường con gái mình. Trong mắt tôi, con bé là cô gái dễ thương nhất trên thế giới, không ai có thể so sánh được."
"Cô ấy trong mắt cháu cũng vậy. Như bác nói đấy, với độ tuổi của cháu, cháu đã thấy tất cả những gì nên thấy, và vì thế, cháu càng trân trọng tình cảm trong sáng của An An hơn. Thật ra, mười năm trước chúng cháu đã từng gặp nhau rồi, sau đó chúng cháu lại có thể gặp nhau giữa biển người mênh mông. Có lẽ là duyên phận. Cháu từng không tin vào số phận và định mệnh, nhưng sau khi gặp cô ấy, cháu lại tin tưởng không chút nghi ngờ. Bác hỏi cháu thích An An ở điểm nào, cháu không thể nói ra, dù sao thì cháu chỉ thích cô ấy, ha ha." Thịnh Giang Bắc cười hai tiếng, như đang nhớ lại một số kỷ niệm vui vẻ.
Anh nhấp một ngụm rượu trắng, loại rượu này rẻ nhưng rất cay. Anh nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng: "Cô ấy không phải là người đẹp nhất, nhưng cô ấy lọt vào mắt cháu. Khi cháu mệt mỏi vì công việc, cháu luôn hy vọng được gặp cô ấy. Cô ấy cho cháu cảm giác ấm áp đã lâu cháu chưa được cảm nhận, khiến cháu cảm thấy mình được cần đến. Vì bố mẹ, thời niên thiếu cháu một mình ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, hiếm khi về nhà. Cháu thờ ơ với gia đình và tình yêu, có cũng được không có cũng được. Nhưng cô ấy lại khác. Cô ấy có gia đình yêu thương, cuộc sống suôn sẻ, lạc quan hoạt bát, nhiệt tình với tất cả mọi chuyện. Cô ấy có mọi thứ mà cháu thiếu."
"Trước khi gặp cô ấy, cháu cho rằng cuộc sống của mình đã rất hoàn hảo rồi, có sự nghiệp để phấn đấu cả đời. Nhưng sau khi gặp An An, cháu mới biết hóa ra sau hoàn hảo mới là trọn vẹn, có một cô gái để chăm sóc cả đời."
Trong phút chốc bố Tô không nói nên lời, vô cùng kinh ngạc. Ông cầm ly rượu của mình lên, cụng nhẹ vào ly của Thịnh Giang Bắc, tạo ra tiếng keng giòn giã, khiến Thịnh Giang Bắc tỉnh táo trở lại.
"Bác sĩ Tô."
"Đừng gọi bác sĩ Tô nữa, cứ gọi là bác trai đi." Bố Tô dùng đũa gắp một miếng dưa chuột mềm, nhai sồn sột.
Một tiếng “bác trai” này như tiếng trời, Thịnh Giang Bắc đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn. Căng thẳng trong suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Anh cầm lấy chén rượu, uống hết rồi làm động tác chạm chén ở không trung: "Bác trai."
Hai người đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn, hai người đàn ông bắt đầu nói về An An.
Bố Tô nói: "Bình thường An An rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhưng cũng có lúc bướng bỉnh. Năm đó con bé tốt nghiệp tiểu học, mẹ nó được điều đến một thành phố khác. Khi nghe tin, con bé nhất định đòi đi cùng mẹ. Chúng tôi không đồng ý, nhưng nó vẫn khăng khăng. Sau đó, khi chúng tôi hỏi lý do, con bé nói nó sợ mẹ ở đó cô đơn, làm việc cả ngày về chỉ có một mình, nên muốn sang đó với mẹ. Chúng tôi bận rộn công việc, thường quên không quan tâm đến nó."
Thịnh Giang Bắc nghĩ đến những việc nhỏ mà họ đã làm cùng nhau, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh không khỏi mỉm cười: "Cô ấy rất kiên nhẫn, chu đáo, yêu thương và thích động vật nhỏ."
"Đúng vậy, từ nhỏ con bé đã thích chó mèo, có lẽ là vì lúc nhỏ quá cô đơn. Chẳng qua là mẹ con bé bị dị ứng nặng nên từ nhỏ nó đã không thể nuôi động vật nhỏ ở nhà. Lần duy nhất con bé nuôi thú cưng là ở nhà ông nội, nuôi một con mèo, tiếc là sau đó lại lạc mất nó, nó buồn rất lâu."
