Lâm Phiền cảm nhận được thái độ của Tông chủ liền hỏi:
- Tông chủ, ngươi giống như không muốn ngự kiếm lắm?
- Không, ta chỉ là không muốn giá kiếm.
Tông chủ giải thích:
- Giá kiếm không có quan hệ với tu vi, chỉ cần luyện hóa được một thanh bảo kiếm rồi hiểu được ngự kiếm nhập môn thì đã có thể ngự kiếm mà bay. Linh khí của kiếm cũng chậm rãi mà mất đi, cuối cùng sẽ biến thành đồng nát sắt vụn, sau đó lại đi lấy một khối hàn thiết luyện kiếm tiếp. Điều này sẽ tạo nên nhân quả khi đạt đến Nguyên Anh, có khả năng là tu vi sẽ dừng lại, không cách nào đột phá được nữa. Cho nên ta đối với ngươi quy củ một chút, ngự kiếm chứ không giá kiếm.
- Dạ.
Lâm Phiền vẫn không hiểu.
Tông chủ không nhịn được nói:
- Ngươi cũng có thể nghĩ như vầy, mỗi ngày ngươi lại đổi một bà nương ngủ chung, đợi đến khi ngươi chính thức kết hôn với lão bà thì ngươi có thể không nghĩ tới bà nương khác hay sao? Ngự kiếm quan trọng phải thành tâm, thành tâm mới có thể nhân kiếm hợp nhất được. Cho nên tất cả các tông đều có ước thúc ở điểm này, muốn lấy hàn thiết thì phải có sự đồng ý của Tông chủ.
Trương lão đạo nói:
- Tiểu tam, vậy sau khi trúc cơ mà muốn lịch lãm, Lâm Phiền phải đi cùng ai?
- Thuận theo tự nhiên thôi.
Tông chủ nói:
- Lâm Phiền lịch lãm, ta phải bế quan một khoảng thời gian, Trương lão ngươi đi đi… đâu có nhiều cơ hội lịch lãm đến vậy đâu, Lâm Phiền có rãnh rỗi thì đi cùng Trương lão.
- Biết rồi.
Lâm Phiền gật đầu.
…
Trăm ngày Trúc Cơ chấm dứt trong thuận lợi, cùng ngày hôm đó, Lâm Phiền cũng đi đến chưởng môn đại điện ghi danh. Mỗi khi có đệ tử Trúc Cơ xong thì phải đến chưởng môn đại điện ghi danh, sau đó sẽ có người ghi chép vào danh sách, lại sau đó nữa sẽ cùng ba đến bốn gã cùng lứa tuổi kết thành một tổ, tạo nên một đội. Tương lai có thể cần tới thì chương môn sẽ đánh giá tình huống của mỗi đội mà phái đệ tử đi trước. Có khả năng cả đời không bị gọi tên, ba bốn người ấy cũng có thể cả đời không biết đội viên của mình là ai.
Ba trăm năm trước, tà phái xâm lấn mười hai châu, sinh linh đồ thán, ma giáo cùng chính đạo liên thủ, cuối cùng mới đánh bại được tà phái, xua đuổi bọn họ về tuyệt địa mênh mông. Mà trong trận đại chiến ấy, ma giáo dùng bốn tới năm người tạo thành một tiểu tổ, sức chiến đấu thì kinh người. Sau trận đại chiến, phương pháp ấy đều được tất cả các môn phái mô phỏng lại.
- Sư huynh, nhập sách thí luyện.
Lâm Phiền tại đại điện hướng về phía văn án đệ tử nói. Các đệ tử đều luân phiên nhau trực, ví như thủ sơn môn, ví như chỉnh đốn giấy tờ.
Văn án đệ tử ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Phiền:
- Tông phái?
- Chính Nhất tông.
- Họ tên?
- Lâm Phiền.
- Tuổi?
- Mười sáu.
- Thời gian nhập môn?
- Bảy năm trước.
- Am hiểu?
- Thiên cửu bài.
