Lâm Phiền vừa nghi ngờ thì lam quang đã biến thành hồng quang, một cái thái cực đồ xuất hiện trên đỉnh thư viện, thái cực xoay tròn, lại biến ánh sáng thành màu xanh lục. Cô nàng trong tứ tú không ở trong trận biết hàng nói:
- Bát quái có sáu mươi bốn biến, xâm nhập vào trong Bát Trận đồ, dùng pháp bảo thúc dục…
Vừa nói đến đây, cô nàng đã bị ngăn cách với Lâm Phiền bởi một đạo hồng quang, không chỉ có ngăn cản tầm nhìn mà còn ngăn cản cả âm thanh.
Lão đạo chưa từng thấy qua loại biến hóa này liền dặn dò.
- Mọi người không nên manh động.
Nói chưa hết lời thì hắn cũng bị ngăn cách.
Vào lúc này, một con hồ ly lông trắng từ trong giá sách chạy vọt ra, đứng ở bên chân Lâm Phiền, Lâm Phiền cúi đầu nhìn nó:
- Là ngươi làm?
Hồ ly gật đầu.
Lâm Phiền hỏi:
- Yêu thú?
Hồ ly lắc đầu.
- Linh thú?
Hồ ly vẫn lắc đầu, hai móng phía trước ra vẻ cầu xin, mong Lâm Phiền hỗ trợ.
Lâm Phiền trầm tư, nghe nói hồ ly thuộc dạng báo ân không màng chết sống đấy, mình thu phần nhân tình này, hôm nào đẹp trời có khi lại xuất hiện một mỹ nữ chết sống muốn đi theo bên cạnh mình, không chừng còn muốn làm tiểu thiếp phục thị mình… Ây cha cha… Lâm Phiền nhìn con hồ ly tội nghiệp rất thuận mắt… Đậu xanh rau muốn xào củ tỏi nhé, con này lại là con đực đấy. Một tên nam nhân chết sống muốn đi theo mình, không chừng còn muốn làm tiểu thiếp… Móa…
Đây hoàn toàn là cảm thụ của hai thằng rựa này, Lâm Phiền hỏi:
- Bao nhiêu năm đạo hạnh?
Hồ ly giơ chân trước ra chín ngón, Lâm Phiền cả kinh:
- Chín trăm năm?
Hồ ly lắc đầu liên tục, Lâm Phiền hỏi tiếp:
- Chín mươi năm?
Hồ ly gật đầu, lúc này thì hắc khí đã xuất hiện, chính là đến lúc Thái Âm cực hạn, Lâm Phiền chậm rãi xách hồ ly lên tay, hồ ly giật mắt nhìn Lâm Phiền, mình mới vừa ra khỏi hang hổ thì đã gặp ngay thằng tặc này hãm hại. Lâm Phiền cười cười mà không nói lời nào.
Ước chừng một nén nhan sau, Thái Cực đồ biến mất, thư viện Vân Thanh khôi phục lại nguyên trạng, Thiên Vũ chân nhân, tông chủ Thanh Nguyên tông đi vào, ngoài ra còn có hơn mười tên đệ tử tinh anh thủ hộ bên ngoài. Một tú xâm nhập trận đã ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, Thiên Vũ chân nhân bước nhanh đến kiểm tra vài cái, nói:
- Vào kinh môn, khiên nàng đi.
- Chưởng môn, tìm tên này à?
Lâm Phiền túm gáy con hồ ly xách lên.
- Hửm?
Thiên Vũ chân nhân bước tới nhíu mày:
- Nó quá lắm cũng chỉ mới chín mươi năm thọ nguyên, không giống yêu thú, làm sao có thể dẫn động trận pháp?
Tông chủ Thanh Nguyên tông đi phía sau hỏi:
- Lâm Phiền, ngươi tự ý đi vào thư viện Vân Thanh đúng không?
