Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 123 - Bách Luyện

Thiên Vũ chân nhân tiếp tục:

- Một khi tà nhân chiếm cứ Vân Châu, chính ma chúng ta liền cảm thấy có chút xấu hổ. Lôi Sơn và ma giáo liên thủ với nhau, Tà phái tiến có thể công Vân Châu, lui có thể thủ vào Thập Vạn Đại Sơn. Mà Tử Tiêu điện dưới sự đầu độc của Liệt Hỏa lão tổ lại dùng hết khả năng tạo thành thế lục Trung Châu mình, tạm thời không có khả năng đem người đến châu khác. Vân Thanh môn ta ở Đông châu, việc ở Vân châu thật sự là ngoài tầm với. Hơn nữa, một khi Độc Long giáo lập minh hữu với tà phái, Thập Vạn Đại Sơn lập tức sẽ trở thành thành lũy của tà phái.

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Ma quân đã cùng ta thống nhất ý kiến, song phương phái sứ giả đi tìm kiếm Độc Long giáo trước, nói rõ tình thế, mời Độc Long giáo nên công bằng. Ta và Ma quân đã viết tất cả vào trong một lá thư, nhiệm vụ của các ngươi chính là tìm được Độc Long giáo, đem thư cho giáo chủ Độc Long giáo. Đất Thập Vạn Đại Sơn không nhỏ hơn Đông châu, chỗ ở của Độc Long giáo lại không có chỗ cố định, cho nên các ngươi không chỉ phải cẩn thận yêu thú mà còn phải thật cẩn thận người tà phái.

Thiên Vũ chân nhân nhìn bốn người hỏi:

- Thập Vạn Đại Sơn rừng rậm bao trùm, thậm chí có cổ thụ vạn năm. Bạch Mục, vì sao chính tà đều muốn tìm Độc Long giáo mà không trực tiếp bay qua bên trên Thập Vạn Đại Sơn?

Bạch Mục trả lời:

- Bởi vì trong Thập Vạn Đại Sơn có một loại hung điểu sinh sống, tên viết Cổ Điêu. Đây chính là một trong thập cấm của Thập Vạn Đại Sơn. Điểu này đem ổ chim xây dựng trên tận ngọn đỉnh của cây, có người bay qua nó liền liều chết mà công kích. Số lượng bọn chúng có phần đông, lại không sợ sinh tử, lợi hại nhất là bởi vì đám Cô Điêu này có Cổ trùng sinh sống bên trong thân thể. Một khi đả thương người thì cổ trùng sẽ lập tức sinh sôi nảy nở trong người, trăm ngày sau mới phá thể mà ra, đạt tới Kim Đan mới có thể bức cổ trùng ra ngoài. Cổ điêu không phải loại mà người bình thường có thể đối phó, nó có tính sốt ruột, một khi cảm thấy không địch lại sẽ tự bạo nội đan đồng vu quy tận với kẻ địch. Là yêu vật không nên trêu chọc nhất của Thập Vạn Đại Sơn.

Bạch Mục nói tiếp:

- Nhưng bình thường Cổ điêu lại có tính tình ôn hòa, nói một cách đơn giản thì không đi chọc sào huyệt của nó nó sẽ không tấn công. Mà Độc Long giáo lăn lộn trong Thập Vạn Đại Sơn tất nhiên sẽ có bí pháp trấn an Cổ điêu.

Thiên Vũ chân nhân gật đầu:

- Các ngươi bay qua trên không trung ngàn vạn lần phải chú ý tránh né sào huyệt Cổ điêu, tuyệt đối không được quấy nhiễu Cổ điêu. Thập Vạn Đại Sơn có vô số yêu cầm mãnh thú, việc này gian nan nên nếu như không địch lại thì lập tức rời khỏi. Đây là bốn viên Cố Nguyên đan, một khi trúng độc thì lập tức dùng, sau hai canh giờ có thể không phải lo nghĩ nữa. Cố Nguyên đan này vốn không phải là vật của Vân Thanh môn, nó chính là lễ vật mà năm đó Độc Long giáo đưa đến, chỉ có bốn viên duy nhất. Mặt khác, Độc Long giáo vừa chính vừa tà, có dưỡng cổ trùng bày thành trận, cần phải cận thận.

