Cơn gió cổ quái kia rời khỏi sơn môn Vân Thanh sơn, một mực hướng về phía tây, bay qua bảy cái đình, lại bay qua một dòng suối nhỏ rồi đáp xuống một ngọn núi nhỏ nằm phía đối diện. Ngọn núi nhỏ này có rất nhiều phần mộ đặt ở chân núi, nơi đây là chỗ mai tán người đã mất của thôn trang phụ cận. Một phần mộ mở ra, cơn gió lập tức lao vào bên trong, nhanh chóng thổi xuống dưới. Cửa mộ cũng không nhỏ, cao khoảng năm thước, rộng cũng năm thước, dọc hai bên đường đi vào động khẩu đều có đốt đen chong. Đến một địa phương khoảng chừng trăm dặm thì không gian chợt rộng mở sáng rực, nơi đây là một đại sảnh, rộng mười trượng là ít, hiển nhiên người ở chỗ này không phải chỉ mới một hai ngày.
Tiến đến bên cạnh một bà lão đang may y phục, cơn gió kia dừng lại, một cô nương dẫn theo hồ ly liền xuất hiện. Ngực cô nàng kia rất xinh đẹp, mặt tinh mắt khiết, lại mang theo một nét cuốn hút khó cưỡng, làm cho người ta không thể không nhìn được. Duy chỉ có một điều không hoàn mỹ chính là nửa thân dưới của cô nương này là một cái đuôi rắn đang uốn lượn trên mặt đất. Nàng nhẹ nhàng đặt hồ ly lên giường nhỏ.
- Văn Khanh, ngươi cứu tiểu Cửu về rồi đấy à?
Bà lão bước tới xem xét hồ ly:
- Vân Thanh môn không làm khó ngươi chứ?
Cô nương tên gọi Văn Khanh kia nhe răng cười:
- Bà nội, ta thấy đám lỗ mũi trâu kia đần chết đi được. Bọn họ cứ cho là chúng ta trộm sách, nhưng mà mỗi lần kiểm kê đều không phát hiện mất thứ gì. Thật sự là không biết chúng ta trộm đạo thư.
Bà lão nghiêm mặt nói:
- Vân Thanh môn chính là đệ nhất đại phái của Đông Châu, vô số cao thủ ẩn dật trong đó, Văn Khanh ngươi đừng khinh thị bọn họ, ngươi đã mãn hạn năm trăm năm, có thể hoàn toàn hóa thành hình người, tạm thời không cần phải đi mạo hiểm nữa. Đi lấy chén nước lại đi, tiểu Cửu hình như chỉ bị ngất đi thôi.
- Vâng.
Văn Khanh lấy nước, sau đó bất mãn nói.
- Mấy tên lỗ mũi trâu kia thật xấu xa, dám đêm tiểu Cửu ném vào nồi lớn mà đốt.
- Hả? Đốt trong nồi?
Bà lão nghi vấn:
- Xung quanh có người không?
- Không có.
Văn Khanh lắc đầu, sau đó mớm nước cho hồ ly tiểu Cửu.
- Không ổn.
Bà lão biến sắc, sau đó nhìn về phía tiểu Cửu:
- Ngươi là ai?
Tiểu Cửu mở mắt trái ra uống nước, miệng cất giọng nói:
- Ngươi đoán xem.
- Chướng nhãn pháp?
Tiểu Cửu động thân nhảy lên, khôi phục thành bộ dạng của Lâm Phiền:
- Ta cảm thấy thật kỳ quái, Chướng nhãn pháp thô thiển vậy mà cũng có thể lừa gạt các ngươi đấy. Ngươi là xà yêu, ngươi là… Thử yêu? Ây, thật không ngờ nha, ở địa phương cách Vân Thanh môn chưa đến mười dặm lại có yêu thú sinh sống. Mộ phần này là pháp trận được bố trí đấy phỏng?
Bà lão biến sắc, Văn Khanh chợt hô lớn.
- Xem chiêu.
Nói đánh là đánh, cô nàng lập tức quấn lên người Lâm Phiền, thằng nhãi này âm thầm kêu khổ. Cứ tưởng là một đám tiểu hồ ly, không ngờ lại là một con chuột ngàn năm, lại thêm một con xà yêu năm trăm năm, chưởng môn, cái đám viện quân của người đâu hử?
Xà thuộc về yêu thú trung đẳng, chuột là yêu thú cấp thấp, có là Thử yêu ngàn năm thì Lâm Phiền cũng không sợ. Nhưng mà xà yêu năm trăm năm có chút khó đối phó. Thử yêu ngàn năm cộng thêm Xà yêu năm trăm năm, đệt bà, viện binh đâu.
- Xuất trận.
Kim châm trong tay Lâm Phiền được quăng ra, hàn quang bắn tứ tung trong đại sảnh, âm thanh chíu chíu vang lên không dứt. Lâm Phiền bị cái đuôi của Văn Khanh quấn chặt, quăng một cái liền văng lên vách tường. Văn Khanh liền phun ra một ngụm hắc khí, hướng về phía Lâm Phiền phóng tới. Tú Hoa châm có gây thương tổn củ nợ gì đâu chớ.
Tông chủ chết tiệt, ta đã nói rồi, tu cái gì mà Thiên Mang tâm pháp chứ… Mấy chục châm phóng ra, đến cả lông của người ta còn chưa đụng tới được kia kìa. Văn Khanh thấy Lâm Phiền ngây người, hướng theo hắc khí tiến tới, hóa ra chân thân là một con ngân sắc đại xa, đem Lâm Phiền trói lại thật chặt. Sau đó thân thể thong thả mà di chuyển, quả thật là muốn siết cổ thằng nhãi lỗ mũi trâu này đấy mà.
Lâm Phiền nhíu mày, vẫn không nhún nhích như cũ. Bà lão kia cảm thấy kỳ quái, thằng nhãi này rõ ràng rất có tài, Văn Khanh nhả ra đám khói độc kia, dù cho Lâm Phiền hít phải cũng không có thưởng tổn quá lớn. Hơn nữa cũng chỉ là bao quanh ở bên ngoài cơ thể, chân khí vẫn có thể vận chuyển tự nhiên. Tiểu tử này đang định giở trò gì đấy nhỉ? Bà lão nắm chặt bó lụa trắng đề phòng.
Văn Khanh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lưỡi rắn chậm rãi lướt nhẹ lên mặt Lâm Phiền, thổi khí một cái, sau đó quay đầu lại nhìn bà lão. Bà lão lắc đầu, ý bảo đừng nên thương tổn Lâm Phiền. Văn Khanh rất vâng lời, chỉ trêu đùa môi Lâm Phiền, sau đó lại chậm rãi liếm tiếp.
- Đừng quậy.
Lâm Phiền nói một câu, sau đó lại ngẩn người tiếp.
Ngay lúc Lâm Phiền bị Văn Khanh đánh đến vách tưởng, thần thức Lâm Phiền cảm ứng được Tật Phong bên trong Càn Khôn giới chớp lên ánh sáng nhạt. Lúc Lâm Phiền bị Văn Khanh quấn thân, Tật Phong châm này lại liên tục phát ra ánh sáng nhạt. Lâm Phiền liên tục duy trì thần thức tiến hành thăm dò Tật Phong châm lần nữa, mấy lần thăm dò trước đều như có như không, cây châm ghẻ kia căn bản là không thèm nhìn. Mà lần này, linh thức của Tật Phong châm lại chủ động hơn rất nhiều. Lâm Phiền có thể cảm giác được Tật Phong châm đang bạo động, bạo động một cách bực bội.
Chẳng lẽ Tật Phong châm cùng với xà yêu kia có dây mơ rễ má?
Lâm Phiền đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cổ linh khí từ Tật Phong châm phô thiên cái địa xông đến, nhanh chóng tiến vào thần thức của Lâm Phiền. Lâm Phiền lập tức kinh hãi, đậu xanh nhà nó, cái này không phải ngự châm, cái của nợ này là ngự người đấy, không lẽ mình lại gặp phải hung khí?
