Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 46 - Thập Kị

Lâm Phiền rất hiếu kỳ hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó…

Tâm Tây Môn Suất như bị đâm một đao, hết sức đau đớn, như có điều suy nghĩ liền chậm rãi nói:

- Sau đó ngươi tìm được người thay thế, nàng vô oán vô hối bên cạnh ngươi, cho dù nàng biết rõ người ngươi yêu không phải là nàng, nàng chỉ là một vật thay thế. Cho đến lúc ngươi mất nàng, ngươi mới biết được, mình sai rồi… Uống trà làm gì, đại trượng phu phải uống rượu.

Tây Môn Suất lấy ra hai cái hồ lô rượu, ném cho Lâm Phiền một cái, sau đó tựa vào gốc tùng si ngốc nhìn trời đầy tâm sự, sau một hồi nói:

- Lâm Phiền, không cần quá để ý những thứ không thuộc về ngươi, việc này sẽ làm ngươi mất đi rất nhiều. Nếu như người ngươi thích là người khác, Tam Tam chân nhân có thể giúp ngươi cầu hôn, cơ hội thành công rất cao. Nhưng Thượng Quan Phi Yến không những đã bị chỉ định cho một người, hơn nữa tâm của nàng cũng đã bị định rồi.

- Ây…

Lâm Phiền bừng tỉnh đại ngộ.

- Quan quan chi sự… Ta hiểu rồi, hóa ra là ta ưa thích nàng. Ta còn tưởng rằng ta trúng tà. Ta biết được lần đầu tiên thích một cô nương liền có rất nhiều phản ứng mất tự nhiên.

Tây Môn Suất nghi hoặc:

- Làm sao ngươi biết?

- Sách nói.

Lâm Phiền trả lời.

Tây Môn Suất bị cuốn hút:

- Bản soái chưa từng nghe có loại sách nào lại đi ghi về tình yêu nam nữ.

Hoặc là tiểu thuyết diễm tình, chú trọng miêu tả, hoặc chính là thơ kinh.

- Có mà.

Lâm Phiền gật đầu chắc nịch:

- Thập kị tu hành.

- Ai ghi?

Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền không phải nói láo, truy vấn.

- Mộng Sinh.

Tây Môn Suất hỏi lại:

- Mộng sinh?

Con bà nó, ai vậy?

Tam Tam chân nhân ngoài xa vạn dặm thở dài: Vì cái gì không ai biết nguyên danh của ta chớ?

Tây Môn Suất hỏi:

- Thập kị là cái gì?

- Kị thứ nhất, có thể có tình yêu nam nữ, nhưng không thể loạn. Đại khái chính là: ai cũng không khỏi trải qua một lần, nhưng vạn vật trên thế gian đều đã có số kiếp, nếu là của ngươi thì có chạy cũng không được, không phải của ngươi thì cưỡng cầu cũng vô ích. Cuối cùng còn bổ sung một câu, lần đầu tiên xuất hiện tình yêu nam nữ, chín phần sẽ không có kết cục tốt… Ta một mực hoài nghi sách này do tông chủ ta ghi chép, nhưng nếu như vậy thì phải là bút tích của hắn hoặc là Trương lão, nhưng trên thực tế thì không giống.

Tam Tam chân nhân: Lão tử dùng tay trái ghi.

- Trương lão là ai?

Tây Môn Suất hỏi cái này, Lâm Phiền liền đem tình yêu nam nử quẳng sang một bên, Trương lão… Trương lão hẳn là chưa chết, hẳn là đang trên đường trở về Vân Thanh môn. Lâm Phiền lắc đầu:

- Kỳ thật lần này ta cùng ngươi ra đi, một nguyên nhân chính là ta không muốn nhìn Trương lão vũ hóa. Ta vẫn cho rằng Mộng Sinh kia ghi loạn, một cô nương làm sao có thể ảnh hưởng đến ta như vậy được. Hiện tại xem ra là thật.

Tây Môn Suất hiếu kỳ:

- Kị thứ hai là gì?

Lâm Phiền khinh bỉ:

- Ta không tin đệ thứ nhất, có khả năng ta sẽ xem tiếp đệ thứ hai sao? Lần này quay về nhất định ta sẽ xem.

Tây Môn Suất vội nói:

- Giúp ta sao chép một bản.

Rất có ý tứ đấy.

- Không thành vấn đề.

Lâm Phiền hỏi:

- Nam Cung cái gì đó của ma giáo rất lợi hại à?

Tây Môn Suất gật đầu:

- Không phải là lợi hại mà là rất lợi hại. Năm nay hắn bốn trăm tuổi, từng là đại đệ tử của Ma quân đời trước. Bốn mươi tuổi viên mãn nguyên anh, nếu như không phải vào tà đạo đại chiến hắn bị trọng thương, thêm việc hắn tu hành chỉ là nguyên anh bình thường thì hắn đã là là đệ nhất cao thủ của Ma sơn.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

- Nguyên Anh cũng có phân ra bình thường và đặc thù?

- Đương nhiên, không chỉ Nguyên Anh, Kim Đan cũng có phân chia. Bản soái chính là Kim Đan ngàn năm hiếm có, Song Sinh Kim Đan, có thể khiến ta làm một lợi hai. Tương lai đạt đến tiểu thừa thì ta có thể đến cõi thiên địa thần tiên.

Tây Môn Suất nghi vấn:

- Chuyện này ngươi không biết à?

- Không biết, không ai quan tâm ta Trúc Cơ là cái gì cơ, dù sao đến được là tốt rồi.