- …
Văn án đệ tử đang ghi say sưa liền bị lời này làm cho sặc. Xóa dòng vừa mới ghi, văn án đệ tử nhìn Lâm Phiền hỏi:
- Kỳ môn độn giáp? Kiếm, đạo pháp, luyện khí, luyện đan…
Lâm Phiền nghĩ một lát trả lời:
- Vẽ bùa.
- Am hiểu phù chú.
Văn án đệ tử hỏi:
- Biết giá kiếm không?
- Không.
- Tốt lắm, sư đệ về tông môn trước, nếu như có lịch lãm sẽ phái người thông báo cho đệ. Nếu như sư đệ phải ly khai sơn môn, hãy đến chỗ ta nhận bảng ghi chép.
- Đạ tạ sư huynh.
Lâm Phiền chấp tay rồi rời đi, chưởng môn đại điện lại trở về yên tĩnh, Lâm Phiền cũng không có hứng thú ở lâu, về tới Chính Nhất tông thì tông chủ đã bắt đầu bế quan, chỉ còn một mình Trương lão. Người trẻ tuổi cùng người già có thể ngồi đánh cờ, nhưng về sau lại rất nhàm chán. Vân Thanh môn khi không được tôn trưởng cho phép thì đệ tử không thể đi những tông phái khác, cho nên Lâm Phiền cũng không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đi đến tàng thư các vừa đọc sách vừa ngủ.
Hai canh giờ sau, xuất hiện một đệ tử giá kiếm đến Chính Nhất sơn:
- Truyền lệnh của trưởng môn… Có ai không? Có ai ở đây không?
Một lúc lâu sau, đệ tử đó phát điên, mình đi vòng vòng ở Chính Nhất sơn lâu như vậy mà lại không thấy bóng ma nào. Trước kia, tình huống này đệ tử truyền lệnh đã có gặp qua, phần lớn là ném công văn của chưởng môn xuống đại điện tông phái là được, nhưng bây giờ lại là khẩu lệnh của chưởng môn, phải truyền miệng, không có biện pháp quẳng đi là xong việc.
- Có ai không?
Lâm Phiền rốt cục đang nằm mộng cũng nghe thấy được âm thanh kia, đầu duỗi ra khỏi tàng thư các, vừa nhìn thấy vị đệ tử truyền lệnh kia thì Lâm Phiền đã vội vẽ một tấm Ngự Phong phù rồi nhảy qua cửa sổ:
- Đến đây, đến đây.
Rốt cục cũng trông thấy người, đệ tử truyền lệnh bay đến bên người Lâm Phiền nói:
- Truyền lệnh của chưởng môn, Chính Nhất tông đệ tử Lâm Phiền đi đến trước đại điện nhận lệnh.
- Làm phiền sư huynh rồi.
Lâm Phiền khách khí nói một câu.
- Ừ.
Quả thật là phiền đấy, đệ tử truyền lệnh cũng không khách khí, quay trở về đại điện để hồi lệnh.
…
Trong đại điện, một nử tử bộ dạng không đến ba mươi đang đứng lẳng lặng bên cạnh giá sách, vừa đọc sách vừa chờ đợi. Nàng chính là chưởng môn của Vân Thanh môn hiện thời: Thiên Vũ chân nhân.
Phía dưới có ba gã đệ tử đang đứng, một thanh niên mặc đạo bào trắng, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhã nhặn văn nhã, mặt trắng điển trai.
Thanh niên khác mặc đạo bào màu đen, khoảng mười bảy mười tám, sau lưng đeo một cái hộp kiếm, đứng thẳng như cây tùng, không chút dao động, mày kiếm mắt sáng, cử chỉ hiên ngang.
Còn lại một nử tử áo xanh, khoảng mười sáu mười bảy, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, sau lưng mang theo một cái ống trúc không lớn lắm.
Đệ tử ngoài cửa điện báo cáo:
- Chính Nhất tông đệ tử, Lâm Phiền đến.
