Vụ Nhi đang ngồi một góc, nàng mặc đạo bào rộng thùng thình, đầu đội mũ bao quanh là một tầng lụa đen mỏng.
- Vụ Nhi!
Lâm Phiền lấy ra một vò rượu, Vụ Nhi đang dùng gậy trúc đốt đèn Khổng Minh.
- Lâm Phiền!
Vụ Nhi để lộ âm thanh kinh hỉ, tuy nàng đã từ miệng Diệp Vô Song biết được Lâm Phiền đã trở về Vân Thanh môn nhưng nghe tiếng hắn vẫn bất giác mừng rỡ.
Lâm Phiền không chút khách khí ngồi xuống bàn đá bên người Vụ Nhi, lấy rượu lấy thức ăn ra, không quản là Vụ Nhi có uống hay không nhưng vẫn đem ra hai cái chén rượu đặt lên bàn. Vụ Nhi co người đứng ở một bên, Lâm Phiền nói:
- Ngồi đi. Ta nghe Vô Song nói tháng trước ngươi đã viên mãn Kim Đan à, chúc mừng chúc mừng.
Cảnh giới của Vụ Nhi tiến triển một cách nhanh chóng làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc,thêm việc Vụ Nhi là hai tính tám mệnh, tu vi của nàng cũng cao phi thường, một chiêu Tiểu Thần Quang Ly Hợp dùng đến xuất thần nhập hóa.
Vụ Nhi thấp giọng:
- Cảm ơn!
Nghe giọng nói tựa hồ không cao hưng lắm.
- Sao vậy?
Lâm Phiền nghi vấn:
- Có phải lại trở nên không đẹp rồi không?
Vụ Nhi không nói lời nào mà nhẹ nhàng gỡ mũ ra. Mặc dù Lâm Phiền đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn vô thức thở nhẹ ra một câu:
- Ài!
Nguyên bản thì mặt của Vụ Nhi chỉ là ghẻ lỡ và sinh mủ, nhưng bây giờ thì mạch máu và gân xanh cùng nhau trồi ra, gò má trái lại còn xuất hiện một khối đại thi ban lớn.
Vụ Nhi lẳng lặng đội lại mũ:
- Sau khi viên mãn Kim Đan, thân thể ta cũng xuất hiện nhiều thứ như vậy, còn có…
Nàng kéo tay áo lên, trên cánh tay xuất hiện một tầng vảy cá, cánh tay rung lên liền phát ra âm thanh lạo xạo chán ghét.
Lâm Phiền cười ha ha, đổ rượu vào chén trước mặt Vụ Nhi.
- Uống!
Vụ Nhi buông tay áo, chần chừ một lúc rồi cầm chén rượu lên uống một ngụm, hương thuần vô cùng.
- Vụ Nhi, nghe nói sư phụ ngươi lúc còn trẻ cũng rất đẹp, thậm chí còn không thua kém chưởng môn. Thế nhưng nha… già rồi lại côi cút cả đời.
Lâm Phiền khuyên bảo:
- Việc bên ngoài này thật sự không nên để ý quá nhiều.
Vụ Nhi cười khẽ:
- Lâm Phiền, ngươi đang an ủi ta đấy à? Ta cũng đã nghĩ là muốn mở ra rồi, thế nhưng… không có hiệu quả gì đâu, cái này là hù người ta đó.
- Chính Nhất mạch chúng ta mặc dù là đạo sĩ dân gian, nhưng mà người thành thân thì cũng còn tương đối ít. Nếu như bỏ qua việc này mà nói thì… Tướng mạp thật sự không trọng yếu đâu. Đúng rồi, chỗ ta có một phần lễ vật nhỏ tặng ngươi đây.
Lâm Phiền từ trong Càn Khôn giới lấy ra một cây kim châm:
- Vật này phù hợp với Tiểu Thần Quang Ly Hợp đấy, nó khiến ta sứt đầu mẻ trán mấy lần. Ta nghĩ sẽ thích hợp với ngươi.
Trong Âm Dương Pháp Trận có hơn mười di hài của người tu chân. Nhưng bảo vật thì chỉ tìm được một kiện, mỗi khi pháp trận đảo người thì linh vật sẽ biến mất, không ai biết đi đâu. Chỉ có sách vở ghi chép hay các loại vật phàm mới có khả năng ở lại thi thể. Cái kim châm này là trường hợp đặc biệt, nó đã hóa linh thành hình rồi. Cây kim châm này hóa thành một con kim tước du đãng bên trong Âm Dương Pháp Trận, tiến hành công kích với người và hung thú. Lâm Phiền chém giết với nó hết sáu tiếng đồng hồ mới đem nó đánh diệt được.
