Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 100 - Qua Trận

Đạo nhân không nói gì, hướng về phía Lâm Phiền:

- Ngươi muốn chơi như vậy thì chúng ta tiến hành vô số cửa ải cũng được. Thế sự khó lưỡng toàn, lựa chọn được mất có thể thấy rõ tính cách một người.

Lâm Phiền hỏi:

- Thật sự phải chọn một trong hai?

- Đúng.

Lâm Phiền gật đầu:

- Vậy ta chọn lưu lại.

Đạo nhân hỏi:

- Còn Vân Thanh môn?

Lâm Phiền nhìn cây hương đáp:

- Dù sao ta cũng chẳng kịp trở về Vân Thanh môn rồi mà.

Đầu của đạo nhân nổi đầy hắc tuyến, thật không ngờ thằng nhãi này lại chơi cái trò này. Đạo nhân từ tốn nói:

- Kim Đan phân làm tính với mệnh, ta nghĩ ngươi nên hiểu điều này. Lúc trước là thi xem cái nhìn của ngươi đối với người với vật ra sao. Giờ thì thi tu vi của ngươi.

Lâm Phiền gật đầu, cảnh sắc liền biến đổi, Vân Thanh sơn lúc này đã ở dưới chân hắn, tất cả pháp trận hộ sơn đều khởi động, vô số yêu thú tà nhân tràn lên Vân Thanh môn, mà đệ tử Vân Thanh môn lại không thấy bóng ma nào. Lâm Phiền ngẩn đầu lên liền thấy trên đầu là một tảng mây tím khổng lồ. Đạo nhân giới thiệu:

- Tử Đồng môn Bách Nhãn Ma Quân tìm được ngươi, ngươi cần phải chạy đến đại điện trong loạn quân, bắt đầu.

Tiếng bắt đầu vừa dứt thì Lâm Phiền đã sưu một tiếng rồi biến mất, đạo nhân ngạc nhiên:

- Ngươi không muốn kiểm tra tu vi Bách Nhãn Ma Quân sao?

Lâm Phiền mở ra súc thiên tiểu địa chạy đến bên cạnh đạo nhân trả lời:

- Ta từng solo với hắn rồi.

Đậu xanh, quá rõ ràng rồi mà.

- Dừng!

Đạo nhân nghiến răng nghiến lợi, hay là cái Huyễn Vân trận này ngươi qua luôn cho rồi đi? Đạo nhân nói:

- Đổi cái khác, nhân mã Trúc Kiếm đường vây quanh ngươi.

Lâm Phiền lấy một thanh trúc kiếm từ trong Càn Khôn giới ra:

- Cái này thì không chỉ có giao chiến thôi đâu.

Hay lại muốn mình chạy nữa nhỉ.

Đạo nhân nảy sinh ác ý:

- Vậy thì trước có Trúc Kiếm đường, sau có Bách Nhãn Ma Quân.

- Có thể chửi một tiếng không?

Lâm Phiền chưa kịp dứt câu thì cảnh tượng liền biến động, hơn mười tia tử lôi phóng nhanh đến. Lâm Phiền trong tử lôi sưu sưu vài cái, vừa né tránh được tử lôi liền có mấy ngàn thanh trúc kiếm từ bốn phương tám hướng, phô thiên cái địa mà tấn công. Cái này hình như là Tuyết Cơ dùng trúc kiếm tự bạo đấy. Lâm Phiền hiểu rõ lợi hại, không tiến mà lùi, phóng vọt vào bên dưới tử vân, sau đó dùng súc thiên tiểu địa mà né tránh tử vân cùng với tia chớp. Trúc kiếm liên tục tự bạo khi chạm vào khối tử vân.

Lâm Phiền nói:

- Tu vi kiểu này chỉ sợ chỉ bằng một hai phần của Bách Nhãn Ma Quân.

- Vậy thêm giờ.

