Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 47 - Yêu Linh

Tây Môn Suất suy nghĩ kỹ, hồi lâu sau nói:

- Rất nhiều người cũng hỏi vấn đề này, theo ta được biết thì thanh tu giả vô dục vô cầu, không suy không nghĩ, giống như một tảng đá vậy. Vào thời điểm tà đạo đại chiến, thanh tu giả của cả chính đạo lẫn ma giáo đều không có bất kỳ phản kháng gì. Bọn họ chỉ lẳng lặng ngồi ở một chỗ, địch nhân cảnh giới thấp hơn họ vài đẳng cũng dễ dàng lấy đầu bọn họ được. Bất quá thanh tu giả cũng có chia trình tự, có vài người mới bắt đầu thanh tu vẫn biết sợ hãi, mà đã có sợ hãi thì sẽ có ý chí muốn sinh tồn. Họ cũng biết phẫn nộ và phản kháng. Rất buồn cười, tu chân bản chất là cầu trường sinh, nhưng cuối cùng thì thanh tu giả lại không sợ sinh tử.

Lâm Phiền hỏi:

- Đã như vậy thì tại sao lại phải thanh tu.

- Ha ha, vấn đề ngươi hỏi quá kém hiểu biết.

Tây Môn Suất cười:

- Thanh tu giả cũng không phải là tận lực thanh tu, nói đến Nam Cung Vô Hận đi, hắn có một huynh đệ là Nam Cung Vô Oán, ba trăm năm trước cũng tham gia tà đạo đại chiến. Kết cục thê tử, con cái của hắn đều tử chiến sa trường. Hắn rất cô đơn, bất lực, thậm chí là không muốn chạm đến binh khí nữa. Chậm rãi, hắn dần ít đi ra ngoài, cũng không tiếp nhận tạp vụ gì nữa. Ba mươi năm trôi qua, hắn chính thức trở thành một thanh tu giả.

Lâm Phiền nói:

- Tông chủ ta nói, thanh tu giả chính là tẩu hỏa nhập ma.

Tây Môn Suất suy tư hồi lâu gật đầu:

- Tam Tam chân nhân nói rất hay, phật gia có nói đến nghiệp chướng, cái này cũng giống như đạo gia, đều là tâm ma quấy phá. Theo bản thân ta nhìn nhận, thanh tu giả có vài loại. Một loại là người tâm như tro tàn, bọn họ đắm chìm trong bản ngã của mình, dùng bản ngã ấy mà nhìn thế gian, phàm trần tầm thường không có gì có thể hơn bản ngã của họ. Một loại nữa là quá thông minh, tu vi chưa đến đỉnh điểm nhưng cảnh giới đã lĩnh ngộ gần đến, bọn họ yêu thích yên lặng tự hỏi, ngược lại đắm chìm trong đó, xem vạn vật xung quanh như cỏ cây. Còn một loại nữa chính là người đã phá sinh tử, không sợ sinh, không sợ tử, trong lòng bọn họ đối với sinh tử đã có đáp án, ngược lại nhìn thế gian phát hiện mọi chuyện vốn là bình thường.

- Làm sao để bản thân không trở thành thanh tu giả?

Lâm Phiền hỏi.

- Ngươi e ngại bản thân trở thành thanh tu giả vậy thì sẽ không trở thành thanh tu giả, bởi vì trong lòng ngươi vẫn có sợ. Sư phụ ta từng nói với ta, sợ chết là bình thường, ngày nào đó không muốn sống cũng không muốn chết thì đó chính là lúc tẩu hỏa nhập ma. Trong ma giáo cũng có nói đến sợ chết nhưng không ngại chết là vậy, ý của câu này chính là sợ hãi tử vong là bình thường, nhưng không phải sợ tử vong. Đem việc chúng ta đối phó với yêu hồ ngàn năm mà nói một chút, nàng kia cũng sợ chết, nếu không sẽ không đem tim của tráng niên còn sống làm thuốc dẫn, nhưng khi ân nghĩa khó vẹn toàn, nàng sẽ nguyện ý lựa chọn tử vong.

