Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 58

“Cấu kết làm bậy.”

Khi nghe thấy mấy từ đó Tô Hâm Mộc theo phản xạ lùi lại vài bước, ánh mắt không dám nhìn Chung Đình Diệp, quay mặt sang khác hướng khác, tay siết chặt lại.

Cô ta chưa gặp Chung Bác Văn, ngay cả những lần nói chuyện qua điện thoại cũng kiểm soát rất cẩn thận, làm sao Chung Đình Diệp lại biết được? Chẳng lẽ chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của cô ta?

Hay là anh đang thăm dò?

Nghĩ thông suốt đầu đuôi sự việc, Tô Hâm Mộc lại ngẩng đầu lên, gương mặt khôi phục nụ cười thường ngày: “A Diệp, em không biết anh nói gì cả?”

Cô ta quay sang Thẩm Khinh Bạch đứng bên cạnh, giọng nói mềm mỏng: “Em chỉ gọi cô Thẩm đi dạo với em một chút thôi, còn về những lời xúc động vừa rồi cũng là do cô Thẩm cứ ép hỏi trước nên em mới theo bản năng phản bác lại quan điểm của mình, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch đột nhiên quay sang nhìn cô ta trừng mắt không thể tin nổi, hóa ra diễn xuất của người phụ nữ này còn giỏi hơn cả cô tưởng. Bình thường thì chẳng lộ rõ gì, đến thời khắc then chốt lại có thể trở mặt cắn ngược một cú. Rõ ràng là cô ta thay đổi thái độ trước, giờ lại làm dáng vẻ đáng thương vô tội mách lẻo với chồng cô.

Hứ, mặt dày không biết xấu hổ!

Được thôi, muốn diễn xuất, cô cũng không ngán ai.

Thẩm Khinh Bạch bĩu môi, lập tức hóa thân thành vẻ đáng thương, khẽ nói đầy oan ức: “Chồng ơi, là cô Tô nói cô ấy đến giờ vẫn không thể quên được anh, còn nói bóng nói gió khuyên em nên ly hôn để cô ấy có thể đường đường chính chính gả cho anh. Cô ấy còn nói hai người là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp, bảo em biết điều thì cút xa một chút.”

Nghe đến chữ ‘ly hôn’ gương mặt Chung Đình Diệp trầm xuống, lông mày cũng nhíu chặt hơn vài phần.

Tô Hâm Mộc thấy vẻ mặt anh càng ngày càng lạnh liền vội vàng lên tiếng: “Cô Thẩm, cô đừng nói bừa, đúng là tôi có thích A Diệp nhưng tôi chưa từng nói cô nên cút xa một chút. Cô không thể bôi nhọ tôi trước mặt anh ấy như vậy được!”

Thẩm Khinh Bạch giơ tay lên chỉ vào chiếc áo khoác mà Chung Đình Diệp mặc hôm nay, mạnh mẽ phản bác: “Lúc tôi mua chiếc áo này chẳng phải cô đã nói trong cửa hàng rẳng tôi nên chủ động buông bỏ để Chung Đình Diệp có thể tìm được đối tượng liên hơn mạnh hơn sao? Cô dám nói người đó không phải là cô à?”

Tô Hâm Mộc lập tức hoảng loang, thấy Chung Đình Diệp càng lúc càng đến gần mà Thẩm Khinh Bạch còn có vẻ muốn nói tiếp, cô ta hoảng hốt giơ tay ra, theo bản năng đẩy mạnh một cái: “Cô đừng nói nữa!”

Thẩm Khinh Bạch hoàn toàn không đề phòng, tay chới với trong không trung mấy cái rồi ngã mạnh ra sau.

“A Bạch!” Chung Đình Diệp vội vã chạy tới nhưng vẫn chậm một bước.

Tô Hâm Mộc thấy cảnh tượng đó lý trí bỗng chốc bừng tỉnh, khi ý thức được mình vừa làm gì cô ta ngồi sụp xuống đất, nước mắt trào ra vì hoảng sợ: “A Diệp, em không cố ý.”

Chung Đình Diệp bế Thẩm Khinh Bạch lên quay đầu nhìn cô ta từ trên cao xuống, ánh mắt đen láy như ngâm trong băng, lạnh lẽo và sắc bén: “Cô tưởng tôi không có chứng cứ về những việc cô và Chung Bác Văn đã làm sao? Tại sao A Bạch lại xuất hiện ở Tây Thành còn bị người theo dõi, cô dám chắc cô không nhúng tay vào?”

