Hứa Loan nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Cô vội vàng đến kịch trường, cuối cùng cũng không làm trễ buổi tập chiều.
Buổi tập kết thúc, Nghiêm Sương vẫy tay từ dưới sân khấu.
Hứa Loan đi đến ngồi bên cạnh cô ấy, cầm một bai nước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Nghiêm Sương nói: “Mình thấy buổi tập này kéo dài lâu rồi nhỉ, khi nào thì bắt đầu tour diễn toàn quốc?”
“Chắc là tháng sau, kịch bản còn phải sửa một chút.”
“Vậy có phải khi tour diễn kết thúc, cậu sẽ bắt đầu quay phim đúng không?”
“Có một bộ phim đang thảo luận, đến lúc đó xem sao, nếu không có thì coi như nghỉ ngơi vậy.”
Hứa Loan đặt chai nước xuống
“Còn cậu tính khi nào vào đoàn?”
“Cũng sắp rồi.”
Cô duỗi người một cái, vỗ vỗ Hứa Loan:
“Ê, nói đi, cái con sói con của cậu ấy, đẹp trai không, giấc mơ đó kích thích quá.”
Hứa Loan: “……”
“Chúng ta có thể bỏ qua chuyện sói con này không?”
“Đừng mà, nếu thích kiểu đó thì tìm một người đi, chẳng lẽ thật sự muốn cô đơn cả đời à?”
Hứa Loan vẫy tay: “Mình đi xem kịch bản đây, cậu mau về đi.”
Cô vừa về đến phòng trang điểm, trợ lý đã mang một bó hoa đến:
“Chị Hứa Loan, đây là hoa vừa nhận được, nói là gửi cho chị đấy.”
Hứa Loan nhìn bó hoa hồng đỏ chói, ngẩn người vài giây, trong đầu lại vang lên tiếng gọi “chị” tối qua.
Cô vô thức lùi lại mấy bước.
Trợ lý nhìn cô, rồi nói: “Bó hoa này có ghi thiệp nữa này.”
Ngay sau đó, trợ lý lại nói: “Chị Hứa Loan, là Tô tổng gửi đến.”
Nghe vậy, Hứa Loan thở phào nhẹ nhõm:
“Chị biết rồi, nếu lần sau lại có người gửi, em đừng nhận, bảo họ trả lại đi.”
Hứa Loan ngồi xuống ghế, xoa thái dương đang đau nhức.
Cô vừa nhắm mắt lại, những ký ức tối qua như những cơn sóng dồn dập ùa về.
Cô đặt tay lên bàn trang điểm, tức giận đ.ấ.m vào đó.
Trợ lý thấy vậy hỏi: “Chị Hứa Loan, sao vậy?”
Hứa Loan vội vàng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh:
“Không có gì đâu, em ra ngoài làm việc đi, chị xem kịch bản một chút.”
Đến 9 giờ tối, cô mới thu xếp đồ đạc rời đi.
Khi ra khỏi kịch trường, trời đã bắt đầu mưa.
Ngoài cổng có rất nhiều người đứng chờ.
Cùng lúc đó, Hứa Loan nhận được cuộc gọi từ trợ lý:
“Chị Hứa Loan, chúng em đang bị tắc ở cổng bãi đậu xe, chị đợi một chút nhé, chúng em sẽ qua ngay.”
Hứa Loan đáp: “Ừ.”
Cúp máy, cô nhìn ra màn mưa, hơi nghiêng đầu.
Bên cạnh, tiếng xì xào bàn tán vang lên liên tiếp.
“Chiếc Bentley kia đỗ lâu lắm rồi, chắc là đang đợi ai đó.”
“Đợi người chắc, tôi thấy trong xe có người, là một chàng trai, cực kỳ đẹp trai.”
“Đợi lâu như vậy, chắc là đến đón bạn gái nhỉ, thật là ghen tị.”
Hứa Loan nhìn theo hướng họ chỉ, chắc chắn không phải là Tô Minh Ảnh rồi.
Anh ta trước đây cũng đã từng đến đây đợi cô.
Ngay lúc này, một người bên cạnh khẽ thốt lên:
“Anh ấy đến rồi, đến rồi kìa!”
Không lâu sau, chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Lên xe.”
Hứa Loan hơi ngạc nhiên mở to mắt, vô thức lùi lại một bước, muốn hòa vào đám đông.
Nhưng ánh mắt của Nguyễn Thầm vẫn từ từ dõi theo cô.
Xung quanh, tiếng bàn tán ngày càng ầm ĩ hơn.
Thậm chí có người nhận ra cô, nhỏ giọng nói:
“Đó là Hứa Loan phải không? Người trong xe là bạn trai cô ấy à?”
“Không phải đâu, trước đây Tô Tổng đến tìm cô ấy, chẳng phải anh ta mới là bạn trai của cô ấy sao?”
Nguyễn Thầm gác một tay trên cửa sổ xe, không vội vàng, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Hứa Loan nhắm mắt lại, chỉ còn biết nghiến răng, cắn chặt môi, nhanh chóng mở cửa xe, cúi người lên xe.
