Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 5

Quy trình diễn ra đám cưới đều đã được luyện tập qua một lần, nói chung đều rất thuận lợi, chỉ là phân đoạn cô dâu quăng hoa cưới cuối cùng xảy ra chút sai lầm.

Thật ra không có nhiều cô gái đứng ở trong vườn cướp hoa cưới lắm, đại khái do đa phần những cô gái có quan hệ với nhà họ đều là cô chủ giàu có, rụt rè cao ngạo, hành vi như vậy ảnh hưởng thể diện. Phần lớn bọn họ đều mặc váy dự tiệc đứng ở một bên, cuối cùng chỉ có ba, năm cô gái đứng ở chính giữa, Tô An An làm phù dâu, đứng ở một bên, bị Giản Đan đẩy, cũng gia nhập hàng ngũ đó.

Chẳng qua, rõ ràng đã thống nhất là ném vào giữa, nhưng mọi người lại thấy hoa cưới bay lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, cuối cùng bay thẳng vào lòng một người đàn ông. Sau khi há hốc mồm câm nín một giây, mọi người lập tức cười ồ lên, ngay cả bà cụ Thịnh cũng cười ch** n**c mắt.

Thịnh Hoài Nam đứng trong đám đông hô một tiếng: "Chú ném lại cho mấy cô gái đi chứ.”

Lúc này, ngay cả những thục nữ bình tĩnh cũng xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Lễ cưới lập tức nóng lên, ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng tập trung vào bó hoa cưới trong tay Thịnh Giang Bắc.

Những đoá hoa trắng tinh khôi được vận chuyển tới vào sáng nay, tươi như thể mới cắt xuống khỏi đầu cành, nhưng vẻ mặt người đàn ông hơi bất mãn, giữa mày có một nếp gấp nhàn nhạt, cằm banh chặt, rãnh cằm cũng càng rõ ràng hơn. Tô An An đứng trong đám đông nhìn chằm chằm vào Thịnh Giang Bắc, khóe môi nhếch lên, nhìn anh, lại nhìn bó hoa trong tay anh.

Thịnh Giang Bắc thưởng thức hoa cưới, thỉnh thoảng lại vờ như lơ đãng ước lượng bó hoa trong tay, tạo thành ảo giác như anh muốn ném ra. Anh ngước mắt, lập tức bắt được ánh mắt của cô, phát hiện cô nhìn chằm chằm vào bó hoa cưới trong tay mình, trong đầu không khỏi nghĩ tới đoạn đối thoại nghe được vừa rồi.

"Đan Đan, bó hoa này của cậu đẹp quá."

"Thích à? Thích thì đến lúc đó tớ ném cho cậu, cậu nhớ đứng vào giữa nhé.”

"Thôi... Cậu đưa thẳng vào tay tớ cho rồi."

"Không được, như vậy mới có ý nghĩa. Cậu nhận được hoa cưới, nói không chừng ngày mai sẽ gặp được tình yêu đích thực của mình thì sao?"

Cô nhóc muốn như vậy, hay là đưa cho cô? Anh cau mày, người xung quanh có vẻ hơi nhiều, anh không muốn chuyện trở nên phức tạp.

Sau đó anh tiện tay đưa hoa cho trợ lý Charlie Hứa đang đứng sau lưng. Các cô gái xung quanh tan nát cõi lòng, Tô An An nhìn bó hoa kia, hơi tiếc nuối.

Charlie Hứa hí ha hí hửng nhận lấy, cười hì hì: "Cảm ơn sếp."

Thịnh Giang Bắc dừng một lát, nói bằng giọng rất nhỏ: "Không phải đưa cho cậu."

Charlie Hứa: "Ồ."

***

Sau hôn lễ, Tô An An trở lại trường học trải qua những ngày bận rộn. Danh sách sinh viên trao đổi đã được quyết định, đăng trên website trường, bầu không khí trong ký túc xá cũng dần trở nên kỳ lạ. Lộ Giai bắt đầu hoàn toàn tách ra khỏi bọn họ, đi sớm về trễ, sau khi trở về cũng vùi đầu làm chuyện của mình, giống như về tới thời điểm năm nhất đại học, xa cách lạ lẫm, bầu không khí trong ký túc xá lúng túng yên lặng.

Tô An An phiên dịch xong bài tập của giáo viên, gửi bài tập xong lại theo thói quen gửi cho ba người bạn cùng phòng một bản. Đây là thói quen tạo thành trong khoảng thời gian này, những bài tập này đều là có thể làm hoặc không, bọn họ lười động tới, đều là Tô An An viết xong gửi cho bọn họ. Ba người còn lại đổi vài câu rồi nộp cho giáo viên.

