Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 119 - Tròn

Trương Thông Uyên nhìn trận thế này liền đoán ra được vài phần:

- Lôi Sơn đang tìm đồ mất trộm.

Lâm Phiền nói:

- Nói đúng hơn là tìm người lấy trộm đồ.

Trương Thông Uyên đáp trả:

- Lôi Sơn xuất hiện một Lôi Vân Tử thì uy danh đã tổn hao nhiều, điểm chết người chính là không biết tại sao lại xuất hiện một Lôi Vân Tử.

Trước đây Quỷ Môn bị phát hiện đều là người thường, duy nhất chỉ có Vân Thanh môn là chặn giết Lôi Vân Tử. Lôi Vân Tử không chỉ là môn đồ cao cấp Quỷ Môn mà còn là môn đồ cao cấp của Lôi Sơn.

Hai người đã đoán đúng, bảy ngày trước có một vị cung phụng vũ hóa, dựa theo tập tục thì qua bảy ngày sẽ theo lời nhắc mới của chưởng môn mà hỏa táng. Hôm nay là đầu thất, đệ tử đưa quan tài đến đám cháy, sau khi quan tài đốt lên liền phát hiện đầu lâu của vị cung phụng này đã biến mất.

Chưởng môn vốn dĩ cũng dự tang lễ của cung phụng, thấy điều bất thường liền lập tức dập lửa khám nghiệm tử thi, sau đó phát hiện sau khi cung phụng vũ hóa thì bị người ta dùng lợi khí cắt đầu. Chưởng môn lập tức nhớ tới Quỷ Môn và Âm Hồn khô, vì vậy một mặt để người ta kiểm tra môn đồ Lôi Sơn, một mặt khởi động trận pháp. Chưởng môn cũng biết là phí công nhưng vẫn phải làm, bảy ngày, người cố tình đã có thể động thủ.

Bất quá, điều này chứng thực được một điểm: Lôi Sơn hiển nhiên có người Quỷ Môn. Chấp pháp trưởng lão đang điều tra đệ tử túc trực bên linh cữu, nội tâm chưởng môn Lôi Sơn Lôi Thiên Tử có chút tức giận. Vị cung phụng này không chỉ có địa vị rất cao mà còn là vị duy nhất của Lôi Sơn Ngũ Hành chủ mộc Thiên Diệp Vân Lôi. Thiên Diệp Vân Lôi tuy không nổi danh bằng Quý Thủy Âm Lôi nhưng cũng là mộc lôi chi chủ.

Chấp pháp trưởng lão báo cáo:

- Trừ đệ tử bổn môn còn có sáu môn phái Nam Châu và mười hai tên tán nhân tế bái lão nhân gia trong bảy ngày này.

Lôi Thiên Tử nói:

- Bọn họ đều là tế bái quang minh chính đại, đều có đệ tử túc trực bên linh cữu. Điều tra đệ tử túc trực bên linh cữu thế nào rồi?

- Mỗi ngày hai tổ, một tổ hai người, tổng cộng có hai mươi tám người, toàn bộ đều ở Đại Lôi Sơn. Thuộc hạ hỏi thăm mới biết trong lúc bọn họ túc trực bên linh cữu đều không có rời đi hay ngủ.

Lôi Thiên Tử hỏi:

- Có thể kẻ phản bội không dám nói chăng?

- Sẽ không, chuyện lớn như vậy bọn họ không dám giấu diếm.

Chấp pháp trưởng lão nói tiếp:

- Có khả năng là lúc tiền bối nhập liệm bị người ta ra tay, hiện đang phái người điều tra.

Khả năng này thật ra rất thấp, không chỉ bởi vì người tương đối nhiều mà còn là vì Lôi Thiên Tử một mực túc trực bên người cung phụng, quan sát cung phụng nhập liệm.

- Đã điều tra tu vi chân khí của hai mươi tám người chưa?

- Đều đã dò xét qua, chỉ có tâm pháp Lôi Sơn thuần khiết.

