Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 2213.2 - Chương 2213.2214

“Nguyễn……”

Cô vừa mới mở miệng, môi đã bị chặn lại.

Hứa Loan không kìm được mở to mắt.

Nguyễn Thầm giữ chặt hai tay cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách miệng cô ra, từng bước xâm chiến đầy mạnh mẽ.

Cô bị đẩy vào tường, không thể lùi bước.

Hứa Loan đã uống rượu, đầu óc vốn đã mơ màng, lúc này càng cảm thấy mình như không thể thở được, toàn thân mất hết sức lực, linh hồn như không còn thuộc về mình nữa.

Nụ hôn này, lúc đầu như một sự trả thù, dần dần biến thành những cái mút mát nhẹ nhàng như đang an ủi.

Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Thầm cuối cùng cũng buông cô ra, giọng nói trầm thấp:

“Tôi cho em ba năm thời gian, không phải để người khác theo đuổi em.”

Hứa Loan lấy lại một chút lý trí, vừa định nói gì đó, anh lại cắn vào dái tai cô, lạnh lùng gọi:

“Chị à.”

Một luồng nhiệt đột ngột dâng tràn, từ tai lan tỏa khắp cơ thể.

Hứa Loan lập tức cảm thấy như mình sắp nổ tung.

Nguyễn Thầm trước giờ chưa bao giờ gọi cô một tiếng “chị”, nhưng cô đã nhiều lần tự xưng là chị.

Nếu là trước đây, anh gọi cô là chị, cô sẽ cảm thấy rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ thì khác…

Chàng thiếu niên ít nói ngày nào đã trưởng thành.

Anh mặc bộ vets, lạnh lùng và quý phái.

Tại triển lãm, anh đang nói về những công nghệ và tương lai mà cô không hiểu.

Nhìn anh trông đã trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng chính anh, lại gọi ra hai chữ mà trước đây anh luôn tránh không muốn nói với cô.

Cảm giác đối lập ấy khiến cô gần như điên loạn.

Cô nghiêng đầu né tránh môi anh, vươn tay đẩy anh, cố gắng giữ mình tỉnh táo: “Tiểu Thầm, chị…”

Nguyễn Thầm không có ý định nghe lời giải thích của cô, anh lại cắn lên môi cô, ôm cô lên, đặt cô lên chiếc tủ giày ở cửa.

Hứa Loan cảm thấy mình như sắp phát điên, tất cả mọi thứ tối nay đến quá đột ngột và vô lý, khiến cô không có cách nào chống cự.

Lẽ ra cô phải đẩy anh ra, nhưng tay đặt trên vai anh lại không thể dùng chút sức lực nào.

Hứa Loan từ từ nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại một mảng hỗn loạn, như thể thần kinh đã bị rượu làm tê liệt.

Không biết từ lúc nào, tay cô đã vòng quanh cổ anh, khi đôi môi nóng bỏng của anh di chuyển xuống dưới, cô cũng ngửa cổ, hít thở mạnh hơn.

Một lúc sau, giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô:

“Phòng ở đâu?”

Hứa Loan khó khăn nâng tay, chỉ về một hướng.

Nguyễn Thầm ôm chặt cô, bước đi về phía đó.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Nhưng thế là đủ rồi.

Nguyễn Thầm đặt cô xuống giường, nụ hôn lại rơi xuống, nhưng lần này, mỗi lần lại càng sâu hơn.

Cô nhắm mắt lại, cơ thể cảm nhận sự đau đớn và khoái cảm.

Nguyễn Thầm đặt tay lên lưng cô, kéo khóa, mở khuy áo…

Dưới đó, là tiếng kêu gọi sâu thẳm từ trong linh hồn.

Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Thầm nắm tay cô, chạm vào cúc áo sơ mi của anh: “Giúp tôi cởi ra. Chị.”

Hứa Loan: “…”

Cô dùng chút lý trí ít ỏi còn sót lại, khó khăn lên tiếng:

“Em đừng gọi chị như vậy…”

Nguyễn Thầm nói: “Không phải chị nói, luôn coi tôi như em trai sao.”

Hứa Loan thật sự cảm thấy mình sắp phát điên rồi, anh nắm lấy cổ tay cô, cùng với sự kiên trì không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.

Cô chỉ có thể run rẩy mở từng chiếc cúc một.

Khi mở đến chiếc cúc cuối cùng, tay cô đã không còn chút sức lực nào nữa.

May thay, Nguyễn Thầm không làm khó cô nữa, một tiếng “cạch” vang lên, âm thanh kim loại va vào nhau.

Trong không khí vốn đã mờ ám ẩm ướt này, càng thêm phần huyền bí.

Mấy giây sau, Hứa Loan nhíu mày vì đau, bàn tay túm chặt vai anh.

Nguyễn Thầm giảm tốc độ, thì thầm:

“Thả lỏng đi.”

Hứa Loan im lặng vài giây, nhìn lên trần nhà tối đen, khẽ nói:

“Em trước đây không làm đủ…”

Nguyễn Thầm: “…”

Anh cúi xuống, cắn vào dái tai cô, càng thô bạo hơn trước: “Vậy phải làm thế nào? Chị.”

Hứa Loan muốn nói gì đó, nhưng tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng, hơi thở run rẩy.

Anh lại hỏi: “Như vậy được không?”

Vì câu nói vừa rồi, cô phải trả giá đắt.

Khi cơ thể cô không thể chịu đựng được nữa, anh cuối cùng cũng ngừng hành động.

Cả một đêm dài, Hứa Loan cảm thấy cơ thể mình như đã tách rời khỏi linh hồn.

Một ở trên giường, một ở trên trời.

Chương 2214

Ngày hôm sau, khi Hứa Loan mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ có chút chói mắt.

Cô tối qua đã quên kéo rèm.

Cô xoay người, cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, cả cơ thể đều ê ẩm khó chịu.

Hứa Loan xoa đầu, ngồi dậy, cả người vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, không có sức sống.

Cô nghỉ ngơi một chút, rồi vén chăn đứng dậy, loạng choạng đi vào phòng tắm.

Cùng lúc đó, Nghiêm Sương gọi điện cho cô:

“Sao tối qua cậu lại đi mất vậy? Tô tổng tìm cậu đấy.”

Hứa Loan giọng khàn khàn:

“Nếu sau này anh ta có hỏi về mình, đừng nói cho anh ta biết.”

Nghiêm Sương im lặng một lúc:

“Mình thấy Tô tổng là người tốt, cũng khá hợp với cậu, sao không cho anh ấy một cơ hội?”

“Không cần đâu, mình không thích anh ta.”

“Vậy cậu thích kiểu người thế nào? Giờ trong giới có rất nhiều người mới, có anh chàng dễ thương, có anh chàng mạnh mẽ, muốn gì cũng có, cậu chọn đi.”

Hứa Loan: “…”

Cô đánh răng, rửa mặt:

“Cảm ơn cậu, nhưng mình không thích ai cả, đừng phí công nữa, cũng đừng mai mối mình và Tô Minh Ảnh nữa.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Nghiêm Sương ngừng một chút

“Nhưng mà sao giọng cậu nghe yếu ớt vậy? Nghe cứ như không có sức.”

Hứa Loan đi về phía tủ lạnh:

“Tối qua uống rượu, rồi… mơ một giấc mơ.”

“Giấc mơ gì mà làm giọng cậu khàn hết thế?”

“…” Hứa Loan đưa tay kéo cửa tủ lạnh

“Mơ thấy trên giường mình có một con sói con, thế được chưa?”

Cô vừa đưa tay đến giữa chừng, thì thấy trên cửa tủ lạnh có một tờ giấy ghi.

“Đừng uống nước lạnh, trong bếp có sữa ấm.”

Hứa Loan nhìn thấy dòng chữ này, kinh hãi đến mức làm rơi luôn điện thoại xuống đất.

Nghiêm Sương bị tiếng động làm giật mình:

“Sao vậy? Sao lại làm rơi điện thoại? Chẳng lẽ là con sói con trong mơ đến tìm cậu rồi à?”

Hứa Loan không kịp trả lời, vội vàng chạy vào bếp, đúng thật, cô thấy một cốc sữa ấm và bữa sáng đã chuẩn bị sẵn.

Vậy tối qua, chẳng lẽ không phải là giấc mơ do cô uống quá chén sao?

Hứa Loan túm tóc, xoay vòng ba vòng tại chỗ, không thể tiếp nhận nổi sự thật đã xảy ra.

Cảnh tượng tối qua lại từ từ hiện ra trong đầu cô, từng chi tiết một lại trở nên rõ ràng, làm cô cảm thấy cổ họng khô khốc, nghẹn lại.

Ở bên kia, Nghiêm Sương vẫn đang gọi trong điện thoại:

“Này, Hứa Loan, cậu làm gì đấy!”

Cuối cùng Hứa Loan cũng lấy lại được suy nghĩ, cúi người nhặt điện thoại lên, luống cuống mở miệng:

“Mình…”

“Sao vậy, sói con đến tìm cậu rồi à?”

Hứa Loan: “…”

Cô thực sự không biết phải giải thích thế nào.

Sáng nay mơ màng tỉnh dậy, cả người đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, không…lại không thấy Nguyễn Thầm đâu, trong phòng cũng sạch sẽ gọn gàng, không có dấu vết anh đã đến. Thế là cô tự nhiên nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Cô thậm chí còn đùa giỡ với Nghiêm Sương một chút.

Ai ngờ đó lại là sự thật.

Hứa Loan nói: “Không nói nữa, cúp máy đây.”

“Ê.” Nghiêm Sương nói

“Vậy chiều cậu đi kịch trường không? Mình qua tìm cậu nhé.”

“Đi.” Hứa Loan nhắc nhở:

“Nhớ đừng mang Tô Minh Ảnh đến gặp mình nữa.”

“Yên tâm, yên tâm, mình hứa rồi, sẽ không nữa đâu.”

Cúp máy xong, Hứa Loan lại ngồi xuống đất, ôm đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng không chịu nổi cơn đói, cũng không muốn tiếp tục vật lộn với suy nghĩ, cô vội vàng đứng dậy, uống sữa và ăn bữa sáng.

Làm xong mọi thứ, đã gần một giờ, cô nhanh chóng trang điểm nhẹ để che đi sự mệt mỏi trên gương mặt.

Khi thay đồ, cô phát hiện cổ mình không có dấu vết gì, nhưng dưới cổ…
Bình Luận (0)
Comment