Phong cảnh Lôi Sơn phi thường, hơn nữa còn là phi thường ác liệt. Cái tên Lôi Sơn này đã có từ xưa, bởi vì Lôi Sơn thường xuyên được bao phủ bên trong lôi vân. Thêm việc ít được mặt trời chiếu sáng nên thực vật rất là thưa thớt,Lôi Sơn nhiều nham thạch mà thảm thực vật lại vô cùng cằn cỏi. Thêm việc lôi vân bao trùm thường xuyên nên ban ngày cũng không sáng là bao.
Đối với người khác mà nói thì Lôi Sơn vốn dĩ không phải là tiên sơn phúc địa gì cho cam. Nhưng đối với Lôi Sơn phái thì lại hoàn toàn khác biệt. Trăm ngàn năm qua, hàng năm chỉ có một nguyệt là lôi vân mới tán đi, sau đó lại lập tức tụ lại. Bên trong lôi vân hội tụ Ngũ hành chi lôi, lấy Kim lôi làm chủ, ngao du lôi vân, lĩnh ngộ lôi quyết là một đặc điểm lớn trong lối tu hành của Lôi Sơn.
Ngoại trừ việc đó, đệ tử Lôi Sơn đều một mực vận hành chân khí hộ thể nhằm phòng ngừa tia chớp trong lôi vân đột nhiên bổ trúng. Lôi Sơn cũng chia thành tiểu Lôi Sơn và đại Lôi Sơn, tiểu Lôi Sơn là nơi ở của đệ tử có tư chất kém hoặc không viên mãn trúc cơ, bầu trời nơi này sáng rực, không có tia chớp tập kích.
Tiếp khách sơn của Lôi Sơn nằm ở nơi này, Trương Thông Uyên nhìn lôi vân xa xa, vô cùng nồng hậu, trong vòng xoáy lôi vân thì tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng đánh lên Lôi Sơn. Trương Thông Uyên nhìn Lâm Phiền nói:
- Nghe nói chỉ có đệ tử Lôi Sơn phái mới có thể ngao du trong phiến lôi vân này.
- Ngươi muốn làm gì?
- Chúng ta đi chơi đi.
Trương Thông Uyên nói xong liền làm, hắn khống chế Bạch Hồng kiếm xông thẳng lên lôi vân.
- Đi chơi?
Có lẽ tìm được thần lôi không nhỉ? Tâm niệm vừa động thì Lâm Phiền cũng liền đi theo.
Lôi Sơn đệ tử tiếp khách đứng một bên không thèm cản, đợi sau khi hai người rời đi liền phân phó:
- Thông báo cho Vân Tông, chuẩn bị cứu người.
Rất nhiều tân khách đến Lôi Sơn đều có hào hứng đi ngao du bên trong Lôi Vân như đệ tử Lôi Sơn. Thế nhưng tám chín phần mười đều bị thương đến bất tỉnh nhân sự.
Vừa vào trong lôi vân, Lâm Phiền lập tức tránh né. Một chuỗi Hỏa lôi đánh sát bên người hắn, Hỏa lôi đụng vào Thổ lôi trong mây, cả hai lập tức bạo liệt rồi hóa thành một tia chớp to như cánh tay trẻ con, đánh thẳng về phía Lâm Phiền.
- Đệt!
Lâm Phiền còn chưa kịp kết ấn thì đã ăn ngay đạo thiểm điện này, toàn thân tê dại không nói, hai cổ ngoại lực lập tức đánh thẳng vào đan điền của hắn. May mắn là Lâm Phiền chín mệnh một tính, thêm nữa còn là kỳ đan, hắn lập tức vận chân khí bài xích hai cỗ ngoại lực này ra ngoài. Lâm Phiền kinh ngạc không thốt nên lời, hóa ra Hỏa thổ lôi không chỉ là Phi Hỏa Lưu Tinh công ngoài mà còn còn thể công trong đây này.
Nhìn lại Trương Thông Uyên chơi đùa thật cao hứng, một thanh Bạch Hồng kiếm vờn quanh người hắn với tốc độc cực hạn, các loại Ngũ Hành lôi đi ngang qua hoặc công kích đều bị Bạch Hồng kiếm ngăn cản toàn bộ, Trương Thông Uyên hét lớn một tiếng, Bạch Hồng sáng lên lóng lánh hình tròn, hóa thành bát quái, đem một mảng lôi vân gạt ra.
- Ha ha ha, cũng quá bình thường!
