Thời tiết ở thành phố S luôn luôn thay đổi khiến người ta không đoán được, lúc đến vẫn là ánh nắng tươi sáng, lúc chạng vạng tối lại bắt đầu có mưa nhỏ. Bà chủ đi ra từ sau quầy hàng, cười hỏi: "Bên ngoài đang mưa, An An có cần cô đưa về không?"
Tô An An không muốn làm phiền người khác, khéo léo từ chối: "Không cần ạ, cháu đợi một lát rồi về cũng được."
Bà chủ nhìn tình hình trong quán, khá đông, tạm thời cũng không đi được, đành gật đầu: "Ừ, đến lúc đó cô trả tiền xe cho cháu."
Tô An An lắc đầu: "Không cần đâu ạ, không tốn bao nhiêu cả."
Bà chủ kiên trì: "Không được, là cô nên trả mà, đừng giành với cô." Bà chủ lanh lẹ nói xong, xoay người lại đi làm việc của mình.
Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa khá to. Có lẽ do trời mưa nên nhiệt độ hạ xuống, trong quán cà phê hơi lạnh. Hôm nay anh mặc một cái áo len, áo khoác bị ném trong xe, nếu còn ở đây nữa có thể sẽ bị cảm, anh trầm ngâm: "Còn phải chờ thêm một lúc nữa à?"
Tô An An kinh ngạc, chú ấy đang hỏi ý kiến của mình à? Đương nhiên là cô thế nào cũng được, liên tục lắc đầu: "Không cần, chúng ta mau về đi, e là lát nữa sẽ mưa to hơn."
Hai người đi tới quầy hàng, Tô An An lấy cái ví màu hồng nhạt ra khỏi balo, ánh mắt Thịnh Giang Bắc đảo qua túi tiền, lập tức nhìn sang chỗ khác. Cô rút một tờ 100 tệ ra khỏi ví, một cái thẻ được đưa ra cùng lúc với cô. Cô không nhìn anh, nói thẳng với bà chủ: "Cháu trả."
"Quẹt thẻ của tôi." Thịnh Giang Bắc đẩy thẻ lên trước, giọng hơi khàn, rõ ràng vừa rồi vẫn bình thường.
Bà chủ cười ha hả, đẩy tay cả hai về: "Không phải chỉ là cái bánh thôi sao, không đến vài tệ, cà phê cũng là loại đơn giản nhất, cả hai còn đưa tiền nữa là cô giận đấy. Hơn nữa, quán cô không nhận quẹt thẻ, cả hai thu lại hết đi.”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng hai người cất tiền mặt và thẻ vào túi, lúc đầu Thịnh Giang Bắc kiên trì, đại khái Tô An An cũng hiểu suy nghĩ của anh, nhìn anh cũng không phải người thích chiếm lợi nhỏ. Cô khuyên anh: "Nếu không sau này chú thường xuyên đến ủng hộ quán của cô cũng được."
Cô chỉ giỡn chơi, anh lại suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.
Lúc bọn họ ra khỏi quán cà phê, trên mặt đất lồi lõm đã xuất hiện những vũng nước nhỏ, giẫm mạnh là tóe nước lên ống quần. Có lẽ là do trời mưa, nhiệt độ không khí hơi thấp, như thể luôn có hơi lạnh đang vờn quanh người.
Tô An An đứng trước cửa quán, ảo não vì hôm nay quên mang ô. Nhìn mưa thế này, chờ gọi được xe taxi chắc cô cũng đã ướt sũng, huống hồ hôm nay cô còn đang đến tháng, càng không tiện mắc mưa. Cô nắm chặt áo khoác trên người, sau đó nghiêng đầu nói tạm biệt người bên cạnh.
Thịnh Giang Bắc đang dõi mắt nhìn ra xa, bỗng nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tô An An.
Đứng cùng một chỗ, Tô An An mới phát hiện chiều cao của cả hai lại chênh lệch nhiều như vậy. Theo quan sát của cô, chắc phải lệch khoảng 25 xen-ti-mét, cô chỉ cao đến đầu vai anh. Anh cúi đầu, cô có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt anh, dường như cô đang ở trong đôi mắt đó, suy nghĩ như vậy khiến tim cô đập nhanh.
Gió lạnh phất qua, cô rùng mình. Một cơn mưa xuân báo trời ấm, có lẽ sau cơn mưa này, thời tiết sẽ càng thêm ấm áp.
