Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 115 - Lâm Nguyệt Lâu

Hỏi thế gian tình là gì… Lâm Phiền khó khăn lắm mới có được mấy giây thâm trầm, sau đó hắn tiêu soái vung tay lên, trúc kiếm nơi chân, hướng về phía Vân Thanh môn mà đi. Được rồi, đối với Lâm Phiền thì câu nói: Hỏi thế gian, tình là chi vẫn chỉ là một câu hỏi. Bất quá thì Lâm Phiền biết rõ, Tây Môn Suất muốn ở cùng Mộ Dung Vân, Mộ Dung Vân cũng muốn ở cạnh Tây Môn Suất, hai người một chỗ cùng nhau vui vẻ, hai người không ở chung lại càng thương tâm. Chỉ đơn giản như vậy.

Đạo đức chỉ căn cứ theo người thống trị mà biến hóa, như Vũ Mị Nương vốn là vợ nhỏ của Lý Thế Dân, sau khi Lý Thế Dân qua đời liền trở thành vở cả của con trai Lý Thế Dân. Có người chỉ trích không? Nhất định là có, nhưng ngươi có chỉ trích thì chẳng có nửa điểm liên can đến việc Vũ Tắc Thiên làm hoàng đế. Bởi vì nàng là người đứng đầu, đạo đức và quy tắc do nàng định đoạt.

Người tu chân trải qua bách gia trỗi dậy, hoàng lão chi đạo, nho gia độc tôn học thuật… mãi cho đến khi tam cương ngũ trường mới đối với phương diện này cởi mở đôi chút. Ví dụ như Lâm Phiền cưới chưởng môn, mọi người sẽ có chút ý kiến phản đối nhưng cũng không thành phong ba quá lớn. Lấy sư nương… cái này lại liên quan đến vấn đề luân lý, một ngày là thầy suốt đời là cha. Đây cũng là vấn đề mà tâm khảm Tây Môn Suất cảm thấy khó chịu.

Lại thêm nửa con trăng, sau khi có Tật Phong châm thì hứng thú của Lâm Phiền với Thiên Mang tâm pháp lại tăng vọt, nhàn hạ thì đi dạo trong thư viện Thanh Vân, đối với Ngũ Hành đạo thuật lại có phần hứng thú. Bất quá thì đạo thuật trung giai lại không có đường học cấp tốc. Như lúc Lâm Phiền dùng chướng nhãn pháp ấy, đạo thuật cơ bản, nắm rõ pháp môn liền có thể thi triển. Đạo thuật Trung giai lại có hai biện pháp sử dụng. Mặc niệm, loại này chính là mượn thần linh chi lực. Bấm niệm pháp quyết thì đa dụng trong Ngũ hành.

Tật Phong châm quá nhanh, nhanh đến mức Lâm Phiền điều khiển cũng cảm thấy khó khăn. Lâm Phiền tu luyện Thiên Mang tâm pháp nhằm đề cao năng lực quan sát, điều khiển chín châm với tốc độ không đồng nhất, lúc nhanh lúc chậm. Giới hạn cao nhất hiện giờ của Lâm Phiền chính là mười lăm cây châm. Tật Phong châm một hóa ba, ba hóa chín, chín hóa hai mươi bảy, hai mươi bảy châm vừa ra thì chúng nó bắn tới xứ nào Lâm Phiền cũng không biết, đừng nói tới chuyện đem hai mươi bảy cây trâm trở về. Mà muốn điều khiển hai mươi bảy cây châm lại cần tới vĩ mô toàn cục.

Mà đúng lúc này lại có một phần thư đưa đến Vân Thanh môn. Là Lôi Sơn Lôi Chấn Tử gửi cho Lâm Phiền. Nội dung đại khái chính là nghe đến việc của Trương Thông Uyên, lòng thổn thức không thôi, nếu như Lâm Phiền đạo huynh có rảnh thì đi dò xét tên kia một chút, nhắc nhở hắn lời hứa với Lôi Sơn. Tại sao lại là Lâm Phiền? Lôi Chấn Tử là địa trí giả ngu, biết rõ Tử Tiêu điện hiện giờ không ai thèm đoái hoài tới Trương Thông Uyên, mà Lâm Phiền và Trương Thông Uyên quan hệ lại không tệ cho nên mới khẩn cầu Lâm Phiền đi nhắc nhở Trương Thông Uyên một chút, ngươi đừng quên việc cầu hôn.