Tiếng cười còn chưa kịp dứt, bởi vì lôi vân bị hắn đánh ra liền cùng lôi vân khác đè ép cùng một chỗ. Ngũ Hành lôi bên trong lôi vẫn đè ép nhau, quện vào nhau, bất kể là tương sinh hay tương khắc, một nhóm lại thêm một nhóm va chạm nhau, sét nổ bên tai không ngừng. Gần như là trong nháy mắt, một tia chớp lớn nhỏ đánh lên người Trương Thông Uyên. Bên ngoài Trương Thông Uyên bị một trận bạo tạc, đợi đến khi khí thế của tia chớp thu lại thì quần áo của tên này đã hóa thành bụi phấn, theo gió mà bay.
Quần áo bị đánh nát thì hiển nhiên là hộ thể chân khí cũng bị phá. Hôm nay Trương Thông Uyên chính là bị đốt từ trong ra ngoài, năm cổ ngoại lực hướng thẳng vào trong cơ thể hắn mà tới, hắn ta lập tức ngưng thần đối kháng. Mà trong khi đó, lôi vân lập tức tụ lại bao vây Trương Thông Uyên, Ngũ Hành lôi không chút khoang nhượng mà đánh thẳng vào người hắn, ngoại lực càng ngày càng lớn mạnh. Nội tâm hắn cười khổ, chẳng lẽ một đại anh hùng như ta lại phải chết tại cái xó này phỏng?
Lúc này Lôi Chấn Tử đã đến, một đạo Kim lôi đánh úp về phía Trương Thông Uyên, Lôi Chấn Tử nhấc tay tiếp đỡ liền không chút hư tổn nào. Thổ lôi đến, Lôi Chấn Tử dùng Mộc thuẫn ngăn cản, tuy ở bên trong lôi vân nhưng Lôi Chấn Tử lại có thể dùng nguyên lý tương khắc mà chặn đánh Ngũ Hành lôi muốn tấn công Trương Thông Uyên. Cái này dường như cũng không lợi hại cho lắm, nhưng trọng điểm ở chỗ Lôi Chấn Tử luôn có thể đoán trước được Ngũ Hành lôi dùng thuộc tính nào.
Lôi Chấn Tử nói:
- Ngay cả Ngũ hành lôi cũng không phân rõ được lại dám xông vào lôi vân?
Trương Thông Uyên toàn thân cháy đen đang cố gắng đối kháng năm cỗ lực lượng trong cơ thể nên không có biện phái cãi lại, chỉ có thể dùng ánh mắt diễn tả khó chịu của mình. Lại nhìn về phía Lâm Phiền cũng đang ngao du trong lôi vân, nội tâm hắn lập tức kinh ngạc, thằng nhóc này đang chơi rất vui đấy hử. Lôi Chấn Tử cũng nhìn thấy Lâm Phiền, nôi tâm hoàn toàn giống với suy nghĩ của Trương Thông Uyên.
Kim lôi đến, Lâm Phiền khởi động tâm phù đem hỏa lôi khắc đi. Thủy lôi đến, thuấn phát Thổ lôi triệt tiêu. Ngũ hành lôi bên trong lôi vân không mãnh liệt, chỉ có sau khi va chạm và dung hợp với nhau mới có uy lực cực lớn. Chỉ cần dập tắt đi tia chớp trước, không để cho nó có thời gian biến hóa thì Ngũ Hành lôi này cũng thường thôi.
Lâm Phiền chỉ có thể phòng bị, Lôi Chấn Tử xuất thủ, một lưới thiểm điện xuất hiện bảo vệ lấy Trương Thông Uyên, lôi bên ngoài va chạm lưới tia chớt chỉ phát ra tiếng nổ răng rắc mà không cách nào công phá. Lâm Phiền chậm rãi bay tới khen:
- Ngũ Hành biến tương sinh.
Ngũ Hành biến tương sinh là thứ áo nghĩa cao cấp của Ngũ hành. Như cái lưới thiểm điện này là lấy Kim lôi xây nên, hỏa khắc kim, ngay khi Hỏa lôi đánh tới thì lưới này sẽ lấy nguyên lý kim sinh thủy, dùng nước khắc lửa làm ít công to. Ngũ Hành tương khắc lại không thể tuyệt đối, tuy nước khắc hỏa nhưng hỏa cường thủy nhuợc có thể đem nước hong đến khô cạn. Biến tương sinh rất có diệu dụng, có khả năng lấy lực đả lực.
Trương Thông Uyên bức năm cổ ngoại lực ra ngoài, Lâm Phiền liền đưa cho hắn một bộ quần áo. Trương Thông Uyên lầm bà lầm bầm trong miệng. Đợi đến khi ba người đáp xuống đất, rời khỏi lôi vân, Lôi Chấn Tử mới nói:
- Lôi vân này chỉ có thể cản không thể lấp, ngươi xua đuổi lôi vân làm cho một bộ phận của nó đè ép nhau đông đúc, Ngũ Hành chạm nhau lại không có nơi để phóng thích…
Trương Thông Uyên dùng thủy hệ đạo pháp rửa mặt, không nhịn được nói:
- Biết.