Thịnh Giang Bắc đút một tay vào trong túi, một tay giơ trên đỉnh đầu che mưa, trước khi đi tới bãi đỗ xe, anh nói với Tô An An: "Đợi lát nữa tôi đưa cháu về. Cháu ở đây, chờ tôi một lát."
Dứt lời, anh đã vọt vào trong mưa, cũng không khác gì những người đang chạy qua chạy lại tránh mưa trên đường lớn, nhưng cô lại cảm thấy chênh lệch rất nhiều.
Chủ yếu là phải nhìn khí chất! Tô An An nhớ một câu nói nổi tiếng trên internet trước đó không lâu, rất tán đồng.
Cô quay lưng lại, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong cửa kính. Bà chủ trong quán ra hiệu cố lên cho cô, không hiểu sao cô lại muốn cười, cảm thấy ngọt ngào như ăn kẹo, cô che miệng cười hồi lâu.
Xe của Thịnh Giang Bắc kéo theo hơi nước chạy tới từ đằng xa, sau đó chậm rãi dừng lại trước mặt Tô An An. Anh đã mở cửa ghế lái phụ cho cô, cách tiếng mưa rơi, giọng anh có chút không rõ: "Lên đi."
Tô An An vào xe, Thịnh Giang Bắc lấy một cái khăn lông trắng ra từ tủ đựng đồ, đưa cho cô: "Lau đầu đi, hệ thống sưởi hơi phải mất một lúc nữa mới ấm."
Lúc cô nhận lấy khăn trong tay anh, mu bàn tay không cẩn thận đụng phải ngón giữa của anh, lạnh như băng, Tô An An thốt lên: "Ngón tay của ngài lạnh quá."
Thịnh Giang Bắc mở nhạc trong xe, nghe vậy nhướn mày, giải thích: "Nhiệt độ cơ thể tôi sinh ra đã thấp hơn người khác."
Thì ra là vậy! Tô An An nhớ đến lời ông nội từng nói với cô, đa số người có nhiệt độ cơ thể thấp đều sợ lạnh. Lần trước lúc ngồi xe của anh, cô đã phát hiện điều hòa trong xe anh hơi cao, có lẽ là vì nguyên nhân này. Ông nội đã từng nhắc tới người sợ lạnh có thể uống canh bồi bổ, cô nhớ lại nguyên liệu làm, muốn nói cho anh biết, nhưng sợ quá đường đột. Cô kìm nén không nói, chỉ chờ sau này có cơ hội lại nói cho anh.
Thịnh Giang Bắc lái xe chậm nhưng ổn, dọc đường gần như không xóc nảy. Trong xe yên tĩnh, Thịnh Giang Bắc cũng không phải một người đàn ông sẽ chủ động bắt chuyện. Có điều Tô An An không chịu nổi bầu không khí im lặng như vậy, mỗi lần sau khi một chủ đề kết thúc lại nhanh chóng nhớ tới một chủ đề khác. Tuy rằng nhìn Thịnh Giang Bắc không hứng thú lắm, nhưng vẫn sẽ đáp lại cô. Chỉ vậy thôi Nhưng Tô An An đã rất hài lòng, ở trước mặt anh cô luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù sao cũng cách nhau mười hai tuổi. Mà sau cuộc trò chuyện suốt dọc đường, cô lại phát hiện anh là một người lắng nghe rất tốt. Anh sẽ đúng lúc đưa ra ý kiến của bản thân, càng về sau Tô An An càng thả lỏng, buột miệng nói ra mấy lời chưa kịp trải qua suy nghĩ.
"Ngài Thịnh, nói chuyện với ngài rất vui, không hề có sự khác biệt thế hệ."
Sự khác biệt thế hệ... Cũng phải, bọn họ cách nhau mười hai tuổi, cũng nên có chút khác nhau. Chỉ có điều anh khá tò mò: "Sao cháu không gọi chú út theo vợ chồng Thịnh Lê, mà vẫn gọi ngài Thịnh?"
Vấn đề này, trong lòng Tô An An đã mơ hồ có đáp án, nhưng cô không muốn nói cho anh biết. Cô nháy mắt mấy cái, láu cá nói: "Ngài Thịnh trông rất trẻ, cháu sợ gọi vậy bị già."