Đã lâu rồi không xuất môn, lấy cái này làm cái cớ quan minh chính đại được rồi này. Lâm Phiền lập tức phóng về phía đại điện xin nghỉ. Tam Tam chân nhân xuất môn đến giờ chưa thấy về, Lâm Phiền là đại sư huynh, muốn ly khai cần phải thông báo một tiếng. Bất quá thì việc nhỏ này không cần làm phiền đến Thiên Vũ chân nhân, một tên đệ tử ghi chép là được rồi.

Tây Môn Suất thật là một tên không có chữ tín, nói mấy ngày thì cả nửa tháng không thấy mặt mũi. Mấy đứa đang yêu nói đừng nên tin.

Từ sau khi Lôi Vân Tử đền tội, Đông châu và Tiểu Đông châu đều không có tin tức gì của Quỷ Môn, nhưng mà Tầm Long Cung Ma Giáo lại phát hiện Quỷ Môn đang trở thành xu thế ngày càng nghiêm trọng ở Vân Châu. Vân Châu có không ít môn phái tu chân, lớn nhất là Thiên Côn Môn, mà Thiên Côn Môn lại không để ý đến thế sự, môn phái nhỏ cũng chỉ quyết tuyết trước cửa nhà, phụ cận môn phái mình xuất hiện Quỷ Môn thì phái người đi truy sát nhưng không có truy kích và điều tra.

Trung châu binh hùng tướng mạnh, quốc thái dân an, vừa là quốc gia cường đại nhất mười hai châu. Bởi vì nó có ưu thế nằm ở trung tâm, buôn bán phát đạt, mà chức nghiệp xưa nhất là kỹ nữ cũng có chút thịnh vượng. Địa vị kỹ nữ chịu ảnh hưởng bởi vì là nghề nghiệp xưa cũ, trước kia địa vị kỹ nữ tương đối cao, về sau lại rơi xuống hạ đẳng. Mà hiện tại và tương lai lại không giống nhau, tương lai kỹ nữ là đàm luận giá cả mới bắt đầu giao dịch, mà bây giờ kỹ nữ tinh thông cầm kỳ thi họa, muốn ngủ cùng thì các nàng phải để mắt đến ngươi mới được. Đương nhiên là người có tiền cũng là một bộ phận mà kỹ nữ để mắt tới.

Kinh thành Trung châu phồn hoa nhất có Phong Nguyệt Phường, nghe đồn hoàng đế có ba ngàn cung tần mỹ nữu còn chưa thấy đủ, thường xuyên cải trang đi Phong Nguyệt Phường cẩu thả. Mà ở nổi danh nhất Phong Nguyệt Phường lại là Lâm Nguyệt Lâu, Lâm Nguyệt Lâu có bát đại danh kỹ, thế nhân đều biết đến, tài tử phong lưu thơ từ ca phú lại càng nâng tiếng. Đứng đầu Bát đại danh kỹ chính là cô nương gọi là Hồng Ngọc, cô nàng chỉ mới mười tám tuổi. Cha nàng vốn là trấn quan Đại tướng quân, những bởi vì thu hối lộ lại còn hại nhân mạng, bị phán trảm lập quyết. Mà con cái thì nam sung công, nữ sung kỹ. Hồng Ngọc lúc ấy chưa đến mười tuổi, bị lão bản Lâm Nguyệt Lâu nhìn trúng, ra tay mua về. Trải qua sáu năm bồi dưỡng, mười sáu tuổi đã bắt đầu đón khách, một bước thành danh khắp kinh thành, nghe đồn hoàng đế muốn đến Lâm Nguyệt Lâu cũng phải chải đầu vuốt tóc.

Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi đỏ mọng vạn người phẩm. Người đọc sách tựa hồ xem thường kỹ nữ, nhưng lại bởi vì được lọt vào mắt xanh mà tự hào kiêu ngạo. Lâm Phiền hiện tại chính là người đọc sách kia, hắn mặc quần áo thư sinh, thoạt nhìn giống như là sỉ tử đến kinh thành đi thi.

Tại lầu một Lâm Nguyệt Lâu có một đại sảnh, danh kỹ đứng đầu môn bảng đang cầm tỳ bà mà động, mà một tên thân thể cường tráng đang đứng vặn vẹo thân hình trước danh kỹ, nương theo tiết tấu mà cử động. Giống như khiêu khích, tựa như dụ dỗ, mà danh kỹ đứng đầu cũng không keo kiệt vứt nhẹ mị nhãn, phối hợp với nam tử kia.

