Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 121 - Hồi Thế

Bởi vì niên đại đã lâu nên những hồn phách bên trong Âm Dương Pháp trận này cũng đã hóa thành những bổn tướng vô cùng suy yếu, hơn nữa, trận pháp cũng đã xuất hiện chỗ thiếu hụt. Sư công của phụ thân Lâm Phiền vẫn có thể thoải mái đối phó với những hung thú này chính là vậy. Thế nhưng họ lại không tìm được mắt trận nên chỉ có thể chém giết tìm kiếm ở mênh mông đất hoang hoặc sa mạc cho đến khi thọ tận, chết ở bên trong Âm Dương pháp trận. Trước khi chết, sư công của phụ thân Lâm Phiền đã lưu lại một lượng lớn thông tin, một số là cái nhìn về trận pháp này suốt hai trăm năm, còn có thủ đoạn công kích của hung thú, cuối cùng là vài pháp đoán để phá trận.

Lâm Phiền nói chuyện với Tam Tam chân nhân hỗ trợ nhau suy nghĩ, nhưng một người tại âm, một người tại dương thủy chung không cách nào gặp mặt. Mà so với sư công của phụ thân Lâm Phiền thì bọn họ lại càng hung hiểm hơn rất nhiều, bọn họ phải đối mặt với vô tận hung thú. Tạo hóa của Lâm Phiền mạnh hơn Tam Tam chân nhân, vào trận không lâu thì đã thấy bản thảo mà sư công của phụ thân hắn lưu lại, thuận tiện luyện luôn hai môn pháp thuật được lưu lại trong bản thảo. Dựa theo đạo lý mà nói thì Lâm Phiền vẫn chưa chạy thoát được, chỉ là một ngày trước có một con giao long trong biển lâu quá nên đầu bị ngâm nước, nó liên tục va chạm vào Âm Dương Pháp Trận, kết quả làm cho Dương trận của Lâm Phiền bị phá nên hắn có thể thoải mái chạy ra.

Tam Tam chân nhân nghe nói Dương trận bị phá liền mừng rỡ:

- Này còn năm tháng nữa ta cũng có thể đi ra rồi?

Hơn bốn năm, đối với một người lười biếng thì mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng hung thú tập kích, mỗi ngày đều phải chém chém giết giết đúng là một loại cực hình.

Lâm Phiền hỏi:

- Dương trận bị phá còn có thể đảo ngược à?

- …

Tam Tam chân nhân sững sờ chốc lát, hỏi:

- Con giao long đầu ngấm nước đó có còn đụng tiếp hay không vậy?

- Vẫn còn.

Lâm Phiền nhìn tiên sơn đang phù du trên mặt biển rộng, một con giao long nhảy ra khỏi biển, dùng trán va vào tiên sơn rồi lại trầm xuống biển rộng. Tiên sơn sau khi bị va chạm liền hơi lay động, sau đó rớt xuống một ít đá núi xuống biển.

- Làm cho nó đụng mặt âm.

Tam Tam chân nhân rất không có lý mà hạ lệnh vô lý đến không thể vô lý hơn.

- Tông chủ, yêu cầu này của ngươi đối với ta hay đối với giao long có phải khó quá rồi không hỉ?

Lâm Phiền mặc quần áo, vẽ một đạo Thiên Nhãn phù rồi ném vào biển:

- Giao long này có một cái ổ dưới đáy biển, cái tiên sơn này cản trở ánh mặt trời đấy… Tông chủ, có trứng giao long.

- Chớ chọc người ta mất hứng.

Tam Tam chân nhân lập tức khuyên giải. Rõ ràng thì đây là một con giao long cái, ngươi lấy trứng người ta người ta sẽ đuổi giết ngươi vạn dặm đấy, giao long là thú cao giai tiếp cận rồng nhất đó. Người ta không chọc giận ngươi ngươi cũng đừng đi chọc lão gia nhà người ta chứ. Tam Tam chân nhân nói:

- Lâm Phiền, ngươi trở về Vân Thanh môn trước báo một tiếng, chúng ta đi bốn năm, phỏng chừng Vân Thanh môn đã xem chúng ta chết rồi.

