Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 59

Mới đầu Thẩm Khinh Bạch tưởng chỉ cần nằm viện một đêm là có thể về nhà nhưng chú Lịch lại nói chỉ số progesterone của cô hơi thấp, đề nghị ở lại thêm hai ngày.

Ông kê thêm một số loại thuốc dạng viên đồng thời kết hợp chế độ ăn uống để bổ sung, đợi khi chỉ số progesterone trở lại bình thường thì có thể về nhà nghỉ ngơi.

Vì sức khỏe của em bé nên họ ở lại bệnh viện thêm hai ngày, trước khi ra viện bác Lịch còn dặn dò cô sau khi về nhà cố gắng nằm nghỉ nhiều, hạn chế vận động.

Thành ra từ lúc nhập viện đến lúc xuất viện chân Thẩm Khinh Bạch chưa từng chạm đất.

Chung Đình Diệp bế cô ngồi vào ghế sau, Thẩm Khinh Bạch vừa định dịch người qua thì eo đã bị anh ôm chặt: “Đừng nhúc nhích, ngồi lên đùi anh.”

Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn anh: “Ngồi vậy anh sẽ thấy không thoải mái.”

“Ôm em anh mới yên tâm được.” Chung Đình Diệp đặt tay lên vai cô, để cô tựa vào ngực mình: “Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”

Mặc dù hiện tại Thẩm Khinh Bạch không bị nghén nhưng lại rất hay buồn ngủ, ăn xong là có thể ngủ liền hơn hai tiếng.

“Ừm, vậy em chợp mắt một chút.” Cô cuộn trong ngực anh, nhắm mắt lại.

Chung Đình DIệp dặn tài xế chạy chậm một chút rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho ông nội. Tin nhắn mới viết được nửa chừng thì cuộc gọi từ Trì Nghiên Khê hiện lên màn hình.

Anh nhanh chóng bật chế độ im lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi mới chậm rãi bắt máy: “Có chuyện gì?”

“Em dâu không sao chứ?” Trì Nghiên Khê không vòng vo đi thẳng vào vấn đề.

Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn Thẩm Khinh Bạch đã mở mắt liền đưa tay xoa đầu cô, ý bảo cô cứ ngủ tiếp.

Nhưng Thẩm Khinh Bạch đã tỉnh hẳn nằm nghiêng trong lòng anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Thấy vậy Chung Đình Diệp liền bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, hai tay vòng qua ôm lấy eo cô hỏi Trì Nghiên Khê: “Cậu muốn xin cho cô ta?”

Đầu dây bên kia, Trì Nghiên Khê xoa trán ngập ngừng nói: “Tôi biết lần này Tô Hâm Mộc làm sai, cũng không còn mặt mũi nào xin cậu tha thứ. Nhưng chúng ta lớn lên cùng nhau, bảo tôi trơ mắt nhìn cô ấy vào tù tôi thật sự không làm được.”

Chung Đình Diệp im lặng.

“Nể tình bạn từ nhỏ, nể mặt tình anh em một lần, chuyện này đừng làm lớn, được không?” Trì Nghiên Khê ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi hứa sau này sẽ không để cô ấy xuất hiện trong cuộc sống của cậu và em dâu nữa, tôi sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài, mãi mãi không trở lại.”

Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được cánh tay Chung Đình Diệp siết chặt eo mình hơn một chút, cô cũng kinh ngạc với lời nói kia.

Thì ra Trì Nghiên Khê yêu Tô Hâm Mộc sâu đậm đến vậy, sẵn sàng theo cô ta đi hết cuộc đời mà không trở về, thế mà cô ta lại phớt lờ tình yêu của anh ấy.

Nghĩ đến chuyện đời, con người đôi khi thật mù quáng, cứ theo đuổi những điều mình không thể có mà không chịu nhìn lại những điều mình đã bỏ lỡ, người vẫn luôn ở bên cạnh mình.

“A Diệp, tôi chưa từng nhờ cậu chuyện gì.” Anh khó khăn nói ra câu tiếp theo: “Lần này thôi, được không?”

Chung Đình Diệp vẫn không nói gì, khoảng hai phút sau anh trầm giọng hỏi: “A Trì, cậu thấy đáng không?”

Trì Nghiên Khê tự cười giễu: :Còn cách nào nữa, đời này tớ chỉ yêu mình cô ấy.”