Bỏi vì Lâm Phiền hay đến Thanh Nguyên tông tụ tập đánh bạc nên đối với thằng nhãi này không có chút hảo cảm nào rồi.
- Bậy à, ta có mộc bài.
Lâm Phiền sờ trước ngực, sờ tới sờ lui… móa nó, đâu rồi. Cái mộc bài này là hàng đặc biệt, không thể đặt trong túi Càn Khôn. Lâm Phiền tìm không có, mồ hôi tươm ra như thác nước, rồi sau đó trừng mắt nhìn con hồ ly bên tay trái:
- Là ngươi?
Hồ ly hất đầu, bộ dàng như thà chết cũng không chịu phục. Lâm Phiền cười:
- Ha ha, chưởng môn, đều là hiểu lầm thôi, nếu đã không biết nó là yêu thú hay linh thú thì chi bằng ta mang nó về hỏi tông chủ là được rồi.
Tông chủ Thanh Nguyên tông làm mặt lạnh:
- Sau khi ta tiếp nhận, trong thần thức có một người tiến vào tử môn, dò xét một chốc, nguyên lai kẻ đó có mộc bài gỗ đào nên ta mới mở một mặt mà thả hắn đi.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Xem ra là lão đại của con hồ ly này làm, kỳ quái, Vân Thanh sơn chúng ta có linh thú, từ khi nào lại xuất hiện một tên đạo chích thích trộm đạo thư thế nhỉ?
Nàng cũng không dám chắc việc này do yêu thú hay linh thú gây ra. Yêu thú vẫn còn tính cách hoang dã, tùy thời tùy lúc có thể nổi lên sóng gió, thích sống xa người, cũng có thể sẽ đả thương con người, phần lớn các loài hổ báo chính là yêu thú. Mà linh thú lại tương phản, sống gần con người, lại còn không đả thương ai, thậm chí có loài còn cứu người, vậy nên các loài như hạc nai đều là linh thú. Về phần hồ ly là yêu thú hay linh thú thì không thể xác định được, trộm sách không nhất định là yêu thú, đả thương con người mới là yêu thú.
Dân gian có một người nuôi hổ, lão hổ rất ngoan ngoãn, một người một thú quan hệ rất tốt, lão hổ cũng không đả thương người, còn giúp đỡ giữ nhà coi cửa, các thôn dân xung quanh thậm chí chẳng sợ nó nữa. Cho đến thẳng một ngày lão hổ động dục, thú tính đại phát, cắn đứt đi một cánh tay của thôn dân rồi trốn vào thâm sơn. Chủ nhân nó xem chuyện này là ngoài ý muốn, vào núi tìm kiếm, lão hổ thấy hắn thì lại rất ngoan ngoãn, một người một hổ bị lạc trong rừng, hơn nữa còn là mùa đông, đồ ăn thiếu thốn. Đầu xuân năm sau, thôn dân tiến vào rừng điều tra, phát hiện hài cốt của người chủ kia, bên cạnh còn có phân và nước tiểu của lão hổ, trong phân và nước tiểu còn có móng tay của vị chủ nhân.
Trời sinh đã có tính hung ác thì rất khó có thể chuyển thành linh thú, một khi đả thương ai đó thì thú tính càng bộc phát mạnh mẽ. Ngoại trừ sài lang hổ báo ra, dòng họ xà phần nhiều cũng là yêu thú. Không thể phủ nhận một điều, bọn họ có tình có nghĩa, nhưng cũng có thú tính. Yêu thú có ngàn năm tu vi cũng có nhân dạng giống người, nhưng lại có khi bộc phát thú tính. Không phải vì bọn họ không nghĩ đến chuyện khống chế mà là không cách nào khống chế được. Yêu thú có một đặc thù, không đả thương người thì thôi, một khi đã đả thương ai đó thì huyết khí nhập tâm, số lần tấn công sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Lâm Phiền hỏi hồ ly:
- Lão đại ngươi là gì?