Hai người dặn dò nhau vài câu, cái việc này Lâm Phiền vốn dĩ không thể lo lắng mà giúp đỡ được, hết thảy đều phải xem tạo hóa, dù sao thì cái đảo này cũng chỉ du đãng ở phụ cận, qua mười năm nữa không thấy Tam Tam chân nhân trở lại thì đem người tới đập đảo cứu người cũng không muộn. Pháp bảo phi hành của Lâm Phiền đến một điểm cũng không có, lúc đến là trúc kiếm, lúc về cũng vẫn là trúc kiếm, bất quá tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều. Nỗi nhớ nhà của Lâm Phiền cuồn cuộn, bốn năm nay ăn cát uống đất phơi nắng, bốn năm tích cốc khiến cho Lâm Phiền cảm thấy thật hoài niệm rượu ngon đồ ăn ngon. Mà bốn năm nay Lâm Phiền cũng coi như là lớn lên, không còn là tiểu hài tử hằng ngày lo sợ uy thế của tông chủ hoặc chưởng môn.

Thiên Vũ chân nhân đang ở ngoài đại điện nói chuyện với Diệt Tuyệt chân nhân, một tháng nữa là ngày Tử Trúc lâm mở ra, qua hôm đó thì Diệt Tuyệt chân nhân sẽ nhượng lại chức vị tông chủ, chuyên tâm tu luyện và dạy bảo hai đồ đệ của mình. Hai người đang tản bộ ở ngoài đại điện, bàn luận nhân tuyển ứng cử vị trí tông chủ. Ngoài ra còn việc Vô Cực Xích đã bị Tà Hoàng lấy đi do Thắng Âm tự gửi thư đến.

Lúc này, chỉ nghe giữa không trung có một tiếng cười cuồng tiếu:

- Ha ha, lão tử đã trở lại.

Ngẩn đầu nhìn lên liền thấy bên cạnh đám mây có một nam tử trần trụi, đầu tóc rối bời. Diệt Tuyệt chân nhân rùng mình trong tâm, chẳng lẽ là Tà Hoàng đã đến Vân Thanh môn? Một lời cũng không thèm nói, bảo kiếm bay ra hóa thành mười tám thanh bắn thẳng đến nam tử.

- Cái gì?

Nam tử này tất nhiên là Lâm Phiền, hắn vừa nhìn thấy Thiên Vũ chân nhân đã cảm thấy thân thiết, không ngờ được nghênh đón mình là phi kiếm.

Diệt Tuyệt chân nhân đã viên mãn Nguyên Anh, tu vi lại khá cao, bảo kiếm còn là vật phi phàm. Lúc này chỉ thấy Lâm Phiền lập lòe di động trên không, chợt xuất hiện tại đông, chợt hiện tại tây, bởi vì tàn ảnh mà xuất hiện bốn mục tiêu. Tàn ảnh lưu lại một đường phóng xuống đất, Diệt Tuyệt chân nhân liên tục chỉ huy phi kiếm đánh giết đều không chạm được đến hắn. Mãi cho đến khi Lâm Phiền đáp xuống đất vẫn chưa thể làm Lâm Phiền bị thương được.

Chiêu này chính là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng hạng nhất trong bốn năm Lâm Phiền chiến đấu hung hiểm với hung thú, tâm phù Súc Thiên Tiểu Địa. Bởi vì vừa mới bắt đầu liền phải chạy trối chết nên làm cho độ thuần thục Súc Thiên Tiểu Địa của Lâm Phiền tăng vọt… Cũng không đúng cho lắm, đúng hơn là làm Lâm Phiền thuận tay đến mức có thể tùy tâm sử dụng Súc Thiên Tiểu Địa. Tâm phù là nhanh nhất, so sánh với kết pháp quyết thì bỏ xa đến một vạn tám ngàn dặm, trong nháy mắt đã có thể dùng đến mấy lần. Thế nên có thể lưu lại tàn ảnh, dối gạt Diệt Tuyệt chân nhân nhiều lần.

Sau khi hạ xuống, Lâm Phiền cũng không dừng lại, vẫn một mực kéo tàn ảnh thẳng đến nửa trượng trước mặt Thiên Vũ chân nhân:

- Chưởng môn, là ta.

- Ngươi là ai?

Thiên Vũ chân nhân ngưng thần nhìn, sau đó kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là Lâm Phiền?

- Diện kiến chưởng môn.

Lâm Phiền chấp tay:

- Diện kiến Diệt Tuyệt chân nhân.

Thiên Vũ chân nhân kinh hỉ:

- Ngươi chưa chết?

Tiếp sau kinh hỉ là hỏi thăm này nọ không chút dinh dưỡng, khi biết được Tam Tam chân nhân còn sống nhưng phải cần năm tháng sau mới có khả năng thoát khốn, Thiên Vũ chân nhân thở phào nhẹ nhõm:

- Lâm Phiền, ngươi đi tắm rửa thay y phục trước, sau đó đến Thanh Nguyên tông đem chứng kiến bốn năm qua ghi chép lại thành sách vở.