Ban đêm, Lôi Chấn Tử mang theo hai bình rượu lâu năm khoản đãi Lâm Phiền và Trương Thông Uyên, chưởng môn hiện giờ có nhiều việc quá rồi. Trước tiên nên đem tên cô gia này ổn định lại mới là trọng yếu. Lâm Phiền nghi vấn nói:

- Vì sao các ngươi cho rằng cả hai mươi tám người túc trực bên linh cữu đều trong sạch?

- Môt là luôn hỏi thăm, bọn họ đều cam đoan tuyệt đối không có rời đi, một mực thủ hộ bên cạnh quan tài. Hai là chân khí của bọn hắn rất thuần khiết. Ba là ngoại trừ lúc bọn họ túc trực bên linh cữu thì đều ở Đại Lôi Sơn.

Lâm Phiền hỏi lại:

- Bọn họ không có rời đi, nhưng vì sao không thể là hai người một nhóm? Chân khí Lôi Sơn thuần khiết có lẽ bởi vì họ vẫn chưa bắt đầu tu luyện tâm pháp Quỷ Môn. Về phần ở trong Đại Lôi Sơn thì… đầu lâu là vật chết, bọn họ còn chưa tu luyện tâm pháp Quỷ Môn thì cũng không cần nóng nảy rời khỏi Lôi Sơn.

- Cái này…

Lôi Chấn Tử sững sờ:

- Rất có đạo lý.

Trương Thông Uyên hỏi:

- Hai mươi tám người đệ tử này là tự nguyện túc trực bên linh cữu hay bị điều động?

Lôi Chấn Tử trả lời:

- Hành chính tổng hợp sử điều động, bất quá bởi vì là cung phụng tiền bối qua đời nên có vài đệ tử tinh anh chủ động tự nguyện.

Lâm Phiền hỏi:

- Có hay không hai người một tổ, hơn nữa còn ta tự nguyện đi trông nom?

- …

Lôi Chấn Tử chấp tay:

- Hai vị chờ chút, ta đi sẽ trở lại ngay.

Sáng sớm ngày thứ hai, bốn gã đệ tử bị bắt trói. Bốn người này đều là người tự nguyện đi trông nom linh cữu, hơn nữa là hai người một tổ, trong đó ít nhất có hai người bị oan. Chấp pháp trưởng lão bắt đầu tìm vật tùy thân của bọn hắn nhưng đều không có thu hoạch. Lâm Phiền nghĩ kế đem bốn người tách ra, sau đó nói cho bọn hắn biết nếu như ngươi thừa nhận thì có thể rời khỏi Lôi Sơn, nếu người đồng lõa với ngươi thừa nhận trước thì ngươi sẽ bị truy sát. Lâm Phiền tin tưởng, kẻ gia nhập Quỷ Môn đều không phải là người nói được đạo nghĩa hay nghĩa khí gì ráo.

Phương pháp kia quả nhiên hữu hiệu, một đệ tử lập tức cung khai rồi dựa theo vị trí hắn khai mà đào ra được đầu của vị cung phụng kia. Mà nghe hắn nói việc tiếp xúc với Quỷ Môn có chút không thể tưởng tượng.

Một ngày đệ tử này trở về núi, bởi vì mưa quá lớn nên tạm thời nghĩ chân tại một tòa đạo quan bình thường cách Lôi Sơn chưa đến hai mươi dặm. Thế quái nào lại gặp một vị phụ nhân trú mưa, hơn nữa còn bị cô ta câu dẫn, đệ tử kia không giải thích được mà cùng nàng mây mưa. Đến khi tỉnh lại thì người phụ nữ này đã chết, cả người mình nhuốm đầy máu. Lúc này vị quan chủ đạo quan bỗng xuất hiện, kinh hãi cực kỳ. Đệ tử liền muốn giải thích nhưng lại không cách nào giải thích được, lúc này có một vị hòa thượng đâm chết quan chủ từ sau lưng.

Đệ tử này không có sự lựa chọn, nếu như việc này bị Lôi Sơn biết thì chắc chắn sẽ bị thanh lý môn hộ, chết không có chỗ chôn. Giờ hắn chỉ có thể đáp ứng hòa thượng kia, đem đến cho hắn thủ cấp của cung phụng chỉ còn mười ngày dương thọ.Hắn chỉ là đệ tử bình thường, tuy biết rất rõ Quỷ Môn nhưng lại không biết Âm Hồn khô đã hiện thế, hơn nữa còn không thể nào liên hệ hòa thượng này với Quỷ Môn được. Hắn cứ ngỡ là hòa thượng và cung phụng thật sự có thù.