Thì ra là thế! Thịnh Giang Bắc lắc đầu, chân đạp phanh, vừa vặn dừng lại ngoài cổng đại học S. Xe cộ không được chạy vào trường học, Tô An An chỉ có thể xuống xe ở đây. Cô nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, dường như trời và đất nơi xa đã nối liền với nhau, thế này thì cũng không đi được, cô vốn định nhờ Cao Phán cầm ô ra đón cô.
Thịnh Giang Bắc đã đưa một cái ô gấp qua trước khi cô hành động, anh đưa phần cán ô bằng gỗ về phía cô: "Cầm đi."
Ánh mắt Tô An An đảo qua cán ô, nhận lấy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu không ngài chờ ở chỗ này năm phút, cháu đi lấy ô rồi quay lại trả cho ngài."
Ngón tay Thịnh Giang Bắc đặt sẵn trên tay lái, vẻ lạnh lùng trên mặt dần ấm hơn, lông mày rậm đen nhánh hẹp dài hơi nhướn lên, ngón tay xoa cằm, dường như đang tự hỏi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Chắc tôi không có thời gian đợi đâu, lần sau trả lại cho tôi đi."
Tô An An cũng không thất vọng, chỉ cảm thấy khả năng lần sau của anh là không có lần sau. Cô mở cửa xe, khom lưng xuống xe, sau đó đóng cửa. Nhiệt độ không khí bên ngoài thấp hơn trong xe 7-8 độ, cô vừa xuống xe là lập tức rùng mình, sau lưng và cánh tay nổi đầy da gà.
Cô mở chiếc ô màu đen ra, xoay người rời đi, mới vừa đi vài bước, phía sau có người gọi cô.
Cô lập tức quay đầu, thấy Thịnh Giang Bắc hạ kính xe xuống, lộ ra nửa gương mặt, đưa cho cô một tấm thẻ màu bạc. Trong tiếng mưa xen lẫn tiếng sấm, giọng anh không rõ ràng lắm, nhưng Tô An An vẫn nhận lấy tấm thẻ kia theo bản năng. Cô nhìn xuống, thì ra là danh thiếp của anh, ngoài tên ra bên trên còn có một dãy số viết tay.
Đến gần mới nghe thấy anh nói: "Có thời gian trả ô thì gọi số này."
Tâm trạng Tô An An lập tức trở nên sáng sủa, mỉm cười cách làn mưa bụi như sương mù, vết lõm dưới mắt phải như đựng đầy nước mưa.
Cô vẫy tay để anh rời đi trước, Thịnh Giang Bắc không khuyên được cô, kéo cửa xe lên, nhanh nhẹn quay xe, sau đó nhanh chóng rời đi. Nước dưới đường bắn lên, Tô An An nhìn theo chiếc xe màu đen trong mưa, cho đến khi không còn thấy rõ thân xe, cô mới xoay người rời đi, đi một đoạn thì bắt đầu nhảy nhót, tâm trạng không hề bị thời tiết ảnh hưởng, sáng sủa nhẹ nhàng.
Lúc trở lại ký túc xá, chỉ có một mình Cao Phán đang đeo tai nghe luyện nghe. Vừa thấy cô đẩy cửa vào, cô ấy chào hỏi: "Ơ, nhanh vậy đã về rồi, tớ còn đang chờ cậu gọi điện bảo mang ô cho cậu đấy."
Tô An An ngâm nga hát, treo túi lên giá xong thì ra ban công mở ô ra, cẩn thận treo bên ngoài, chờ khô lại cất đi. Cao Phán cũng lại gần: "Cái ô này là của ai? Trông đắt ghê, cậu cẩn thận thế."
Tô An An véo má Cao Phán, trong giọng nói là sự hưng phấn không giấu được: "Không nói cho cậu, cứ không nói cho cậu biết đấy."
"Được lắm, An An, cậu không nói cho tớ biết là tớ đè cậu ra đấy." Dứt lời, Cao Phán đã đè Tô An An xuống giường, không ngừng thọc lét cô, nhưng cô vẫn không nói, trong lòng lại càng ngày càng hài lòng một cách không giải thích được. Cô cũng không biết sao mình lại vui vẻ, lẽ nào chính là vì số điện thoại kia?
Nói đến số điện thoại, cô vội vã lấy danh thiếp ra khỏi túi, lúc lưu vào điện thoại còn nhìn hai lần, xác nhận không nhầm mới bấm lưu. Khi viết tên người liên hệ cô do dự một lúc, cuối cùng gõ "chú”. Thật sự là vì Cao Phán rất thích dùng điện thoại của cô xem ảnh, như vậy với đảm bảo.