Lâm Phiền cái hiểu cái không hiểu gật đầu.

Sau khi xuất quan thì người cũng bắt đầu thưa thớt, ngoại trừ khoáng địa cùng những địa phương có thảo dược có người tụ tập thì những địa phương còn lại, trong vòng trăm dặm chỉ có một hai cái thôn trang, người trong thôn trang cũng không nhiều lắm. Bất quá bởi vì địa hình nơi đây có chút đặc thù nên sinh hoạt của những người này đều cao, có thể nói là giàu có. Bởi vì chuyện này nên rất nhiều người không nguyện ý đi vào quan nội lạ lẫm. Về phần yêu ma có xuất hiện hay không thì tất cả mọi người đều mang tâm lý cầu may.

Ở nơi này đệ tử ma giáo cũng bắt đầu tăng lên nhiều, một là dò xét hằng ngày, hai là có không ít đệ tử tiến vào tuyện địa mênh mông lịch lãm. Bởi vì nguyên nhân thứ hai nên giữa Tây Châu và tuyệt địa mênh mông xuất hiện một khu vực trung chuyển, khu vực này không môn không phái, băng tuyết vạn năm bao trùm, được gọi là Đại Tuyết sơn.

Đại Tuyết sơn có đặc sản mà mười hai châu không có: Yêu linh. Đa phần dùng băng phách làm chủ, những băng phách này hình thành trên vạn năm, hấp thụ thiên địa tinh hoa nên dần trở thành yêu linh, bọn chúng có khi quần tụ lại có khi đi đơn lẻ, chúng sẽ không chút do dự mà công kích bất cứ thứ gì tới gần chúng ngoại trừ yêu linh khác. Bởi vì băng phách được dùng để luyện chế đan dược, luyện khí, luyện kiếm, chúng đều là nguyên liệu cao cấp cho nên không ít cao thủ tìm tòi bọn chúng trên Đại Tuyết sơn. Chính ma tà cũng vì vậy mà thường xuyên chạm mặt nhau, song phương vừa thấy nhau thì lập tức xảy ra huyết chiến.

- Đây là băng phách?

Lâm Phiền nhìn vùng đất trước mặt mình trăm trượng, có một bông tuyết lớn nhỏ to cỡ bàn tay đang bay lượn trong gió.

- Hôm nay vận khí không tệ, thậm chí có thể gặp băng phách lạc bầy.

Tây Môn Suất xuất ra một cái túi từ trong Càn Khôn giới.

- Chờ ta một lát.

Tây Môn Suất tay trái cầm túi, theo bên trái băng phách phóng tới, băng phách lập tức nằm sấp trên mặt tuyết che dấu chính mình. Đợi đến khi Tây Môn Suất tiếp cận vừa đủ liền đánh một đạo hàn băng hình xoắn ốc về phía Tây Môn Suất, Tây Môn Suất sớm đã có phòng bị, cổ kiếm liền đỡ lấy chiêu này, Tây Môn Suất cấp cốc phóng tới băng phách. Băng phách không có cảm giác sợ hãi, lại đánh ra một đạo hàn băng xoắn ốc, Tây Môn Suất cước đạp vòng Càn Khôn né tránh. Sau khi Tây Môn Suất né được đạo thứ ba thì tên này đã đến trước mặt băng phách, túi mở ra đem băng phách bao lại.

Vậy là xong rồi à? Lâm Phiền hiếu kỳ nhìn Tây Môn Suất.

Tây Môn Suất nói:

- Còn phải tiêu tốn chút thời gian đem nó luyện phách thành linh, ví dụ ngươi muốn luyện kiếm, ngươi có thể đem linh phách bám vào hàn thiết, sau đó đem nó đi luyện kiếm, kiếm luyện thành oai lực nó sẽ tăng mạnh, diệu dụng vô cùng.