Lôi Chấn Tử tính tình rất tốt, không thèm so đo, Lâm Phiền ngẩn đầu nhìn lôi vân:
- Lôi Chấn Tử, mảng lôi vân này vì sao đọng lại mà không tán?
Lôi Chấn Tử nói:
- Ta ngược lại không biết, coi sử sách thì chỉ thấy ý tưởng nhiều nhưng thiếu thực tế.
Lâm Phiền lại hỏi:
- Bên trong lôi vân này có Thần lôi hay không?
- Thần lôi? Ha ha, Thần lôi không ở trong Ngũ hành đâu. Lôi Sơn phái chúng ta tinh thông Ngũ Hành lôi, nhưng bất kể biến hóa như thế nào cũng đều không phải là Thần lôi.
Người Ngũ hành lôi cân bằng, sau khi tinh thông Ngũ hành lôi thì chủ nước có thể ngộ ra Quý Thủy Âm lôi, chủ kim ngộ ra Thiên Cương Nộ lôi, chủ hỏa là Liệu Nguyên Phần lôi, chủ thổ là Địa Sát Minh lôi, chủ mộc là Thiên Diệp Vân lôi. Nhưng bất luận là tinh thông thế nào, lĩnh ngộ ra sao cũng không có Thần lôi.
Tuy Trương Thông Uyên cho rằng Lôi Chấn Tử là hèn hạ vô sỉ, Lâm Phiền lại cho rằng hắn là đại trí giả ngu, nhưng hai cái loại phẩm hạnh này đều có chung một đặc điểm, ít nhất thì mặt ngoài loại người này đều là chất phát hiền lành đấy. Lôi Chấn Tử nói:
- Lâm Phiền ngươi có hứng thú với Thần Lôi à? Tàng Thư các của chúng ta lại có một chút nghiên cứu về Thần lôi, ta nói với chưởng môn một tiếng là được.
- Lôi Sơn phái các ngươi thật là háo phóng đấy.
Trương Thông Uyên thán phục, sử sách thì coi cũng được, chỉ là ghi lại những chuyện tình đã phát sinh cùng một số ít truyền thuyết dã sử. Ghi lại nghiên cứu lại bất đồng, cái này chính là cái nhìn và tâm đắc mà cao nhân đã ghi lại.
Lôi Chấn Tử trả lời:
- Lôi Sơn và Vân Thanh môn có giao tình ngàn năm, lại từng là bằng hữu kề vai tác chiến tà nhân, chỉ là bản thảo còn chưa đủ nhìn đấy.
- Không cần đâu, đạ tạ hảo ý của Lôi Chấn Tử.
Lâm Phiền không phải là khách sáo, mà hắn đã trực quan hiểu rõ được thần lôi, hơn nữa còn biết làm sao đạt được Thần lôi. Vấn đề duy nhất chính là đi đâu lịch lãm để lĩnh ngộ được Thần lôi mà thôi, không phải là đi xem cách nhìn trực quan của người khác về Thần lôi.
- Ừm.
Lôi Chấn Tử cũng không khách sáo.
- Các ngươi cứ ở Tiếp Khách sơn hai ngày đi, dạo gần đây chưởng môn hơn bận.
- Bận?
Trương Thông Uyên thuận miệng hỏi. Lâm Phiền lại hiểu rõ trong lòng: “Là vì vấn đề Lôi Vân Tử à?”
Lôi Chấn Tử xấu hổ:
- Hổ thẹn, hổ thẹn.
Sau khi tứ tú Vân Thanh môn đưa thi thể Lôi Vân Tử về thì Quỷ Môn lập tức trở thành đệ nhất đại sự của Lôi Sơn. Tuy tứ tú không nói bất cứ điều gì nhưng miếng khô lâu bên trái vai Lôi Vân Tử đã nói rõ hết thảy. Cao tầng Lôi Sơn tất nhiên khiếp sợ, Quỷ Môn đang tạo thế lực tại dân gian, lại không ngờ được bọn chúng cũng đã thẩm thấu vào bên trong Lôi Sơn, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của tông chủ Kim tông.
