Cuối tháng Sáu, thành phố S vào giữa hè. Sáng sớm thức dậy luôn có thể cảm nhận được cái nóng của thời tiết, không khí cũng thêm ba phần xao động.
Sáng sớm hôm nay, An An lặng yên tỉnh lại từ trong giấc mơ. Cô chớp chớp mắt, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, đầu óc cũng chậm rãi tỉnh táo, sau đó là tứ chi. Cô lăn một vòng ở trên giường, ánh mắt gặp con búp bê hình người đặt trên tủ đầu giường. Búp bê có dáng vẻ của cô gái, tóc dài xõa trên vai, lớn bằng bàn tay, tỉ lệ đầu lớn, đôi mắt to chiếm một phần hai mặt đang nhìn cô chằm chằm, giống như thật sự có thể nhìn thấy.
Đây là thứ mà anh để lại cho cô tối hôm qua.
Khi anh nhét búp bê vào tay An An, vì cổ áo bị anh kéo ra một khoảng lớn mà cô rụt vai lại như đà điểu. Cô nắm tay lại, cúi đầu nhìn, phát hiện là một con búp bê mặc váy hoa. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là cái gì?”
Thịnh Giang Bắc cài lại cúc áo cho cô, vuốt mấy sợi tóc xù lên cho cô, giọng khàn khàn, sung sướng, âm cuối cao lên: “Búp bê, thích không?”
An An tỉ mỉ đánh giá búp bê trong tay, hình thức rất bình thường, thủ công cũng không quá tinh tế, nhưng anh đưa, cho dù là gì thì cô cũng thích. Cô gật gật đầu: “Thích.”
“Ha ha... Anh cũng rất thích.”
Anh tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Bởi vì rất giống em. Đi công tác nhìn thấy nên mua, vẫn luôn không có cơ hội đưa em. Mấy ngày nay không được gặp em nên anh vẫn cầm theo.”
Nghe anh nói xong, Tô An An càng nắm chặt tay hơn.
Hai người vừa rồi chậm trễ quá nhiều thời gian, đã không còn sớm. An An lo lắng mình biến mất thời gian quá dài, bố Tô sẽ phát hiện, cho nên không dám ở lâu.
An An xuống xe, hai chân chạm đất, đi một bước, tay phải lại bị giữ chặt. Cô quay đầu lại, đèn đường xưa cũ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt Thịnh Giang Bắc. Cảnh tranh tối tranh sáng tôn lên con ngươi đen bóng của anh, lông mi nhỏ dài, còn dài hơn cả An An. Anh chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, mỉm cười, trái tim An An đã sớm mềm lại. Cô cứ cảm giác tối nay anh thật khác, có lẽ là uống say, bỏ đi sự nghiêm túc của ngày thường, bỗng chốc có chút trẻ con. Rõ ràng là đàn ông hơn ba mươi rồi, thế mà lúc giở tính trẻ con cũng làm người mềm lòng. An An dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thịnh Giang Bắc lắc đầu, bàn tay thoáng dùng sức, An An lại gần hơn, hít vào đều là mùi rượu trên người anh, trộn lẫn mùi đàn hương chỉ anh mới có, nghe giọng anh thì thầm: “Nhớ em.”
“Được rồi, em cũng nhớ anh. Còn không về, có khi bố em xuống đấy.” Tô An An nói xong, nhìn về hướng hiên nhà, cứ sợ hãi giây tiếp theo bố Tô đột ngột lao ra.
Thịnh Giang Bắc ôm eo cô, không chịu buông tay. Thật ra anh hơi say, có lẽ do cao hứng, sau đó không biết đã uống bao nhiêu chén. Anh cho rằng An An cũng vui vẻ giống mình, cô có thể xuống dưới gặp anh, chắc chắn đã được bố Tô đồng ý. Anh khe khẽ nói: “Ngủ ngon, ngày mai anh lại đến gặp em.”
Ngày mai? An An v**t v* mặt anh, nỉ non nói: “Anh thật sự uống say rồi.”
Thịnh Giang Bắc thở dài, trầm ngâm nói: “Không say, tửu lượng của anh rất tốt.”
Sao có thể không say, đến câu mai gặp cũng nói ra, chắc chắn là say không phân rõ đông nam tây bắc rồi! An An không yên tâm để anh về như vậy, hỏi di động của anh, rồi bấm số Charlie Hứa, bảo anh ta đến đón Thịnh Giang Bắc. Charlie Hứa nói hai mươi phút sau sẽ đến. An An cúp máy, lại ở cạnh Thịnh Giang Bắc thêm hai mươi phút.
Hai người ngồi ở vườn hoa cách đó không xa. Thịnh Giang Bắc cảm thấy rất khó chịu trong cơn say, gác đầu ở bả vai An An. Hai người chênh lệch chiều cao, động tác như vậy có vẻ hơi kỳ cục. Anh đùa nghịch ngón tay An An, ngón tay mềm mại không xương bị nằm trong lòng bàn tay, xoa đủ các hình.
Thịnh Giang Bắc hỏi: “Mấy ngày nay thế nào? Gầy đi thì phải.” Trong mắt anh là vẻ đau lòng.
An An mím môi cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Quân địch không ngược đãi tù binh, xin thủ trưởng yên tâm.”
Thịnh Giang Bắc nghe vậy, mặt mày giãn ra, nở nụ cười, ngón tay véo mũi cô, mắng yêu: “Nghịch ngợm.”
Trên mặt An An đều là ý cười tươi rói, trong cảnh tối trời này mà vẫn có thể nhìn rõ.
Lúc Charlie Hứa vội vàng chạy tới, anh ta nhìn thấy một đôi nam nữ đang nhìn nhau cười, trong mắt là lưu luyến nồng đậm không hòa tan được.
“Ui da, đêm hôm rồi còn để tôi đến chứng kiến cảnh ngược chó như vậy.” Charlie Hứa làm bộ làm tịch hô.
Thịnh Giang Bắc liếc anh ta với vẻ không vui, bàn tay bị An An cấu một cái. Anh cúi đầu nhìn cô, An An ngửa đầu: “Anh về nhớ uống nước mật ong. Mật ong đặt ở ngăn tủ trên trong phòng bếp, mở ra là thấy.”
“Được, đã biết. Còn nhỏ mà đã thích làm bà quản gia.” Thịnh Giang Bắc sờ sờ đầu cô, bất đắc dĩ nói.
Thịnh Giang Bắc ngồi vào ghế sau xe, Charlie Hứa mở ghế lái ra, vừa ngồi vào vừa vẫy tay tạm biệt An An: “Chúng tôi đi nhé, bà chủ.”
Hai chữ cuối, anh ta hô rất to, rất hăng say. An An xấu hổ và thẹn thùng, quả thực không biết làm thế nào.
Charlie Hứa vui sướng mà huýt sáo, sau đó lên xe. Khi xe lướt qua trước mặt An An, cô có thể nhìn thấy rõ nụ cười sâu xa của Thịnh Giang Bắc từ cánh cửa sổ xe kéo xuống một nửa.
Tô An An nhớ lại nụ cười cuối cùng của anh, lại lăn hai vòng ở trên giường, sau đó mới rời giường, vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
An An thuận lợi mở cửa, nhìn tay nắm cửa trong tay ngây ra chốc lát. Hôm nay cửa không khóa, hôm qua cửa khóa, trừ khi bố Tô đã mở cửa. Nhưng sáng nay cô không nghe được tiếng mở cửa, thật kỳ lạ.
An An hoang mang ra khỏi phòng. Bố Tô ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng. Cháo trắng và quẩy, còn có dưa chuột muối mà An An thích, đựng trong cái đĩa nhỏ.
Bố Tô nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, nhìn thấy con gái mình đứng ở cách đó không xa, vẫy vẫy tay: “Đứng đó làm gì? Mau qua đây ngồi.”
An An gật đầu, đến gần vài bước, hoài nghi nhìn thoáng qua bố Tô. Sắc mặt bố Tô như thường, không hề thay đổi, cô không khỏi nhụt chí, ngồi xuống, gắp một đũa to dưa chuột trong đĩa, nhét hết vào miệng.
Bố Tô nhìn thấy, không tán đồng: “Ăn quá nhiều đồ chua không tốt.”
An An lúng túng trả lời một tiếng, thái độ có lệ.
Bố Tô không nói chuyện, ăn xong cháo trong bát rồi ho khan một tiếng, để thu hút sự chú ý của cô. Khi An An nhìn sang, ông cố gắng tỏ ra bình thường: “Bố vừa gọi điện thoại cho giáo viên của con, đã trả phép, hôm nay con quay về đi học.” Bố Tô nói xong như nhớ tới gì đó, buông đũa, lấy di động trong túi ra, đặt ở trên bàn.
An An đánh rơi đôi đũa “cạch” một tiếng. Cùng lúc đó, sợi dây căng thẳng trong đầu cũng nứt toạc, cô không khỏi nói: “Bố không sợ con đi chỗ khác à? Hơn nữa, trả con cả di động ý ạ?”
Bố Tô chỉnh kính mắt, mắt kính lóe sáng: “Vậy đi thôi.”
Sau khi nói xong ông chuẩn bị ra cửa, đứng ở huyền quan thay giày, phía sau truyền đến tiếng ghế dựa cọ vào sàn nhà, sau đó là An An hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Bố, bố có ý gì?”
“Con gái lớn rồi không quản được! Giữ tới giữ lui, sắp không nhận bố luôn rồi.” Bố Tô đưa lưng về phía An An, cúi người, bất đắc dĩ thở dài.
“Cho nên, bố đã đồng ý?” Giọng An An đã bắt đầu run rẩy, không thể tin được.
Bố Tô đổi xong giày, xoay người, vỗ vỗ bả vai An An: “Lần trước, bố nghĩ sai rồi, chỉ chú ý đến suy nghĩ của bản thân, cảm thấy các con không thích hợp, khiến con gái cưng của bố đau lòng. Nhưng con cũng phải tha thứ cho bố, dẫu sao lần đầu con gái yêu đương, bố vẫn chưa cách nào quen được với việc bé con nhà mình thích một người đàn ông khác hơn cả mình.”
Bố Tô nói hết lời, An An đã sớm đỏ mắt. Cô rất dễ mau nước mắt, nghĩ đến mấy ngày trước tuy rằng bố Tô nhốt cô ở trong nhà, nhưng vẫn vô cùng kiên nhẫn với cô. Mỗi ngày ông về nhà rất sớm, ăn cơm chiều với cô, cố gắng dỗ cô vui vẻ. Mấy năm nay, ông càng ngày càng bận, thời gian ở bên cô như vậy cũng càng ngày càng ít, gần như không có.
An An khôi phục vẻ con nít trước mặt bố Tô ngày xưa, làm nũng: “Bố, con cảm ơn bố. Người đàn ông mà con thích nhất vĩnh viễn là bố yêu ạ!”
“Con nhóc thúi, bây giờ con nói vậy, sau này thì chưa chắc. Cũng không nhìn xem mấy ngày trước đây con tỏ thái độ thế nào với bố? Đúng là quá đau lòng.” Bố Tô vừa nói vừa lắc đầu.
An An nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng ôm bố Tô: “Bố, con cũng muốn nói một tiếng xin lỗi. Những ngày qua, con thật sự quá đáng.”
Bố Tô vuốt tóc con gái, sau đó mới đến bệnh viện đi làm.
Sau khi được giải quyết mối bận tâm, chuyện đầu tiên Tô An An làm là gọi điện thoại cho Thịnh Giang Bắc, thế mà không gọi được. Thật kỳ lạ! Chẳng lẽ anh đã đi làm? An An nhìn thời gian, mới hơn 7 giờ mà.
Không gọi điện được, An An gửi tin nhắn.
Tin nhắn không có chữ, là một bức ảnh tự sướng của cô. An An chờ mãi chờ mãi, cho tới khi cô chuẩn bị xong, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Đã hơn 8 giờ, An An còn không về trường đi học thì sẽ muộn mất. Cô xách ba lô, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.
Vào thời gian này, mọi người đều đã đi làm ở bệnh viện, hành lang yên tĩnh trống trải, lại vì là tòa nhà cũ nên cửa thông gió ở hành lang rất nhỏ, ánh mặt trời chiếu xuống có hạn, Hiện tại An An chỉ nghe được tiếng bước chân của mình, tim bỗng đập thình thịch, bước nhanh xuống lầu.
Rất nhanh đã đến cửa, An An nhảy cóc bậc thang, nhảy thẳng xuống.
Bên ngoài, ánh mặt trời nóng cháy, quanh khu chung cư đều là bóng râm, một chiếc xe đen yên tĩnh đậu ở dưới tàng cây giống một con quái vật khổng lồ. Người đàn ông đứng cạnh xe, áo trắng quần đen, thân cao dáng thon, khoanh tay, đưa lưng về phía An An, chỉ để cho cô một bóng dáng. Khi nghe được tiếng cô nhảy xuống, anh lặng lẽ xoay người, là Thịnh Giang Bắc.