Một tên đệ tử khác thì một mực ái mộ con gái của một vị tán nhân. Hắn biết rằng nàng đang tu luyện trong núi nên kiếm cớ làm quen. Thật không ngờ, trong lúc nàng chủ động câu dẫn, sau khi cẩu thả thì nàng cũng chết. Lúc đó cũng là hòa thượng kia xuất hiện, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của hòa thượng.

Hai người đều tương tự nhau, đều là sau khi cẩu thả thì phát hiện đối phương đã chết. Tu vi Lôi Thiên Tử khá cao, vừa nghe qua liền biết hai người này đã gặp phải ảo thuật, vào trong ảo cảnh. Như tên đệ tử thứ hai vậy, chính xác là hắn đã cùng vị nữ tử kia ở chung một chỗ, nhưng nàng vốn không phải là câu dẫn mà là kháng cự, mà vào trong ảo cảnh lại thành câu dẫn.

Ảo thuật ngoại trừ hồ ly thì người tu chân chỉ sử dụng ảo thuật khá thô thiển, các loại như bát trận đồ thì giống như huyễn thuật nhưng lại không phải là trận pháp huyễn thuật. Lôi Thiên Tử kết luận, tên hòa thượng kia tu vi rất cao, hai gã đệ tử này tuy chỉ là đệ tử bình thường nhưng đều đã viên mãn trúc cơ, đạo pháp vốn cầu chân, có thể thủ hộ bản tâm, có thể làm cho hai người này trúng chiêu thì đã đủ nói rõ tu vi hòa thượng kia

Căn cứ theo vài vị cung phụng và sách vở ghi lại thì hòa thượng kia rất có thể là người của Hoan Hỉ tự đã bị diệt vong mấy trăm năm trước. Hoan Hỉ tự là một môn tà pháp phật gia, chủ trương dùng dục chế dục. Nguyên bản chỉ là hòa thượng và tín đồ dâm loạn, sau đó mấy tên hòa thượng này cảm thấy chưa đủ bèn dùng ảo thuật lừa gạt phụ nữ đàng hoàn tới giao hoan, đem đó như việc giảng đạo cho thiên hạ.

Hoan Hỉ tự thành lập ở giao giới Vân châu và Nam châu. Bởi vì gây chuyện cho nữ nhân đàng hoàng nên bị Lôi Sơn trừ khử, tồn tại trước sau chỉ quá mười năm. Hoan Hỉ tự có hơn năm mươi người, đều đã có một chút tu vi nhưng phật hiệu đều cực kỳ kém, không có khả năng ngăn địch mà chỉ có ảo thuật lợi hại. Lúc Lôi Sơn tấn công tự, đệ tử bày ảo thuật, ngoại lực không cách nào phá được. Cuối cùng, sau khi trụ trì bị giết mới có thể phá ảo thuật này.

Căn cứ theo hai đệ tử miêu tả lại thì Lôi Sơn vẽ ra bức họa hòa thượng, truyền thư cho các đại tiểu môn phái khắp mười hai châu coi như là một đại tiến triển mà chính đạo nhằm đối phó với Quỷ Môn. Cũng có vài người nghi vấn: hòa thượng kia có liên lạc với Quỷ Môn hay không, có quan hệ với Quỷ Môn hay không, hay Lôi Vân Tử có quan hệ với tên hòa thượng này không?

Việc này tạm thời coi như một khúc nhạc đệm. Xong việc bị xen giữa chính là việc Trương Thông Uyên cầu hôn. Quả nhiên như Lâm Phiền nói, Trương Thông Uyên vừa nhắc tới cầu hôn thì Lôi Chấn Tử thân làm đại ca của Lôi Thống Thống một chút từ chối cũng không thèm có, vừa nghe xong liền đáp ứng ngay lập tức, hơn nữa còn lập tức báo cáo cho Lôi Thiên Tử việc này. Chưởng môn nhà người ta sớm đã biết vụ cầu hôn này rồi, thế nên hắn cũng không thèm có ý kiến gì ráo, vì vậy liền định mùa xuân năm sau mở tiệc vui, công việc cụ thể thì chờ Lôi Sơn liên lạc với Tử Tiêu điện.