Cổ trùng mang độc nhưng lại không phải là độc. Cổ trùng là một loại pháp bảo khác thường, chúng nó còn sống và cũng có rất nhiều loại hình thái. Khi chủ nhân đem ra sử dụng, có Cổ trùng cao giai với sinh mệnh lực cường mãnh, cắt mà không chết. Ví dụ như Kim Cương cổ, bảo kiếm bình thường không thể làm tổn thương đến nó. Mà một khi Cổ trùng ra tay thì đều là dùng đơn vị ngàn vạn mà tính, phô thiên cái địa mà tấn công. Chỉ cần một con Cổ trùng hấp thụ được chân khí phụ thể của ngươi thì liền chui vào người, lập tức ăn hết bên trong ngươi. Trăm con Cổ trùng sẽ rất nhanh ăn ngươi trở thành một bộ hài cốt.

Độc Long giáo vừa chính vừa tà, cũng có thể xem như là đại vương của Thập Vạn Đại Sơn, nó đã có lịch sử hai ngàn năm tự nhiên sẽ có chỗ độc đáo của bản thân. Ở bên ngoài thì khó mà nói nhưng ở trong Thập Vạn Đại Sơn thì cho dù là Tà Hoàng ở trạng thái đỉnh phong nhất cũng không dám va chạm nhẹ với Độc Long giáo. Có thể nói lần nhiệm vụ lịch lãm trước là hữu kinh vô hiểm nhưng lần này thật sự có chút ít nguy hiểm

Cổ Nham hỏi:

- Chúng ta có hội hợp với đệ tử Ma giáo hay không?

- Đều có các đường liên thủ với chúng ta, cũng lo lắng Độc Long giáo có cảnh giác.

Thiên Vũ chân nhân lần nữa nói:

- Nếu như bất đắc dĩ thì bọn họ không thể vượt qua sào huyệt Cổ điên. Mỗi loại yêu thú đều có đặc tính của bản thân, Bạch Mục, đây là phạm trù am hiểu của ngươi, nhắc nhở mọi người nhiều hơn.

Bạch Mục gật đầu:

- Đã rõ.

Tuy tên này chỉ là con mọt sách nhưng trí nhớ hắn lại vô cùng tốt, khi gặp đối thủ cũng có thể thong dong ứng đối.

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Diệp Vô Song, đừng có ra tay lại là Phích Lịch Chấn Quang Quyết, một khi địch đạt được địa lợi, một đánh nhau thì bên ta có hại nhiều hơn.

- Vâng!

Diệp Vô Song gật đầu trả lời.

Thiên Vũ chân nhân lại nói:

- Cổ Nham, ngươi có kiếm độn thuật nên có thể không sợ Cổ điêu truy kích, nhưng nếu như bạn ngươi bị bắt, không thể cứu thì lập tức bay đi cầu Ma giáo cứu viện. Không thể liều lĩnh một mình làm cho tin tức cũng không thể đi ra.

- Vâng!

Cổ Nham trả lời.

Thiên Vũ chân nhân lo lắng chính là kêu hắn vứt bỏ đồng bạn chính là làm khó hắn. Lâm Phiền thì ngược lại, tiểu tử này thoạt nhìn thì tùy ý nhưng thời điểm đối địch lại vô cùng tỉnh táo, cũng sẽ xem thời thế. Thiên Vũ chân nhân nói:

- Tính cách của Cổ Nham nhà ngươi quá rắn, tuy ngươi là đội trưởng nhưng nếu có việc thì phải hỏi ý kiến Lâm Phiền.

- Vâng!

Cổ Nham trả lời. Lâm Phiền lại hỏi:

- Cái này là việc của Chính Ma hội minh, vì sao chỉ có chúng ta và Ma giáo đi tìm Độc Long giáo?

Thiên Vũ chân nhân sững sờ, có hơi chút bất đắc dĩ trả lời:

- Chính Ma hội minh chủ yếu là vài đại môn phái làm chủ đạo. Tử Tiêu điện muốn làm bá chủ Trung châu, thêm việc ở biên cảnh Trung châu và Tây châu tà nhân hoạt động nhốn nháo nên bọn họ phải tuần tra thủ hộ Trung châu, phòng ngừa tà nhân đột nhập trung châu, không có tâm đi trông nom việc Độc Long giáo.

Bạch Mục nói:

- nghe đồn Tử Vân chân nhân sẽ chờ cho tà nhân đột nhập Trung châu liền cho trùng kích, như vậy có thể phát dương quan đại cái tên Tử Tiêu. Hắn không phải muốn đả kích tà phái mà là đại thắng tà phái.

- Ừm, cũng là do Liệt Hỏa lão tổ cầm đầu.