Lời nói của anh như đang hỏi nhưng lại mang theo sự lãnh lẽo khiến người ta run rẩy, giọng nói trầm khàn ép người ta đến ngạt thở.

Ánh mắt của Tô Hâm Mộc khẽ dao động, nước mắt tuôn không ngừng, lớp trang điểm tinh tế trên mặt cũng lem nhem trông cực kỳ thảm hại, cô ta lắc đầu phủ nhận: “A Diệp, không phải vậy! Mọi thứ em làm đều là vì anh, tại sao anh lại không thấy được sự cố gắng của em. Hơn mười năm rồi chẳng lẽ tình cảm của em anh cũng không cảm nhận được sao? Tại sao người kết hôn với anh cuối cùng lại không phải em? Tại sao?”

Nghe tiếng cô ta gào khóc, Thẩm Khinh Bạch khẽ cau mày, bụng đau âm ỉ: “Bụng em hơi đau.”

Chung Đình Diệp lập tức sững lại, vội vàng bế cô xoay người rời đi, vừa gọi người chuẩn bị xe vừa lạnh lùng dặn dò: “Đưa cô Tô đến đồn cảnh sát, nếu vợ tôi có mệnh hệ gì thì hỏi tội cô ta.”

Nghe vậy Tô Hâm Mộc như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ không thể tin nổi đây là lời Chung Đình Diệp nói, đầu óc cô ta trống rỗng.

Bên hoa viên động tĩnh quá lớn khiến ông cụ trong nhà cũng được người đỡ ra ngoài, khi thấy Chung Đình Diệp bế Thẩm Khinh Bạch lên xe tim ông giật thót.

“A Diệp! Mau đến Y Thục, ông bảo người chờ sẵn ở cổng.”

Chung Đình Diệp quay đầu lại: “Vâng.”

Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, quản gia lập tức tới báo cáo cho ông cụ, vợ chồng nhà họ Tô đứng bên cạnh nghe xong mặt cắt không còn giọt máu, nhất thời hoảng loạn.

Phu nhân nhà họ Tô run rẩy bước lên giải thích: “Ông, chắc chắn có hiểu lầm gì đó, Hâm Mộc không thể vào đồn cảnh sát được, như vậy danh tiếng của con bé sẽ bị hủy.”

Chung Đức Diệu thay đổi sắc mặt rõ rệt, giọng nghiêm túc: “A Diệp làm việc rất cẩn thận, không có bằng chứng nó sẽ không hành động, hơn nữa việc Hâm Mộc đẩy A Bạch quản gia cũng thấy rõ. Nếu đứa bé trong bụng A Bạch không sao thì may, còn nếu có chuyện gì. . .”

Ông cụ dừng một lúc rồi nghiêng đầu nhìn hai người, khẽ thở dài: “Xem A DIệp xử lý như nào thôi.”

Hai vợ chồng nhà họ Tô khẽ run lên, thì ra Thẩm Khinh Bạch đang mang thai còn Tô Hâm Mộc lại đẩy cô ấy, phu nhân nhà họ Tô tối sầm mắt ngất xỉu tại chỗ.

Chủ tịch Tô chỉ kịp nói tiếng xin lỗi rồi vội vàng bế vợ rời khỏi biệt thự Lê Viên.

Trong dịp Tết, đường xá ít xe cô, tài xế đạp ga chưa đến 20 phút đã đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Chung.

Vừa xuống xe Chung Đình Diệp đã vội vàng giao Thẩm Khinh Bạch cho bác sĩ phụ trách , vẻ mặt hoảng loạn: “Chú Lịch, phiền chú khám cho vợ cháu.”

Người được gọi là chú lịch vội vàng đẩy giường bệnh vào phòng khám rồi quay sang vỗ vai anh: “A Diệp, yên tâm, chú ở đây rồi.”

Chung Đình Diệp đứng bên ngoài phòng khám, đưa tay kéo cổ áo len cao cổ màu trắng, cảm giác nghẹt thở quen thuộc lại dâng lên như một cơn ác mộng.

Tối hôm mẹ anh mất, anh cũng như vậy, toàn thân bị bóng tối và nỗi sợ bao trùm, cảm giác bất lực mơ hồ sỡ hãi đồng loạt ập vào đầu.

Anh nhắm mắt lại, cố quên đi những khoảnh khắc đó nhưng mọi thứ lại ngược lại với mong muốn. Khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi của Thẩm Khinh Bạch khiến anh không thể không lo lắng.

Lúc này, anh thậm chí không còn cảm giác được thời gian trôi qua như thế nào.