Lâm Phiền cho quy nô hai lượng bạc, quy nô nhìn một hồi tựa hồ rất xem thường, bất quá vẫn tìm cho Lâm Phiền chỗ ngồi. Từ xưa phái nữ đã có tục bó chân, nhưng không thành phong trào. Một mạch cho đến Nam tốn chu hi địa sư xuất hiện… Mà kỹ nữ đều là người chân nhỏ, làm sao từ nhà có thể đến Lâm Nguyệt Lâu đây? Chính là do nam tử chở đi, nam tử thành quy trạng, cho nên ở kỹ viện làm công việc phục vụ, cũng được xưng là quy nô.

Tên đực rựa đang khiêu vũ kia chính là Trương Thông Uyên, hắn uống có chút say, cơ bản thì rượu của thế gian không có khả năng làm cho Trương Thông Uyên say, thế nhưng hắn say bởi vì một là hắn không vận chân khí, hai là không bức rượu ra ngoài, mặc kệ cho rượu gây tê, vui vẻ sảng khoái một trận. Lâm Phiền ném ra một kim nguyên bảo hô:

- Đến đây, lộn cho gia một cái.

- Tới đây.

Trương Thông Uyên không ngẩn đầu nhìn, lộn ngã một vòng rồi thu hồi kim nguyên bảo.

Lâm Phiền vứt thêm một kim nguyên bảo nữa:

- Tới, sủa hai tiếng.

Trương Thông Uyên lập tức cúi người, lúc này nữ tử đàn tỳ bà dừng tay, vịn lấy Trương Thông Uyên, nghiêm mặt nói với Lâm Phiền:

- Vị đại gia này, tới nơi này tìm việc vui là tốt rồi, cần gì giày xéo người khác? Hắn tuy nghèo rớt mùng tơi nhưng lại không phải nô bộc của Lâm Nguyệt Lâu.

- Hử? Nhìn ngươi rất quen.

Trương Thông Uyên nửa say nửa tỉnh nhìn Lâm Phiền, sau đó cười to:

- Lâm Phiền, đến đây, cùng chơi đi.

Nói xong liền không nói hai lời xách Lâm Phiền lên sân khấu, vị đầu bài thấy có chút loạn liền nói:

- Đại gia thứ lỗi, hắn uống nhiều rồi.

- Vậy thì thanh tỉnh lại.

Lâm Phiền nắm tóc Trương Thông Uyên kéo đi, chỉ để lại Hồng Ngọc thét chói tai, vài tên quy nô quát lớn. Lâm Phiền một đường đem Trương Thông Uyên kéo đến phòng bếp hậu viện, trong phòng bếp có miệng giếng cổ, trước ánh mắt soi mói của quy nô và Hồng Ngọc, Lâm Phiền đem Trương Thông Uyên ném vào trong giếng.

- Tặc tử, dám ra tay đả thương người khác.

Cửa sổ lầu hai bị phá vỡ, một nữ tử hồng y nhảy ra, một chiêu uyên ương liên hoàn toái liền đá về hướng Lâm Phiền.

- Hả?

Móa nó, mỹ nữ còn là cao thủ võ lâm nữa à. Lâm Phiền còn chưa biết chống đỡ thế nào liền bị bốn cước đá thẳng vào ngực, nghĩ một chốc liền lui về sau mấy bước.

Mỹ nữ kia mắt bắn tinhq uang, mặt như ngọc thạch, ngũ quan xinh đẹp lại mang theo một tia anh khí, mỹ nữu hô:

- Nhanh kéo Trương điên khùng lên.

Người đằng sau liền hớt hải chạy về phía giếng cổ, mỹ nữ đề phòng nhìn Lâm Phiền:

- Thấy các hạ có thể đỡ được Uyên Ương cước mà không bị thương chắc hẳn cũng là võ lâm đồng đạo.

- Cái này…

Lâm Phiền gãi đầu, nói thế nào đây nhỉ. Việc này giống như quan sai thị trấn và quan sai kinh thành vậy, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

- Hồng Ngọc tỷ, người chìm rồi.

