13.
Sau ngày hôm đó, tôi không còn thời gian để nghĩ về chuyện giữa tôi và Ngô Lam Phong.
Bởi vì cuộc thi hội giảng mà tôi chuẩn bị đã lâu chuẩn bị bắt đầu.
Tôi đang cắm mặt vào máy tính để hoàn thiện giáo án PowerPoint lần cuối. Tổ trưởng bỗng nhiên gọi tôi.
“Tiểu Tô, em đến văn phòng thầy một lát.”
Tôi có một linh cảm không tốt lắm.
Trong văn phòng, thầy mời tôi ngồi xuống, rót cho tôi một chén trà.
“Tiểu Tô, cuộc thi hội giảng lần này, em không cần tham gia nữa.”
“ Ngày hôm qua, chúng tôi đã nhất trí cử Ngô Duyệt tham gia.”
Ngô Duyệt là giáo viên mới đến tuần trước, có tin đồn rằng cô ấy là cháu gái của Hiệu trưởng.
Ngay từ đầu tôi không tin, cho rằng đấy chỉ là mọi người nói quá lên thôi.
“Thưa thầy, tại sao lại như vậy?”
Tổ trưởng nhấp một ngụm trà.
“Tiểu Tô à, có một số việc không cần biết rõ ngọn ngành đâu.”
“Làm người, phải học cách cúi đầu.”
“Bây giờ nhường cơ hội cho giáo viên mới, sau này em sẽ có nhiều cơ hội hơn, hiểu không?”
Nhưng tôi mới giảng dạy tại trường này được hai năm.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi ra trường, tôi tham gia một cuộc thi hội giảng.
Tôi đã chuẩn bị cả tháng trời, lặp đi lặp lại kiểm tra các nội dung, bây giờ lại bảo tôi đổi người.
Trong lòng tôi như có tảng đá chặn lại, ép tôi đến không thở được.
Tôi không biết mình ra khỏi văn phòng như thế nào, làm thế nào để tôi vượt qua cho đến cuối ngày.
Ngơ ngơ ngác ngác đi đến trạm xe bus, chuyến xe tôi cần đi vừa rời bến một phút trước.
Hôm nay, tất cả mọi việc đều không thuận lợi.
Tôi ủ rũ, chán nản, ngồi gục bên vệ đường.
“Tô Vi Y”
Là giọng nói của Ngô Lam Phong.
Hình như chỗ tôi đứng bây giờ cũng khá gần bệnh viện của anh ấy.
Tôi ngước lên, có vẻ anh ấy vừa tan ca.
Tôi quay đầu, nhìn sang chỗ khác.
“Có chuyện gì với em vậy?”
Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi tôi đã muốn khóc.
Sự kìm nén ấm ức cả một ngày, ngay lúc này bộc phát.
Tôi không kìm được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ngô Lam Phong hoảng hốt lấy khăn tay từ trong túi ra.
“Em sao thế? Đừng khóc mà.”
Vừa khóc nức nở, tôi vừa kể cho anh ấy nghe những ấm ức ngày hôm nay.
“Em đã chuẩn bị lâu như vậy, đến trong mơ em vẫn còn mơ mình đi thi giảng, bây giờ lại để giáo viên mới đến một tuần thay thế vị trí của em. Tại sao chứ?”
Ngô Lam Phong vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, cảm xúc của tôi cũng dần bình ổn lại.
“ Đi nào, tôi dẫn em đi đập chuột.”
“Đập chuột” mà Ngô Lam Phong nói chính là con chuột chũi trong trung tâm trò chơi điện tử.
Anh chỉ vào những cái hố, nói với tôi.
“Đây là hiệu trưởng, bên này là tổ trưởng, góc kia là Ngô Duyệt, còn đây là những giáo viên không nói chuyện với em…”
Anh thả một đồng xu vào.
“Sẵn sàng để đập bọn họ chưa nào?”
Tôi gật đầu.
Máy bắt đầu hoạt động, nhạc bắt đầu nổi lên, tôi hăng máu cầm búa đạp bẹp những con chuột mới vừa kịp ló đầu.
“Hiệu trưởng lại ra kìa, đập ông ta đi.”