Ngoại trừ cây kim châm này còn có một thần khí cũng biến hóa như vậy: Hỏa linh xích. Bất quá chỉ chiến đấu được nửa canh giờ thì Lâm Phiền đã phải chạy mất dép, tên này mạnh mẽ quá, Lâm Phiền cơ bản là sức hoàn thủ cũng không có. Hỏa Linh Xích truy kích không ngừng, cuối cùng một con Xoáy Quy không may chặn lại Hỏa Linh Xích, Lâm Phiền mới có thể chạy thoát.
Tam Tam chân nhân cho rằng vật có thể biến hóa đều là tiên gia bảo khí, hắn tìm tòi bốn năm đến cả cọng lông cũng không gặp được. Chỉ trách Âm Dương Pháp Trận quá lớn, vĩnh viễn cũng không đi đến đầu. Đều là ở trên vài văn tự mà ghi chép lại hung thú, Lâm Phiền tính sơ sơ thì bốn năm nay mình đã gặp không ít hơn ngàn con hung thú.
Lâm Phiền chuẩn bị một đống lời giải thích, thế mà không ngờ Vụ Nhi đến cả một điểm tò mò cũng không có, vừa cầm lấy châm liền rơi nước mắt. Vụ Nhi biết mình thất thối, tay vương vào trong lụa đen lau nước mắt rồi chăm chú hỏi:
- Thật sự là cho ta sao?
- Ừa đúng vậy.
Lâm Phiền trả lời.
- Ngươi chờ một chút!
Vụ Nhi trở lại sương phòng của mình, sau đó cầm một bó vải ra, sau đó bày mảnh vải ra trước mặt:
- Cái này không phải là pháp bảo gì cả, chỉ là thời điểm ta nhàm chán thì thêu, nếu ngươi yêu thích thì tặng cho ngươi.
- Oa… là Vân Thanh sơn hà đồ.
Lâm Phiền thán phục, đây là một bức họa dài một trượng, rộng ba trượng, do một châm mà thêu thành. Đây là khi đứng trên không đại điện Vân Thanh môn nhìn bao quát toàn cảnh Vân Thanh sơn. Giai đoạn đầu vẫn còn thô sơ, nhưng càng về sau lại càng tinh tế, thậm chí là vài sương phòng trên đỉnh Chính Nhất tông cũng có thể nhìn ra được. Nó có thể nhìn chung phía dưới, thu hết Vân Thanh sơn vào mắt, xem xét tỉ mỉ thì từng ngọn cây cọng cỏ cũng rất sống động.
- Tu luyện Thần Quang Ly Hợp thì lòng cần phải yên tĩnh, tâm vô tạp niệm. Thêu có thể làm cho lòng ta trở nên yên tĩnh lại, đặc biệt là sau khi ngươi chết…
Lâm Phiền cảm thấy khá động lòng:
- Làm cho mọi người lo lăng rồi, Tuyệt Sắc có nói người tốt có hảo báo, ta là người tốt cho nên có thể sống ngàn năm đấy. Không đúng, Vụ Nhi, ngươi không đứng đắn rồi.
Vụ Nhi sững sờ:
- Không có, ta đâu có không đứng đắn đâu.
- Ta đã chết rồi, cái Vân Thanh sơn hà đồ này ngươi thêu cho ai?
- …
Vụ Nhi cười nhẹ nhàng:
- Thêu cho ta.
- Ta rất yêu thích.
Lâm Phiền không khách khí thu lại Vân Thanh sơn hà đồ ném vào túi Càn Khôn.
- Lâm Phiền!
Bạch Mục từ nơi không xa lắm cất tiếng, sau đó lễ phép đi tới nói:
- Vụ Nhi cô nương.
Vụ Nhi đứng dậy ý bảo mời Bạch Mục ngồi, sau đó đi vào sương phòng lấy thêm chén đũa, lại giúp Bạch Mục rót rượu. Bạch Mục nhìn bao bố trên tay Vụ Nhi không để lộ da ra bên ngoài, trên người lại còn vương theo mùi dược liệu thì trong lòng hắn đã hiểu rõ, than nhẹ một tiếng. Bạch Mục đã bái Thư Ngữ chân nhân, sở học bắt đầu có chỗ để dùng, trước kia hắn là tên mọt sách thì bây giờ đã là kẻ dùng sách. Bất quá người trẻ tuổi lại hằng ngày đọc sách hoặc là ở cùng sư phụ thì thời gian rất buồn tẻ nhàm chán. Tử Trúc lâm vừa mở thì hắn liền đi bộ đến đây. Nghe nói Lâm Phiền đã tiến vào trước, hắn dùng Đồng tiền thần toán liền phát hiện tám phần mười Lâm Phiền đi tìm Vụ Nhi, vì vậy liền đi đến đây.
- Mười lăm người?
Lâm Phiền lòng đầy căm phẫn:
- Ta vòng vo tiết hoa đăng Tử Trúc lâm hai lần còn không thu được cái túi thơm nào đây này. Chẳng lẽ các nàng không biết ngoại trừ anh tuấn bên ngoài thì ta còn rất lương thiện hay sao.
Vụ Nhi đứng một bên cười khẽ rót rượu:
- Bạch Mục sư huynh chính là tình lang nóng tay nhất của Tử Trúc lâm đấy. Từ biệt năm năm trước có rất nhiều tỷ muội vì Bạch Mục sư huynh mà sinh bệnh tương tư.
Lâm Phiền kinh nghi nhìn Vụ Nhi:
- Vụ Nhi, ngươi bị các nàng làm hỏng rồi.
Vụ Nhi trả lời:
- Thời điểm chúng nói chuyện phiếm thì các nàng nói đấy. Ngoại trừ Bạch Mục sư huynh thì còn có Cổ Nham sư huynh, người thứ hai trong tứ tú, … Đặc biệt là trong tiết hoa đăng lần trước mọi người đều trò chuyện việc đệ tử trẻ tuổi xuất chúng của Vân Thanh môn. Nữ hài nào không có xuân…
- Vụ Nhi, đọc nhiều tiểu thuyết rồi à.
Lâm Phiền cười nói:
- Thật sự không nhìn ra được, Vụ Nhi ngươi là nữ hài không động tình lại đi nói chuyện tình cảm đấy.
Bạch Mục uốn nắn:
- Người xưa có viết: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu còn không được, ngụ ngủ tư phục. Thảnh thơi trằn trọc. Sư phục ta nói tình yêu nam nữ là chân tình thiên ý, không thể cưỡng cầu. Chính Nhất mạch là sơ mà không lấp, chân phát tự nhiên, hết thảy tùy tâm.
Lâm Phiền nói:
- Toàn Chân nhất mạch xem thường Chính Nhất mạch, Chính Nhất mạch lại cảm thấy Toàn Chân mạch không có gì đặc biệt, bất quá thì… nói theo lộ pháp thì đoạn dâm giới dục của Toàn Chân mạch có thật là trợ tu vi hay không?
Bạch Mục trả lời:
- Đoạn dâm giới dục cũng như tích cốc vậy, chân khí tự nhiên sẽ thuần khiết, yên tâm ở cạnh bên sẽ không sinh lo lắng. Nam nữ chúng ta hữu tình, chân thiện tình tự nhiên là tốt. Thế nhưng phiền não sinh ra bên cạnh tình lại là không tốt, quả thật có thể ngăn cản tu vi.
Vụ Nhi nghi vấn:
- Vậy có thể nói tình yêu nam nữ là tốt, nhưng nếu để mặc phát triển thì không tốt lắm sao?
Bạch Mục lắc đầu:
- Cũng không thể khái quát theo cách này, cái này trong sách vở cũng có ghi chép, chỉ là rất ít. Dục nhiều tức cần nhiều, cần nhiều tức phiền nhiều.
Lâm Phiền hiểu rõ:
- Ấm no sinh dâm dục.
Đây là việc có nhận thức đấy, trước khi Lâm Phiền vẫn truy cầu, cầu đạo pháp, cầu tốc độ phi hành, cầu cảnh giới, cầu tu vi. Mỗi khi đạt tới một mục tiêu thì lại phát hiện ra mình mục tiêu mới. Người với người thật sự không cách nào thõa mãn hết cả, như tình yêu nam nữ vậy, chân tình nhưng tùy theo phát triển chưa hẳn đã tốt.
