Sau khi ăn xong, hai người nằm ở trên sofa. Chính xác hơn là An An gối lên đùi Thịnh Giang Bắc, trong tay cầm di động, đang xem một bộ anime. Gần đây cô ôn bài rất mệt mỏi nên dùng phim hoạt hình để điều chỉnh tâm trạng. Mà Thịnh Giang Bắc đang cầm tài liệu xem rất nghiêm túc. Từ góc độ của An An nhìn sang, vừa hay thấy góc chính diện của anh. Quá đẹp! Dần dần, tầm mắt cô đã sớm rời khỏi điện thoại, dính lên Thịnh Giang Bắc.
Thời gian đúng là thiên vị anh. Rõ ràng hơn ba mươi nhưng hiện tại dáng vẻ anh mặc áo cộc tay màu trắng, quần dài màu xám, yên tĩnh xem tài liệu lại có vài phần hơi thở học sinh, trông như còn một nửa với tuổi thật của anh. Thật là đáng giận!
Cô nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh, miên man suy nghĩ. Khi hoàn hồn, mới phát hiện anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt chăm chú, khóe miệng chứa ý cười, dịu dàng như muốn hòa tan người khác. An An không kiềm được mà nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên trong chớp nhoáng, trong lòng nhảy ra một vấn đề thần kỳ.
“Ngày xưa anh từng có bao nhiêu bạn gái?”
Thịnh Giang Bắc đỡ trán, rất là bất đắc dĩ: “Anh cho rằng em nhận được tín hiệu tình yêu trong mắt anh, còn chờ mong em hôn anh một cái. Thế mà kết quả lại là vậy.” Anh vừa nói vừa lắc đầu, ý cười nơi khóe miệng vẫn không dừng, chỉ là quay về dáng vẻ lại lần nữa nghiêm túc xem tài liệu.
Trong những ngày ở chung thân mật với anh, An An đã sớm biết kiểu của anh rồi. Có lẽ do lớn hơn cô nên anh luôn cực kỳ kiên nhẫn và bao dung với cô. Cô lập tức quấn lên, che tài liệu lại không cho anh xem, hành động vô cùng trẻ con. Thịnh Giang Bắc cười ngửa tới ngửa lui, bị ép cho bất đắc dĩ, anh đành phải đưa ra một đáp án.
“Hai.” Thịnh Giang Bắc rất thật thà nói ra số lượng thật. Tuổi tác anh bày ở đó, nếu nói không có ai, đó thật sự là lừa mình dối người.
Hai? An An nhớ tới video ngắn vừa mới xem trên Weibo, thầm nói, chẳng lẽ người này đã xem đáp án tiêu chuẩn rồi?
Thịnh Giang Bắc không nhìn được biểu cảm của cô, chỉ dùng tăm ghim một miếng trái cây nhét vào miệng cô, từng miếng một như đút cho thú cưng. Nhìn hai má cô phình phình, anh không khỏi có cảm giác thành tựu, càng thêm ra sức đút đồ ăn.
Anh lại đưa thêm một miếng dưa Hami, An An lúng búng né tránh: “Đủ rồi, trong miệng không nhét được nữa.”
Thịnh Giang Bắc mỉm cười nhét dưa Hami vào miệng mình, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, sau đó l**m l**m môi, thò lại gần, hôn cô. Ban đầu chỉ là lướt qua rồi ngừng, sau đó càng hôn càng sâu. Trong lúc môi răng quấn quýt sẽ luôn phát ra tiếng, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, một sinh vật khác ở nhà bị nhốt trong lồng sắt ngoài ban công, giờ phút này đang ló đầu ra, muốn nhìn nam nữ chủ nhân của mình. Cuối cùng nó chỉ nhìn thấy đầu cậu chủ, vẫn luôn nhích tới nhích lui.
Nụ hôn kết thúc, An An thở dồn dập, nhưng không ảnh hưởng cô một lần nữa quay về chủ đề trước đó.
“Vậy mối tình đầu của anh là vào lúc nào?”