Thiên Vũ chân nhân nhẹ nhàng nói, Tử Tiêu điện vốn dĩ luôn chú ý đến hướng đi của tà phái, tìm kiếm một lần đại quyết chiến. Đây cũng không phải là không tự lượng sức, Tử Tiêu điện vốn dĩ đã có thực lực cường đại, lại thêm nhân số môn phải tu chân Trung châu cùng với tuấn tài trong châu, nếu như Trung châu đồng tâm hợp lực thì tà phái cũng phải nhún nhường mười phần. Tà phái cũng có suy nghĩ của mình, kẻ nào đi đánh Tử Tiêu điện trước thì không chết cũng phế bỏ. Cho dù là Vạn Tà môn cũng không dám nói có thể nắm chắc việc đánh bại được Tử Tiêu điện. Thêm việc trung châu khai chiến thì đông, bắc, nam đều có nhân mã chính đạo, Tử Vân chân nhân vẫn nắm đến tám phần chiến thắng. Cũng bởi vì như thế nên Tử Tiêu điện càng muốn quyết chiến với tà nhân chứ không phải là duy trì trạng thái như như hiện tại. Nói một cách khác, Tử Tiêu điện càng muốn tà phái nhập Vân châu.

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Các ngươi cũng biết Thiên Côn môn, Lôi Sơn phái và Độc Long giáo có một chút va chạm, không thích hợp sai sử. Cho nên chỉ có chúng ta và ma giáo đi sứ.

Tuần sơn tổng sử của Độc Long giáo là một con Tri Chu (Nhền nhện), nó đã từng đến bái phỏng Vân Thanh môn, nhưng trên đường về lại xung đột với Lôi Sơn, gây ra cái chết của hai gã đệ tử của tuần sơn tổng sử mà Lôi Sơn cũng chết mất một tên đệ tử, song phương coi như kết thâm cừu từ đây.

- Đi đi!

Thiên Vũ chân nhân phất tay.

- Vâng!

Bốn người chấp tay rời đi. Một người từ bên cạnh đại điện đi đến:

- Bọn họ được không?

Thiên Vũ chân nhân trả lời:

- Nhà ấm dưỡng hoa vô cùng mềm mại. Tà Hoàng cũng đã hiện thân, đại chiến chính tà có vẻ cũng sẽ diễn ra mười năm nữa. Ta muốn lo đến mọi sự nguy hiểm chỉ sợ có hại cho bọn chúng. Nếu như Ma giáo, Lôi Sơn không địch lại thì dù Vân Thanh môn chúng ta có sợ cũng không thể mong may mắn mà thoát khỏi. Tam Tam còn lo nghĩ nhiều hơn ta, vừa nghe Tà Hoàng thì đã tìm đường lui trước tiên. Người trẻ tuổi đời này là cơ bản truyền thừa của Vân Thanh môn, bách luyện mới thành tài.

Vân Thanh sơn nhân hỏi:

- Đánh không lại? Thiên Vũ, ngươi có bi quan quá không?

- Cũng chưa chắc, thực lực Ma giáo, Lôi Sơn vốn dĩ không kém hơn Tử Tiêu điện.

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Truyền tứ tú đến đại điện.

Đệ tử truyền lệnh Đồ Đồ đáp lại:

- Vâng!

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Thực lực chính ma tất nhiên là vượt qua tà phái, nhưng tà phái có một Tà Hoàng, chính ma lại không có minh chủ, mặc khác thì ai làm minh chủ đều có người không phục. Vạn Tà môn cũng tính toán chu toàn, chúng chiếm cứ Tây châu không đồng loạt tiến vào mà bắt đầu hấp thu đại lượng đệ tử có tử chất ở dân gian, một nguyệt thì có bảy trăm người bái nhập môn hạ Vạn Tà môn, mười năm sau, một thì thành tài thì có thể có mấy ngàn người, thậm chí là mấy vạn đệ tử Kim Đan, dưới sự trợ giúp của tà thuật, việc viên mãn Kim Đan dễ dàng mới là điều đáng sợ.

- Chiến thuật biển người.

Vân Thanh Sơn Nhân gật gật đầu:

- Đây chắc chắn là mưu kế mà Cổ Bình nghĩ ra, con người Cổ Bình có thiên phú dị bẩm, mưu kế hơn người nhưng lại có tâm mưu đồ thiên hạ. Vốn tưởng hắn chỉ có tâm muốn phát dương quang đại Vân Thanh môn cho nên định truyền ngôi cho hắn, lại không nghĩ đến năm việc hắn làm để phát dương quang đại, năm việc tự mình cố gắng, năm việc tính toán ngoại xâm. Cho nên Ẩn Tiên tông mới quyết định cho ngươi thượng vị, không ngờ chỉ mấy năm sau hắn đã rời khỏi Vân Thanh môn đầu nhập Huyết Ảnh giáo.