Ngô Lam Phong đứng kế bên, ra sức chỉ đạo.
Sau một hồi đập điên cuồng, tôi ngước lên nhìn thấy anh đang khoanh tay đứng dựa vào tường.
Anh ấy mặc một chiếc hoodie màu xanh làm, trên tay còn đeo balo của tôi, giống như một học sinh cấp ba sau tan học đi chơi với bạn gái.
“Em có bớt giận không?”
“Có một chút.”
“Trước đây, đi thực tập gặp phải những người nhà bệnh nhân vô lý, tôi sẽ đến đây chơi đập chuột để giải tỏa cơn giận của mình.”
“Bây giờ tôi truyền lại phương pháp này cho em.”
“Em muốn chơi thêm một lần nữa.”
Tôi cầm búa háo hức muốn chơi tiếp.
“ Vừa nãy em quên mất chưa đập tổ trưởng.”
Anh lấy ra một nắm tiền xu, đặt vào lòng bàn tay tôi.
“Hôm nay em muốn đập bao nhiêu lần cũng được.”
Ngô Lam Phong cùng tôi chơi một hết vòng trung tâm trò chơi điện tử.
Khi ra về, anh ấy hỏi tôi.
“Em còn buồn không?”
“Em có thể sờ cơ bụng của anh không?”
“Sờ xong, em sẽ hết buồn.”
Ngô Lam Phong có lẽ không nói nên lời, cười khẽ, dang hai tay ra.
“Sờ đi.”
Tôi với tay vào sờ.
Tuyệt vời, thật sự là sáu múi đó!!
14.
Dưới nhiều dấu hiệu khác nhau, tôi cảm thấy có lẽ Ngô Lam Phong đã phải lòng tôi.
Nhưng hiện thực luôn thích tát thẳng vào mặt những kẻ tự cho mình là đúng.
Hôm đó, tôi đưa một học sinh bị viêm ruột thừa cấp đến bệnh viện.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, tình cờ chứng kiến được cảnh một cô y tá nhỏ tỏ tình với Ngô Lam Phong.
Tôi nép vào một góc, nghe lén như một tên trộm.
“Bác sĩ Ngô, em thích anh.”
Wow, tỏ tình rất trực tiếp, nóng quá đi!
Chỉ là vẻ mặt Ngô Lam Phong không chút thay đổi, thậm chí còn lạnh lùng hơn vừa nãy.
“Xin lỗi, hiện tại tôi không có ý định yêu đương, sau này cũng thế.”
Thì ra, anh ấy chẳng thích ai cả.
Trước nay đều là tôi tự mình đa tình.
Không muốn tiếp tục nghe thêm nữa, tôi xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tô Vi Y.”
Ngô Lam Phong sải bước đến chỗ tôi.
Giật mình, tôi cúi đầu, che dấu thất vọng trên mặt.
“Em bị bệnh à?”
“Không có, tôi đưa học sinh đến.”
“Nếu không cồn chuyện gì, tôi đi trước đây.”
Ngô Lam Phong còn muốn nói thêm gì đó nhưng tôi vội vàng ngắt lời.
Buổi tối Cao Miểu mời tôi đi ăn thịt xiên, nói là để xoa dịu vết thương lòng của tôi.
Tôi nghĩ cô ấy vì tình chị em lâu năm, hóa ra tôi lại là “bóng đèn”.
Cô ấy còn rủ thêm anh đẹp trai lần trước đi cùng Ngô Lam Phong.
Tên của anh ta rất thú vị, Lôi Trịnh Vũ, cũng làm bác sĩ, là bạn học thời Đại học của Ngô Lam Phong.
Rượu quá ba tuần, tôi giãi bày tâm sự.
“ Tao rất xấu hổ.”
“ Một mình tao tự ảo tưởng nhiều như vậy.”
“Nhờ tao dạy thêm tiếng Anh cho em anh ấy, đơn giản chỉ vì tiếng Anh của em ấy kém, đến nhà hàng lần trước có lẽ cũng chỉ vì ưu đãi, khi thấy tao buồn, an ủi tao cũng chỉ vì chủ nghĩa nhân đạo mà thôi.”