Cao Phán nhanh chóng nhận được tài liệu, nhướn mày, giọng điệu nhẹ nhàng: "An An, sao hôm nay tốc độ nhanh thế?"

Tô An An đang dọn balo, bỏ điện thoại và ví tiền vào, phát hiện di động sắp hết pin, lại lấy thêm một cục sạc dự phòng, tiện tay lấy thêm một quyển tạp chí giới thiệu tình hình khái quát ở Nhật Bản: "Ngày hôm nay tới quán cà phê, dạy thêm tiếng Anh cho con trai bà chủ quán."

Cao Phán kinh ngạc, cảm thán: "Lại tới thứ bảy rồi, thời gian trôi qua nhanh thật."

"Đúng vậy, tớ đi trước đây. Cậu làm xong thì mau gửi cho giáo viên đi." Nói xong, cô ra ngoài.

Cửa đóng lại, Lộ Giai nhìn cửa, lại nhìn tài liệu mới nhận được trong điện thoại di động, khẽ cắn môi, bấm vài cái, cuối cùng vẫn không xóa bỏ.

***

Quán cà phê Tô An An tới cách trường học hơi xa, ngồi xe buýt mất hai mươi phút. Trước đây Cao Phán làm thêm ở quán cà phê này, sau đó biết bà chủ muốn thuê một giáo viên dạy thêm tiếng Anh cho con trai nên đề cử cô tới, sau này Cao Phán nghỉ việc, cô vẫn tới. Thật ra công việc dạy thêm này rất thoải mái, mỗi tuần hai buổi chiều, bà chủ cũng rất tốt, biết Tô An An là một cô nhóc tham ăn nên miễn phí cung cấp bánh ngọt mới ra lò.

Ngày hôm nay lúc cô đến, trong quán không có nhiều người lắm. Một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi an tĩnh ngồi trong góc phòng, sạch sẽ xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời lanh lợi. Cô mới vào cửa, từ rất xa đã nghe thấy cậu nhóc gọi: "Chị An An, chị An An."

Tô An An chào hỏi bà chủ trước, bà chủ quán cà phê cười gật đầu: "Mau vào đi, nó đã chờ cháu một lúc rồi."

"Vâng." Tô An An đáp lời, đi vào góc.

Cậu nhóc vừa lên cấp hai, có điều tiếng Anh rất kém, mỗi lần chỉ có thể được 50% điểm. Ban đầu Tô An An không muốn làm công việc này, chuyên ngành của cô là tiếng Nhật, mặc dù tiếng Anh không tệ, nhưng tóm lại là kém chuyên nghiệp. Có điều sau này không chịu được Cao Phán nhõng nhẽo đòi hỏi và sự mê hoặc của bánh ngọt trong quán cà phê, thế là cô đi dạy thử, công việc này cũng đã kéo dài gần một năm.

"Hôm nay chị tới muộn mười phút." Giọng điệu cậu nhóc như người lớn, còn làm bộ nâng cổ tay nhìn xuống chiếc đồng hồ thể thao màu đen của mình.

Tô An An ngồi xuống, rất kiên nhẫn nói: "Con gái có quyền tới trễ."

Cậu nhóc: "Được rồi, là một quý ông, em sẽ không so đo với chị."

Tô An An bị dáng vẻ này của cậu nhóc chọc cười, bóp gương mặt mềm mại của cậu nhóc xong mới mở sách ra bắt đầu bài học hôm nay.

Thỉnh thoảng từ trong góc phòng lại truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, đa phần là giọng Tô An An nói tiếng Anh, dịu dàng thư giãn. Thi thoảng sẽ có khách hàng ngẩng đầu tò mò nhìn qua, cô cũng không hề phát hiện, hiển nhiên là chìm đắm trong đó, ngay cả bà chủ đưa xong cà phê cũng lặng lẽ quay lại, không quấy rầy.

Đại khái là tập trung tinh thần, hiệu suất cao, nhiệm vụ phụ đạo ngày hôm nay kết thúc sớm hơn bình thường nửa tiếng.

Cậu nhóc vừa thu dọn sách tiếng Anh, vừa nịnh nọt hỏi: "Chị An An, chị có thể xem bài tập Vật lí giúp em không? Bài tập lần này của giáo viên rất khó, có vài câu em không biết làm.”

Tô An An sảng khoái đồng ý, có điều, lúc những quyển sách Vật lí đó đặt trước mặt cô, cô lại trợn tròn mắt.