Thịnh Giang Bắc cúi đầu, trong nụ cười chứa chút bất đắc dĩ: “Nhìn có vẻ anh còn chưa đủ nỗ lực, thế mà còn nhớ vấn đề mười phút trước.”
An An khá đắc ý, đôi mắt rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn: “Anh không biết à? Bọn em học ngôn ngữ, trí nhớ đã sớm được rèn luyện rất khá, sẽ không dễ quên, cũng sẽ không bị anh đánh lạc hướng. Mau nói, mau nói.”
Thịnh Giang Bắc khẽ véo chóp mũi cô rồi chậm rãi nhớ lại. Thật sự đã rất lâu rồi, là chuyện của mười mấy năm trước: “Lần đầu tiên anh có bạn gái là mười bảy tuổi, nghĩ vậy, thật sự rất xa xôi. Đã mười bảy năm rồi.” Anh cười một cái, hơn nữa thay đổi cách nói về tình yêu, nhưng dường như hiệu quả không lớn.
“Anh yêu sớm á? Là cô gái thế nào có thể làm anh yêu sớm?” An An cảm thấy mình đang tự tìm phiền toái. Nhưng đã nhắc đến rồi nếu không làm rõ ràng, cô cảm thấy mình sẽ miên man suy nghĩ. Mà hiện tại cũng chẳng tốt hơn là bao, cô đã ngửi được vị chua trên người mình.
“Năm ấy mười bảy tuổi, anh đã vào đại học, cho nên không coi là yêu sớm, đặc biệt trong hoàn cảnh như ở nước Mỹ. Đối phương là một cô gái ở Mỹ, bởi vì mẹ cô ấy là người Trung Quốc, cho nên cô ấy là người duy nhất biết nói tiếng Trung trong lớp. Sau này anh và cô ấy thân nhau sau một lần hoạt động ngoại khóa.”
“Anh theo đuổi chị ấy trước à?”
Thịnh Giang Bắc nhướng mày nhìn cô: “Nhất định phải hỏi kỹ à?”
An An gật đầu khẳng định.
Thịnh Giang Bắc ôm cô, thay đổi tư thế, sau đó tiếp tục trả lời cô: “Cô ấy theo đuổi anh trước. Khi đó anh mới đến Mỹ hai năm, còn quá nhỏ, gặp được một người biết nói tiếng Trung cho nên có cảm thấy thân cận. Sau đó cứ vậy ở bên nhau.”
“Bình thường hai người sẽ làm cái gì?” An An vẫn không nhịn được. Ở vấn đề người cũ này, tất cả các cô gái đều cố chấp như nhau.
“Khi đó còn quá nhỏ, chỉ cùng nhau ăn cơm, đến thư viện…”
An An che miệng anh lại, không cho anh nói: “Đừng nói nữa, em đau lòng.”
Thịnh Giang Bắc tỏ vẻ đã sớm biết như thế, nắm tay cô, giữ trong lòng bàn tay, ngắm nghía đường chỉ tay của cô.
An An căm giận cố ý nói: “Có phải chị ấy rất đẹp không?”
“Rất đẹp. Là hoa khôi lúc đó.” Thịnh Giang Bắc nhàn nhạt nói.
“Ở trường học bên Mỹ cũng có hoa khôi?” An An không tin.
“Mỗi trường học đều giống nhau thôi. Vậy còn em? Tuổi của các em, yêu sớm đã rất bình thường rồi.”
An An hừ hừ hai tiếng, không quá tình nguyện nói: “Hồi em học cấp ba, bố Tô quản chặt, không có cơ hội.”
Thịnh Giang Bắc véo mũi cô, tâm trạng rất vui vẻ: “Vậy anh phải cảm ơn bác trai rồi.”
“Thế người thứ hai?” An An tiếp tục hỏi.
“Người thứ hai? Người thứ hai chính là Tiêu Tư Nhu, năm anh hai mươi bảy tuổi.”