Hồ ly nhe răng tỏ vẻ bất mãn, Lâm Phiền gõ đầu nó:
- Nói.
- Được rồi.
Thiên Vũ chân nhân truyền âm:
- Lâm Phiền, ngươi đưa nó đi Chính Nhất sơn đi, nếu như người bảo vệ nó có tình có nghĩa thì nhất định sẽ đến cứu nó.
Lâm Phiền bái phục:
- Chưởng môn, người thật thông minh.
Thiên Vũ chân nhân cười:
- Ngươi nói ta hèn hạ thì tốt hơn, nếu như ta là người cổ hủ thì làm sao ta có thể quản lý cái gia đình Vân Thanh môn này được, hay là ta giao nó cho ngươi xử lý nhỉ?
…
Trên Chính Nhất sơn, Lâm Phiền đang ở bên cạnh đại điện nấu nước, vài tên hài đồng hỗ trợ xách nước từ trong giếng ra, Lâm Phiền giật nhẹ da hồ ly:
- Bộ da này bán được bao nhiêu nhỉ?
Hồ ly đáng thương cúi đầu.
- Đem bùa tới đây.
Oánh Oánh đi lấy giấy vàng và bút lông, Lâm Phiền xoạt xoạt vài nét bút vẽ bùa, ngón tay run lên rồi đem lá bùa đốt đi, ném vào trong chén sau đó đưa đến miệng hồ ly, đút chén thủy phù vào miệng nó, cuối cùng đem hồ ly quăng vào trong cái nồi lớn.
- Được rồi, không có việc gì nữa rồi, các ngươi rời khỏi đây đi.
- Vâng, đại sư huynh.
Oánh Oánh đưa mọi người nhanh chóng rời đi.
Hồ ly sau khi uống thủy phù thì toàn thân không thể nhún nhích, tâm phù của Lâm Phiền ném ra một đám lửa, châm lửa, sau đó bay lên trên đại điện mà nằm ngửa ra ăn lạc. Lửa không lớn, nếu muốn nước sôi thì cần ít nhất nửa canh giờ, nếu như trong nửa canh giờ đó lão đại ngươi còn không xuất hiện thì… đành phải thả ngươi vậy.
Ấy, là thả ngươi cho ngươi đi tìm lão đại, không phải là phóng sinh, vô lượng thọ phúc.
Chờ đợi một hồi, Lâm Phiền rời đi, chỉ lưu lại một lá Thiên Nhãn phù trên nóc nhà. Chậm rãi đến tối, hài đồng đều đã ăn cơm tối xong rồi, có vài tên nhóc hiếu kỳ đi đến hướng vào trong nồi nhìn xem, thậm chí còn muốn mò xem nước có nóng hay chưa. Có vài tên tự hỏi:
- Đại sư huynh dùng phù chú gì vậy nhỉ, hồ ly này làm sao không chạy được?
Sắc trời dần tối mịt, nửa canh giờ cuối cùng, Oánh Oánh lén lúc đi bên cạnh vách tường ở đại điện, hướng về phía cái nồi nhìn ngắm. Thấy không có ai liền bước về phía cái nồi. Lâm Phiền bất động, Oánh Oánh đi quanh nồi một vòng, nhìn trái nhìn phải rồi… biến mất. Lâm Phiền kinh hãi, bà nội nhà nó, tên này lại tu được thế thân thuật này. Thế thân thuật là bản thăng cấp của Chướng Nhãn pháp, có thể đem cỏ cây tảng đá biến thành hình người nào đó, còn có thể hành tẩu nhưng sẽ không thể nói chuyện, cũng không có quá nhiều động tác.
Đột nhiên có một trận gió thổi qua cái nồi, gió lớn như duỗi một tay ra hướng vào con hồ ly bên trong nồi rồi ẩn vào trong gió. Gió thổi mà đi, không phá hư thứ gì dù là cành cây ngọn cỏ, giống như chưa từng tới đây vậy.