Trương Thông Uyên ủ rủ cùng Lâm Phiền cáo từ rời đi, Lâm Phiền cảm thấy rất kỳ quái, tên này gặp phải hồ yêu lần trước không phải là đi câu dẫn người ta đó sao? Hiện tại có một cô nương xinh đẹp chết sống đưa tới cửa thì mắc quái gì thằng này lại từ bỏ chớ? Trương Thông Uyên suy nghĩ một hồi thì trả lời: con người vốn dĩ tiện nhân. Lâm Phiền và Trương Thông Uyên liền cùng kể về một cái chuyện xưa. Mười năm trước có một đoàn cường đạo lục lâm cướp bóc một đội xe ngựa, lại có một tên ngu ngốc mới trăm ngày trúc cơ đánh đuổi cường đạo, cứu vớt xe ngựa.

- Đệt, chuyện của ngươi nhàm chán vậy.

Trương Thông Uyên nói:

- Mấy chuyện xưa kiểu này ngay cả tình tiết cũng không có.

- Mấu chốt không phải ở tình tiết, mấu chốt ở chỗ tên ngu này gọi là Trương Thông Uyên, mà trong xe lại có một muội tử, muội tử này tên là Lôi Thống Thống. Lôi Thống Thống lúc ấy mới tám tuổi, còn chưa tu luyện tâm pháp Lôi Sơn. Nàng đi theo phụ thân nàng là tông chủ Vân tông đến Trung châu sẵn tiện kiến thức việc nhân thế. Trong lúc phụ thân nàng làm việc, nàng thường theo xe ngựa du ngoạn tứ phương, cuối cùng gặp cường đạo.

- Khó trách.

Trương Thông Uyên đập tay:

- Nguyên lai là bị khí chất anh hùng của ta hấp dẫn đấy.

Lâm Phiền bất đắc dĩ hỏi:

- Có ngày nào ngươi không nhắc đến bốn chữ khí khái anh hùng này không hử?

- Không thể, là vàng thì tự sáng lên thôi.

Nghe xong chuyện xưa này Trương Thông Uyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nguyên lai là có nguyên nhân mới có kết quả. Trương Thông Uyên xiết chặc lông mày nói:

- Lần trước ngươi nói… Thử yêu kia là dụ ta mắc câu…

- Tuyệt đối không có khả năng.

Lâm Phiền trả lời.

- Vậy sao lại trùng hợp vậy?

- Cái này… ngươi chưa nghe câu người hữu tình sẽ thành thân thuộc sao? Đây là thiên đạo.

Lâm Phiền cảm thấy Lôi Thống Thống rất tốt, tướng đẹp, tính tốt, là một cô nương hồn nhiên đáng yêu. Lôi Chấn Tử lại nhìn xa hơn một ít, hắn cảm thấy Trương Thông Uyên ở Tử Tiêu điện cũng không tốt cho lắm, khuyên bảo hắn nên tạm nhân nhượng vì đại cục. Tính cách này của Trương Thông Uyên chắc chắn sẽ không có chuyện mình bị ủy khuất đâu. Giờ thì tốt rồi, hiện tại Trương Thông Uyên chính là con rễ của tông chủ Vân tông Lôi Sơn, Tử Vân chân nhân sẽ không quá phận với hắn.

Trương Thông Uyên cười nhạt:

- Ngươi vậy mà đi lĩnh ngộ thiên đạo, thiên đạo ca ca, đem đến ngàn khỏa thiên lôi giúp hắn phi thăng đi ca.

- Ha ha, thiên lôi cơ đấy.

Lâm Phiền ngẩn đầu nhìn trời, thiên lôi đâu? Có ngon ngươi đi ra đây.

Một đường không nói chuyện cho đến tận Trung châu, Trương Thông Uyên nhìn Tử Tiêu điện từ xa, nội tâm bổng chốc không muốn trở về. Trương Thông Uyên chấp tay:

- Lâm Phiền, cáo từ.