Diệt Tuyệt chân nhân vội nói:

- Không được, Tam Tam chân nhân còn chưa thoát khốn, nếu như ghi lại trong sách vở thì chỉ sợ có người sẽ muốn đi Đông Hải tìm cái Âm Dương Pháp Trận này. Hơn nữa đây chỉ là lời nói một bên của Lâm Phiền, không bằng đợi Tam Tam chân nhân thoát khốn trở lại rồi chi chép.

- Được.

Có đạo lý, không chỉ những phiền toái này mà còn có tứ hữu rời bến, tất cả mọi người đều rất quan tâm, cần phải cho Bồng lai một cái thuyết pháp mới được. Thiên Vũ chân nhân ra lệnh:

- Lâm Phiền, có ai hỏi thì ngươi nói đi Đông Hải tìm bằng hữu rồi bị yêu thú tập kích, bản thân bị trọng thương đến nay khỏi hẳn mới trở về.

Lâm Phiền giơ ngón cái thán phục:

- Chưởng môn, ngươi nói dối đến thuận miệng rồi.

- Không có lớn nhỏ, đi đi.

Thiên Vũ chân nhân cười cười vỗ vai Lâm Phiền, tâm tình nàng đang rất tốt.

Lâm Phiền trở lại Chính Nhất sơn tự nhiên chính là một phen gà bay chó chạy, đại sư huynh còn sống, tông chủ cũng chưa chết, đối với Chính Nhất tông mà nói thì… Kỳ thật cũng có khác nhau chỗ nào đâu. Bốn năm nay liên tục có các tông thủ tông khác tới trực thay phiên, so với Tam Tam chân nhân còn tận tâm hơn rất nhiều.

Lâm Phiền tắm rửa thay quần áo, một mái đầu dài cũng không thèm cột lại liền quàng qua vai. Hắn xuất hiện nói vài tiếng liền phóng thẳng đến chợ. Oánh Oánh lúc này đã có chút khí chất của đại tỷ, tiểu quỷ phía dưới đều nghe theo lệnh của nàng. Oánh Oánh năm nay đã mười tám tuối, đã lay động lòng người mà vẫn còn viên mãn Trúc Cơ, nàng rất cảm tạ Tam Tam chân nhân đã vì nàng ngoại lực Trúc Cơ, làm cho nàng có thành tựu như hôm nay.

Lâm Phiền mua đồ về liền phát hiện thiếu đi vài người, hỏi mới biết được là tất cả tông chủ tạm thời đã nhìn trúng vài đệ tử có tư chất tốt nên đem họ thu rồi. Lâm Phiền hỏi Oánh Oánh:

- Sao ngươi còn chưa đi?

Oánh Oánh chăm chú trả lời:

- Trước khi tông chủ đi đã đem Chính Nhất sơn phó thác lại cho đại sư huynh, trước khi đại sư huynh đi lại cho ta trông giữ đệ muội, ta không thể đi.

- Cổ hủ, đương nhiên là ngươi phải đi. Hơn nữa, ngoài mười sáu tuổi thì không thể ở lại Chính Nhất sơn.

Đệ tử chính thức của Chính Nhất sơn không có nữ nhân trưởng thành, không thể thu lưu nữ đệ tử vượt qua mười sáu tuổi. Những đệ tử kia tới ứng phó tạp vụ vốn chỉ là đệ tử bình thường, đệ tử ký danh chứ không phải là đệ tử chính thức.

Oánh Oánh sững sờ:

- Đại sư huynh muốn đuổi ta đi?

- Cái này…

Oánh Oánh vậy mà khóc:

- Ta không đi.

- Rồi rồi, không đi thì không đi.

Lâm Phiền lần đầu tiên thấy nữ nhân khóc, vô ý thức lui về sau hai bước:

- Mà ta nói này, ngươi cần gì lưu luyến Chính Nhất sơn vậy chớ?

Đá sang chuyện khác. Oánh Oánh lúc này trả lời:

- Ta tiến nhập Vân Thanh sơn, Chính Nhất tông thu ta, cho ta ăn, dạy ta tâm pháp, tông chủ còn giúp ta ngoại lực Trúc Cơ, dạy ta biết chữ, dạy ta làm người…

- Ta biết rồi!

Lâm Phiền cắt đứt, con bé này đa sầu đa cảm từ khi nào vậy cà. Lâm Phiền nói:

- Nói cho ta nghe chuyện tình mấy năm gần đây.

Vì để ngăn ngừa một đám lão hữu hỏi: Thế quái nào ngươi còn chưa chết? Lâm Phiền phi thư cho Tây Môn Suất, Trương Thông Uyên, Lôi Chấn Tử, Tuyệt Sắc thuận thiện cũng ném cho Tà Phong Tử một bức.

Ngày thứ hai Tây Môn Suất đơn thân độc mã đến thăm Lâm Phiền, Bạch Mục và Diệp Vô Song cũng trộm chạy đến uống rượu.

Ngày thứ ba, Trương Thông Uyên trả lời thư: “Huynh đệ, giúp đỡ chút, ngươi có thể chết thêm sáu năm nữa không? Nhớ rõ chúng ta là huynh đệ kết bái, còn có lời thề phải túc trực bên linh cữu đối phương mười năm, đừng làm lộ.”

Ngày thứ tư, Trương Thông Uyên trả lời thư: “Lâm Phiền, ngươi có suy nghĩ đến chuyện tự sát chưa?”

Ngày thứ năm, Lôi Chấn Tử trả lời thư: “Biết hiền đệ còn sống, lòng thổn thức… (Lượt bỏ tám trăm chữ)

Ngày thứ sáu, Tuyệt Sắc truyền thư: “Người tốt sống không lâu, tại họa còn ngàn năm.”

Ngày thứ mười, Tà Phong Tử trả lời: “Liên quan gì ta.”

Bát đại cao thủ có vài tên phát triển không tệ, Tây Môn Suất, Cổ Nham, Tà Phong Tử đều đã đến bình cảnh cuối của Kim Đan: Viên mãn Kim Đan. Nâng đến cuối cùng, có nâng mới có cuối, có nâng chưa hẳn đã đến cuối. Mỗi giai đoạn đều có bình cảnh, Trúc Cơ viên mãn, Kim Đan nhập môn, Kim Đan viên mãn, Nguyên Anh nhập môn, Nguyên Anh viên mãn, tiểu thừa nhập môn, đây là sáu đại bình cảnh. Thông thường mà nói thì chỉ cần không phải chỉ tu mệnh không tu tính, Kim Đan tự nhiên sẽ chậm rãi mà viên mãn cái bình cảnh này. Nhưng sáu đại bình cảnh qua như thế nào, phá ra làm sao thì quả thật khó mà nói. Sách vở ghi lại có kỳ tại nhanh chóng nhập Kim Đan, nhưng lại là quỷ xui xẻo khi không cách nào viên mãn Kim Đan.

Lâm Phiền cũng như bọn họ, cũng đã đến bình cảnh của viên mãn Kim Đan. Bốn năm nay mỗi ngày Lâm Phiền đều chém giết, mỗi ngày đều phải đối mặt với hung thú bất đồng nên không chỉ đề cao tu vi với tốc độ nhanh mà cảnh giới cũng nương theo đó tăng tăng vọt. Kỳ đan trăm loại, Lâm Phiền vốn dĩ là kỳ đan công cường thủ cường, lại chém giết sinh tử trong thời gian dài nên cảnh giới hiện tại của hắn đã không kém bất cứ một tên nào trong bát đại cao thủ. Về phần tu vi thì khó mà nói, Lâm Phiền có tiến bộ bọn họ chưa hẳn không có tiến bộ.

Mà Tử Tiêu điện tổ chức đại hội luận võ cho cao thủ trẻ tuổi dưới năm mươi tuổi lần này, đối với đệ tử trẻ tuổi đều vô cùng kích động. Lâm Phiền ban đầu không có ý định tham gia, nhưng nghe nói đệ nhất có thể được ban thưởng một cây bảo kiếm liền cảm thấy hứng thú, nội tâm thầm nghĩ Tử Vân chân nhân có phải nghĩ hàn thiết kiếm cũng được tính như bảo kiếm hay không?

Đại hội luận võ còn bốn tháng, đại sự của Vân Thanh môn diễn ra: Tử Trúc lâm mở cửa sau mười ngày nữa. Tiết hoa đăng này của Tử Trúc lâm có thể nói là ngày nghỉ lớn duy nhất của Vân Thanh môn, sư trưởng các tông cũng cố ý phân phó không nên đi ra ngoài hoặc bế quan tu luyện vào thời gian này.

Lâm Phiền cũng đi, đi để kết bạn đấy. Diệp Vô Song đã gặp, hắn là đi nhìn Vụ Nhi. Vụ Nhi thiện lương, không gặp được còn có thể chuồn êm…

Bình Luận (0)
Comment