Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 116 - Thiên Côn

Lâm Phiền và Trương Thông Uyên rời khỏi Lâm Nguyệt Lâu:

- Ngươi thật vô cùng phóng khoáng đó.

- Nói nữa thì ta và ngươi đánh một trận.

Trương Thông Uyên trợn mắt nói. Lâm Phiền không chút sợ hãi đáp lại:

- Trước khi đánh một trận thì trả ta tiền cái đã.

Tiền? Trương Thông Uyên nói:

- Ta đi đâu moi tiền lẻ vậy chứ… Mà ngươi nói là Lôi Chấn Tử truyền thư cho ngươi? Vậy mà cũng tính là thật à, chẳng phải chỉ là đi ngang nhìn cái thôi sao? Ta hướng tới Lôi Sơn cầu thân, bọn họ bằng mọi cách từ chối, sau đó lại bảo ta đi, phiền toái như vậy làm chi chớ?

Lâm Phiền cười hì hì đáp:

- Nếu như nhàm chán hưu vậy thì cần gì ta tự thân chạy tới đây. Trương Thông Uyên, Lôi Chấn Tử kia thực ra thì ngoài thô trong mảnh, là đại trí giả ngu. Trước tiên bày ra quy củ, lấy thân phận của ngươi nhất định không có lý do thoái thác, vậy thì ngươi sẽ đem việc cầu hôn đáp ứng. Tin ta đi, chỉ cần ngươi đi Lôi Sơn cầu tình thì người ta sẽ lập tức đáp ứng, tuyệt đối không chút từ chối.

- Khoan khoan, không thể nào vậy đâu đúng không?

Trương Thông Uyên kinh hãi:

- Lôi Chấn Tử nhìn thuần hậu vậy, tâm địa có ngoan độc như thế hay không? Cái này… phải làm sao bây giờ?

Lâm Phiền nói:

- Trương Thông Uyên, Lôi Chấn Tử cũng được xem như là đệ tử tinh anh của Lôi Sơn, có chức vụ trong người. Mà ngươi thì sao, mang danh là Hành chính tổng hợp sử, có ai không biết ngươi đang bị lạnh nhạt hay không. Cái tâm ý này của bọn họ… xem như không tệ.

- Trương Thông Uyên ta đường đường là đại trượng phu, sao có thể bị nữ tử bức hôn… Hừ, nói sao đi nữa thì Lôi Thống Thống kia thủ đoạn cũng cao minh đấy. Lúc ấy ta chỉ chú ý đối địch làm gì có thời gian rảnh đi nhìn thân thể nàng, ta đây có thể phân thân nữa à?

Tiện nghi còn chưa có chiếm thì đã phải lãnh nợ đầy mình rồi.

- Đi trước rồi nói sau, mà này, Hồng Ngọc kia một mực bám theo đấy.

Lâm Phiền nhắc nhở.

- Chỉ trách anh hùng khí của ta quá lớn.

Trương Thông Uyên tỏ vẻ vô cùng đau đớn, Lâm Phiền lập tức khinh bỉ hắn. Ra khỏi kinh thành, tới một vùng ngoại ô hai bên không một bóng người, cả hai lập tức biến mất. Hồng Ngọc tới sau thì đã không còn thấy bóng dáng ai nữa rồi. Nàng chỉ là một vị khách qua đường, như bọt nước trong biển rộng. Trương Thông Uyên đến giờ còn chưa để trong lòng, có lẽ ngay cả tướng mạo của nàng cũng chưa từng để ý đến.

- Âm Hồn khô tà môn như vậy?

Trương Thông Uyên dùng thủy hệ đạo pháp tẩy đi mùi rượu trên người mình, một bên điều khiển Bạch Hồng kiếm mà bay.

- Cái này không quá tốt, ví dụ như danh môn đệ tử đều biết nơi chôn các bậc tiền bối, trộm được đầu lâu tu luyện vậy thì lập tức liền trở nên lớn mạnh rồi.

Lâm Phiền nói:

- Âm Hồn khô cần khô lâu mới, niên đại càng lâu lại càng vô dụng. Hô Duyên Báo đâu chỉ biết có Vô Lượng Vấn Thiên và Phiêu Bình, hiển nhiên là bởi vì niên đại quá lâu, địa hồn bạc nhược yếu kém nên dù cho luyện chế thành pháp bảo cũng không thể trọn vẹn.

- Vậy thì tốt nhất vừa hiện liền phải giết à?

Trương Thông Uyên bất mãn:

- Cái Thiên Côn môn kia đang làm cái quỷ gì đây? Chưởng môn ta nên thúc giục bọn họ mới phải chứ. Nếu không thì cũng phải phái đệ tử tinh anh tiến tới Vân Châu tiễn trừ đi chớ.

Lâm Phiền cười:

- Trương Thông Uyên, ngươi giờ chỉ là hành chính tổng hợp sử, phụ trách hậu cần. Mấy vụ này… ngươi đừng hỏi tới.

- Ha ha, không sao. Nếu như chúng ta đi Lôi Sơn sao không ghé qua bái phỏng Thiên Côn môn luôn nhỉ.

Lâm Phiền lắc đầu:

- Thiên Côn môn là Toàn Chân nhất mạch, không thích khách lạ tới quấy rầy. Nhắc tới chuyện tu tiên, ta cảm thấy Bồng Lai mới chính là Toàn Chân, càng có thêm nhân khí, tiên khí. Đáng tiếc bọn họ xem chúng ta giống với đạo sĩ tầm thường.

- Cảnh giới của toàn bộ Toàn Chân nhất mạch đều có tiến triển rất nhanh. Tích cốc của chúng ta cũng dựa theo Toàn Chân mà tập luyện, uống gió ăn sương, hạn chế ngũ cốc khí vào thân, thanh tâm quả dục, dùng linh khí của thiên địa mà quán thâu toàn thân. Tựa hồ thì khác nhau không lớn, điểm khác nhau duy nhất chính là xuất phát điểm vào đời. Thiên Côn môn là đoạn dâm cấm dục, nhưng mà đó chỉ là áp chế. Tâm pháp của bọn họ cũng là thế, đoạn dâm cấm dục thì tu vi tăng nhanh. Bất quá, một khi không thể thủ thân nữa thì tu vi sẽ không tiến mà lùi. Thiên Côn môn và Phật gia đại thừa giống nhau, sau khi xuất gia sẽ không nhận cha mẹ thế tục, không có liên hệ với thế tục không lo không lắng vậy thì họ chủ động vào đời làm chi? Đây không phải là tự sinh phiền não à?

Trương Thông Uyên vỗ tay một cái:

- Mặc kệ là Thiên Côn môn có nguyện ý hay không, có cao hứng hay không, ta cũng phải đi bái phỏng một lần.

- Đừng có làm loạn, lỡ như Thiên Côn môn truyền thư cho chưởng môn của ngươi nói nươi quấy rầy minh hữu, ngươi gánh không nổi đâu.

- Ha ha, đã không nhập thế thì cần gì vì ta mà đi nhiều chuyện? Rốt cuộc thì ngươi có đi không?

Trương Thông Uyên hỏi.

- Tất nhiên.

Bất quá thì lại nghe chưởng môn ta giảng đạo lý thôi.

- Vậy thì để ta xem phong cách Toàn Chân và đạo sĩ nhập thế chúng ta có gì khác biệt nào.

Có thể thấy Trương Thông Uyên đối với việc mình bị lạnh nhạt mà tâm sinh oán hận, cũng không có lòng đi tranh thủ để thoát khỏi cảnh bị ghẻ lạnh, tâm tính phi thường tốt. Những ngày Trương Thông Uyên lăn lộn tại Lâm Nguyệt lâu cũng không phải là cẩu thả với vị đứng đầu bảng, mà hắn một mặt biểu diễn tại Lâm Nguyệt lâu như nghệ nhân xiếc, một mặt nhìn xem thái độ phàm trần. Lâm Phiền nhận ra nguyên nhân lớn nhất chính là Trương Thông Uyên không muốn những huynh đệ trước kia xấu hổ. Lúc trước hắn là nhị đại đệ tử của lão đại, được nhiều người ủng hộ. Hiện tại các đệ tử cùng hắn thân thiết không tốt, không thân thiết lại càng không hay. Trương Thông Uyên đối với điểm này có chút chán ngán thất vọng, không giải thích được nên đi đến Lâm Nguyệt Lâu, sau đó lại tiến vào bên trong.

Điều khiến cho Trương Thông Uyên cảm thấy an ủi sâu sắc nhất chính là Lâm Phiền vốn không phải đến cười nhạo kẻ từng là đệ nhất nhân vật như hắn, mà rất nhiều sư huynh đệ cũng đã lặng lẽ đến Lâm Nguyệt lâu khuyên Trương Thông Uyên rời khỏi nơi này. Lâm Phiền vừa nghe qua liền nở nụ cười:

- Liệt Hỏa lão tổ cũng tới thăm ngươi à? Ta đoán nhất định đã nói rất nhiều điều khó nghe với ngươi đúng không?

- Không, tuy rằng ta rất ghét hắn, thế nhưng mà… hắn lại là kẻ duy nhất khuyên bảo ta trở về núi, hơn nữa có thể làm ta động lòng đấy. Ngôn ngữ chân thành, thái độ lại hiền lành… Lâm Phiền, ngươi nói xem vì sao người xấu và người tốt lại không ghi gì trên mặt vậy chớ.

Lâm Phiền vẫn còn chưa hiểu lắm. Trương Thông Uyên nói:

- Liệt Hỏa lão tổ đã có thể làm ta tâm động, vậy thì tín nhiệm của chưởng môn với hắn… cũng không thể nào đâu phải không?

- Mấu chốt của vấn đề là hiện giờ người không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Liệt Hỏa lão tổ là người xấu.

Lâm Phiền như có điều suy nghĩ nói tiếp:

- Thời điểm ngươi có thể chứng minh, có lẽ Liệt Hỏa lão tổ đã hoàn toàn khống chế đại cục… Tới Thiên Côn môn rồi à?

Lâm Phiền không dám khẳng định.

Vân Thanh môn, Tử Tiêu điện đều có sơn môn đệ tử nhằm ngăn cản ngoại nhân tiến vào. Mà Thiên Côn môn này không có sơn môn, dãy núi bên ngoài có một tầng sương mù dày đặc bao vây, tuy là vắng vẻ cũng như ít có người vào núi, nhưng mà bọn họ cũng vẫn không muốn bị ai quấy rầy như cũ. Màn sương mù dày đặc này chính là một loại trận pháp đơn giản, ngươi từ nơi này đi vào thì cũng từ nơi này đi ra. Lâm Phiền chỉ là nghe nói chứ cũng không biết nơi tọa hạ của Thiên Côn sơn, Trương Thông Uyên đã tới một lần, chỉ ở bên ngoài chờ tông chủ nên không có tiến vào, nhưng hắn lại biết rõ vị trí.

- Có lẽ.

Trương Thông Uyên và Lâm Phiền phi thăng lên đến mây, rồi sau đó từ đám mây đáp xuống dưới, vượt qua đám sương mù dày đặc, Thiên Côn môn thình lình xuất hiện dưới chân. Trương Thông Uyên nói:

- Người tu chân muốn bái phỏng sơn môn thì không thể bay qua sơn môn, mà phải bay lên mới vào được. Bà nội nó, quy cũ so với chỗ khác còn nhiều hơn.

Thiên Côn sơn có vân hải lượn lờ, có gió thổi nghịch, đằng sau là lầu các ẩn hiện, tiên hạc nhẹ bay, so với Thanh Vân môn hay Tử Tiêu điện càng có tiên khí hơn. Sơn môn chỉ là một đạo môn, không ai trông coi, đi về phía trước một đoạn liền gặp một đoạn đường bậc thang nhỏ, quanh co, đi thêm khoảng một nén nhan rốt cuộc cũng gặp được người.

Hai lão đạo râu tóc bạc trắng, mỗi người đều cầm phất trần, đang ở bên rừng trúc mà hạ cờ vây. Lâm Phiền chợt nhớ tới một câu chuyện dân gian xưa: Có ngời nào đó vào núi xem đánh cờ, không ngờ một ván đã là một năm. Trương Thông Uyên đang chuẩn bị hỏi thăm thì Lâm Phiền liền ra hiệu chờ chút, ở một bên dừng chân cái đã. Không phải Lâm Phiền không muốn quấy rầy họ mà tên này đang nhìn kỳ cuộc.

Cờ đối với Lâm Phiền khá là quen thuộc, đối vơi cờ vây chỉ mới là giai đoạn nhập môn nhưng vẫn có thể nhìn ra, hai người này đều không có lòng tranh thắng thua, cứ bình tĩnh, tao nhã mà hạ cờ, hơn nữa còn không để cho đối phương sinh ra cảm giác uy hiếp. Lại nhìn thêm một hồi, nội tâm Lâm Phiền liền cười. Một bên là hạ cờ treo vị trí của Thất Tinh Bắc đẩu, người còn lại thì hạ cờ theo hình thái Cửu Cung đồ.

Lâm Phiền nổi lên tâm tính thiếu niên:

- Hai vị tiền bối, ai là người thắng đây?

Đạo nhân bên trái mắt không nhìn Lâm Phiền, hỏi ngược lại:

- Đánh cờ, nhất định cần phải thắng bại sao? Lòng ta tại cờ, chỉ cần tiêu khiển là được.

Câu này thật khó có thể phản bác, giống như hài đồng đi chơi vậy, không phải vì cuối cùng ai là người thắng mà là hưởng thụ quá trình đi chơi đấy. Thật sự có vài phần trở về nguyên bản, chơi cờ… kể cả thi đua thì khởi nguồn cũng chỉ là để tiêu khiển.

Trương Thông Uyên mất kiên nhẫn hỏi:

- Thiên Côn môn có quản việc người khác bái phỏng hay không?

- …

Kỳ thủ bên phải đưa tay, ý bảo hai người cứ tiếp tục đi về phía trước.

Đi thì đi, tiếp tục leo, đi ngang qua một vài đạo nhân đang hạ cờ, tĩnh tọa,… rốt cuộc cũng trông thấy hai tên mặc trang phục đệ tử đứng ở trên đường, hai gã đệ tử tiến lên một bước:

- Vô lượng thọ phúc, cư sĩ đến Thiên Côn môn có việc gì?

Trương Thông Uyên chấp tay:

- Ta là đệ tử Tử Tiêu điện, bởi vì Quỷ Môn tràn lan ở Vân châu nên đến cầu kiến chưởng môn quý phái.

- Chuyện của Quỷ môn Thiên Côn môn đã biến, chưởng môn công việc bề bộn không tiện quấy rầy, mời hai vị trở về.

- Mộng Uyển?

Lâm Phiền nhìn thấy phòng bên đường đi ra một người quen, lập tức mời đến. Lần trước là một đám cùng nhau đi Bắc châu điều tra Thanh Bình môn.

Mộng Uyển vẫn thoát tục tươi mát như cũ, không giận không hờn, không cười không lo nhìn về phía Lâm Phiền, sau đó không sợ hãi bước tới:

- Vô lượng thọ phúc, đệ tử đạo hiệu Thanh Nhã.

Toàn Chân nhất mạch đều xưng hô đạo hiệu, hơn nữa còn nghiêm khắc sắp đặt bối phận. Như Mộng Uyển vậy, Thanh Nhã chính là đạo hiệu của nàng, Mộng Uyển hỏi:

- Hai vị tìm ta?

- Không phải, chúng ta tới tìm chưởng môn các ngươi.

Lâm Phiền trả lời.

- Ừ, vậy ta cáo lui trước. Vô lượng thọ phúc.

- …

Trương Thông Uyên và Lâm Phiền không nói gì, dựa theo bình thường mà nói, Lâm Phiền chính là uyển chuyển hỏi: ngươi có thể hỗ trợ chúng ta gặp chưởng môn được hay không. Không ngờ Mộng Uyển lại rất trực tiếp, ngươi không tìm ta thì ta đi thôi.

Đệ tử Thiên Côn môn không kêu Trương Thông Uyên là đạo huynh mà lại gọi là cư sĩ, bởi vì cho rằng bọn họ không phải người xuất gia. Mà Thiên Côn môn không thích ngoại nhân tiến vào quấy rầy họ, dĩ nhiên là không đi thông báo rồi.

- Đi thôi.

Trương Thông Uyên vô cùng bất đắc dĩ. Nhìn lại phiến kiến trúc này, đạo sĩ không ít nhưng mọi người đều gặp mặt khách sáo, nếu như bình thường thì mọi người đều ở cạnh nhau, khách sáo vậy làm cái quỷ gì? Dân gian có thuyết vợ chồng tương hôn như tân, Trương Thông Uyên lại cho rằng tương hôn như tân chính là một tấm bi kích. Nghĩ ngược lại xem, đệ tử Thiên Côn môn không muốn có ngoại nhân quấy rầy, cũng không muốn có quá nhiều quan hệ với ngoại nhân, thậm chí kể cả sư huynh đệ của mình cũng vậy.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể theo đường cũ mà rời khỏi. Đến khi ra khỏi sơn môn, hai người bay lên liền có thể thấy xa xa có một tòa đại điện. Chút cự ly ấy đối với bọn họ mà nói thì chỉ nháy mắt là có thể đến, đáng tiếc là gần ngay trước mặt nhưng lại xa tận chân trời. Ra khỏi Thiên Côn sơn, nhìn lại Thiên Côn sơn, bất luận là sương mù dày đặc hay núi cao chót vót đều làm cho hai người có một loại cảm giác như cư nhân ngoài ngàn dặm.

Bình Luận (0)
Comment