Tôi nốc cạn một cốc bia, nặng nề đặt nó xuống.
“Hiện tại tôi không có ý định yêu đương, về sau cũng không——”
“Huhu, chẳng lẽ anh ấy có bạch nguyệt quang không thể quên sao?”
Tôi nhớ lại mấy bộ phim tình cảm máu chó ba xu, bạch nguyệt quang ra nước ngoài, cả hai bị ép phải chia tay.
Lôi Trịnh Vũ vội vàng lắc đầu.
“Từ ngày tôi biết Ngô Lam Phong, tôi chưa từng thấy anh ấy yêu đương bao giờ.”
“Anh ấy cũng rất ít khi cười với con gái, chứ đừng nói thân thiết với một cô gái nào cả.”
“ Nhưng đây chỉ là đại học, còn cấp hai cấp ba thì tôi không biết đâu.”
Cao Miểu sặc bia, ho khan không dứt.
Lôi Trịnh Vũ ngừng nói.
Tôi càng nghe càng đau lòng.
“ Hu hu, làm sao tao có thể so với bạch nguyệt quang của anh ấy?”
Cao Miểu lại đưa tôi một chai rượu khác.
“Uống đi cưng, uống xong sẽ có anh đẹp trai mới đến với em.”
Tôi không còn nhớ mình đã uống bao nhiêu, lúc chờ Cao Miểu tình tiền, tôi căn bản không thể đứng vững được nữa, dứt khoát ngồi bệt xuống bậc thềm của quán.
Tôi đưa tay ôm lấy gương mặt nóng bừng.
“Có phải học tỷ* không?”
Một bóng đen che phủ đầu tôi.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên, gương mặt lạ lẫm, rất đỏm dáng.
Tôi tập trung vào bông tai lấp lánh trên tai cậu ta.
“Em là trần Húc, chị không nhận ra em à?”
Tôi nghoẹo đầu nhìn.
“Em là bạn sinh viên mà chị dẫn nhầm đến ký túc xá nữ đó.”
Nhớ lại. Năm hai, tôi xung phong đi đón tân sinh viên, cậu ta là tân sinh viên đầu tiên mà tôi hỗ trợ dẫn đường. Kết quả, tôi vô tình đưa cậu đến ký túc xá nữ.
Về sau, ở các câu lạc bộ ở trường, tôi cũng gặp lại cậu ta nhiều lần, nhưng cậu ấy đã bỏ học sau một năm.
“ Ồ … em cũng đến đây ăn tối hả?”
“Không, em là ông chủ tiệm này.”
“ Em mới ở bên trong chuẩn bị xiên nướng, giờ mới được nghỉ ngơi một chút.”
“Học tỷ, chúng ta thêm Wechat đi.”
“Hả? À, được.”
Tôi gật đầu, mở nửa ngày mới vào được wechat.
“Chị ơi, đây là mã thanh toán.”
Tôi quẹt điện thoại rất lâu để lấy mã QR.
“ Chị, chị thật dễ thương.”
Tôi chỉ tay vào mặt mình.
“Đừng khen tôi dễ thương, em phải khen là xinh đẹp.”
Trần Húc mỉm cười.
“ Chị về một mình à? Để em đưa chị về.”
“Không, tôi đi với bạn nữa.”
Cao Miểu đỡ Lôi Trịnh Vũ đang say khướt đi qua.
Lôi Trịnh Vũ khi uống say… như một đứa trẻ.
Anh ta nằng nặc đòi Cao Miểu đưa anh ta về trước.
?
Cái người này đang muốn tranh sủng với tôi đúng không?
Cao Miểu phiền không chịu được, nói với tôi:
“Y Y, mày ngồi đây chờ tao, tao đưa con ma men này về trước, nhà hắn ngay khu tập thể bên cạnh đây.”
Tôi bĩu môi, níu chặt quần áo Cao Miểu.
“Sao mày đưa anh ta về trước tao? Mày không còn yêu tao nữa.”
Một bên là Lôi Trịnh Vũ, một bên là tôi, Cao Miểu đau cả đầu.
“Lần sau còn đi uống rượu với bọn mày, thì tao là con chóa.”