Thẩm Khinh Bạch kéo tay áo Chung Đình Diệp.

Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Cô ngồi dậy ghé sát tai anh: “Chồng à, em không sao, con cũng khỏe, kể cả Tô Hâm Mộc đã từng làm gì cũng là chuyện quá khứ rồi.”

Chung Đình Diệp nhìn cô, ôm cô vào lòng cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, ánh mắt lấp lánh ý cười.

Anh nghiêng đầu nói vào điện thoại: “Ừm, tôi sẽ nói với bên cảnh sát, cậu đến đón cô ta đi.”

Trì Nghiên Khê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “A Diệp, cảm ơn cậu.”

Lúc chuẩn bị cúp máy Chung Đình Diệp bỗng lên tiếng: “Ra nước ngoài chơi thì được, đừng không quay lại, dự án phố thương mại mà cậu ký với tôi còn chưa hoàn thành.”

Tay Trì Nghiên Khê đang định bấm nút tắt máy liền khựng lại, anh ngửa mặt lên nhìn trời, từ trong mây mù lại như thấy được hình ảnh hồi bé của cả hai.

Anh khẽ cười hai tiếng: “Chờ đó anh em, tôi nhất định sẽ biến con phố đó thành khu thương mại náo nhiệt nhất của nhà họ Chung.”

Sau khi cúp máy, Thẩm Khinh Bạch cười cười dụi vào lòng anh: “Chồng à, lúc nãy anh nói chuyện trông rất ngầu.”

“Bình thường không ngầu à?”

“Ngầu, nhưng hôm nay ngầu hơn.”

Chung Đình Diệp bật cười nắm tay cô, anh mắt chợt tối lại rồi áp sát bàp tai cô, giọng trầm khàn quyến rũ: :Về nhà mình thử cách giải tỏa khác.”

Thẩm Khinh Bạch lập tức hiểu ý, mặt đỏ bừng nhìn tài xế ngồi phía trước, rút tay khỏi lòng bàn tay anh, ấp úng nói: “Bác Lịch nói em. . .không được vận động mạnh.”

Chung Đình Diệp bật cười không thành tiếng, đầu ngón tay khẽ vuốt vành tai đỏ ửng của cô, cố tình trêu: “Dùng tay không tính là vận động mạnh mà.”

“Chung Đình Diệp! Có phải anh để bụng chuyện em nói với chú Lịch làm anh mất mặt nên bây giờ anh cố tình trêu em đúng không?”

Chung Đình Diệp hơi nghiêng người, hai trán chạm nhau cười: “Em nghĩ là anh trêu em?”

Thẩm Khinh Bạch gật đầu: “Ừm, rõ ràng vậy mà.”

Chung Đình Diệp cười khẽ sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, khẽ mút lấy: “Đúng, anh đang trêu em.”

Cả kỳ nghỉ Tết, Thẩm Khinh Bạch dường như chỉ nằm trên giường, những ngày không được đi lại khiến cô gần như phát điên. Khó khăn lắm mới chờ đến lúc trường học đi học lại, cứ tưởng có thể đi dạy lại nhưng Chung Đình Diệp nhẫn tâm nói với cô rằng anh đã xin nghỉ thai sản ba tháng với hiệu trưởng.

“Em phản đối!” Thẩm Khinh Bạch uống xong hai bát canh, tay còn đang gặm đùi gà, vừa ăn vừa nói: “Em không muốn ngày nào cũng ở nhà, em muốn đi làm!”

Chung Đình Diệp cẩn thận gỡ xương cá cho cô, ngẩng đầu nhìn một cái rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Chú Lịch nói ba tháng đầu tránh việc tổn hại tinh thần, hơn nữa mỗi tiết học em phải đứng lâu, anh sợ em không chịu nổi.”

“Giáo viên khác cũng vậy mà.” Cô ăn xong đùi gà, lau tay rồi gắp miếng cá anh vừa gỡ: “Người ta đều đợi đến lúc sắp sinh mới nghỉ thai sản, đâu ai mới có thai đã nghĩ chứ. Em không muốn làm đặc biệt.”

Chung Đình Diệp: “Hiệu trưởng đồng ý rồi.”

“Hả?” Thẩm Khinh Bạch cứng người, quay đầu nhìn anh: “Có phải anh lại quyên tiền xây dựng thêm tòa nhà cho trường nữa không đấy?”