Cho đến khi cửa phòng khám từ từ mở ra, chú Lịch bước ra nói không sao Chung Đình DIệp mới cúi đầu thở phào nhẹ nhõm.

“A Diệp, vợ cháu chỉ là do bị dọa nên xuất hiện cảm giác đau tức bụng dưới, do thai còn nhỏ, tử cung chưa giãn nhiều nên không quá nhạy cảm với tác động bên ngoài.”

Chú Lịch dừng một chút rồi nói tiếp: “Tất nhiên vẫn cần sớm có kết quả kiểm tra toàn diện, căn cứ vào kết quả để tiến hành điều trị, chú đều nghị tối nay vẫn nên ử viện theo dõi.”

Chung Đình Diệp gật đầu: “Vâng, vậy nghe theo chú.”

Thấy mặt mày anh nghiêm tuc chú Lịch cố gắng làm dịu bầu không khí: “Làm bố rồi mà còn thế này, yên tâm đi, có chú ở đây lo gì chứ.”

Chung Đình Diệp khẽ nhếch môi: “Cháu sợ lặp lại chuyện của mẹ cháu năm xưa. . .”

“Thằng nhóc này, cháu đang nghi ngờ tay nghề của chú đấy à.” Chú Lịch cắt ngang lời anh: “A Diệp, năm đó là do mẹ cháu ung thư di căn, chú cũng bất lực. Nhưng lần này chú đảm bảo với cháu đứa bé của hai đứa sẽ chào đời khỏe mạnh.”

Chú nhìn vào phòng khám, nghiêng đầu hỏi: “Muốn qua văn phòng chú ngồi đợi hay chờ ở đây?”

“Ở đây đi ạ, cháu yên tâm hơn.” Chung Đình Diệp đáp.

Sau một loạt kiểm tra, y tá đẩy Thẩm Khinh Bạch vào phòng VIP, Chung Đình Diệp theo sát phía sau, đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy tiếng động Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu lên, thấy anh đến liền khẽ gọi: “Chồng.”

Khuôn mặt của Chung Đình Diệp tuy nghiêm nghị nhưng giọng nói lại dịu dàng: “Em còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không.” Thẩm Khinh Bạch cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, dù giọng nói dịu dàng nhưng cô biết anh đang giận.

Cô còn đang nghĩ xem nên dỗ thế nào thì cửa lại mở ra lần nữa.

Chú Lịch cầm báo cáo kiểm tra bước đến trước mặt hai người, cười nhìn Thẩm Khinh Bạch: “Giờ còn thấy tức bụng dưới không?”

Thẩm Khinh Bạch khẽ cười: “Không ạ, cảm ơn bác sĩ.”

“Gọi là chú Lịch.” Chung Đình Diệp ở bên cạnh nhắc nhở.

Thẩm Khinh Bạch sững người một giây, chợt nhớ ra đây là bệnh viện tư nhân nhà họ Chung, gặp người quen cũng là chuyện thường, cô sửa lại lời: “Cảm ơn chú Lịch.”

“Không cần khách sáo.” Chú Lịch nói lại kết quả kiểm tra sau đó quay sang Chung Đình Diệp nhắc nhở: “A Diệp, phụ nữ mang thai chưa đủ ba tháng không được sinh hoạt vợ chồng, biết là tuổi trẻ khí thế nhưng chuyện đó cũng phải tiết chế một chút. Nếu thực sự không được. . .chú kê thuốc cho.”

Dứt lời Thẩm Khinh Bạch liền cố nhịn cười cúi đầu xuống, lúc nãy khám bệnh cô không kiềm được liền kể về việc hai người từng thân mật, không ngờ chú lại nói thẳng thừng như vậy.

Chung Đình Diệp quay sang nhìn người đang cười trộm, cố ý nói với chú Lịch: “Không cần có cách khác.”

Thẩm Khinh Bạch lập tức ngẩng đầu nhìn anh như muốn biết còn cách gì?

Chú Lịch nhìn hai người lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh, lại ngó đầu vào nói thêm: “Tốt nhất cũng đừng dùng tay.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch chớp mắt sững sờ.

Có phải là cô đang nghĩ đúng cái cô nghĩ không vậy?

“Nhìn gì.” Chung Đình Diệp xoay mặt cô lji, ánh mắt nghiêm túc: “Sao lại đi ra vườn sau với cô ta.”

Thẩm Khinh Bạch đối diện với ánh mắt sâu thẳm ấy, chột dạ cúi đầu lại bị anh giữ cằm không cho né tránh, buộc phải nhìn thẳng vào anh.