Lâm Phiền đột nhiên nói:

- Trương Thông Uyên, ngươi nói xem vì sao thái cực cầu lại tròn?

Trương Thông Uyên ngẩn người trả lời:

- Bởi vì nắm trong tay cũng có thể chuyển động.

- Bởi vì thái cực cầu hình tròn nên sẽ không đâm vào tay, cho nên mọi người nguyện ý dùng thái cực cầu hình tròn. Không chỉ thái cực cầu mà thái cực vốn dĩ cũng đã tròn.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Chúng sử quan ghi chép lịch sử, một công thần chương trực công chính sẽ không được trọng dụng, tuy ngươi nói có lý nhưng ngươi cũng đã quên một điều, ngươi nghịch hoàng đế, nghịch quyền uy thì dù hoàng đế biết rõ ngươi là đúng cũng không thể một mực nghe lời ngươi được, nếu không thì còn gì là uy quyền?

Trương Thông Uyên hỏi lại:

- Chẵng lẽ người người đều tròn, hoàng đế kia sẽ cao hứng sao?

Lâm Phiền nói:

- Tròn là cách mà không phải tính, hiện tại ngươi hiểu rõ mối họa lớn nhất chính là Liệt Hỏa lão tổ, nhưng Tử Vân chân nhân sẽ không tiếp nhận việc ngươi chỉ trích mà không có chứng cứ. Ngươi dù sao cũng là cao thủ mà Tử Vân chân nhân dốc lòng bồi dưỡng. Nếu như ngươi có thể tròn trước, một lần nữa đạt được tín nhiệm của Tử Vân chân nhân, đạt được đại vị như xưa thì ngươi mới có thể tra được tai họa mà Liệt Hỏa lão tổ mang lại cho Tử Tiêu điện. Ngươi muốn một mực đi như vậy thì ai là người cao hứng nhất? Có ai ngoài Liệt Hỏa lão tổ hay sao?

Trương Thông Uyên trầm mặc đã lâu nói:

- Ta sẽ thử làm cho mình tròn đi một ít. Cáo từ.

- Bảo trọng.

Trở lại Vân Thanh sơn, Tam Tam chân nhân vẫn chưa về, Lâm Phiền bắt đầu bế quan lâu dài lần đầu tiên. Mục tiêu bế quan chính là Tật Phong châm, món bảo khí này rõ ràng là có tiềm lực cực lớn nhưng Lâm Phiền chỉ mới đào bới được một hai thành trong đó mà thôi. Ngự khí, ngự kiếm phải trải qua vài quá trình, đầu tiên nhất chính là kiếm tâm thông minh, bảo vật nhân hòa hoặc bảo kiếm câu thông, nhận chủ. Lâm Phiền chính là đang ở giai đoạn này.

Giai đoạn thứ hai gọi là kiếm tâm thông linh, đối với bảo kiếm tiến hành hiểu biết. Giai đoạn này phân loại ra rất nhiều, dùng Ngũ hành bảo kiếm Trung Hỏa kiếm mà nói thì có Không Trung hỏa, Thạch Trung hỏa và Mộc Trung hỏa. Linh khí là căn bảo của bảo kiếm, không có linh khí thì bảo kiếm đó chỉ là sắt vụn. Trải qua giai đoạn này thì có thể nắm giữ được kỹ xảo của bảo kiếm, Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm chính là đang ở giai đoạn này.

Cấp thứ ba gọi là kiếm tâm hợp nhất, người sử dụng đã hoàn toàn nắm giữ đặc tính của bảo kiếm, linh khí của bảo kiếm cũng đã quen với chân khí của chủ nhân khu động, giai đoạn này có thể phát huy uy lực cơ bản của bảo kiếm hoặc bảo vật.

Giai đoạn cuối cùng được gọi là kiếm nhân hợp nhất, mức này chỉ có ở tâm luyện, lực luyện không có cảnh giới này. Một khi đến cảnh giới này thì cho dù là một thanh bảo kiếm được Hàn thiết Hàn Đầm chế tạo cũng có uy lực vô song. Đáng tiếc đa số người ngự kiếm đều bởi vì ngự kiếm trước giá kiếm nên khiến cho tâm không ở kiếm, không cách nào thành tựu nhân kiếm hợp nhất.