Về Tiêu Tư Nhu, An An có biết đôi chút. Bởi vì quan hệ đặc thù, cô không rối rắm nữa. Cô nhớ chợt nhớ ra gì đó, mím môi cười trộm, bị Thịnh Giang Bắc nhìn thấy hỏi cô cười gì.
“Em đang nghĩ mỗi cách mười năm anh lại “nở hoa” một lần? Hóa ra đây là “chu kỳ nở” của anh.”
Thịnh Giang Bắc ngây ra chốc lát mới hiểu được ý cô. Vẻ mặt cô gian manh, rõ ràng đang trêu chọc anh. Thịnh Giang Bắc không để ý lắm, mà phụ họa: “Đúng vậy, vốn tưởng rằng lần sau còn phải mười năm, không ngờ cô nhóc không chờ nổi mà chạy tới.”
“Như vậy xem ra, hình như anh chưa từng theo đuổi con gái.”
“Không có à? Sao anh nhớ là có nhỉ?”
“Ai thế?”
“Em đó.”
“Nào có theo đuổi? Rõ ràng anh là Khương Thái Công câu cá, em là con cá kia, chủ động cắn câu của anh.”
Thịnh Giang Bắc v**t v* mái tóc mượt mà như tơ lụa của cô, cảm thán: “Thật ra hai mối tình kia không ra đâu vào đâu cả. Một là thời trẻ không hiểu chuyện, không được coi là yêu. Sau đó cảm thấy làm bạn với nhau thích hợp hơn. Một thì càng thêm hoang đường, bởi vì thói quen nhất thời mà bắt đầu yêu đương, thiếu chút nữa tổn thương người khác. May mắn sau đó Tư Nhu gặp được anh hai anh, cũng coi như bồi thường.”
“Thế em thì sao?” Tim An An đập như nổi trống, không nhịn được hỏi ra vấn đề muốn biết nhất.
Thịnh Giang Bắc cúi đầu, chăm chú và thâm tình nhìn cô: “Em á? Không phải em nói mười năm anh “nở hoa” một lần à? Hai lần trước chỉ nở hoa không kết trái, có lẽ để kết ra được trái ngon nhất lần này.”
Kết trái ngon nhất! Kết trái! Bọn họ sẽ có một kết quả tốt nhất! An An mím môi cười.
“Được, tới lúc đưa em về rồi.” Thời gian không còn sớm, Thịnh Giang Bắc chuẩn bị đứng dậy, lại bị An An ngăn cản. Cô căng thẳng nói: “Tối nay em có thể ở lại đây không?”
Phòng lập tức yên tĩnh, di động vẫn đang chiếu phim, truyền đến tiếng thét chói tai của cô gái. An An bỗng nhiên căng thẳng. Cho nên đây là muốn từ chối à?
“Lần trước quần áo còn ở phòng cho khách, dì giúp việc đã giặt rồi, có thể mặc luôn.” Thịnh Giang Bắc không đứng dậy nữa, lại lần nữa ngồi về sofa.
Mắt An An sáng như bóng đèn.
Ôi! Thôi! Chỉ là ngủ lại bình thường, trong hứa hẹn cũng không nói không thể ngủ lại.
An An cứ như vậy dựng trại đóng quân ở chỗ này. Trong thời gian một tuần ôn tập, phần lớn thời gian An An đều ở chung cư. Ban ngày Thịnh Giang Bắc đi làm, cô ôn tập bài một mình, thỉnh thoảng sẽ có tin nhắn điện thoại, đều là một vài việc nhỏ vụn vặt.
Buổi tối, Thịnh Giang Bắc tan làm, An An chuẩn bị bữa tối. Sau khi hai người ở bên nhau lâu thì càng thêm không thích ra ngoài ăn. An An đọc sách nghiên cứu thực đơn. Cô nghiên cứu hết tám trường phái ẩm thực lớn của Trung Quốc, chọn khẩu vị thích hợp để luyện tập. Thỉnh thoảng Thịnh Giang Bắc sẽ về muộn vì có việc gấp, An An luôn thích đi bộ một vòng ở dưới lầu. Phụ cận chung cư có chó mèo hoang, cô sẽ mang theo thức ăn chó và thức ăn mèo xuống cho chúng ăn. Thịnh Giang Bắc trở về thì cô lại cùng anh lên lầu.
(*) Tám trường phái ẩm thực lớn của Trung Quốc: Ẩm thực Tứ Xuyên (Cay, tê), ẩm thực Sơn Đông (Mặn, đậm đà), ẩm thực Quảng Đông (Thanh đạm, tươi ngon), ẩm thực Giang Tô (ngọt nhẹ, trình bày tinh tế), ẩm thực Chiết Giang (thanh tao, ít dầu mỡ), ẩm thực Phúc Kiến (ngọt nhẹ, thanh), ẩm thực Hồ Nam (cay nồng, chua cay), ẩm thực An Huy (đậm đà, dùng nhiều thảo mộc).
Cuộc sống như vậy kéo dài đến khi An An thi cuối kỳ xong. Sau khi thi cuối kỳ thì cũng bắt đầu nghỉ hè, thành phố S hoàn toàn tiến vào giữa hè nắng gắt như lửa. Thành phố như bị một quả cầu nóng bao phủ, người trên đường càng ngày càng ít, trung tâm thương mại có điều hòa thì chen đầy người. Kể từ đó, An An càng thêm không muốn ra cửa, hoàn toàn ở lì trong chung cư của Thịnh Giang Bắc.
Hai người đang đi dạo siêu thị, Thịnh Giang Bắc cầm một hộp sữa bò trên kệ hàng xuống, ngẫm nghĩ rồi vứt vào xe đẩy. Nhân viên ở bên cạnh đẩy một chiếc xe lớn để thêm đồ vào kệ hàng, An An không để ý thiếu chút nữa va vào, may mắn được Thịnh Giang Bắc kéo lại.
“Cẩn thận một chút.” Anh nói giọng nghiêm túc, dáng vẻ cau mày có chút dọa người.
An An lè lưỡi, lừa gạt hai câu cho qua, cúi đầu giả vờ xem đồ trong xe mua sắm. Cô lấy ra hai hộp khăn lông đóng gói hoàn chỉnh, tổng cộng mười cái, phía dưới còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt. Loại bàn chải điện, xà phòng thơm mà cô quen dùng, nhiều rất đồ, anh chất đầy nửa xe.
“Trong nhà đã dùng hết rồi á?” An An tự nhiên ngửa đầu hỏi anh.
Thịnh Giang Bắc nghiêng đầu mỉm cười, đáy mắt đầy dịu dàng. Siêu thị là nơi náo nhiệt rộn ràng nhất, dường như anh cũng nhiễm ba phần. Anh nói: “Không phải, chỉ là hôm nay rất muốn mua đồ, cho nên mua nhiều một ít.”
Đâu chỉ là mua nhiều một ít, là rất nhiều đó. Thôi! Dù sao anh tiêu được thì kiếm được, không cần tiếc hộ anh.
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới một cửa hàng chuyên bán va li trong trung tâm thương mại. Anh nhíu mày nhìn một loạt va li, dường như lưỡng lự, quay đầu hỏi An An: “Thích cái nào?”
An An: “Em chưa từng dùng va li. Va li ở nhà em là hai năm trước đi du lịch mới mua.”
Thịnh Giang Bắc gật đầu, cười nói: “Vậy chọn hộ anh một cái.”
An An không rõ vì sao anh muốn mua va li. Thật lâu trước kia, cô ngẫu nhiên thấy anh dùng một cái va li da màu đen, trong ngăn tủ nhà anh cũng đặt mấy va li kiểu dáng và độ lớn khác nhau. Song, cô nhớ tới Giản Đan luôn ồn ào mình thiếu va li, có lẽ Thịnh Giang Bắc cũng có sở thích mua va li.
Cô mơ hồ phát hiện yêu thích của anh, âm thầm vui sướng, cho nên cực kỳ hăng hái, khi bị anh phủ nhận cũng không nhụt chí, tiếp tục.
“Cái này thế nào? Màu rất ổn, kiểu dáng cũng thời thượng.”
Thịnh Giang Bắc nhìn chằm chằm màu kia một lúc, cuối cùng gật đầu.
Khi tính tiền, An An còn đắm chìm giữa các loại va li. Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn cô, thấy cô tạm không chú ý đến bên này, nhỏ giọng hỏi nhân viên quầy thu ngân: “Loại này nữ dùng có hợp không?”
Nhân viên cửa hàng lễ phép trả lời: “Đương nhiên được rồi ạ. Màu này hợp với cả nam và nữ ạ.”
Thịnh Giang Bắc thoáng an tâm.
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, về thẳng nhà. Trên đường, Thịnh Giang Bắc nhớ tới một chuyện: “Sao bác trai đồng ý cho em ở bên nhà anh thế?”
Tô An An: “Em cũng thấy lạ nè! Em nói dối là đi làm thêm cho một giáo viên hướng dẫn, phải xa nhà, gần bên nhà anh, bố em đồng ý luôn.”
Thịnh Giang Bắc nhớ lại thái độ trước đó của bố Tô, lòng còn sợ hãi, không khỏi hoài nghi: “Chẳng lẽ bác trai không nói gì? Cứ đồng ý thế à?”
“À à, hình như có nói một câu. Lúc ấy em vội dọn đồ, nghe được loáng thoáng hình như bố nói, chuyện anh đã đồng ý… gì đó. Cụ thể thì không rõ.” An An hởi ngửa đầu nhìn người nào đó đang lái xe, hỏi: “Anh đồng ý cái gì với bố em?”
“Ừm, đồng ý với bác trai phải đối xử tốt với con gái bác, không thể làm cô ấy đau lòng, phải quý trọng cô ấy.” Thịnh Giang Bắc nửa thật nửa giả, tiếng cười quanh quẩn trong xe.
“Chỉ vậy thôi? Không còn gì nữa?”
“Thế em nghĩ còn gì? Chỉ có thế thôi.”
An An lắc đầu, cô cũng không rõ lắm. Nhớ tới sự kiên trì của bố cô trước đây không lâu, không ủng hộ cô, giờ phút này cô cứ cảm thấy có việc mà mình không biết, nhưng lại cần biết. Cô quay đầu nhìn một đống đồ trong xe, suy nghĩ trống rỗng.
Trạng thái bực bội của An An kéo dài hai ngày, mãi tới khi nhận được điện thoại từ giáo viên trong trường, cô mới hiểu được, hóa ra tất cả không phải do cô nghĩ nhiều.
Giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc, là giọng cô chủ nhiệm lớp, giọng vô cùng thân thiết: “An An, buổi chiều về trường một chuyến chứ?”
“Sao vậy ạ?” Nghỉ hè mới được mười ngày, theo lý thuyết hiện tại trường học không nên có việc.
“Cô nhóc này, chuyện quan trọng vậy mà quên. Hôm nay trường mở họp chuẩn bị cho các em đi Nhật Bản vào tám tháng này.”
Khoan đã? An An có chút không rõ: “Nhưng mà nửa tháng trước em đã tìm cô Điền. Em không định đi Nhật, em xin rút khỏi lần hoạt động trao đổi này rồi mà.”
“Ai bảo em rút? Rõ ràng trên danh sách có tên của em. Được rồi, danh sách đi lần này ít, cơ hội người khác tranh nhau vỡ đầu thế mà em định dễ dàng từ bỏ vậy à? Đừng nói bậy! Đúng hai giờ chiều đến trường nhé.”
Cô giáo nói xong thì dập máy, chỉ còn lại An An ngồi ngây ra trên sofa. Cô thật sự không nghĩ ra, chẳng lẽ cô Điền quên?
Cô bực bội cào tóc, đối mặt tình huống như vậy, có phần không biết làm sao.