“Lại muốn trốn tránh?” Chung Đình Diệp nhướn mày.

“Em biết cô ta gọi em ra là để nói chuyện về anh nên muốn nghe thử xem cô ta định nói gì.” Thẩm Khinh Bạch vội vàng giải thích khi thấy sắc mặt anh thay đổi: “Nhưng em thực sự không biết cô ta định đẩy em mà, nếu biết có đánh chết em cũng không ra đâu.”

Cô ngừng lại một chút rồi thử dò hỏi: “Anh thật sự muốn đưa cô ta đến đồn cảnh sát à?”

“Lo cho bản thân mình trước đi rồi lo cho người khác.” Chung Đình Diệp liếc cô một cái rồi đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Ra khỏi phòng bệnh, anh đứng ở hành lang gọi điện cho ông nội báo cáo tình hình, dặn không cần lo lắng rồi cúp máy.

Ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ rực rỡ xuyên qua khung kính, chiếu rọi vào hành lang mang theo hơi ấm của mùa xuân.

Anh nhìn chằm chằm vào cây đa ngoài cửa sổ trầm ngâm suy ngĩ, nếu không có chuyện xảy ra hôm nay thì có lẽ vì tình cảm hồi bé anh sẽ tha cho Tô Hâm Mộc một lần.

Nhưng cô ta lại một lần nữa làm tổn thương A Bạch.

Đang suy nghĩ thì y tá đẩy xe đồ ăn đi tới lẽ phép chào anh: “Chung tổng, đây là bữa trưa bác sĩ Lịch đặc biệt chuẩn bị cho hai người, bây giờ dùng luôn chứ ạ?”

“Ừ.” Chung Đình Diệp cất điện thoại vào túi quay người nhận lấy: “Tôi tự làm được, mấy cô cứ đi làm việc đi.”

Y tá gật đầu giúp anh đẩy cửa phòng, sau khi đóng cửa lại thì lặng lẽ rời đi.

Thẩm Khinh Bạch lúc này đang tìm kiếm ‘cố ý gây thương tích có bị ngồi tù không?’

Trang web còn chưa hiện ra thì cửa phòng đã mở, giây tiếp theo Chung Đình Diệp đẩy xe đồ ăn vào, cô lập tức giấu điện thoại xuống dưới gối.

“Anh về rồi à.” Cô cười lấy lòng.

Chung Đình Diệp không trả lời cúi đầu bày đồ ăn lên bàn, thấy cô định xuống giường thì ngăn lại: “Đừng xuống, để anh đút cho.”

“Vâng.” Thẩm Khinh Bạch thu lại hai chân đang để bên mép giường vào lại chăn, nửa tựa vào đầu giường chờ anh đút cho.

Thẩm Khinh Bạch vừa há miệng vừa lén nhìn anh, thấy anh có vẻ muốn giận lại không giận nổi với cô liền tủm tỉm cười: “Chồng à, em đã nghĩ ra hai cái biệt danh ở nhà cho con, anh muốn nghe không?”

Chung Đình Diệp lúc này mới quay sang nhìn cô: “Ừm, nói thử xem.”

Thẩm Khinh Bạch đắc ý cười: “Nếu là con gái thì gọi là Bánh Sữa.”

Chung Đình Diệp đút thêm một miếng, hơi ngập ngừng hỏi: “Nghe như đồ ăn vậy?”

“Đúng vậy! Chính là đồ ăn.” Thẩm Khinh Bạch cười giải thích: “Nghe dễ thương biết bao, mềm mềm dẻo dẻo, sau này tính cách cũng sẽ dịu dàng, đừng giống em.”

Chung Đình Diệp lơ đễnh: “Giống em cũng tốt mà.”

“Không được, em không kiên nhẫn như bà Mã, không quản nổi.”

“Không sao, anh quản.”

Nụ cười Thẩm Khinh Bạch trùng xuống một chút: “Anh thấy tên này không hay sao?”

“Không có, anh nghe em.” Chung Đình Diệp rút khăn giấy lau khóe miệng cho cô.

Thẩm Khinh Bạch vui vẻ ôm lấy mặt anh, ngẩng đầu lên hôn: “Nếu là con trai thì gọi là Đá Bào, mát lạnh lại còn giải khát, thêm màu gì cũng ra hương bị riêng biệt.”

“. . . . . .”

Chung Đình Diệp không nói lên lời, nghĩ một lúc rồi nói: “Vợ à, hay là mình đổi biệt danh khác được không?”

Bình Luận (0)
Comment