16.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng rồi.
Điện thoại không ngừng rung lên, là Cao Miểu đang gọi video đến.
Tôi ấn nút đồng ý.
“ Mày có nhớ hôm qua qua ai đưa mày về không?”
“… Ngô Lam Phong?”
Cao Miểu vỗ đùi đen đét.
“Mày không biết tối hôm qua mùi thuốc súng nồng nặc thế nào đâu, tao còn choáng cơ mà.”
Cô ấy kể lại cho tôi nghe những sự kiện tối qua.
“Đàn em của mày cũng rất bá đạo! Cậu ta trông cũng đẹp trai đấy mà tao ủng hộ bác sĩ Ngô hơn.”
“ Tối hôm qua mày ngủ quên trong xe của anh ấy, anh ấy không nỡ đánh thức mày dậy, còn gọi cho tao hỏi nhà mày số mấy đấy.”
Tôi cố gắng nhớ lại những chuyện tối qua, nhưng ký ức chỉ còn sót lại những mảnh nhỏ vụn vặt, chắp vá, ngắn ngủi.
“Tối qua say rượu, mày có tranh thủ làm gì với anh ấy không?”
“Chắc là… không đâu.”
“Ôi trời, cơ hội tốt như vậy mà mày còn lãng phí.”
Tiếng mẹ tôi gọi ăn sáng từ ngoài cửa vọng vào.
“ Tao không nói chuyện với mày nữa, bây giờ tao muốn rời giường ăn sáng.”
Trên bàn ăn, mẹ cười híp mắt nhìn tôi.
“ Con và bác sĩ Ngô có tiến triển hả?”
Tôi lắc đầu.
“ Tối hôm qua cậu ta bế con về, còn bế như này này——"
Mẹ tôi khoa trương làm lại động tác bế công chúa.
“Mẹ đừng nghĩ nữa, bác sĩ Ngô nói không muốn yêu đương.”
“ Đây không phải mấy lý do mà mấy người đàn ông tệ bạc hay dùng sao?”
Mẹ tôi thì thầm.
Ăn cơm xong, vào wechat tôi thấy mấy tin nhắn của Trần Húc.
“Chị, chị về đến nhà an toàn chưa?”
“Chị, chị ngủ chưa?”
“Chị, chị tỉnh chưa?”
“Xin lỗi, giờ tôi mới thấy tin nhắn.”
Bên kia nhanh chóng trả lời.
“Không sao đâu, học tỷ.”
“Chị, tối nay chị có bận gì không? Em mua hai vé phim rồi, muốn rủ chị đi chung.”
“Coi như cảm ơn chị vì trước đây đã kéo hành lý giúp em.”
Lần cuối cùng tôi đi xem phim là một năm trước. Tôi đồng ý.
Khi tôi đến rạp chiếu phim vẫn còn sớm, Trần Húc còn chưa đến nên tôi đi lấy vé trước.
Như bao cô gái trẻ trung khác, việc đầu tiên mỗi khi xem phim là chụp ảnh làm kỷ niệm.
Tôi tiện tay chụp hai tấm vé xem phim, đăng trên tin của mình.
“ Rất lâu rồi chưa xem phim nha~”
Khoảng mười phút sau, Trần Húc đến.
“Chị, chúng ta đi mua đồ uống đi.”
Tôi đi theo cậu ta đến quầy hàng.
“Chị ơi, gọi suất cho cặp đôi, vừa lúc chúng ta cũng có hai người nè.”
“Suất cặp đôi không có lãi.”
Sau lưng bất thình lình vang lên giọng nói quen thuộc. Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
“Bác sĩ Ngô? Hôm nay anh cũng đến đây xem phim à?”
Ngô Lam Phong quay đầu đi, nhìn sang chỗ khác.
“Đúng vậy, vé xem phim được cơ quan phát.”