Tông chủ Kim tông cũng thừa nhận rằng Lôi Vân Tử này quá cầu tiến, đại sư huynh của hắn là trưởng môn Lôi Sơn, nhị sư huynh là tông chủ Vân tông, thêm vài năm thì có tâm học cấp tốc, chắc hẳn vì điểm áp chế ấy mới sinh chuyện. Chưởng môn Lôi Sơn lại không nghĩ như vậy, mặc dù sư phụ mình, Kim tông tông chủ nói rất có lý, nhưng làm sao kẻ gian có thể biết rõ được tính cách này của Lôi Vân Tử? Vì thế liền bắt đầu triệu tập tất các môn nhân, dò xét tu vi bọn hắn xem có khí của Quỷ Môn hay không. Điều làm cho chưởng môn Lôi Sơn lo lắng chính là Lôi Vân Tử này một mống biểu hiện cũng không có liền luyện được Âm Hồn khô, điều này không hề giống như sách vở ghi lại: Quỷ Môn nhân toàn thân đều là hắc khí. Lôi Sơn trông nom không được chuyện thế gian nhưng tự tra nội bộ thì nhất định phải làm.
Hơn nữa, nghe nói Vân Thanh môn đang bắt đầu hỏa thiêu thi cốt tiền nhân, Lôi Sơn cũng lập tức bắt tay vào tiến hành việc này. Mối họa Quỷ Môn làm cho Lôi Sơn và Vân Thanh môn đều hết sức cảnh giác. Trong khi đó Tử Tiêu điện lại đang tranh đấu quyền thế, Thiên Côn môn lại có thái độ bỏ mặc. Lôi Chấn Tử đối với việc này cũng sầu lo rất nhiều, Trương Thông Uyên tỏ vẻ sau khi mình về Tử Tiêu điện sẽ đến gặp chưởng môn, nói hắn coi trọng việc Quỷ Môn.
Lâm Phiền tự nhiên là cũng có cái nhìn của mình:
- Thiên hạ rộn ràng đều vì tư lợi. Người tu chân chúng ta trước cầu trường sinh, cầu bất tử, cầu đắc đạo cũng là vì lợi. Tà phái cầu tiên sơn phúc địa, tà pháp cầu cảnh giới, cầu tu vi, cũng là vì lợi. Mà Quỷ Môn này lợi ở đâu?
Tuy luyện Âm Hồn khô có thể gia tăng thực lực bản thân nhưng Quỷ Môn có lợi ích gì mà muốn gầy dựng? Quỷ Môn là một môn giết chóc, giết sạch phàm nhân và người tu tiên, cuối cùng là tự giết lẫn nhau. Còn có đệ tử Quỷ Môn bình thường, sau khi sử dụng Oan Hồn phiên sẽ bị loạn tâm trí, chỉ biết giết chóc. Hơn nữa, tinh khí khí huyết của bản thân cũng sẽ bị Oan Hồn phiên hút lấy, sớm muộn gì cũng chết, đối với cao tầng Quỷ Môn mà nói là hoàn toàn vô dụng.
Đương lúc nói chuyện, đột nhiên kim chung (chuông vàng) ở đại Lôi Sơn vang lên, Lôi Chấn Tử biến sắc:
- Triệu tập môn phái, ta cáo từ trước.
Không chỉ có Lôi Chấn Tử, sau khi Kim chung vang lên thì không chỉ đệ tử đại Lôi Sơn lập tức trở về núi mà ngay cả những đệ tử tu vi không cao ở tiểu Lôi Sơn cũng phải nhanh chóng di chuyển đến trước đại điện tiểu Lôi Sơn. Tiếp khách sơn cách khá xa đại điện đại – tiểu Lôi Sơn, Lâm Phiền cũng không đoán được có chuyện gì phát sinh. Hỏi thăm đệ tử lưu lại thì hắn cũng không biết gì, chỉ nói cho Lâm Phiền biết đây là bảy mươi hai kim chung triệu tập lệnh, tất cả môn đồ nghe thấy tiếng chuông đều phải lập tức trở về môn phái.
Đứng nhìn từ xa, Lôi Sơn chấp pháp trưởng lão bắt đầu kiểm kê nhân số tiểu Lôi Sơn, rồi sau đó báo với đại Lôi Sơn. Ước chừng nửa canh giờ sau, hộ sơn pháp trận Lôi Sơn mở ra, mười mấy ngọn núi hô ứng, từng tầng hào quang lam sắc từ trong trận tràn ra bao phủ tứ phía. Lâm Phiền nhận biết trận này, nói đúng ra thì đây là một cái trận pháp biến hóa, không có hiệu quả đả thương người, chỉ là tra xét những vật còn sống tồn tại trong Lôi Sơn, không chỉ có người tu chân, phàm nhân, dã thú, thậm chí cả một con kiến cũng có thể thông qua trận này mà cảm ứng.