Một tiếng, Tô An An nhìn số điện thoại này không dưới hai mươi lần, Cao Phán vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô cười, đẩy cô: "Này, cậu cười nhộn nhạo như vậy, không phải là mùa xuân sắp đến đấy chứ?"
Khoé miệng Tô An An lập tức cứng lại, nghiêm túc nói: "Đừng nói lung tung, không phải bây giờ đang là mùa xuân à?"
Cao Phán hừ hai tiếng, mắng cô giả ngu, bây giờ bắt đầu có bí mật.
Tô An An không để ý tới cô ấy, nhìn dãy số trên điện thoại của mình, do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói phương thuốc mà ông nội dạy với anh.
***
Bảy giờ tối, Thịnh Giang Bắc đang xem tin quốc tế trong phòng sách, đây là việc anh kiên trì mỗi ngày. Ngày hôm nay anh mở máy chiếu trong phòng sách ra như thường lệ, ngồi dựa vào ghế, trong tay cầm một chén sứ trắng đựng trà nóng, trong chén là trà Bích Loa Xuân mới, nước trà trong, lá trà thẳng, mùi trà thơm nhẹ nhàng.
Lúc anh đang tập trung toàn bộ tinh thần, di động đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên một tiếng. Đây là điện thoại cá nhân của anh, người biết số này phần lớn đều là bạn thân và gia đình, à… đúng rồi, hôm nay anh còn cho một cô gái không thuộc diện trên số này.
Thịnh Giang Bắc liếc nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ gửi tới.
"Cách làm canh bồi bổ: Lấy hoàng kì, nhân sâm, chích cam thảo, nhục quế, gừng..."
Tin quảng cáo? Anh không nhìn kỹ, đang định xóa, số lạ lại gửi tới một tin nhắn.
"Ngài Thịnh, đây là số của cháu - Tô An An."
Thịnh Giang Bắc không xoá, ấn mở nhìn kỹ một lúc, sau đó là tin nhắn thứ ba: "Loại canh này có thể cải thiện thể chất, tăng âm bổ dương, ích khí ôn dương, cũng có lợi cho thể chất sợ lạnh."
Anh sợ lạnh là bệnh từ lúc sinh ra đã có, khi còn bé cũng uống không ít những loại canh này. Sau này tuổi lớn dần, bản thân cũng để ý bảo dưỡng và rèn luyện, càng thêm khoẻ khoắn, có điều không thể thay đổi việc sợ lạnh, nhưng hiển nhiên sự chú ý của anh không ở điểm này.
Lẽ nào nhìn anh cần bồi bổ vậy ư? Cô nhóc còn cố ý nhắn riêng một câu.
Thật ra, từ nhỏ Tô An An đã nghe ông nội nói về những cái này, bố mẹ cũng là bác sĩ, ở trong mắt cô mấy thứ này không có gì đáng xấu hổ.
Nhưng Thịnh Giang Bắc vẫn trả lời tin nhắn.
"Cảm ơn."
Anh đẩy ghế ra đứng lên, ra khỏi thư phòng, dì giúp việc mới vừa dọn dẹp phòng bếp xong chuẩn bị trở về nhà cũ. Một mình anh ở tại căn hộ giữa trung tâm thành phố, bà cụ đành phái dì giúp việc qua đây chăm lo cơm nước cho anh. Dì thấy anh ra khỏi phòng thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn chào tạm biệt như bình thường.
Thịnh Giang Bắc đút hai tay vào túi, đi vào phòng bếp như vô tình nói: "Dì Chu, ngày mai mang canh lần trước ở nhà cũ qua đây.”
Dì Chu sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại thì liên tục gật đầu, vô cùng vui vẻ: "Bà cụ biết cậu bằng lòng uống, chắc sẽ vui lắm."
Thịnh Giang Bắc gật đầu, không nói chuyện, trong đầu rất tò mò một vấn đề: Cô nhóc có vẻ quan tâm anh hơi quá, hay là bản tính cô lương thiện, đối với người nào cũng như vậy?
--------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lí do anh Thịnh không đợi An An năm phút:
A. Có vay có trả, gặp lại không khó.
B. Anh bận rộn thật, không có thời gian.