Vì cái gì mà Nguyên Anh mới được ngự kiếm? Thật ra thì đến Kim Đan kỳ, gặp được bảo kiếm cũng có thể tâm luyện. Nhưng bảo kiếm tốt thì linh khí mười phần, uy lực khủng bố. Người tu chân đạt đến Kim Đan kỳ cơ bản không có cách nào có thể khống chế một cách tự nhiên, một khi linh khí bảo kiếm cắn trả, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trở nên ngu ngốc.
Lp vội vàng thúc dục Kim Đan, Kim Đan hàm mà không lộ tựa hồ cũng cảm giác được chủ nhân gặp phải nguy hiểm, nó toàn lực tỏa ra, quanh mang lóng lánh, chân khí vận hành không dứt. Nhưng mà ngay cả như thế thì lp vẫn liên tiếp bại lui, linh khí của Tật Phong châm bá đạo phi thường, hệt như nước đê vỡ vậy, điên cuồng phóng tới. Chân khí và linh khí đụng vào nhau, hai bên ở trong thần thức của Lâm Phiền mà triển khai chém giết. Linh lực đánh bại chân khí, xông thẳng vào thần thức. Dù cho Kim Đan của Lâm Phiền là kỳ đan, công cường thủ cường, tuy một mực bại lui nhưng không hề rối loạn.
Vào thời khắc này, bất luận là đạo pháp gì cũng không cần phải sử dụng nữa, hoàn toàn phải nhờ vào năng lực của bản thân. Nhưng sức mạnh của bản thân không phải là không thể chơi gian được. Lâm Phiền nhớ lại lúc đi hội chùa ở thành thị xem đám trẻ kéo co. Một bên yếu thế, một mực bị đối phương kéo về phía trước, lúc này bên yếu thế đột nhiên hạ tay, đối thủ đột ngột kéo hút, bên yếu thế nhân cơ hội đó liền kéo trở lại. Đối thủ không theo kịp tiết tấu, ngã trái ngã phải, cuối cùng bên yếu thế giành được thắng lợi.
Nhưng điều này cũng cực kỳ mạo hiểm, một khi đội mạnh có chuẩn bị, ngay lúc đội yếu vừa nhẹ tay liền kéo thì đội yếu nhất đính ẽ thất bại thảm hại.
Lâm Phiền không dám trực tiếp thử nghiệm, đây là đánh bạc đấy. Ráng chống đỡ qua một nén nhan, mắt thấy không ổn, hắn liền cắn răng một cái, chân khí đột nhiên bị thu về. Mà chân khí vừa xông về phía trước liền hơi dừng dừng lại, ngay vào lúc này, chân khí của Lâm Phiền liền phóng đến, linh khí có chút tán loạn. Lâm Phiền đáp xuống đất, linh khí rất nhanh hồi phục trở lại.
Hai bên lại bắt đầu lần nữa, đánh giá bên trong một chút, Lâm Phiền lúc thu lúc phản công. Linh khí của Tật Phong châm này tuy có bá đạo nhưng lại không có ba hồn bảy vía, sẽ không biết suy nghĩ, biết suy nghĩ chẳng phải là ưu thế của loài linh trưởng à. Vì cái gì mà yêu thú phải tu luyện? Cũng không phải vì khí lực ngươi lớn hay là muốn trường thọ, mà là do thú suy nghĩ rất hạn hẹp, tu luyện thành người rồi thì có thể có được năng lực suy nghĩ như người rồi.
Song phương đấu nhau, chân khí thu lại, linh lực liền mạnh lên, nhưng ngay sau đó linh lực phân tán, chân khí liền tách linh lực ra, sau đó đánh nhau với linh khí. Tuy rằng linh khí vốn được bổ sung không ngừng nhưng lực đánh không đủ, liền bị chân khí đánh bại. Ngoại trừ dùng phương pháp kéo co, Lâm Phiền còn dùng phương pháp du côn đánh nhau ngoài chợ.
Một nắm tay đập lên ngực đối phương liền làm cho đối phương lui về sau hoặc là chịu chút đau đớn. Nhưng nếu ngươi đem nắm tay thu lại rồi lại đánh ra một quyền, đối phương nhất định sẽ tổn thương nghiêm trọng. Chân khí của Lâm Phiền lui về phía sau, cùng chân khí viên quân ngưng lại cùng một chỗ, sau đó bổ về phía trước dũng mãnh.