Lâm Phiền hỏi:

- Vì cái gì mà nó được xưng là Yêu linh?

- Tảng đá, băng tuyết hay vạn vật cơ bản không có linh tính, do thiên địa tạo hóa mà tự thân có linh. Tam hồn bên trong nó chỉ có thiên đại chi hồn mà không có mệnh hồn. Người có bảy phách, hỉ, nộ, ái, dục, buồn, sợ, ghét, mà bọn chúng lại không có phách.

Cái này thì Lâm Phiền biết, tam hồn là thiên địa nhân tam hồn, trong đó nhân hồn còn gọi là mệnh hồn, người sau khi chết thì thiên hồn về trời, địa hồn quy về mộ, nhân hồn lưu lạc xuống âm tào địa phủ. Thiên địa chi hồn sẽ không mất đi, nhưng nhân hồn sẽ mất. Người không có hồn có thể ăn uống, có thể ngủ nghĩ nhưng sẽ không thể suy nghĩ. Thiên hồn có cao có thấp, là thứ quyết định năng lực phản ứng của mỗi nười, sức phán đoán cũng như năng lực suy nghĩ. Địa hồn quyết định tâm tính, đồng dạng một cô nương, có người yêu có người ghét, nếu như địa hồn đồng dạng thì sẽ đều yêu hoặc đều ghét người đó. Địa hồn tạo nhiều màu sắc cho người trong thiên hạ.

Tây Môn Suất rất khẳng khái, dạy bảo Lâm Phiền phương pháp bắt yêu linh, đơn giản mà nói chính là lợi dụng Ngũ Hành tương khắc. Băng phách là nước, túi là thổ, có thể trực tiếp bắt được. Lâm Phiền cắt một miếng đạo bào làm một cái túi, sau đó lặng lẽ đánh về phía một băng phách lạc đàn. Tiếp theo… Lâm Phiền trúng chiêu.

Không ngờ được trên đất còn một mảng băng phách khác, tả hữu giáp công, Lâm Phiền không địch lại, bị một đạo hàn băng đánh trúng, một cổ hàn khí lập tức lao thẳng đến đan điền Trúc Cơ, chân khí cấp tốc khô kiệt, thân thể cũng không cách nào động đậy. Tây Môn Suất thấy vậy vội vàng ném ra Thất Phá kỳ quát:

- Phá khí.

Thất Phá kỳ cuốn tới xua tan đi hàn khí trong đan điền Lâm Phiền, Lâm Phiền lập tức độn đi, Tây Môn Suất thu kỳ đuổi theo Lâm Phiền:

- Còn tưởng ngươi cơ linh, không ngờ vừa đối với băng phách thì suýt đã đi tong cái mạng nhỏ.

Lâm Phiền buồn phiền:

- Hàn khí thật lợi hại.

- Đó là lẽ đương nhiên, mấy cái này đều là băng phách vạn năm, hàn khí của nó thì Kim Đan hậu kỳ cũng không thể chống đỡ. Bất quá nói đơn giản thì cũng đơn giản, đừng để nó đánh trúng là được.

Vừa nói đến đây thì bên ngoài núi tầm trăm trượng có một người tu chân cấp tốc bay lên, mấy chục đạo hàn băng xoắn ốc từ mặt đất truy kích theo. Một đạo hàn băng đánh trúng bắp chân của người này, hắn liền không chút do dự không chế phi kiếm, đem bắp chân cắt đứt. Nhưng hắn vẫn không trốn thoát, lúc hắn vừa dừng lại, chỉ trong nháy mắt, mấy chục đạo hàn băng toàn bộ đều đánh lên người hắn, biểu lộ trên mặt cứng ngắc rồi sau đó rơi thẳng xuống từ trên không, không hề nhún nhích.

Bình Luận (0)
Comment