Bạch Mục nói:
- Trọng yếu nhất là lưỡng tình tương duyệt. Nhìn tưởng chừng như đơn giản nhưng lưỡng tình tương duyệt trên thế gian đa phần là dối trá. Nữ tử vui mừng vì tâm nam tử, nam tử vui mừng vì dung mạo nữ tử, đây vốn không phải là lưỡng tình tương duyệt, dần dần tự nhiên sẽ sinh phiền não. Lưỡng tình tương duyệt cũng giống như ngự kiếm, tâm linh tương thông…
Lâm Phiền hỏi:
- Bạch Mục, sư phụ ngươi có phải là…
Bạch Mục cười to:
- Đoán đúng rồi đấy, lúc sư phụ ta trẻ tuổi thì nữ nhân theo đuổi vô số, thế mà lại không có một tri kỹ nào, từng thắng từng bại, đối với tình yêu nam nữ cũng coi như là thấu triệt. Tuy là thất bại nhưng so với chúng ta bế quan lại mạnh hơn nhiều lắm.
Vụ Nhi rót đầy chén rượu của hai người:
- Vậy sư phụ ngươi cũng là kẻ bạc tình rồi.
Bạch Mục nói:
- Sư phụ ta tự xưng là kẻ đào hoa. Đào hoa khắc thiên hạ, bác ái khắp thiên hạ, cuối cùng cũng sẽ có cá lọt lưới.
Nhìn qua thì sư phụ của Bạch Mục rất có ý tứ, tung lưới rộng bắt cá, chỉ là còn chưa bắt được con cá nào, sách lượt đúng nhưng tiếc rằng kết quả không theo ý người. Có lẽ bởi vì loại thái độ tung rộng lưới này đã làm cho cá cảnh giác, không có sa lưới. Mười hai tên cung phụng tuy đều ngồi trên đài tiên khí bồng bềnh nhưng cũng là mười hai loại tính cách.
- Đào hoa tức bạc tình bạc nghĩa.
Ba người trẻ tuổi ngồi tại Tử Trúc lâm tiến hành lý luận suông, xuân thì đến thì bắt đầu hiếu kỳ tình yêu nam nữ, đây là nhân tính vô cùng bình thường. Có người nói tu chân là việc nghích thiên, vứt tình bỏ dục mới là vương đạo. Có người nói đã tu chân là việc nghịch thiên thì cần phải thuận theo thiên hòa, địa hòa, nhân hòa. Ai đúng ai sai không ai biết rõ được.
Ngày cuối cùng của Tử Trúc lâm, Diệp Vô Song cũng tới tham gia náo nhiệt, hai nam hai nữ say mê đối phú, chuyện trò vui vẻ khoái hoạt trải qua năm ngày.
Ngày thứ sáu, đệ tử truyền lệnh Đồ Đồ đến Chính Nhất tông:
- Chưởng môn lệnh cho Lâm Phiền lập tức đi đến đại điện.
…
Cổ Nham, Diệp Vô Song, Bạch Mục, Lâm Phiền bốn người đứng dưới bậc thang, Thiên Vũ chân nhân đứng trên bậc thang mở ra địa đồ mười hai châu:
- Nghe đồn sau khi Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo chiếm cứ Tây Châu, họ đã phái nhân viên đi Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm Độc Long giáo.
Bạch Mục hỏi:
- Vì cái gì?
Thiên Vũ chân nhân trả lời:
- Theo như chiến lượt nguyên bản của chúng ta thì nhượng lại Tây Châu, người tà phái sẽ nhập Trung Châu, Bắc Châu, Nam Châu, Đông Châu ba châu hợp lại làm trọng thương tà phái. Nhưng không ngờ sau khi nhượng lại Tây Châu thì giáo chủ Huyết Ảnh giáo Cổ Bình lại tinh thông binh pháp, dốc hết sức ngăn cản tà phái tiến công Trung Châu. Ngược lại lại phái nhân viên đi tìm kiếm Độc Long giáo. Độc Long giáo có thể thông thẳng Thập Vạn Đại Sơn, mà môn phái này vừa chính vừa tà, cùng tà phái Thiên Cương môn vốn là hữu hảo. Chính ma hội minh lo lắng Vạn Tà môn và Huyết Ảnh giáo muốn mượn đường ở Thập Vạn Đại Sơn tiến thẳng đến Vân Châu. Vân Châu chính là địa phương mà Nam Châu và Trung Châu cần phải qua, lại chỉ có một đại phái là Thiên Côn môn, chỉ cần không chủ động trêu chọc Thiên Côn môn thì họ sẽ không để ý tới.