“Anh trai, cũng không phải anh trả tiền, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“ Tôi cũng muốn mua, đặt suất ba người đi. Suất đó nhiều đồ ăn hơn, tiết kiệm hơn.”
“Tôi không mua…”
Tôi ngắt lời Trần Húc:” Vậy mua suất ba người đi.”
“Phim sắp bắt đầu rồi.”
Lúc soát vé, tôi phát hiện Ngô Lam Phong cũng xem một bộ phim với chúng tôi, nhưng ngồi ở hàng ghế phía sau.
Đây là một bộ phim kinh dị, thỉnh thoảng Trần Húc sẽ nghiêng đầu thảo luận cốt truyện với tôi.
Vì không nghe rõ, tôi hơi nghiêng người sang phía cậu ta.
“ Người phía trước có thể ngồi nghiêm túc xem phim không? Xem phim có cần duỗi cổ dài như vậy à? Có ý thức không vậy?”
Có vẻ Ngô Lam Phong đã bị mắng, tôi nghe được anh nói xin lỗi.
Bộ phim kết thúc, tôi đi nhà vệ sinh.
“Trần Húc, em có thể cầm hộ chị cái túi xách này được không?”
Trần Húc đang định gật đầu thì một bàn tay đã nhanh hơn cậu ta, cầm lấy túi của tôi.
Tôi ngước nhìn chủ nhân của bàn tay này – Ngô Lam Phong cũng đang nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Chị ấy không nhờ anh cầm.”
Trần Húc vừa nói vừa đưa tay muốn giật lại cái túi trong tay Ngô Lam Phong nhưng cậu ta không thành công.
“ Hai người không muốn cầm, thì để cái túi của tôi xuống đất cũng được.”
“Nếu mà hỏng chỗ nào, mỗi người đền cho tôi mười cái.”
Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, cảnh tượng biến thành tôi bị kẹp giữa hai người.
“ Chị, em biết có một quán lẩu rất ngon, để lát nữa em dẫn chị đi ăn thử.”
“Được.”
“Ăn lẩu nhiều hại dạ dày.”
Ngày hôm nay, Ngô Lam Phong có vẻ cố tình muốn gậy sự, tôi không thể chịu đựng được nữa.
“Bác sĩ Ngô, nếu không còn việc gì, anh về trước đi.”
Ngô Lam Phong dừng bước, tôi thấy anh siết chặt nắm tay lại rồi thả ra.
Sau một hồi yên lặng, anh nắm tay tôi đi về phía trước, phớt lờ tiếng kêu gào của Trần Húc.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị anh kéo vào một góc.
“Tô Vi Y, em đang trêu đùa tôi đúng không?”
“Hôm qua em còn nói thích tôi, hôm nay em đã đi xem phim với người đàn ông khác.”
Ngô Lam Phong cau mày, lần đầu tiên tôi thấy cảm xúc như bất bình, tủi thân trên gương mặt anh ấy.
“ Nụ hôn đầu tiên của anh cũng cho em rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Khoan đã, tối hôm qua tôi đã làm một hành động vĩ đại như vậy ư?
Còn Ngô Lam Phong, ý của anh là muốn yêu đương với tôi đúng không?
“ Không phải anh nói anh không muốn yêu đương sao?”
“Trước kia không có, bây giờ có rồi.”
Tôi giả vờ tức giận, nhìn vẻ mặt của anh chuyển từ mong chờ đến thấp thỏm rồi tuyệt vọng.
Thôi, không trêu chọc anh ấy nữa.
Tôi kiễng chân, kéo cổ áo anh, trao cho anh một nụ hôn.
“Đóng dấu.”
Anh sững người một lúc, cúi đầu ghì chặt đầu tôi, hôn sâu hơn.
17.
Dưới sự liên tục truy hỏi của tôi, Ngô Lam Phong tiết lộ nguyên nhân anh ấy không muốn yêu đương.
Không phải là một câu chuyện máu chó với bạch nguyệt quang.
