Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 117 - Hoành Công Ngư

Lâm Phiền nghiên đầu nhìn về phía Thiên Côn môn nói:

- Có lẽ… tu tiên nên như thế mới đúng. Chỉ là chúng ta lại quan tâm đến việc của thế gian và tranh đấu bang phái. Nhìn chưởng môn ta xem, Tử Tiêu điện muốn đánh Thanh Bình môn, Ma giáo muốn di chuyển, Tà Hoàng muốn tái nhậm chức, những thứ này không phải là việc mà nàng có thể thay đổi, thế nhưng vẫn chấp nhận lao tâm lao lực như cũ. Ngươi nhìn Thiên đình phía trên đấy, vốn dĩ có rất nhiều thần tiên thế nhưng bình dân bá tánh thế gian tranh chấp, tử thương vô số nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn chứ không động, thậm chí còn có vẻ như không hề có chút quan hệ gì với bọn họ. Có lẽ đây chính là thiên đạo, dĩ vạn vật vi sô cẩu.

Trương Thông Uyên nói:

- Ta có xem qua một quyển tiểu thuyết dân gian, nó nói rằng Ngọc Hoàng xuống trần gian vi hành, lại phát hiện quan địa phương bất kính với hắn, sau đó hắn liền hạ lệnh không cho phép nơi này được có mưa, trừ khi gà ăn hết núi gạo, chó liếm hết núi bột, lại đốt thêm một cái khóa sắt trên ngọn đèn để đứt khóa thì mới có thể đổ mưa, đem cách này dùng để trừng phạt địa phương đó.

Lâm Phiền cười đáp:

- Bọn họ tự cho mình là Thiên đạo, kỳ thật cũng đều là cỏ rác như nhau mà thôi, biện pháp trừng phạt như thế bất quá chỉ là ỷ thế hiếp người.

- Mà ngươi xem, đến cả Ngọc Hoàng đại đế cũng có hỷ nộ ái ố, giận dữ nên mới trưng phạt người ta, mà Thiên Côn môn chẳng lẽ cùng một khuôn mà khắc ra sao?

Trương Thông Uyên nghĩ nghĩ một chốc

- Hay là chúng ta thử lại lần nữa xem?

- Cần gì chứ, đi thôi.

Lâm Phiền và Trương Thông Uyên rời khỏi Thiên Côn môn khoảng trăm dặm liền phát hiện ra môn đồ Quỷ môn, điều này không hề giống trước đây, lúc này là ba gã môn đồ Quỷ môn tụ tập một chỗ, bọn chúng đang công kích một thôn trang khoảng hơn năm mươi người. Trương Thông Uyên lớn tiếng mắng mẹ nó một tiếng, chỉ vài kiếm đã đem ba tên kia diệt sát, dân chúng trong thôn đều cảm ơn rối rít.

Lâm Phiền đảo mắt nói:

- Cách nơi này trăm dặm về hướng bắc có Thiên Côn sơn, trên núi có tiên nhân cư ngụ. Ta sẽ để lại cho các ngươi một bản đồ, các các có thể đên đó để cầu tiên trưởng che chở.

Trương Thông Uyên sững sờ thấp giọng:

- Ngươi thật xấu xa đấy.

- Điểm cố gắng cuối cùng thôi. Nếu như Thiên Côn Môn không một chút nào động lòng thì… Hôm nay là tập kích thôn trang, ngày mai sẽ là tập kích thị trấn.

Oan Hồn phiên nha, oan hồn càng nhiều uy lực càng lớn. Lâm Phiền dạy bảo bọn họ làm sao để đi trong ương mù dày đặc, sau đó lại đem ba cây Oan Hồn phiên ném vào trong Càn Khôn giới cuối cùng mới cùng Trương Thông Uyên cáo từ thôn dân rời đi.

Sau sự việc này, trên đường đi không thấy một móng người Quỷ môn nào nữa, hai người một đường thẳng tiến đến Nam châu. Nam châu chính là châu gần biển nhất, lại còn gần biển Nam Hải diện tích khổng lồ. Thậm chí còn rộng hơn cả Đông Hải. Bất quá bên ngoài Nam Hải vạn dặm chính là sông bằng đồng tuyết. Hơn nữa, càng tiến về phía nam lại càng rét lạnh, chưa từng có ai đi đến được cực nam bởi vì nơi đó có hàn khí có thể phá vỡ hộ thể chân khí, đánh thẳng đan điền.

Ngư nghiệp Nam châu rất phát triển, ngư dân rất nhiều. Ngoại trừ tự cấp tự túc còn có thể thông thương thiên hạ, nổi danh nhất chính là hành lang Đông Nam. Ngư dân Nam châu thông qua hải vực tiến vào Đông châu, rồi sau đó đến Đại Độ hà tiến vào Tiểu Đông châu dùng hải ngư đổi lấy lương thực. Nhưng mà hành lang Đông Hải chỉ mở ra vào mùa đông bởi vì chỉ có mùa đông cá biển mới không hư thối.

Ngoại trừ ngư nghiệp, Nam châu còn thừa thãi hoa quả, thuế triều đình lại rất nhẹ, dân chúng đa phần giàu có. Vừa tiến vào Nam châu, Trương Thông Uyên bắt đầu quắn quýt:

- Có lẽ ta cầu hôn hắn cũng sẽ khách khí từ chối một câu nhỉ?

Trương Thông Uyên tính toán tìm hiểu Thiên Côn môn trước, sau đó mới tính đến chuyện phát sinh kế tiếp. Lâm Phiền cũng không yên lòng trả lời:

- Có lẽ.

Hai người kéo dài hải tuyến phi hành, Lôi Sơn ở ngay bờ biển, hai người còn chưa tới thì đã thấy xa xa mặt biển khác thường. Hơn mười cái vòi rồng đang di chuyển không ngừng trên mặt biển, bọn chúng bao vây một cái vòng xoáy khổng lồ ở trung tâm khoảng nửa mẫu. Bay lại gần xem liền thấy bốn gã đệ tử Lôi Sơn đang đối địch, địch nhân là một con quái vật cùng loại với Hoành Công ngư.

Hoành Công ngư dài bảy tám xích, dáng nhìn như xanh như đỏ, ban ngày trong nước, đêm hóa hình người. Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, dùng hai miếng ô mai nấu thì chết, ăn được nhưng mang bệnh. Hoành Công ngư xuất hiện ở vùng nước ngọt, cũng có bản ghi chép xuất hiện trong biển, phần lớn là Hoành Công ngư thành tinh hơn 500 năm trở lên.

Bốn gã đệ tử Lôi Sơn dùng Ngũ Hành lôi oanh tạc mà Hoành Công ngư tựa như không hề bị thương, trong đó có một đệ tử đang nấu ô mai phía sau, ngưng kết thành thủy lôi nện lên trên người nó. Lúc này nó mới nhảy về phía trước kêu lên thảm thiết. Nhưng trong bốn người lại chỉ có một người có thể đọng nước hóa thành thủy lôi. Trương Thông Uyên và Lâm Phiền nhìn từ xa, Trương Thông Uyên có chút ngứa tay, khó chịu nói:

- Hoành Công ngư tuy đao thương bất nhập nhưng đó là bởi vì da dày thịt béo. Xem Bạch Hồng kiếm của ta đây.

Lâm Phiền cười:

- Cái kia… người đang nấu ô mai kia, tên gọi là Lôi Thống Thống.

Trương Thông Uyên sững sờ:

- Ý? Tên gọi rất quen nha… Ấy chà chà…. Tốt nhất chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.

Vừa mới dứt lời, Hoành Công ngư bi ô mai lôi đánh cho sứt đầu mẻ trán liền chui vào trong nước. Bốn gã đệ tử Lôi Sơn liền ngắt Ti Thủy quyết đuổi theo, tuy nhíu mày :

- Mấy tên đệ tử Lôi Sơn này không có kinh nghiệm đối địch.

Ngũ Hành lôi vào nước, ngoại trừ Thủy lôi càng thêm khủng bố, uy lực tăng mạnh thì tứ hành lôi khác đều chịu ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít.

- Đi xem.

Lâm Phiền ngắt Tị Thủy quyết nhảy vào trong biển rộng.

- Con mẹ nó chứ.

Trương Thông Uyên rất chi là bất đắc dĩ mà nhảy theo vào trong biển.

Bốn tên đệ tử Lôi Sơn một đường truy kích, Hoành Công ngư thì chạy thục mạng, ấy thế mà lại hướng về phía Lâm Phiền và Trương Thông Uyên mà chạy đến. Trương Thông Uyên cười ha ha mấy tiếng, một đạo Nhân Kiếm hợp nhất liền đánh giết đến. Một đạo bạch hồng phá nước mà qua, nước như cầu vòng uốn lượn chuẩn xác chém lên đầu Hoành Công ngư. Hoành Công ngư hai mắt trắng dã tại chỗ, Trương Thông Uyên liền kết kiếm quyết:

- Bạch Hồng Quán Nhật.

- Đừng…

Lôi Thống Thống hô to.

Đừng á? Thừa dịp người ta còn chưa kịp ném nội đan, tranh thủ thời gian mới là tất yếu. Trương Thông Uyên ra tay một chút cũng không chậm, trực tiếp cắt đầu cá, sau đó nhanh chóng lột da:

- Lâm Phiền ngươi lượt trận, ai tranh cướp kệ mẹ hắn.

Bốn tên đệ tử Lôi Sơn đến, ba tên đưa mắt nhìn nhau, Lôi Thống Thống chậc lưỡi quắt miệng đứng ở một bên. Lâm Phiền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tiến lên chắp tay:

- Đạo huynh hữu hảo, không cần cảm ơn chúng ta.

Đệ tử Lôi Sơn lướn tuổi nhất đáp lễ:

- Vị đạo huynh này… con Hoành Công ngư này chính là vật nuôi mà Lôi Sơn nuôi dưỡng tại đây, bốn người bọn ta phụng lệnh chưởng môn tìm nó thí luyện. Trước tiên là đánh bạo nó, sau đó lại theo nó trở về sào huyện, lại đen tín vật trong sào huyệt nộp lên sư môn.

Hiện giờ cá thì bị các ngươi làm thịt mẹ rồi, đây tính làm sao đây hả?

- Cái này…

Lâm Phiền thoáng nhìn qua Trương Thông Uyên vẫn còn đang hăng say lột da liền ho khan một tiếng. Con mẹ nó ngươi nhanh tay lên chút được không. Lâm Phiền giả bộ kinh ngạc:

- Hả? Nói vậy thì đây là hiểu lầm rồi. Ta và vị đạo huynh Trương Thông Uyên đây gặp các vị truy vào trong nước, sợ lôi thuật các vị khó hữu dụng. Hơn nữa hôn thê của hắn cũng lẫn bên trong, lo lắng cho an nguy của nàng nên hắn không suy nghĩ nhiều, lỗ mãng làm việc, bây giờ tạo thành sai lầm lớn, hối hận cũng đã muộn.

Lôi Thống Thống nháy mắt nhìn Trương Thông Uyên, trong lòng tăng thêm một phần hảo cảm, hóa ra thằng này cũng lo lắng cho ta đấy. Lâm Phiền một bên thầm nghĩ: Đại tỷ, thằng kia nó đang lột da đấy thấy không? Ngươi có thể tôn trọng sự thật khách quan một chút được hay không đây, đừng có như mấy đứa nữ nhân phàm trần vậy chớ. Chỉ nghe việc mình thích nghe đâu có được, chúng ta là người tu tiên, tốt xấu gì cũng phải có điểm giới hạn chớ đúng không.

Trương Thông Uyên rất nhanh đã kết thúc công việc lại nhìn hai bên một chút. Lâm Phiền là nhân tinh, biết đối phương muốn truy vấn tại sao Trương Thông Uyên lại muốn lột da thú nuôi nhà người ta liền nói:

- Trương Thông Uyên đạo huynh tại Tử Tiêu điện không mấy vui vẻ, nhưng ước hẹn trước đây không dám không đến Lôi Sơn. Bất quá hai bên còn chưa quen biết, không thể không xấu hổ mà cầu hôn, cho nên mới mượn hoa hiến phật chuẩn bị đen da Hoành Công ngư luyện chế thành túi Càn Khôn để làm lễ bái phỏng đấy.

Cái con bà nhà ngươi á! Trương Thông Uyên kinh hãi, mình đi nam xông bắc, khó khăn lắm mới tìm được một tấm da yêu thú. Ngươi không những muốn ta tặng đi mà lại còn đắp thêm một đống tài liệu hay gì. Trương Thông Uyên vội nói:

- Hoành Công ngư này mới năm trăm năm, sợ rằng người ta không yêu thích.

Lôi Thống Thống thấp giọng đáp:

- Ngươi tặng ta đều thích.

Móa, cái thế đạo này có thiên lý hay không đây? Mình chỉ nhìn nàng ta tắm thôi mà. Mà không đúng, còn chưa thấy rõ thì tại sao lại thích? Lần sau nếu muốn tìm bà nương thì mình nhất định sẽ đề nghị hắn đi nhìn nữ nhân tắm, cam đoan nữ nhân đó sẽ thích hắn. Bất quá… có vẻ việc này cũng không phải là vô nghĩ đâu nhỉ, Đổng Vĩnh chính là nhìn lén bảy nàng tiên tắm rửa, xem đến nghiện lại còn đem quần áo của người ta giấu đi. Mà chẳng lẽ nhìn nữ nhân tắm thì thật sự đều bị nữ nhân yêu thích hay sao?

Trương Thông Uyên cười to:

- Ha ha, nhưng mà tài liệu của ta không đủ.