- Cho hắn vào đi.
Chưởng môn khép quyển sách lại, thư thả đặt lại giá rồi đi đến chính giữa.
Đây là lần đầu Lâm Phiền gặp mặt chưởng môn, tuy đã biết rõ chưởng môn là nữ nhưng hắn lại không nghĩ tới nàng còn trẻ như vậy. Bất quá, người tu chân không thể dùng diện mạo mà nhận định tuổi tác. Lâm Phiền tiến lên chắp tay:
- Chính Nhất tông đệ tử Lâm Phiền, bái kiến chưởng môn.
- Đến chậm là không tốt.
Chưởng môn nói:
- Các người làm quen với nhau đi.
Nam tử mặc đạo bào trắng chắp tay:
- Bạch Mục.
Nan nhân mặc đạo bào đen khẽ nhìn qua gật đầu:
- Cổ Nham.
Nữ đệ tử lục y chắp tay:
- Diệp Vô Song.
Lâm Phiền chắp tay:
- Lâm Phiền.
Vẫn là tông phái mình tốt nhất, hằng ngày chấp tay như vậy thật là nhàm chán mà.
Chưởng môn chắp tay sau lưng, nhìn bốn người nói:
- Các ngươi sau này sẽ là một đội, Cổ Nham, ngươi lớn tuổi nhất, ngươi làm đội trưởng đi.
- Rõ!
Cổ Nham ưỡn ngực trả lời.
Chưởng môn hỏi:
- Các ngươi có ai biết tiểu Đông châu không?
Bạch Mục trả lời:
- Hướng tây khoảng bốm trăm dặm có một con sông lớn, qua sông lớn chính là lãnh thổ của tiểu Đông châu. Tiểu Đông châu ba mặt bị nước bao quanh, một mặt bị núi vây quanh, là kho lúa của cả mười hai châu. Đông tiếp Đông châu, Tây tiếp Trung châu, muốn đi đến Trung châu phải qua tiểu Đông châu. Tiểu Đông châu sùng phật khinh đạo, đã có truyền thống mấy trăm năm, trong đó thì Thiên Âm tự là đệ nhất đại tự trong mười hai châu. Trong tiểu Đông châu, đạo gia môn phái rải rác không nhiều.
Chưởng môn gật đầu khen:
- Quả nhiên đệ tử Thanh Nguyên tông đều đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, không cần ra khỏi cửa đã biết chuyện thiên hạ rồi. Chỗ giao nhau giữa tiểu Đông châu và Trung hâu được gọi là Cửu Lang sơn, trải dài trăm dặm. Bên trong có một đạo quan mang tên Tam Thanh quan, chỉ là một đạo quan bình thường, có hơn mười người đệ tử, phụ cận còn có hai cái thôn trang. Nhưng vào hai tháng trước, liên tục có đạo gia đệ tử cùng thôn dân bị mất tích. Quan chủ Tam Thanh quan cũng từng là môn đồ của Vân Thanh môn ta nhưng đã bị trục xuất. Hắn cũng coi như có một chút đạo hạnh, nhìn ra có điểm không đúng, cho nên hướng về phía Vân Thanh môn chúng ta xin giúp đỡ. Các ngươi đi xử lý chuyện này đi. Đây là địa đồ cùng vị trí của Tam Thanh quan.
Cổ Nham tiến lên tiếp nhận:
- Quyết không phụ sự kỳ vọng của sư môn.
Chưởng môn nói tiếp:
- Mặc khác, các ngươi đã biết tiểu đông châu tôn phật khinh đạo, phật gia bản tính ôn hòa, nếu như các ngươi có hùng hổ dọa người, họ cũng sẽ né tránh. Nhưng nếu như người ở tiểu Đông châu đối với các ngươi vô lễ, các ngươi phải nhượng bộ, không được sính cường.
Bốn người đồng loạt trả lời:
- Nghe theo chưởng môn dạy bảo.
Chưởng môn phất tay:
- Các ngươi đi đi.