Trước khi gặp tôi, anh ấy chưa bào giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai đó.
Năm lớp mười một, mẹ anh không may bị ung thư, cha của anh là bác sĩ nhưng không kịp thời phát hiện, đến khi mẹ anh qua đời thì vô cùng hối hận.
“Khi mẹ anh được chẩn đoán ung thư lần đầu tiên, cha anh đã hỏi tất cả những chuyên gia mà ông biết, kết quả đều không có phương án nào điều trị được.”
“ Ngày bà ấy qua đời, cha anh không khóc, ông chỉ xin nghỉ phép ở nhà rất lâu. Mỗi lần anh về nhà, anh đều thấy ông ấy đang lặng lẽ rơi nước mắt khi xem lại những bức ảnh của mẹ.”
“Cảm giác như ông ấy đã già đi rất nhiều.”
“Đó là lúc anh quyết định cả đời này sẽ không yêu hay kết hôn với ai cả.”
Sau này, khi mới thực tập, anh được phân vào khoa cấp cứu, thường xuyên nhìn thấy những đau khổ sinh ly tử biệt, anh càng thêm kiên định không muốn yêu đương.
Không yêu cũng không có ràng buộc, tai nạn ập đến cũng không đau thương.
“Đi làm đúng giờ, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè, anh đã nghĩ mình sẽ sống vậy cho đến hết đời.”
Cho đến khi gặp được tôi.
“ Em có thể ăn ba bát cơm một bữa, không thức khuya, không hút thuốc, thỉnh thoảng uống ít rượu, không bao giờ vượt đèn đỏ khi sang đường, mỗi năm kiểm tra sức khỏe đều đạt tiêu chuẩn.”
“Hiện tại, xem ra việc sống đến răng long đầu bạc với anh cũng không thành vấn đề.”
“Em sẽ không chếc trước anh đâu, khi về già, em còn muốn cùng những anh chàng đẹp trai khiêu vũ ở quảng trường.”
Ngô Lam Phong gõ vào đầu tôi.
“ Muốn khiêu vũ, em cũng chỉ có thể khiêu vũ với anh.”
18.
Một ngày nọ, Ngô Cẩm Minh nói với tôi: “Chị dâu, để em nói cho chị một bí mật.”
?
“Ngày hôm đấy không phải chị đi xem phim xong đăng tin sao? Em lướt thấy, thuận miệng bảo anh em, anh ấy miệng thì nói không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn mua vé.”
“ Nhưng anh ấy nói với chị là vé được cơ quan phát.”
“ Chị đừng nói với anh ấy nhé, anh ấy không cho phép em nói đâu.”
Đúng là người đàn ông nhàm chán này.
19.
Có một lần, Cao Miểu hỏi tôi ngủ cùng Ngô Lam Phong thế nào?
Tôi trả lời: “Bọn tao còn chưa ngủ với nhau, làm sao tao biết?”
“Thật á? Hay anh ta không”được”? ”
“Tao nghĩ… cũng có khả năng đấy, có vài lần tao chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng anh ấy chỉ hôn tao rồi ôm tao ngủ thiếp đi.”
“ Hay là mày đưa anh ta đi làm kiểm tra?”
Kết quả tôi quên mất điện thoại của mình được kết nối với máy chiếu trong phòng khách, tin nhắn đều bị Ngô Lam Phong đọc được.
Đêm đó, anh ấy hôn tôi đến nhũn cả chân, tôi nức nở cầu xin tha thứ.
Anh bế tôi lên giường.
“Anh còn nghĩ đến khi kết hôn rồi mới “làm” em.”
“Nhưng hình như bạn gái của anh lại hiểu lầm ha.”
“Đêm nay, em thử một chút xem có “được” không?”
Được, anh ấy rất được, vô cùng được.
Còn tôi thì không còn sức để nói nữa rồi.
[Hoàn]