Thịnh Giang Bắc gật đầu: "Sau này, cháu lại tặng cô ấy một con mèo khác, trùng hợp là, nó lại giống con mèo bị mất."
Bố Tô ngạc nhiên cười: "Vậy thì phải chăm sóc nó thật tốt, đừng làm mất nó nữa."
Thịnh Giang Bắc: "Chắc chắn ạ."
Chén rượu đã cạn, hai người lại rót đầy rồi tiếp tục uống và trò chuyện. Thịnh Giang Bắc có tửu lượng rất tốt, cứ như sâu không thấy đáy. Trái lại, bố Tô đã bắt đầu ngà ngà say, dần dần nói nhiều hơn.
"Để tôi kể cho anh nghe một chuyện. Hồi An An học cấp hai, có một cậu nhóc thích con bé. Lúc đó nó còn ngây ngô lắm, người ta nhét bánh mì và sữa vào cặp nó. Ai mà ngờ con bé lại mang những thứ này đi khắp lớp hỏi xem ai nhét nhầm. Sau này, cậu nhóc đó nhìn thấy con bé là đi đường vòng. Ôi, con bé đúng là chậm hiểu gần chết."
Thịnh Giang Bắc cười thầm, không ngờ lại nghe được câu chuyện như vậy, nhưng quả thực cô rất chậm hiểu.
Bố Tô kể rất nhiều chuyện của An An cho Thịnh Giang Bắc nghe, về thời thơ ấu, thời niên thiếu, những quá khứ mà Thịnh Giang Bắc không thể tham dự, và cả những chuyện ngượng ngùng bất ngờ.
"An An, khi còn bé hay tè dầm, đến năm mười tuổi mới hết, ha ha ha. Lúc đó chỉ cần sáng sớm không nằm trên giường, mà dậy thật sớm là mẹ con bé biết con nhóc này lại tè dầm nữa."
Cô còn có những thời điểm như vậy, Thịnh Giang Bắc nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng xen vào vài câu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã gần 9 giờ tối, bố Tô đã say khướt chợt nhớ ra một điều quan trọng.
Ông ấy ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Nửa cuối năm nay An An sẽ sang Nhật Bản, đi hai năm. Anh có biết chuyện này không?"
"Biết được một ít." Lông mày của Thịnh Giang Bắc hơi nhúc nhích.
"An An đang định từ bỏ. Đây vẫn luôn là lý tưởng của con bé. Bây giờ, vì anh, nó từ bỏ cả lý tưởng của mình. Là một người bố, tôi không hy vọng con bé làm như vậy, nhưng tôi không thể thay đổi quyết định của con bé." Bố Tô nói những lời này, trên mặt mang nụ cười nhạt. Khuôn mặt ông đỏ bừng vì rượu, giọng điệu cam chịu. Ông ngẩng đầu, đặt chén rượu xuống, nghiêm túc nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt lấp lánh: "Tôi đồng ý mối quan hệ của hai đứa, nhưng anh phải hứa với tôi một điều."
Cuối cùng cũng nghe được lời mình muốn nghe, Thịnh Giang Bắc giống như một người leo núi đã trải qua vô số gian khổ, chỉ còn cách đỉnh một bước nữa. Anh gật đầu không chút do dự: "Bác trai, bác cứ nói."
***
Khi bố Tô trở về, ông đã say bí tỉ, hai chân vấp phải sofa. Cơ thể ông nghiêng ngả, ngã vào sofa, gây ra tiếng động không nhỏ. Tô An An nghe thấy tiếng động thì đi ra. Bố Tô vừa trở về đã mở cửa phòng cô.
Khi An An bước ra khỏi phòng lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô khẽ nhíu mày, khi nhìn thấy người đang nằm trên sofa thì càng hoảng sợ, quên mất mình và ông đang chiến tranh lạnh: "Bố, bố uống với ai vậy? Uống nhiều thế?"
Cô đỡ bố Tô dậy, để ông dựa lưng vào sofa, sau đó vào bếp pha một cốc nước mật ong, để một lúc mới đưa cho ông.
Bố Tô nhận lấy cốc nước từ tay con gái, say đến mức lưỡi líu lại. Ông nhìn An An cười nói: "Hôm nay bố vui nên uống nhiều thêm mấy chén."
Tô An An kéo khóe miệng: "Cho dù vui vẻ cũng không thể uống nhiều như vậy. May là mẹ không ở nhà."
Cô vừa nói vừa đi đến cửa sổ phòng khách, kéo rèm ra, mở cửa sổ, thông gió cho căn phòng, để mùi rượu tan đi, cô hít hít mũi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bố Tô uống say dễ nói nhiều. Ông cứ nói liên tục, có lẽ chính ông cũng không biết mình đang nói gì. Dù sao thì ngày hôm sau ông cũng sẽ quên sạch mọi chuyện thôi.
Nhưng Tô An An lại không yên tâm. Cô nhìn ra cửa, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh vô tình liếc thấy phía dưới lầu khi mở cửa sổ.
Ở cùng một chỗ, có một chiếc xe quen thuộc đang đậu.
Anh lại tới, Tô An An vui vẻ, không hiểu sao lại cảm thấy đây là một loại lãng mạn.
Cảm giác giống như yêu sớm hồi còn học cấp ba, len lén gặp nhau, lén yêu nhau ở sau lưng bố mẹ, bất chấp mọi trở ngại. Thì ra, cảm giác khi yêu chính là như thế này đây.
Cô vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa. Trong lúc này, bố Tô đã gật gù ngồi trên sofa, mí mắt đánh nhau. Sau đó, cô thật sự lén chạy xuống, bố Tô như không phát hiện, ông nhắm hờ mắt, dường như nhìn tấm lưng lén lút của An An.
Cô chạy xuống hết cầu thang. Càng xuống thấp, tim của cô càng đập nhanh hơn. Cuối cùng khi cũng đến được cửa cầu thang, nhịp tim của cô đã lên đến đỉnh điểm, tiếng đập thình thịch ập vào màng nhĩ, như muốn văng ra ngoài.
Bên ngoài có gió, lá cây xào xạc.
Tô An An cẩn thận bước tới xe. Chiếc xe đen quen thuộc đỗ dưới một cái cây. Cửa sổ kính tối màu, không thấy rõ bên trong. Cô nhìn vào trong xe, mơ hồ thấy người trong xe đang nằm ngửa, nhắm mắt ngủ.
Cô không phát ra tiếng động, chỉ duy trì tư thế cúi xuống nhìn anh, trong phút chốc nhìn đến mất hồn, mãi không thể tự thoát ra được, cứ thế tham lam nhìn anh.
Gió đêm thổi qua khiến cô rung động, mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí khiến lòng cô mềm mại ngọt ngào, một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Không biết sau bao lâu, người đàn ông trong xe như cảm nhận được điều gì đó từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung.
Thịnh Giang Bắc sửng sốt một lát, có lẽ là không ngờ tới cô sẽ xuất hiện vào lúc này, ánh mắt anh lập tức sáng lên, trong bóng tối có một luồng nhiệt không thể bỏ qua, khiến An An quên mất căng thẳng khi lén lút ra khỏi nhà, chỉ còn lại ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô vẫn không tiến đến, Thịnh Giang Bắc đợi một lúc, thấy cô không nhúc nhích, anh chủ động mở cửa xe, sau đó đưa tay ra, dùng lực cánh tay, kéo cô vào trong lòng mình.
An An lao vào vòng tay anh, mũi cô đập vào ngực anh khiến cô muốn khóc. Cô vừa định lên tiếng thì chợt ngửi thấy mùi rượu.
Cô ngước nhìn anh, ánh mắt di chuyển từng chút trên khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại ở đôi môi anh, cô ghé sát lại hít một hơi: "Anh uống rượu à?"
Anh bỗng bật cười, lồng ngực rung lên, sau mấy ngày, đây là lần đầu tiên anh cười một cách thỏa mãn như vậy.
An An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, muốn ngẩng đầu nhìn anh, vô tình dùng quá nhiều lực, đập vào cằm anh.
"Hítttt…."
"Đau quá."
Cả hai cùng lúc lên tiếng, một người xoa đầu, người kia xoa cằm.