Đạo nhân dứt lời, vài chục con tử long từ trong tử vân lao ra, đánh về phía Lâm Phiền. Lâm Phiền rơi thẳng xuống, bên dưới là hơn trăm người của Trúc Kiếm đường vân công tiến đánh. Có trúc kiếm, có Ngũ Hành lôi, còn có pháp thuật ngũ hành. Phật đao của Lâm Phiền liền xuất ra, đem một tên đập cho nát bấy, vừa định đột phá thì sau lưng bị một con tử long sờ qua cái ót. Lâm Phiền liền vung đậu thành binh, thay hình đổi vị, hai cái pháp thuật triển khai trong chớp mắt, binh đậu liền bị tử long xé tan.

Một con tử long vọt đến chính diện, bà nội nó, tránh không được rồi, Lâm Phiền liền vận chân khí, ngưng kết Chưởng Tâm lôi đánh lên đầu tử long, tử long bị chấn văng nhưng vẫn đánh cho Lâm Phiền phải văng ra ngoài. Tuyết Cơ xuất hiện, mười tám thanh trúc kiếm thẳng hướng lưng Lâm Phiền mà đâm tới.

Kim lôi! Một đạo thiểm điện bổ trúng Tuyết Cơ, sau đó là tia thứ hai, tia thứ ba… Tuyết Cơ bị định thân, mười tám thanh trúc kiếm mất đi năng lực khống chế, Lâm Phiền thoải mái bay qua. Tử long đánh tới, Lâm Phiền liền núp sau lưng Tuyết Cơ. Hai con tử long hợp thành một, hướng về phía Lâm Phiền mà cắn. Lâm Phiền vỗ bả vai Tuyết Cơ, thay hình đổi vị, tử long cắn vào Tuyết Cơ, Tuyết Cơ kêu thảm một tiếng, một tiếng nổ mạnh bùng phát, Tuyết Cơ và song long tiêu tán.

Lâm Phiền đang chuẩn bị mượn người của Trúc Kiếm đường nhằm chống đỡ tử long, lúc này một tia chớp tử sắc thẳng tắp đánh trúng Lâm Phiền, trăm tia tử lôi liền tới tấp phóng tới, tâm Lâm Phiền phát động pháp thuật mộc hệ, hơn mười thân đại thụ trống rỗng xuất hiện, không ngờ đám tử lôi này lại phi thường hung mãnh, đập nát đại thụ liền trực tiếp đánh tới trước mặt Lâm Phiền.

Phân thân thuật! Lâm Phiền hóa một thành bốn, chân thân cũng bị tập kích, tuy là bị thương nặng nhưng không chết. Lúc này tử long, tử lôi, trúc kiếm nhất tề giết đến, Lâm Phiền quát lớn:

- Móa nó, viện quân đâu?

Rồi sau đó chết.

Tràng cảnh quay lại Ẩn Tiên tông, đạo nhân cười:

- Viện quân?

Lâm Phiền đáp:

- Nếu như phụ cận không có một tên đồng đội nào, đầu ta tuyệt đối không nhún nước tới mức chạy đến giữa Trúc Kiếm đường và Bách Nhãn Ma Quân để chơi.

Đạo nhân không thèm để ý Lâm Phiền kể khổ, nói:

- Ngươi né tránh linh hoạt nhưng tốc độ lại quá chậm. Ngươi đã có cơ hội nhân lúc Tuyết Cơ định thân, đối phương lại sợ ném chuột vỡ bình, ngươi hoàn toàn có thể xông ra vòng vây.

Lâm Phiền khiêm tốn thỉnh giáo:

- Xin hỏi tiền bối, như thế nào mới gọi là nhanh?

- Nhanh… giống như tâm pháp vậy, Vân Thanh tâm pháp có thể khống chế Ngự Phong thuật chậm hơn Tử Tiêu điện nhưng lại nhanh hơn Lôi Sơn. Hai người ngự khí thì có chế thức pháp bảo của Tầm Long cung ma giáo, tên là Truy Nhật Bạt, tốc độ nhanh kinh hồn. Ba người ngự kiếm thì do bảo kiếm quyết định tốc độ. Bốn mạng ngự kiếm… kỳ đan diệu dụng. Giống như Kim Đan của ngươi vậy, không giống người thường, công mạnh thủ mạnh, nhưng tốc độ lại không đề cao chút nào. Tâm pháp đã định, kỳ đan dựa vào tạo hóa. Ngươi muốn bay nhanh hơn vậy chỉ còn có thể dựa vào pháp bảo hoặc bảo kiếm phụ trợ. Bất quá thì bảo kiếm hay pháp bảo cũng không thể biết được đặc tính, có vài thanh bảo kiếm uy lực khủng bố, nhưng tốc độ thì… như trâu già kéo xe nát vậy, loại này chỉ thích hợp tấn công địch và hộ thân, không thích hợp phóng lên trời già. Cho nên hết thảy mọi thứ đều coi như tạo hóa đi.

Nói cũng như không nói mà, nhưng dù sao người ta cũng là quan chủ khảo, Lâm Phiền mặt dày chắp tay:

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.

- Hư tình giả ý.

Đạo nhân làm sao lại không nhìn ra, nói:

- Ngươi đối địch thì gian xảo có thừa, thực lực lại không đủ, tuy là chín mệnh một tính, tuy là kỳ đan nhưng vẫn dừng chân tại đạo thuật đơn giản. Đạo thuật biến hóa vô cùng, mặc dù là đạo thuật bình thường nhưng khi phối hợp hợp lý cũng sẽ đem đến hiệu quả nhất định. Nhưng nếu như đem chuyện này mà tự đắc thì đó là chỉ như vẽ hình dưới bóng thôi.

Lâm Phiền chăm chú gật đầu:

- Lần này là thật tình đa tạ tiền bối chỉ điểm.

- Ừm.

Đạo nhân lấy trong túi Càn Khôn ra một cái mộc bài bằng gỗ đào ném cho Lâm Phiền:

- Ngũ Hành của ngươi cân bằng, muốn chuyên tu một loại chỉ sợ khó thành việc lớn. Đạo thuật và Ngũ hành nảy sinh tương sinh tương khắc biến hóa vô cùng vô tận, ngộ tính của ngươi rất cao, đối địch có thể tùy cơ ứng biến, dụng tâm lĩnh hội, dùng việc mình thông thạo tấn công điểm địch không thông, cũng có thể không sợ ai.

- Tạ tiền bối.

Đây là chỉ điểm đấy.

Lâm Phiền cáo từ, lão đạo lúc trước xuất hiện bên cạnh đạo nhân:

- Lão tam, đứa bé này thế nào?

- Tùy tính chi nhân, căn cốt, tư chất thượng giai, đáng tiếc là ngũ hành cân bằng, khó có thể tinh thông chuyên biệt, chỉ có thể lấy tạp bổ tinh. Đạo thuật có thể bồi dương, nhưng nếu như tu hành lôi thuật vậy thì đó là lấy nhiều công ít.

Lão đạo nói:

- Ngũ hành cân bằng, tuy học Ngũ lôi không ổn nhưng học thần lôi thì… rất là ổn đấy.

- Lão đại, ngươi thật sự đang nghĩ tới thần lôi à.

Đạo nhân nhắc nhở:

- Cái môn này ngàn năm qua chỉ có mỗi Lâm Huyết Ca tu hành được, đáng tiếc đã trở thành thanh tu giả.

- Đúng nha!

Lão đạo có chút tiếc hận:

- Nếu như Vân Thanh môn chúng ta có Thái Ất thần lôi vậy cần gì sợ Tà Hoàng.

Đạo nhân nói:

- Thái Ất thần lôi chỉ được ghi lại trên sách vở, chưa ai gặp qua, mấy chuyện viết trên sách vở tám phần là phóng đại. Lão đại, chẳng lẽ ngươi nhìn ra điều gì đó trên người tiểu tử này?

Lão đạo lắc đầu:

- Không giống với tính cách của ta thôi, thế nhưng, nó tuy là người tùy ý nhưng tính tình lại vô cùng kiên định. Còn nữa, một tên tiểu bối nho nhỏ như hắn tạ lễ, nếu không cho thì ta chẳng phải kẻ keo kiệt hay sao. Đáng tiếc ta thật sự không có thần lôi.

- Ha ha.

Đạo nhân cười rồi nhắm mắt đả tọa.

Bình Luận (0)
Comment