Chung Đình Diệp rót nước cho cô, thản nhiên nói: “Ừm, quyên thêm một tòa thư viện.”

‘Cạch’ một tiếng.

Đũa rơi trên bàn, Thẩm Khinh Bạch đưa tay sờ bụng, thở dài: “Con à, bố con tiêu tiên như nước vậy, mẹ dạy học cả đời cũng không kiếm lại nổi tiền như tòa thư viện đâu.”

Chung Đình Diệp cầm đũa lên nhét lại vào tay cô, tay lớn đặt nhẹ lên bụng cô v.uốt ve: “Đừng lo, bố có thể nuôi được mẹ lẫn con.”

Sau đó anh nói thêm: “Vợ à, dù cho em không đi làm thì tiền chia lợi nhuận công ty cũng sẽ chuyển vào tài khoản của em mỗi tháng.”

Thẩm Khinh Bạch vừa ăn vừa hỏi: “Sao lại chuyển vào tài khoản em?”

“Anh bảo phòng tài vụ chuyển toàn bộ thu nhập hàng năm vào tài khoản của em rồi.” Chung Đình Diệp nhướn mày: “Trước Tết em không thấy tiền chuyển vào sao?”

“Có, nhưng em tưởng là lừa đảo nên xóa đi rồi.”

Thẩm Khinh Bạch vội vàng mở điện thoại ra kiểm tra số dư, khi nhìn thấy hàng loạt con số 0 mới xuất hiên cô liền mở to mắt đếm đi đếm lại mấy làn, sau đó ngẩng đầu cười tươi nhìn anh: “Chồng, anh nhéo em một cái xem có đang phải là mơ không?”

Chung Đình Diệp nhìn cô đầy dịu dàng, giơ tay gõ nhẹ lên trán cô: “Ngốc thật.”

Thoáng cái đã đến cuối tháng tư, giai đoạn đầu thai kỳ bụng Thẩm Khinh Bạch không lộ rõ nhưng mấy tháng sau đó thì lớn rất nhanh.

Suốt thai kỳ, không biết là do thể trang tốt hay dạ dày khỏe nên cô không bị nghén, ăn nhiều mà vẫn chỉ tăng cân đúng chỗ cần tăng.

Chỉ nhìn từ phía sau thì không ai nghĩ cô đang mang thai.

“Cô giáo Thẩm, bước chân của cậu còn nhanh hơn cả tớ, không biết người ta lại tưởng cô đeo bụng giả đấy.” Tưởng Tuấn Vỹ bước nhanh đuổi theo, tiện tay lấy luôn sách trong tay cô: “Cậu bây giờ là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, cậu cũng tự có ý thức đi chứ.”

Thẩm Khinh Bạch quay lại nhìn anh, cười nói: “Cậu nói cũng đúng đấy, nếu không phải bụng tớ to tớ còn dám tham gia chạy nước rút 100m, biết đâu lại giành giải nhất.”

“. . . . . .”

Cho cô cây gậy là cô dám chạy thật luôn, không sợ gió lớn trật lưng à.

Tưởng Tuấn Vỹ cúi đầu nhìn bụng cô rồi cau mày: “Sao vợ tớ thì phản ứng nặng vậy, lúc thì buồn nôn, lúc thì đau lưng giờ lại bị phù chân, cậu ăn cái gì khác người đúng không?”

Thẩm Khinh Bạch hừ một tiếng: “Chưa cưới mà đã làm người ta có thai, chưa tổ chức lễ cưới mà đã gọi là vợ.”

Cô dừng bước chân, dù vội nhưng vẫn ung dung nhìn Tưởng Tuấn Vỹ, nghi hoặc nói: “Đồng chí Tưởng Vĩ Đại, hành vi cưới chạy của cậu học từ ai vậy? Mà bụng cô ấy còn lớn hơn tớ hai tháng, ăn vụng không phải là kiểu của cậu đâu nhỉ?”

Tưởng Tuấn Vỹ bị cô nói đến đỏ mặt, giơ tay sờ mũi: “Tiểu Vân là con gái bạn của mẹ tớ, trước kia cũng quen biết nhưng không thân lắm, tớ không biết cô ấy thích tớ từ lâu, hôm đó uống hơi nhiều nên mất kiểm soát.”