Chương 2216
Khi lên xe, cô ngay lập tức kéo cửa sổ xe lên rồi thúc giục: "Đi nhanh đi."
Nguyễn Thầm thu ánh mắt lại, kéo phanh tay, từ từ lái xe về phía trước.
Khi đã rời khỏi đám đông, Hứa Loan đặt tay lên ngực, thở phào một hơi.
Nhưng vừa mới thở xong, giọng của Nguyễn Thầm lại vang lên:
"Tô Minh Ảnh thường đến tìm chị à?"
Hứa Loan không chút do dự trả lời: "Không có!"
Nói xong, cô mới nhận ra mình đã phản ứng quá mạnh, liền sửa lại:
"Anh ta chỉ đến hai lần thôi..."
Nguyễn Thầm nhếch môi, không rõ là cười hay sao, giọng nói có vẻ lạnh lùng, hòa cùng màn mưa bên ngoài:
"Chỉ đến hai lần, vậy mà bọn họ đã cho rằng anh ta là bạn trai chị."
Hứa Loan theo bản năng muốn giải thích, nhưng vừa định nói thì lại cảm thấy mình nên bình tĩnh hơn, không thể tiếp tục bị động như vậy. Cô điều chỉnh tư thế ngồi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh:
"Những chuyện này đều là lời đồn, nói nhiều rồi thì người ta tin thật thôi."
Nguyễn Thầm không nói gì, không biết anh đang nghĩ gì.
Hứa Loan cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt, hạ cửa sổ xe xuống một chút, vài giọt mưa lạnh hắt lên mặt cô, mang theo cảm giác oi bức của mùa hè.
Vì mưa, con đường ngoài kia rất tắc.
Ánh sáng của đèn giao thông đan xen vào nhau, nhìn có vẻ khá phức tạp.
Không lâu sau, điện thoại của Hứa Loan reo lên, là trợ lý gọi:
"Chị Hứa Loan, bọn em đến rồi, chị ở đâu vậy?"
Hứa Loan cầm điện thoại, xoa xoa trán:
"Có chút chuyện nên chị về trước, các em về đi."
"Chị đi taxi à?"
Hứa Loan hạ giọng: "Ừ, đi… đi taxi, vậy thôi nhé."
Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Lúc này, giọng của Nguyễn Thầm lại vang lên: "Tối qua—"
Hứa Loan phản xạ có điều kiện cắt ngang:
"Tối qua chị uống quá chén, không nhớ gì cả."
Nguyễn Thầm: "À."
Anh tiếp tục: "Còn chưa nói gì về tối qua mà chị đã quên hết rồi à?"
Hứa Loan: "……"
Cô quay mặt đi, cảm thấy rất bực bội.
Nguyễn Thầm nói: "Tối qua tôi để quên đồ ở chỗ chị."
Mất một lúc, Hứa Loan mới thốt ra một từ: "…Ừ."
Nguyễn Thầm nhìn chăm chú vào đèn đỏ phía trước:
"Chị không tò mò xem sao đồ lại rơi ở đó à?"
Hứa Loan siết c.h.ặ.t t.a.y trên đùi, khó khăn lắm mới kéo ra một nụ cười gượng gạo: "Chị… chị không nhớ rõ."
"Không nhớ cũng không sao, có lẽ là chị uống say, tôi đưa chị về nhà, chị kéo áo tôi không cho tôi đi, lúc đó đồ mới rơi."
Hứa Loan: "……"
Trước đây cô không nhận ra anh lại giỏi bịa chuyện như vậy đấy.
Cô im lặng một lúc rồi vẫn hỏi:
"Vậy em… cuối cùng có đi không?"
Đúng lúc đó, đèn xanh sáng lên.
Nguyễn Thầm tiếp tục lái xe về phía trước: "có."
Hứa Loan vô thức nhìn về phía trước, cô đang lừa dối anh để làm gì nhỉ… Mà còn bị anh phản kích lại nữa chứ.
Xe cứ dừng lại rồi lại tiếp tục chạy, gần một tiếng sau mới vào được bãi đậu xe dưới tầng hầm tòa nhà của cô.
Sau sự kiện ba năm trước, cô đã chuyển nhà.
Mặc dù nơi này có vẻ hơi xa trung tâm, nhưng ít ra thì yên tĩnh.
Khi Hứa Loan tháo dây an toàn, giọng của Nguyễn Thầm lại vang lên:
"Tôi lên lấy đồ được không?"
Cô đã đủ bình tĩnh: "Chị lên tìm, rồi mang xuống cho em."
Cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Nhanh thôi."
Nguyễn Thầm đặt tay lên vô-lăng, quay đầu nhìn cô, chậm rãi mở miệng:
"Tôi chưa ăn tối, chị à."
Hứa Loan: "……"
Câu gọi "chị" ấy ngay lập tức kéo tất cả ký ức tối qua trở lại trong đầu cô.
Hứa Loan cảm thấy tai mình nóng bừng, mặt đỏ rực, cô hít một hơi thật sâu:
"Nhà chị cũng không có gì ăn, m về nhà ăn đi, dù sao..."
"Tôi thấy trong tủ lạnh của chị có rau củ."
……