Tây Môn Suất có chút hiểu được:

- Tam Tam chân nhân quả nhiên là nhân trung chi long.

Không bắt buộc, không tận lực, là của ngươi thì bất luận nó là bình thường hay dị bẩm thì đều là của ngươi, đã không cách nào sửa được vậy thì xoắn lên làm gì? Nhớ tới mình lúc nãy dương dương tự đắc khoe ra Song Sinh Kim Đan liền có chút hổ thẹn.

Tây Môn Suất hỏi:

- Hiện tại bình tĩnh chưa?

- Ừm… Ta vẫn còn nghĩ tới cô nương Thượng Quan Phi yến, bất quá là không có việc gì.

Tây Môn Suất gật đầu:

- Không sai, đại trượng phu cầm được cũng buông được, không cần quá níu kéo. Trễ không ít thời gian rồi, hôm nay chúng ta nghỉ tạm ở đây, mai qua tiếp Trấn Thiên Quan. Tính thời gian một chút, còn ba ngày nữa chưởng môn Tử Đồng môn Bách Nhãn Ma Quân sẽ rời khỏi Thúy Lục cốc, chúng ta có thể động thủ.

- Được.

- Phục thị yêu hồ ngàn năm là sáu tên nữ đệ tử Tử Đồng môn, trong đó năm tên có tu vi khá thấp, không cần quá để ý. Nhưng có một người là đệ tử thân truyền của Bách Nhãn Ma Quân, phụ trách mọi việc ở Thúy Lục cốc.

Lâm Phiền nghi vấn:

- Xử lý như thế nào?

- Nếu như là hai Tây Môn Suất, vậy thì ngay sau khi các nàng thấy sẽ đi cầu cứu rồi. Nhưng nếu chỉ là một tên chính đạo Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thì chỉ dựa vào nữ đệ tử kia đã có thể bắt được, không cần cầu cứu. Ngươi dụ bọn họ rời đi, ta nhân cơ hội đó tập kích yêu hồ ngàn năm, đem nàng bắt lấy.

- Nghe qua có vẻ như phi thường nguy hiểm.

- Dù sao cũng là nguy hiểm, bất quá ta cho rằng ngươi có thể đối phó với đám người kia.

- Hử?

Lâm Phiền nghi vấn.

- Đối phó với đệ tử Tử Đồng môn, cho dù là Nam Cung Vô hận cũng chưa chắc có thể thuận buồm xuôi gió, bởi vì việc này cần phải phá và ngộ. Phá ảo giác cần phải ngộ nó trước.

Lâm Phiền hỏi:

- Có thể không đi được không?

Cứ tưởng chỉ là vài tên đệ tử bình thường, hiện tại lại có thêm một đệ tử chân truyền của Bách Nhãn Ma Quân, mình lại còn là con mồi nữa chứ. Ai đi câu cá đều biết, có thể câu được cá hay không thì còn phải xem kỹ thuật cùng vận khí, mà mồi câu thì tám chín phần sẽ ra đi không trở lại.

Tây Môn Suất hèn mọn nói:

- Lịch lãm chứ không phải kêu ngươi đi đánh sơn tặc.

- Được rồi.

Lâm Phiền nói:

- Nhưng đừng trách là ta không nhắc nhở trước, đánh không lại ta sẽ chạy, đến lúc đó đừng nói ta không có nghĩa khí.

Lâm Phiền nhìn Tây Môn Suất rất thuận mắt, ít nhất là bây giờ.

- Ngươi giúp ta ngăn chặn trong vòng một nén nhan là được.

Kế tiếp rất thuận lợi xuất quan, Lâm Phiền đôi khi sẽ thất thần, nghĩ đến giọng nói và dáng điệu nụ cười của Thượng Quan Phi yến. Lâm Phiền tự hỏi tại sao loại tâm tình này lại xuất hiện, đáp án cuối cùng dĩ nhiên là dục vọng. Phàm phu tục tử có rất nhiều dục vọng, nhưng người tu chân không phải không có dục vọng. Ngoại trừ thanh tu giả, những người này không biết là may mắn hay bất hạnh, có thể phá vạn vật thế gian, vô dục vô cầu.

Thánh nhân nói, thực sắc thính dã (ăn và dục là bản tính). Có người nói, Thánh nhân không chết, đạo tặc không hết.

Lại nghĩ đến Trương lão, Lâm Phiền đột nhiên có chút mê mang, tu chân là vì cái gì? Sống lâu sao? Là vì muốn tiêu trừ ốm đau, trường sinh bất tử sao? Đây vốn là mục tiêu sơ cấp nhất, sau khi hoàn thành mục tiêu này lại phải truy cầu tiếp năng lực mạnh hơn hoặc cảnh giới cao hơn. Tu chân một là cần cảnh giới, một là cần tu vi. Tu vi thuần túy là vì cường giả mà sinh ra. Còn cảnh giới? Cảnh giới cơ bản thì không ai không cầu.

Lâm Phiền hỏi:

- Thanh tu giả rốt cuộc nghĩ cái gì?

Tây Môn Suất trả lời:

- Ngươi tốt nhất là nên đi hỏi bọn họ, đáng tiếc đáp án đã quá rõ ràng, bọn họ không hề hứng thú đi trả lời vấn đề của ngươi. Muốn trả lời vấn đề của ngươi thì không phải thanh tu giả.

- Bọn họ không có những truy cầu khác sao?

Lâm Phiền nghi vấn.

Bình Luận (0)
Comment