Lôi Thống Thống gật đầu:

- Ta có.

Có cái đại gia nhà ngươi á… Trương Thông Uyên siết tấm da cá mà lệ rơi đầy mặt, có một cái túi Càn Khôn khó vậy sao chứ?

Đệ tử lớn tuổi nói:

- Ở xa tới đều là khách, nếu là cô gia tương lai của Lôi Sơn thì hiểu lầm nho nhỏ này không đáng vào đâu. Sớm đã nghe qua đại danh của Tử Tiêu điện Trương Thông Uyên, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Lâm Phiền nhìn Lôi Thống Thống, Lôi Thống Thống dĩ nhiên là đã sớm nhìn thấy Trương Thông Uyên, cũng đã sớm giới thiệu qua. Nếu không thằng nhãi này một kiếm giết cá, hai bên không đánh nhau u đầu mẻ trán mới là lạ.

Song phương khách khí, đệ tử lớn tuổi nói:

- Trương đạo huynh đã là cầu hôn thì không biết có bẩm báo qua chưởng môn quý phái hay chưa? Có mang theo bà mối hay không?

- Không có!

Trương Thông Uyên mặt ngoài kinh ngạc nhưng nội tâm cuồng hỉ.

Lôi Thống Thống nói:

- Không cần đâu sư huynh, lần trước ca của ta đã nhắc qua với Tử Vân chân nhân. Tử Vân chân nhân cũng đã viết thư cho trưởng môn rồi.

- Nhưng bà mối lại cần thiết.

Trương Thông Uyên nói, Lâm Phiền cười xen vào:

- Nếu vậy ta tới đây làm chi?

Trương Thông Uyên cắn răng thấp giọng:

- Ngươi đang hãm hại ta.

Lâm Phiền cũng thấp giọng trả lời:

- Lôi Chấn Tử đã thông báo rồi, ta đã sớm nói hắn là đại trí giả ngu, tính toán không bỏ sót chút nào. Hắn mời ta tương đương với bà mối đấy, trong thư còn có một cái chuông pháp bảo kia kìa. Còn nữa, hắn nói cũng đúng, ngươi đã đáp ứng với ta đi cầu hôn vậy ta cũng có trách nhiệm giám sát ngươi.

Thấy hai người to nhỏ, đệ tử lớn tuổi nói:

- Hay là hai người cùng chúng ta trở về Lôi Sơn trước hẵn bàn tính tiếp, về phần sính lễ thì có cũng được mà không có cũng không sao.

Hắn cũng khá là thiện lương, còn tưởng rằng hai người đang thương lượng sính lễ.

- Đương nhiên, đương nhiên.

Lâm Phiền gật đầu.

Trương Thông Uyên mỉm cười nhìn bọn hắn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng:

- Ta muốn chuông.

- …

Lâm Phiền câm nín nhìn Trương Thông Uyên.

- Dù sao cũng phải chết, có thể lấy được thì cứ lấy.

Trương Thông Uyên bất chấp rồi. Sau đó hắn hỏi:

- Hợp thể song tu… Nhất định phải ở chung à?

Lâm Phiền gãi đầu, đệ tử Thiên Phong cốc Thanh Vân sơn có tính là hợp thể song tu không cà?

- Thanh Vân môn chúng ta có thể ở riêng.

- Hả?

- Thiên Phong cốc có đôi vợ chồng cãi nhau liền ra riêng ở đấy.

Lâm Phiền ngẫm lại một chút rồi nói:

- Có vài đệ tử là ở cùng một chỗ có vài đệ tử sau khi song tu liền chia ra, một người ở Tử Trúc lâm, một người ở Thiên Hành tông. Cái này… ta cũng không rõ lắm.

Trương Thông Uyên đi theo sau đệ tử Lôi Sơn, vò đầu:

- Kì quái, Lôi Thống Thống này sao lại coi trọng ta đến vậy? Tuy thực sự ta là anh hùng cái thế, nhưng người có thể thưởng thức cũng có nhiều lắm đâu.

Lâm Phiền thấp giọng:

- Có thể người ta vừa ý ngươi trước hay không, vậy nên mới cố ý lấy thử yêu kia dụ dỗ ngươi nhìn người ta tắm…

Trương Thông Uyên từng to mắt nhìn Lâm Phiền:

- Lâm Phiền, ý nghĩ này của ngươi… quá vô sỉ.

Lâm Phiền đá mắt:

- Nhưng ngươi cũng có rằng việc này cũng có khả năng đúng không?

Lôi Chấn Tử này rốt cuộc làm gì còn điểm thuần hậu nào, hoàn toàn là một tên quỷ tính toán đó.

Bình Luận (0)
Comment