Hồng Ngọc sốt ruột, lui về sau hai bước, nắm lấy dây thừng bên cạnh giếng nhảy xuống. Lâm Phiền tặc lưỡi thầm khen, khó trách Trương Thông Uyên số mơ mơ màng màng, nguyên lai có vị hồng nhan tri kỷ này.

Trong lúc mọi người đang chờ đợi liền đột nhiên có một đạo hắc ảnh bay lên, Trương Thông Uyên ôm Hồng Ngọc ra khỏi giếng, đặt nàng ở một bên. Lâm Phiền cười tủm tỉm:

- Tỉnh rồi à?

Hồng Ngọc nghi hoặc:

- Hắn là bằng hữu của ngươi? Ngươi biết võ công?

Trương Thông Uyên lắc đầu, mặc niệm pháp quyết:

- Tật.

Toàn bộ người trong đình viện liền bị định thân.

Lâm Phiền cả kinh:

- Ngươi muốn bá vương ngạnh cung?

- Ngạnh con mẹ ngươi, bà già nhà nó, vốn dĩ ta cảm thấy Lâm Nguyệt Lâu yêu khí phóng thẳng tận mây, một mực nằm vùng tại đây. Không ngờ con yêu này lại tiềm phục trong giếng cổ.

- Phải không cha?

Lâm Phiền nghi vấn. Trương Thông Uyên cười ha ha:

- Đương nhiên không phải… Bạch Hồng Quán Nhật.

Một đạo trường ảnh bay lên, một thanh bảo kiếm từ lầu hai bay đến tay Trương Thông Uyên, hắn thuận tay liền phóng kiếm xuống:

- Giao xà năm trăm năm cũng muốn gây sóng gió?

- Túi càn khôn của ngươi rớt xuống rồi kìa.

Lâm Phiền bay qua một bên, mặc niệm pháp quyết. Một cổ khí vô sắc tán ra, người trong đình viện chậm rãi chìm vào giất ngủ.

Giao xà tựa hồ biết được lợi hại nên không hề xuất đầu, mà Trương Thông Uyên lại trực tiếp xông vào miệng giếng:

- Lâm Phiền, ngươi tới đây làm gì?

Lâm Phiền đáp:

- Ta nói này, làm người cần phải có chữ tín có được không?

- Ta còn chưa thiếu tiền ngươi.

Trương Thông Uyên trả lời bên trong giếng cổ.

- Không nợ ta, nhưng mà ta là chân chạy vặt, thông báo ngươi một tiếng, Lôi Chấn Tử hỏi ngươi chừng nào đi cầu thân.

Trương Thông Uyên bay lên giếng cổ, nhíu mày trầm tư:

- Có việc này nữa à?

Lâm Phiền hỏi lại:

- Ngươi cứ nói xem?

- Chờ ta hàng phục nó trước đã.

Trương Thông Uyên nhân kiếm hợp nhất xông vào đáy giếng. Giao long năm trăm năm rất sáng sợ, giao xà năm trăm năm lại yếu ớt đáng thương. Trương Thông Uyên thần binh nơi tay, thuần thục giải quyết chiến đấu, đáng tiếc rằng Trương Thông Uyên không có Vô Tâm đằng, giao xà tự bạo nội đán hóa thành tro bụi.

Lâm Phiền tản đi pháp quyết, mọi người tỉnh lại, Trương Thông Uyên vung tay lên:

- Huynh đệ ta tìm ta, đa tạ thu lưu, tạm biệt.

Hồng Ngọc một tay bắt lấy tay áo Trương Thông Uyên:

- Ngươi phải đi sao? Ngươi muốn đi đâu?

Có gian tình, chắc chắn có gian tình, Lâm Phiền lấy cái ghế ngồi xuống. Trương Thông Uyên nói:

- Trời đất bao la tự nhiên có chỗ để ta đi, Lâm Phiền, có tiền không?

- Có.

Lâm Phiền vương tay vào lồng ngực, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái túi nhỏ ném chó Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên mở ra nhìn, bên trong toàn bộ đều là vàng lá. Hắn đem gói to đưa cho Hồng Ngọc:

- Tự mình đi chuộc thân đi.

- Lang quân hữu tình, thiên sơn vạn thủy, núi đao biển lửa thiếp thân cũng đi theo lang quân.

Trương Thông Uyên không nhịn được nói:

- Lão tử muốn đi cầu hôn. Anh hùng khí đoản, nữ nhi trường tình. Tạm biệt.

Bình Luận (0)
Comment