Trở lại vấn đề, Tật Phong châm này được gọi là cái chi mô? Là bảo khí, binh khí hay ám khí? Có sách vở cho rằng cho đến nay không có thuyết pháp ngự ám khí. Đang bế quan liền nghĩ bế, Lâm Phiền bèn đi tìm Thiên Vũ chân nhân, Thiên Vũ chân nhân nghe xong cũng không biết nên kết luận như thế nào, thế nên nàng đặc cách cho Lâm Phiền đi Ẩn Tiên tông tìm Vân Thanh thượng nhân.

Sau khi Vân Thanh thượng nhân kêu hắn đi lấy mười lần nước, hơn nữa còn cam đoan là không có đề cập tới tạ lễ mới bắt đầu trả lời vấn đề của Lâm Phiền:

- Hai ngàn năm trước, châm, kiếm, binh khí kỳ môn đã từng dẫn tới một cuộc tranh luận, một bộ phận cho rằng châm là mạnh nhất, bởi vì thân nó dài mảnh, tốc độ vượt hẳn bảo kiếm, chân khí ngự châm bất quá chỉ bằng một hai phần mười ngự kiếm. Nhưng về sau thực chiến lại cho thấy, tuy châm có rất nhiều ưu thế nhưng lực sát thương lại có hạn. Như lúc địch ta đều có bảo kiếm hộ thân, ta dùng châm tấn công địch, bảo kiếm hộ thân của địch không tổn hại. Nhưng khi địch dùng kiếm công ta, bảo kiếm hộ thân của ta tổn hại nhiều. Còn nữa, khi bảo kiếm chém địch thì có thể xoay tròn biến hóa, đả thương địch lần nữa. Nhưng châm lại quá nhanh, trực tiếp xuyên thẳng qua cơ thể kẻ địch mà không thể nào một kích giết địch được.

- Nhưng lúc ấy lại xuất hiện một loại châm binh, chân khí dùng ngự châm ít nhưng bù lại dùng tới vài trăm cây châm tấn công địch, phòng cũng không thể phòng. Đáng tiếc là thuật này cần người có khả năng quan sát toàn cục, tâm quan tinh tế, yêu cầu đối với người sử dụng vô cùng cao, cuối cùng thì tuyệt truyền. Huyết Ảnh giáo Trúc Kiếm đường khống chế một trăm linh tám khẩu trúc kiếm, chín kiếm một tổ chính là để bù đắp cho lực công kích không đủ, chân khí để khống chế trúc kiếm cũng ít, tuy so với châm binh có chút khác biệt nhưng kết quả lại vô cùng giống nhau.

Lâm Phiền nói:

- Thượng nhân còn có cách nhìn gì khác?

- Tật Phong châm này của ngươi là nhanh, dùng nhanh đánh úp, uy lực có thể đề cao đến bao nhiêu ta cũng không rõ. Nhưng thời điểm ta cảm nhận Vô Ảnh châm liền cảm thấy châm này phi phàm, linh khí bên trong rất mạnh, không hề kém hơn Hà Thải của Lâm Huyết Ca chút nào. Có thể phỏng đoán muốn luyện châm này thì ngươi phải đợi, không thể vượt cấp mà luyện. Linh khí của Vô Ảnh châm này tuyệt đối không phải để cho một tên có tu vi Kim Đan có thể luyện, một khi bị cắn tả thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Phiền nghi vấn:

- Thượng nhân, Vô Ảnh châm này còn mạnh hơn Tật Phong châm sao?

- Tật Phong châm đã bị ngươi thu phục nên ta không dò xét được. Nhưng Vô Ảnh châm này lại phi thường lợi hại, ngươi thu phục được Tật Phong châm đã là tạo hóa, thậm chí có thể nói là may mắn. Trước Nguyên Anh đừng đi luyện Vô Ảnh châm.

- Vậy có thể nói, châm cũng là binh khí?

- Đúng vậy.

- Đa tạ thượng nhân.

Bình Luận (0)
Comment