Thẩm Khinh Bạch tặc lưỡi, mắt liếc xuống nửa người dưới của anh: “Không kiểm soát được h.am mu.ốn lại còn đổ do rượu, oan cho rượu thật đấy.”

Tưởng Tuấn Vỹ vội xoay mặt cô lại, dìu cô đi tiếp: “Đừng nhìn linh tinh, có chỗ không phải ai cũng được nhìn đâu.”

“Tớ—–“

“Ngày mùng 5 tháng sau là hôn lễ của tớ, nhớ dẫn cả chồng cậu đến.” Tưởng Tuấn Vỹ không cho cô cơ hội phản bác: “Giờ cậu thành bà chủ giàu có rồi nhớ mừng nhiều vào, tớ còn phải nuôi con, khó khăn lắm mới có dịp kiếm tiền, đành trông cậy vào tiền mừng này thôi.”

“Tưởng Tuấn Vỹ! Đồ keo kiệt!” Thẩm Khinh Bạch chống nạnh nhìn bóng anh xa dần, hét thêm: “Vợ cậu biết cậu keo kiệt như vậy không hả?”

“Không sao, sau này con trai tớ cưới con gái cậu là hết keo rồi.” Anh vẫy tay mà không quay đâu lại.

Nghe vậy Thẩm Khinh Bạch cúi đầu xoa xoa bụng: “Bánh sữa, chú Tưởng bắt đầu nhắm đến con rồi đấy, sau này đừng có thích anh Đậu Nành đấy nhé, vì chú Tưởng của con còn keo hơn mẹ.”

Trước đó mấy lần đi khám thai có mẹ cô đi cùng, vì là bệnh viện nhà chồng nên bà cũng được vào phòng siêu âm, nhờ vậy mà đã biết giới tính em bé. Bà còn bí mật báo cho các bác lớn chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng của bé gái.

Chung Đình Diệp thì còn lố hơn, cải tạo hẳn phòng bên cạnh thành phòng em bé màu hồng, mua đủ thứ đồ chơi chẳng khác gì mở cửa hàng.

Chuyện này cô không nhịn được mà lên nhóm chat than thở, ai ngờ lại bị Tưởng Tuấn Vỹ phát hiện còn muốn hứa hôn luôn cho con cái.

Nhìn bộ dạng anh ấy quyết tâm như vậy có vẻ con trai anh không cưới được con gái cô thì không cam tâm.

Tan học, Chung Đình Diệp lái xe đến đón vợ như mọi ngày.

Vừa lên xe anh đã cúi đầu hôn cô một cái rồi mới nói: “Hôm nay con gái có ngoan không, có quấy em không?”

“Cũng tạm, chỉ là ăn hơi nhiều.” Thẩm Khinh Bạch cười tinh nghịch: “Chồng à, con gái anh muốn ăn tôm hùm đất.”

Chung Đình Diệp nhìn cô, nhíu mày nhưng vẫn cười dịu dàng: “Ngoan, nói với con món đó không sạch lắm.”

“Nhưng mẹ nó cũng muốn ăn mà.”

“Được, vậy ăn tôm hùm Úc.”

“Không, chỉ muốn ăn tôm hùm đất vị tỏi thôi.”

“Vậy để anh bảo đầu bếp làm tôm hùm Úc vị tỏi.”

Không cần nói thêm Thẩm Khinh Bạch liền hôn lên má anh một cái, gọi ngọt xớt: “Chồng ơi~”

“Tiểu Bạch, món đó không sạch lắm, nó sống trong nước thải.” Chung Đình Diệp vẫn định thuyết phục thì cô lại hôn lên môi anh, lần này không phải má là môi.

Cô nửa quỳ trên ghế, kéo cà vạt anh, ngẩng đầu mút nhẹ môi anh rồi len lưỡi vào trong chạm đến đầu lưỡi anh.

Chung Đình Diệp hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên u ám, giọng khàn khàn: “Chỉ ăn lần này thôi.”

Thẩm Khinh Bạch cong môi: “Được, nhưng em muốn ăn ba cân (1,5kg).”

“Được.”

“Hả? Anh không sợ em không tiêu hóa nổi à?”

Chung Đình Diệp đặt tay ra sau đầu cô, môi lướt qua cổ cô, giọng trầm khàn mang theo ý cười: “Không sao, tối nay anh. . .vận động với em lâu hơn một chút, nếu chưa đủ thì vận động lâu hơn cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment