Bốn người rời khỏi đại điện, ngoại trừ Lâm Phiền, ba người kia đều có chút mơ hồ. Lâm Phiền trong nội tâm thầm buồn cười, ba người này đều thuộc dạng ngoan hiền, có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng rời núi. Lâm Phiền lại bất đồng với bọn họ, ngay cả Trung Châu hắn cũng đã từng đi qua rồi. Lúc ấy một người bạn vong niên của tông chủ Chính Nhất tông gặp đại nạn, Tông chủ phải đích thân đi gặp lần cuối cùng, thuận tiện liền dẫn theo Lâm Phiền.
Mọi người lúc này đưa mắt về phía Cổ Nham, vị đội trưởng mà chưởng môn đã chỉ định. Cổ Nham nhíu mày hồi lâu, liền phất tay nói:
- Xuất phát thôi.
Lâm Phiền nhắc nhở:
- Chúng ta có nên về núi chuẩn bị hành trang một chuyến, thuận tiện lấy thêm ít tiền phòng thân không?
- Tiền?
Ba người đều nhìn về phía Lâm Phiền.
Lâm Phiền kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi đều tích cốc hết rồi à?
Ba người cùng lúc gật đầu, đồng thời cũng kinh ngạc. Trúc Cơ kỳ phải tích cốc luyện khí, đây vốn là lẽ thường. Đương nhiên thì tu vi của cả ba người họ đều không thể hoàn toàn đạt đến cảnh giới không đụng đến đồ ăn nước uống, nhưng nếu quá lắm thì có thể uống nước suối, ăn rau dại cũng có thể qua bữa rồi.
Vì không quen nhau lắm thế nên bốn người cũng có đôi chút xấu hổ, cuối cùng Cổ Nham nói:
- Về thu thập hành lý, xin Tông chủ nghĩ phép vài ngày, ngày mai giờ Thìn tụ hợp ở ngôi đình cách chân núi bảy dặm.
Cùng nhau gật đầu một cái, tất cả đều thi triển thần thông để về tông phái, Cổ Nham giá kiếm mà đi, tốc độ tất nhiên là nhanh nhất rồi. Diệp Vô Song lấy pháp chú từ ống trúc ra, đạp gió mà đi, tốc độ xếp thứ hai. Lâm Phiền đứng thứ ba, hắn dùng là Ngự Phong phù. Bạch Mục là chậm nhất, cái hắn dùng chỉ là Ngự Phong thuật. Lâm Phiền nhìn ba người rời đi, đại khái hiểu rõ được một chút.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Lâm Phiền về tới Chính Nhất tông, Trương lão đang ngồi đánh cờ với một người tại đại điện, vừa nhìn thấy Lâm Phiền lão liền nói:
- Lâm Phiền, tiểu tam trước khi bế quan có dặn ta nói với ngươi mười điều chân ngôn.
-Còn có cẩm nang diệu kế nữa à.
Lâm Phiền tiếp nhận lá thư từ tay Trương lão, mở ra thì thầm:
- Điều thứ nhất: Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách, trong ba mươi sáu chước, chước chuồn đứng đầu, đánh không lại liền chạy, đánh thắng cũng phải tính kế chạy, tùy thời đều phải tính kế chạy, muốn chạy nhất định phải chuẩn bị chạy. Điều thứ hai: Chết đạo hữu không chết bần đạo, lúc chạy trối chết thì phải toàn lực ứng phó, không cần phải chết cùng đồng đội, bỏ đồng đội chưa chắc không có cơ hội lật kéo… Tông chủ ghi giấy trắng mực đen như vậy thật sự ổn không?
Trương lão lắc đầu:
- Xem tiếp đi.
Lâm Phiền thì thầm:
- Điều thứ ba: Sử sách sẽ không ghi lại ngươi quang minh chính đại chiến đấu với đối thủ như thế nào, chỉ ghi lại ngươi đánh bại đối thủ hay đối thủ đè bẹp ngươi. Nếu như đâm sau lưng có thể chiến thắng thì nhất định đừng trực diện chiến đấu với đối thủ. Điều thứ tư: Tránh xa tà nhân, đừng gần ma nhân.
Nhìn bốn điều, Lâm Phiền thu lá thư lại, trở về sương phòng thu dọn hành lý. Sáu điều trong số mười điều này, mỗi lần Lâm Phiền rời núi thì Tông chủ đều nhắn nhủ. Còn có cái gì mà lễ có thể khiêm, có lễ lại không thể khiêm. Ý muốn nói, lễ phép chính là khiêm tốn, nhưng nếu người khác tặng quà cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần cũng đừng từ chối. Vừa tổn thương tấm lòng tặng lễ của người ta, vừa không nhận được lễ, Chính Nhất tông không có đệ tử ngu ngốc như vậy.
Trương lão ngồi một bên đánh cờ thở dài:
- Tông chủ thế nào thì đệ tử thế đấy. Cũng khó trách hắn không thu nhiều môn đồ, nguyên lai là sợ gây tại họa cho mọi người.
…
Sau trăm ngày Trúc Cơ, tu vi của Lâm Phiền tăng lên nhiều, lúc đi chuyển cũng không còn đầy đầu mồ hôi như trước nữa, ngự phong mà bay lại mang theo vài phần phiêu dật, đến ngôi đình cách chân núi bảy dặm kia, tán đi Ngự Phong phù, hắn hệt như một chiếc lông vũ mà nhẹ nhàng đáp xuống ngôi đình. Cổ Nham đã đến, hai tay đặt sau lưng, ưỡng ngực đứng thẳng, dáng người vô cùng thẳng tắp. Lâm Phiền chắp tay:
- Sư huynh.
- Sư đệ.
Cổ Nham khẽ quay qua gật đầu, coi như đã nói chuyện xong.
Người thứ ba đến nơi chính là Diệp Vô Song, trước khi nàng đáp xuống liền thu lại quyển pháp, rồi đem quyển pháp bỏ vào ống trúc, sau khi hạ xuống nàng liền hành lễ:
- Sư huynh, sư đệ.
- Sư tỷ.
- Sư muội.
Lâm Phiền không thích mấy trò chơi này chút nào, cái kiểu này thì gặp mặt một lần lại phải gọi nhau một lần, chỗ này bốn người, phân ra cấp bậc thì mỗi ngày phải làm lễ bao nhiều lần chớ. Bất quá Tông chủ có dặn rồi, lễ khiêm, vậy khiêm nhường trước là được rồi nhỉ.
Rất nhanh Bạch Mục cũng đến, mọi người lại bắt đầu một vòng khách sáo không chút dinh dưỡng này. Rồi sau đó Cổ Nham dẫn đường, mọi người giữ im lặng đi theo. Cổ Nham đi vô cùng nhanh, cảm giác thấy cps chút không đúng liền chạy chậm lại, nhưng lại quá chậm làm cho Bạch Mục cũng giảm tốc độ theo. Tuy không nói lời nào, nhưng mọi người lại kiểu như ta nhường ngươi, ngươi nhường ta, nào có điểm nào giống tâm tính của thiếu niên, đây hoàn toàn là chủ nhà lần đầu tiên gặp khách, không khách sáo cũng không được.
Tình hình này mãi đến một lúc lâu sau mới có nghịch chuyển.
Đông Châu vốn nhiều núi, bốn người phi hành giữa không trung đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một người con gái:
- Cứu mạng với.
Cổ Nham cúi đầu xem xét, một nữ tử áo trắng đang chạy trốn, không ngừng vấp ngã, phía sau là một con sơn tiêu nửa hóa hình người chăm chú truy kích. Cổ Nham hét lớn một tiếng:
- Trảm Nguyệt kiếm.