An An xoa đầu hỏi: "Có chuyện gì tốt à? Sao anh cười vui vẻ thế?"
Thịnh Giang Bắc vẫn cười, mặc dù cằm anh thực sự rất đau. Thứ vừa đập vào anh là đầu sắt đấy hả? Anh sờ sờ đỉnh đầu cô, nghĩ đến việc bố Tô đã đồng ý mối quan hệ của họ, niềm vui trong lòng anh sắp trào dâng.
Anh chỉ mỉm cười, không nói gì cả. An An nheo mắt lại, liên tục hỏi: "Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì?"
Anh áp vào má cô, cọ xát đôi môi nóng bỏng của mình vào mặt cô, thì thầm: "An An, cảm ơn em."
Kỳ lạ, khó hiểu.
Anh say rồi. Đây là suy nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu An An. Nhìn kỹ lại thì thấy quả thực anh say rồi. Vì thế cô trêu anh, dù sao thì anh cũng thường trêu chọc cô như thế này. An An cố ý hỏi anh: "Cảm ơn em? Cảm ơn em vì điều gì?"
"Cảm ơn em đã đến bên anh, cảm ơn em đã ở bên anh. Khi anh nghĩ mình sẽ sống một mình cả đời này, chấp nhận sự sắp đặt của ông trời thì cuối cùng em cũng đã đến bên anh. Vì vậy, An An, cảm ơn em."
Rõ ràng là cô đang cố trêu anh, vậy mà lại bị lời nói của anh làm cảm động đến mức rối bời. Đầu mũi cay cay, An An khẽ nhéo mũi mình, rút chân đang thò ra ngoài vào trong xe, cả người lùi lại một chút, lưng tựa vào cánh tay rắn chắc của anh, hoàn toàn thu mình vào vòng tay anh.
An An vẫn không từ bỏ trêu chọc anh. Nghĩ đến hành vi thường ngày của anh, cô lẩm bẩm: "Vậy anh định cảm ơn em thế nào đây?"
Thịnh Giang Bắc nheo mắt, bộ dạng này trông tỉnh táo không gì sánh được, nào có men say. Trong ánh sáng mờ ảo, lông mi của anh thật dài, tạo thành bóng tối dưới mí mắt.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc trên nóc xe và giọng nói khàn khàn, mập mờ của anh vang lên bên tai: "Cảm ơn em bằng cách này nhé?"
Hơi thở của anh nặng nề, như búa đập vào màng nhĩ cô. Trái tim cô run rẩy, máu dồn lên khắp người. Cô cảm thấy như điểm yếu của mình đang bị bóp trong lòng bàn tay anh.
Xương tai mềm mại lăn giữa hai hàm răng, khuôn mặt An An lập tức đỏ bừng, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Động tác của anh nhẹ nhàng cẩn thận khiến người ta không thể từ chối. An An không có chỗ để tay, chỉ có thể nắm chặt cổ áo anh.
"Cảm ơn như vậy được không?"
"Có người kìa." Giọng nói của An An có chút mơ hồ, tiếng bước chân từ xa truyền đến, ngày càng gần, kèm theo giọng nói, loáng thoáng, lúc cao lúc thấp.
Thịnh Giang Bắc đóng chặt cửa xe, trong không gian khép kín chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Không ai nói một lời, chỉ si tình nhìn nhau, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
An An co ro ở một bên, bên cạnh là cơ thể ấm áp, cao lớn và nặng nề, bao phủ lấy cô. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh: "Có chuyện gì vậy?"
Đêm nay ánh mắt của Thịnh Giang Bắc cực kỳ sáng ngời, đỡ trán, vẫn không ngừng cười. Ít nhất thì anh cũng đã tìm được một con đường rõ ràng, được bố cô cho phép. Trái tim anh dần dần bình tĩnh lại.
"Không, chỉ vui vẻ thôi."
Vào giờ phút này một người tâm tư nặng nề như Thịnh Giang Bắc chỉ còn lại niềm vui.
Ngay lúc Thịnh Giang Bắc đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào sau thời gian ngắn xa cách, lời nói của bố Tô cách đây không lâu đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
Động tác của anh không khỏi cứng đờ, rồi dừng lại, vùi đầu vào cổ An An, nhắm mắt cam chịu.