Buổi chiều, cô đúng hẹn về trường. Mười ngày xa cách, trường học vẫn sạch sẽ ngăn nắp như vậy, chân đạp lên con đường nhựa nóng bỏng, trên đầu là ánh mắt trời nóng cháy chói mắt, An An chậm rãi đi dưới bóng cây. Cô đang dùng di động nói chuyện phiếm với Cao Phán.
Cao Phán được nghỉ là về quê, hiện tại đang làm thêm ở một quán cà phê.
Cô đi bộ mười phút, rồi dừng trước tòa nhà hành chính của trường. An An cất di động, lên lầu ba, tìm phòng hội nghị, thò đầu nhìn vào. Bên trong đã có một nửa học sinh, còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
An An chào hỏi xong thì tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm cô giáo Điền.
Cuối cùng cô tìm được cô Điền ở văn phòng bên cạnh. Bà ấy đang sửa sang lại tài liệu, khi nhìn thấy An An vào thì hơi mỉm cười: “Chào em, em có chuyện gì à?”
“Cô ạ, em là người đợt trước tìm cô xin rút đơn trao đổi. Em muốn hỏi là trong này xảy ra vấn đề gì ạ? Hình như em vẫn còn trong danh sách.”
“À, em nói chuyện này hả? Vừa hay, cô giáo Tống còn ở đây. Lúc trước là cô ấy nhờ cô đừng đồng ý với em. Em đi hỏi cô giáo Tống nhé.”
An An kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Cô giáo Điền gọi với vào văn phòng đối diện: “Cô Tống, qua bên này chút đi.”
Lúc này từ ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên đi vào, tầm hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt ôn hòa, ngũ quan tao nhã, giống tranh thuỷ mặc. Bà ấy mặc sườn xám cách tân, không hề lạc quẻ, dung hợp với khí chất tao nhã tự nhiên của bà ấy.
Khi bà ấy nhìn thấy An An, ánh mắt rõ ràng hơi sáng lên, khóe miệng tươi cười càng thêm thân thiết hiền lành, giọng nói chuyện cũng nhỏ nhẹ thân mật.
Sau khi cô giáo Điền đi rồi, bà ấy mới lại đây, nắm tay An An: “Em là An An hả?”
An An bị nụ cười của bà ấy chinh phục, cũng cười gật đầu: “Chào cô giáo Tống ạ. Em là Tô An An.”
Tống Á Như oán trách một tiếng: “Tôi là chị dâu cả của Giang Bắc. Em cứ gọi tôi một tiếng chị dâu như chú ấy là được.”
An An lập tức choáng váng. Chị dâu cả của Thịnh Giang Bắc? Trong đầu cô lập tức hiện ra một sơ đồ mối quan hệ. Chị dâu cả của Thịnh Giang Bắc cũng là mẹ của Thịnh Lê, mẹ chồng của Giản Đan.
Giản Đan thường xuyên oán giận nói mẹ chồng cô ấy quá khắt khe, nghiêm khắc, đặc biệt là với việc ăn mặc của cô ấy. Nhưng người trước mặt rất dịu dàng mà.
Tống Á Như vỗ vỗ bàn tay An An nói: “Em muốn hỏi về chuyện suất trao đổi hả? Là tôi ngăn lại đấy.”
An An ngẩng đầu cảnh giác nhìn bà ấy, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, đầu lưỡi hơi run, đôi mắt đen trầm xuống: “Có phải anh ấy bảo cô làm vậy không?”
Tống Á Như biết cô nhóc còn ít tuổi. Ở tuổi của cô, không thích nhất người khác điều khiển cuộc đời mình, không khỏi nói thay Thịnh Giang Bắc hai câu: “Giang Bắc biết em vẫn luôn muốn đi Nhật Bản. Chú ấy nói không muốn em phải hối hận vì chú ấy. Cho nên mới yêu cầu tôi giúp đỡ, chú ấy chưa bao giờ dễ dàng mở miệng, hai lần liền tìm tôi đều là vì cô nhóc em đó.”
Tô An An không nghe lọt chữ nào, chỉ còn lại một suy nghĩ.
Anh thật sự bằng lòng để cô rời đi hai năm.