Một thanh bảo kiếm bay ra khỏi hộp kiếm, xé gió lao đi, đánh thẳng về phía sơn tiêu. Sơn tiêu cũng rất có đạo hạnh, ngửa người ra sau rồi bay ngược về trăm bước, vô số dây leo phá đất lao lên, đem Trảm Nguyệt kiếm trói chặt trên không.
- Phá!
Cổ Nham tay kết kiếm quyết, Trảm Nguyệt kiếm phá dây leo mà bay ra.
Lúc này sơn tiêu dang rộng hai tay, theo gió bay lên, bàn tay đánh ra một đạo hắc khí về phía Cổ Nham, Cổ Nham không chút hoang mang liền kết kiếm quyết, bất quá hai thanh bảo kiếm bay ra, một thanh ngăn cản hắn khí, một thanh vẽ thành một vòng cung đánh về phía sơn tiêu.
Sơn tiêu cười khùng khục, hạ xuống mặt đất né tránh thanh kiếm đánh tới kia, sau đó hướng về phía rừng sâu chạy thục mạng. Cổ Nham mang theo kiếm quanh truy kích. Diệp Vô Song cùng Bạch Mục đuổi tới ngay sau đó, liếc nhìn nhau thoáng chốc, thúc dục chân khí, gia tốc bay theo Cổ Nham, chạy vào trong rừng rậm.
Bởi vì không thích loại hoàn cảnh xấu hổ này, thế nên Lâm Phiền là người đi cuối cùng, mọi chuyện từ nãy đến giờ hắn đều nhìn thấy được, bất quá hắn lại không có hứng thú truy đuổi theo vào rừng, đây chẳng phải là đich bày kế dụ mình xâm nhập đó sao. Lâm Phiền hướng về phía nữ tử bị truy kích, nữ tử thấp giọng khóc, Lâm Phiền ngồi bên cạnh xem xét tường tận hồi lâu mới hỏi:
- Ngươi là ai?
Nữ tử cúi đầu hành lễ:
- Đạ tạ tiên trưởng cứu mạng, tiểu nử tử…
- Ta nói này chưởng môn, ngươi có thấy ngươi quá già rồi không?
Lâm Phiền hỏi.
Nử tử giật mình, ngẩn đầu nhìn Lâm Phiền:
- Sao ngươi nhìn thấu được chướng nhãn pháp của ta?
Tản pháp quyết, hiện ra chân thân, không phải là chưởng môn của Vân Thanh môn, Thiên Vũ chân nhân đây sao?
Lâm Phiền nói:
- Bởi vì ta từng đi qua nơi này rồi, phụ cận năm mươi dặm xung quanh không có một bóng người. Còn nữa, chúng ta bay phía trên, ngươi dưới mặt đất hô cứu mạng, giọng vô cùng khỏe… Bình thường, người ta chạy trốn liền hô cứu mạng một cách điên cuồng, mà giọng nữ cơ bản không thể nghe rõ. Nơi đây cách Vân Thanh sơn bất quá chỉ sáu mươi dặm, làm sao có yêu nhân tu luyện ở đây được.
Thiên Vũ chân nhân hỏi:
- Làm sao ngươi biết là ta?
Lâm Phiền trả lời:
- Ta suy nghĩ kỹ càng một hồi, không nghĩ ra ai có thể nhàm chán như vậy.
Thiên Vũ chân nhân nổi đầy đầu gân đen chất vấn:
- Bạn ngươi bị bắt, ngươi còn không mau đi cứu họ?
- Không vội, nếu là Thiên Vũ chân nhân ngươi bố trí đợt thí luyện này, sơn tiêu kia nhất định sẽ hướng về phía ta mà đến. Nó dụ địch xâm nhập, ta chờ sẳn ở đây, lấy gậy ông đập lưng ông.
Lâm Phiền rút ra một xấp giấy vàng, sau đó bắt đầu vẽ bùa bày trận.