Thiên Vũ chân nhân nói:

- Người tu chân chúng ta không màng danh lợi sinh tử, dùng máu huyết đệ tử nuôi lấy chí tráng của mình là chuyện tuyệt đối không thể. Có việc nên làm, có việc không nên làm, địch tới chúng ta sẽ không sợ chết.

Vân Thanh Sơn Nhân nói:

- Ngươi đừng chỉ để tâm đến dã tâm của Cổ Bình, tu vi của hắn trong bốn người các ngươi là gần Lâm Huyết Ca nhất. Nếu như bây giờ thì chỉ sợ ngươi và Tam Tam cùng mỗi chỗ cùng không phải là đối thủ của hắn.

Quy củ cũ, mọi người tự về chuẩn bị sau đó gặp nhau ở đình cách núi bảy dặm. Lâm Phiền thật sự là một tên đại sư huynh không có tâm trách nhiệm, hắn nói với Oánh Oánh một câu:

- ta có việc xuất môn, có chuyện ngươi đi tìm chưởng môn.

Nói xong liền rời đi, Lâm Phiền là tên thứ nhất đến ngôi đình ngoài bảy dặm. Lúc này hắn chợt nhớ đến xà yêu và thử yêu nên thử đi điều tra sào huyệt ở phụ cận một chút. Phần mộ vốn là pháp trận ẩn nấp ở ngoài đã bị bỏ hoang, sơn động cũng bị phá hỏng, xà yêu, thử yêu tất nhiên cũng không biết đã đi đâu.

- Lâm Phiền! Đi đâu đấy?

Tây Môn Suất là tên thứ hai xuất hiện, hắn đến tìm Lâm Phiền uốn rượu.

Lâm Phiền không có trả lời, Cổ Nham lúc này đã đến, chắp tay:

- Tây Môn đạo huynh, Lâm Phiền sư đệ.

- Tây Môn Suất đoan chính đáp lễ, sau đó kéo Lâm Phiền qua một bên nói:

- Có nhớ chuyện của Mặc Gia đại sư không? Nhân thủ cơ bản của Huyết Ảnh giáo đã di chuyển đến Ma Sơn, trước mắt thiên lao không có quá nhiều nhân thủ, chúng ta có thể tùy tiện tiến vào giết vài tên rồi chuồn ra… Tốt thôi, chúng ta đem đại sư đi Mặc Sơn, nếu như thật sự đối phương không cho phi thuyền thì chúng ta tay trắng ra về, thế nào?

Lâm Phiền cười hỏi:

- Tây Môn Suất nhà ngươi từ lúc nào mà có chính nghĩa trong tâm thế?

- Thứ này kéo không bán được, mà có bán cũng không đáng tiền. Nhưng lúc đem ra đôi khi lại có thể lấy được một ít đồ.

Hiện giờ Tây Môn Suất đối với phi thuyền Mặc Gia rất là thèm thuồng, thứ này rất tốt, tiến có thể công, thối có thể thủ, mà trong hoang dã lại có thể xem như là một ngôi nhà di động.

Lâm Phiền trầm tư một hồi:

- Ta đi Thập Vạn Đại Sơn trước cái đã.

Tâm hắn cũng có chút động, đã đến trước mặt mình nhiều lần như vậy, mình không thử thì thật sự quá có lỗi với bản thân rồi.

- Thập Vạn Đại Sơn? Chỗ đó không ổn đâu.

Tây Môn Suất thấp giọng:

- Không phải sắp cử hành đại hội luận võ sao? Ta thu được một tin tức nho nhỏ, tin này nói rằng Tử Vân kia đã chuẩn bị hai thanh bảo kiếm, một thanh là thần binh, cái này chỉ dành cho đệ tử Tử Tiêu điện giành được hạng nhất, một thanh là bảo kiếm bình thường nếu người ngoài Tử Tiêu điện giành hạng nhất.

- Đệt, vô sỉ vậy?

Tây Môn Suất nói:

- Ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì đến tìm ta, đồng bọn ngươi tới rồi, ta đi trước đây.

Tây Môn Suất hướng về phía Cổ Nham phất tay, sau đó chào hỏi với Bạch Mục rồi mới rời đi.

Bình Luận (0)
Comment