Tôi cố gắng đứng dậy, ai ngờ bị chuột rút, ngã chúi về phía trước.
Trần Húc tóm lấy tôi kịp thời, kéo tôi vào trong ngực cậu ta.
“Em sẽ đưa chị ấy về nhà.”
“Tôi sẽ đưa.”
Tôi quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của Ngô Lam Phong.
“Bác sĩ Ngô ~”
Tôi cười ngờ nghệch gọi anh.
Anh nói, với một chút tức nhận khó nhận ra trong giọng điệu:
“Cậu lấy cái gì chở cô ấy? Dùng chiếc xe điện kia sao? Không sợ cô ấy ngã xuống à?”
“Tôi có thể bắt taxi đưa chị ấy về.”
“Cậu không buôn bán nữa à?”
Trần Húc cười chế giễu:
“Anh trai, bây giờ không có ai gọi món.”
“Bây giờ có, mỗi món trong tiệm lấy cho tôi một phần, sau đó ship đến nhà tôi.”
“Tôi không nhận đơn này.”
Vừa dứt lời, trong tiệm có người gào to.
“Ông chủ! Bàn này gọi thêm món!”
“Ông chủ, nhanh lên!”
Khách hàng liên tục thúc giục, Trần Húc và Ngô Lam Phong giằng co một hồi, cuối cùng cũng buông tay.
Trước khi quay lại tiệm, cậu ta còn quay lại nói với tôi: “Chị ơi, chúng ta liên hệ qua Wechat nhé.”
Cao Miểu ở một bên trợn tròn mắt nhìn.
Cuối cùng, cô ấy vỗ vai Ngô Lam Phong.
“Nhớ đưa cô ấy lên lầu.” Sau đó quay đầu lớn tiếng nói với tôi “Về nhà tao sẽ gọi video cho mày, mày nhớ nhận đấy.”
15.
Ban đầu, Ngô Lam Phong đỡ tôi đi từng bước, nhưng người tôi như không xương, ngã vật xuống đất.
Anh dứt khoát ngồi xổm xuống.
“ Nằm lên lưng anh.”
Tôi nghe lời, ngoan ngoãn nằm sấp dưới đất, anh đứng dậy, bế bổng tôi lên.
“Bác sĩ Ngô, cơ bắp của anh thật khỏe.”
“Ừm.”
“Bác sĩ Ngô, anh làm phẫu thuật có mệt không?”
“Ừm.”
“Bác sĩ Ngô, em có xinh đẹp không?”
“Ừm.”
“Bác sĩ Ngô, hôm nay sao anh đến đây?”
Ngô Lam Phong cuối cùng đã ngừng trả lời những âm tiết đơn điệu.
“… Quán nướng đó ở cửa tiểu khu nhà tôi.”
“Bác sĩ Ngô, em muốn nôn.”
Ngô Lam Phong dừng lại.
“Từ từ hãy nôn, đừng nôn lên đầu tôi.”
Anh ấy đặt tôi xuống, tôi nôn khan vài tiếng, không nôn ra được cái gì.
“ Bác sĩ Ngô, em muốn uống nước.”
Cách đó không xa có một cửa hàng điện lợi, Ngô Lam Phong đỡ tôi ngồi vào ghế trước cửa hàng.
“Ngoan ngoãn ngồi đây nhé, tôi vào mua nước cho em.”
“Vậy em ngoan ngoãn đợi anh, trở về anh dạy em Thái cực quyền nhé.”
“…Được.”
Ngô Lam Phong nhanh chóng đi ra, anh ấy mở chai nước, đưa cho tôi.
Tôi uống một ngụm xong đặt xuống.
“Bác sĩ Ngô, anh bịt tai lại, em có một bí mật muốn nói với anh.”
Ngô Lam Phong cúi người tới gần tôi.
Tôi chồm lên, hôn chụt vào mặt anh ấy.
“Bác sĩ Ngô, em thích anh.”
“Bác sĩ Ngô, anh đỏ mặt kìa ~”
Tôi đắc ý nhìn anh.
Ngô Lam Phong thở dài không thành tiếng, một lần nữa bế tôi lên.
“Tô Vi Y, thật không có cách nào với em.”