Câu này... hình như đã gặp qua ở đâu? Câu này... trước đây mình từng làm, vẽ như thế nào nhỉ? Câu kia... ây da, thật sự không nghĩ ra được.

Tô An An cắn ngòi bút, nhìn chằm chằm một đề khoảng mười phút, vẫn không đưa ra được đáp án cuối cùng. Từ nhỏ cô đã có một tật xấu là không thể làm nhiều việc một lúc, lúc tập trung đọc sách cũng không thể để ý tình hình xung quanh. Thế cho nên lúc Thịnh Giang Bắc dừng lại sau lưng cô, cô vẫn như chưa tỉnh, toàn bộ đầu óc chỉ để ý tới đề bài.

Tô An An thử vẽ sơ đồ phân tích, luôn bị thiếu gì đó, cô vò đầu. Bỗng nhiên, một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa từ trên trời xuống, đầu ngón tay trắng vạch một đường trên vở bài tập sạch sẽ.

Cô lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra sau, vui vẻ nói: "Anh thật lợi... Ngài Thịnh?" Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, lập tức đổi giọng.

Chuyện xảy ra đầu tuần vẫn rõ ràng trước mắt, Tô An An gặp lại anh, tâm trạng khá phức tạp, nhất thời không biết nên đối mặt thế nào, sững người tại chỗ, trông khá ngốc.

Thịnh Giang Bắc không nhìn cô, ngồi xuống một cái ghế trống khác, không hề có thành ý hỏi một câu: "Có thể ngồi không?"

Tô An An gật đầu.

Cậu nhóc phá vỡ sự im lặng, không sợ người lạ hỏi: "Hai người quen nhau? Chú là bạn trai của chị An An à? Thế cháu phải gọi chú là chú? Hay là anh?"

Tim Tô An An vọt lên. Cô giơ tay gõ đầu cậu nhóc, vừa định nói đã bị Thịnh Giang Bắc giành trước, có lẽ là anh không nghe thấy câu hỏi thứ nhất, im lặng chốc lát rồi nói: "Thôi gọi chú đi."

Cậu nhóc cười hì hì gọi: "Chú, chú đỉnh ghê. Chị An An nhìn mười phút cũng không biết làm, chú nhìn cái là biết."

Tô An An: Thằng nhóc thối...

Cô thanh minh cho bản thân: "Ba năm rưỡi rồi cháu không động vào mấy thứ này."

Cậu nhóc không để ý tới cô, lại hỏi Thịnh Giang Bắc: "Chú, chú có thể dạy cháu không? Chỉ ba bài thôi."

Tô An An nhìn ra khát vọng và mong đợi trong mắt cậu nhóc, nhưng có lẽ cậu nhóc phải thất vọng rồi. Người đàn ông này nào có nhiều thời gian rảnh để dạy một đứa trẻ học Vật lí. Cô đã nghĩ sẵn cách an ủi cậu nhóc trong đầu.

Ai biết, Thịnh Giang Bắc lại gật đầu đồng ý. Anh nhìn cô một cái, xòe bàn tay ra, lời ít mà ý nhiều: "Bút."

Tô An An vội vàng đặt bút vào lòng bàn tay anh, len lén liếc anh một cái.

Cậu nhóc "a" một tiếng, cung kính đưa sách qua, chỉ vào một bài: "Chính là bài này, cả bài này nữa. Chị An An chỉ giỏi tiếng Anh thôi, khoa học tự nhiên thật là tệ.”

"Vậy sao?" Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, ý tứ hàm xúc không rõ.

Tô An An cứ vậy bị xa lánh ở ngoài, trong lúc rảnh rỗi, cô mở sách mình mang tới ra, yên lặng ngồi trong góc đọc sách. Bên tai cô là giọng nam trầm thấp, nghe một hồi lại cảm thấy thích thú, cũng không cảm thấy buồn chán, mê mẩn. Cho đến lúc bà chủ tới gọi bọn họ đi lấy bánh cô mới phát hiện mình còn chưa đọc xong một trang sách.

Cô gập sách lại, thuận miệng hỏi cậu nhóc: "Em muốn ăn gì? Chị lấy cho em."

"Bánh táo đỏ."

"Tùy ý."

Một trước một sau, một giọng vang dội, một giọng cuốn hút. Tô An An dừng một chút, gật đầu, đứng lên, ánh mắt đảo qua gò má của anh, quả nhiên lúc đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Cô đi tới quầy bán hàng, trong khay bày đầy bánh ngọt mới ra lò, bên tai là tiếng máy đánh cà phê ùng ục.

Bà chủ lấy cái bánh cuối cùng ra, sau đó nháy mắt nói: "Bạn trai à?"

Tô An An lắc đầu: "Không phải." Đúng là mẹ con, hỏi y như nhau.

Bà chủ nghiêng đầu quan sát hai bóng người cách đó không xa, tiếc nuối nói: "Cô thấy hai người rất xứng đôi, còn tưởng là một đôi cơ."

Tô An An theo ánh mắt của bà ấy, cũng nhìn về phía bóng lưng thu hút ánh mắt cô nhất kia. Ngày hôm nay anh chỉ mặc một cái áo len màu nâu nhạt, lộ ra phần cổ, cúi đầu trầm tư, dáng vẻ chăm chú, không giống như là dạy trẻ con, giống như đang nghiêm túc làm một chuyện lớn. Cô không khỏi nghĩ, có phải anh làm chuyện gì cũng nghiêm túc như vậy không?

Dòng suy nghĩ bị giọng của bà chủ cắt đứt: "Hôm nay cháu muốn ăn bánh cuộn khoai môn."

"Ừ, chỉ làm một cái, lời cho cháu rồi. Thế anh chàng kia thì sao?"

Anh nói tuỳ ý, Tô An An hơi lúng túng, ánh mắt lần lượt đảo qua các loại bánh, đều có vị ngọt. Hình như người đàn ông không thích ăn đồ ngọt, chỉ có cái bánh của cô là đỡ hơn một chút. Cô do dự một giây, cuối cùng lại lấy một cái bánh táo đỏ.

Lúc Tô An An bưng đĩa về bàn, bọn họ vừa mới kết thúc, bàn cũng được thu dọn sạch sẽ, chỉ có quyển “Tình hình khái quát ở Nhật Bản” của cô vẫn còn đặt trên mặt bàn.

Cô đặt đĩa xuống, đưa bánh cuộn khoai môn cho Thịnh Giang Bắc, bánh táo đỏ thì để lại cho bản thân.

Cậu nhóc nhanh nhẹn nhét bánh táo đỏ vào trong miệng, sau đó chạy ra ngoài chơi. Nhất thời trong góc phòng chỉ còn lại Tô An An và Thịnh Giang Bắc. Nhìn nhau không nói gì thì quá xấu hổ, Tô An An thử tìm chủ đề nói chuyện, nhớ tới những bông hoa đến nay vẫn được cắm trong bình, cô nói: "Ngài Thịnh, cảm hơn bó hoa hôm đó của ngài.”

Hoa mà Tô An An nói là hoa cưới của Giản Đan vào tuần trước. Cô vốn cho là đã vô vọng, buổi tối lúc tiệc cưới kết thúc, ở chỗ hẻo lánh, trợ lý của anh lại đưa cho cô một bó hoa, chỉ nói là sếp Thịnh căn dặn.

Thịnh Giang Bắc vắt chéo chân, tư thế lười biếng nghiêng người tựa lưng vào ghế, gầm bàn chật hẹp khó cất chứa đôi chân dài, mái tóc ngắn tới mang tai, gọn gàng sạch sẽ, lộ ra vầng trán rộng đầy đặn. Anh gật đầu, không thèm để ý nói: "Vốn là của cháu."

Vốn là... Tô An An không khống chế được nghĩ lung tung, mặt nóng lên.

Cô nói sang chuyện khác: "Ngài Thịnh, sao hôm nay ngài lại ở đây?"

Anh trả lời đơn giản: "Nói chuyện ở câu lạc bộ trên lầu." Dứt lời, anh cầm lấy miếng bánh kia, nhẹ nhàng cắn một cái.

Tô An An gật đầu, nâng cốc cà phê, hút từng ngụm nhỏ như uống trà sữa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái bánh ngọt trong tay anh, hồi hộp và chờ mong.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng cắn một miếng, nhíu mày lại, sau đó lại cắn một miếng.

Tô An An cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, không phân biệt được anh có thích hay không. Cô không nhịn được hỏi anh: "Bánh ăn ngon không?"

Thịnh Giang Bắc chỉ ăn nửa cái, rút khăn giấy ở bên cạnh ra lau tay, cụp mắt. Chỉ thấy anh khẽ gật đầu, chiếc khăn quàng màu sapphire kẻ sọc nhẹ nhàng vòng một vòng quanh cổ, hai vạt áo tùy ý nhét vào trong áo len, tăng thêm phần tự nhiên, thiếu chút chín chắn.

Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: "Cũng được, ngọt hơn một chút thì tốt."

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Xin hỏi diện tích bóng ma tâm lý của em gái An.

An An thầm oán: Người già nên ăn ít ngọt một chút thì tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment