Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 53 - Quần Ẩu (Thượng)

Đúng vào lúc này, một âm thanh hồn hậu lại quen thuộc truyền đến:

- Bạch Hồng Quán Nhật!

Chỉ thấy bên trong mây trắng có một đạo kiếm khí đánh thẳng về phía Thúy Lục cốc, Tây Môn Suất và Lâm Phiền liếc nhìn nhau, lập tức rời khỏi chỗ ẩn thân bay đi. Bay đến gần, chỉ thấy phía trên Thúy Lục cốc đang có kiếm vũ đầy trời, một người mặc đạo bào tím đang chỉ huy kiếm vũ phô thiên cái địa giết tới Thúy Lục cốc.

- Trương Thông Uyên!

Tây Môn Suất và Lâm Phiền đồng thanh nói, quả nhiên là hắn, tên này làm sao lại chạy đến đây vậy?

Trương Thông Uyên tựa hồ không phát hiện ra hai người, hắn toàn tâm toàn ý ngự kiếm, lúc này một đạo lục sắc bay lên bao trùm cả sơn cốc, là Thúy Lục Bình phát động. Trương Thông Uyên thấy vậy cười ha ha mấy tiếng:

- Nhân Kiếm Hợp Nhất.

Kiếm vũ biến mất, Trương Thông Uyên cũng biến mất, Bạch Hồng kiếm tinh quang đại thịnh, bay tới chém lên Thúy Lục Bình, cả sơn cốc liền bị dao động. Bạch Hồng kiếm văng lên không trung, Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm một phân thành hai, Trương Thông Uyên quát:

- Nhân kiếm lại hợp nhất.

Lại là một đạo trảm kích…

Tây Môn Suất gật đầu:

- Nguyên Anh ngự kiếm có thể nhân kiếm hợp nhất, thời điểm đối địch khá hiệu quả, bởi vì chiêu này uy lực rất lớn nhưng tốc độ lại chậm chạp, đa số người sẽ né tránh công kích, nếu có thể công kích hợp thể chi kiếm, không những có thể đả thương kiếm mà còn trực tiếp đả thương bản thể người ngự kiếm. Chiêu này chỉ công không thủ. Nhưng đối phó với loại lá chắn phòng như không cách nào di động này lại rất có hiệu quả.

- Nhân kiếm hợp nhất!

Trương Thông Uyên lại một lần nữa phóng tới, không ngừng va chạm với Thúy Lục Bình. Nguyên bản Thúy Lục Bình có làm xanh lục, thế nhưng mỗi lần va chạm thì lục sắc dần dần nhạt đi, mắt thấy Thúy Lục Bình sắp bị công phá, một vòng tử quang phá bình mà ra, đúng ngay lúc Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm bị chia ra.

Trương Thông Uyên đang chuẩn bị tiếp một kích nữa, lại phát hiện trước mặt có nhiều hơn một nử tử, hai mắt màu tím, đồng tử xoay tròn. Trương Thông Uyên nội tâm thầm kêu to không ổn, nhưng Tử Đồng thuật cũng đã phát động, thần thức Trương Thông Uyên lập tức tiến nhập vào một cái ảo cảnh băng tuyết.

- Phá huyễn!

Thất Phá Kỳ của Tây Môn Suất bay nhanh tới, dừng lại giữa không trung, cờ xí theo gió phiêu động, hào quang bắn ra bốn phía. Trương Thông Uyên lập tức đột phá ảo cảnh, nhưng vẫn chậm hơn một bước, Tử Dạ đã dùng chân khí hóa thành bàn tay đột phá hộ thể chân khí của Trương Thông Uyên, đánh lên trên ngực hắn.

Trong trạng thái Nhân kiếm hợp nhất, Bạch Hồng kiếm không có khả năng hộ chủ, một chiêu này cực kỳ mãnh liệt, Trương Thông Uyên như diều đứt dây, đập bể đá núi sau lưng hơn trăm trượng.

- Súc thiên tiểu địa!

Lâm Phiền đột nhiên xuất hiện trước mặt Tử Dạ, rồi sau đó một tay chụp vào cổ tay Tử Dạ:

- Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết.

Chiến đấu phải chừa lại một chút, ai biết được có chiêu tiếp theo hay không.

Tây Môn Suất cùng Lâm Phiền phối hợp có chút ăn ý, Lâm Phiền vừa chụp được tay thì Tây Môn Suất cũng không chút khách khí, Tử Ngọ Càn Khôn quyển xoay tròn đến cực hạn, một đạo huyết quang lóe lên, đầu của Tử Dạ bị cắt xuống. Tử Dạ vừa chết thì Lâm Phiền cũng khôi phục tự do, bắt lấy thi thể không đầu ném đi, trong tay tựa hồ có vậy gì đó khác thường, thuật tay lấy, lấy ra được một cái vòng ngọc. Lâm Phiền lật tới lật lui xem xét: Có vẻ là pháp bảo. Khó trách tà nhân yêu thích việc giết người cướp của, cái việc tìm pháp bảo kiểu này không những phải tổn hao tâm kế mà còn phải xem tạo hóa của lão Thiên rồi, hiện tại mình lại có chút không giải thích được mà lấy được pháp bảo…

Tây Môn Suất nhìn nhìn, mặt hàng này rất bình thường, không có hứng thú đi chia của với Lâm Phiền. Lúc này Trương Thông Uyên oa oa gọi trở về:

- Trời đất tổ tông các ngươi… hai người các ngươi sao lại ở đây? Các ngươi muốn xem náo nhiệt gì?

Trương Thông Uyên nhìn hai người nữa ngày rồi sửng sốt lẫn kinh hãi:

- Các ngươi cũng tới lấy da yêu hồ?

Trương Thông Uyên cùng Tây Môn Suất và Lâm Phiền đánh xong một trận, đối với trưởng môn có chút không hài lòng, tâm tình không tốt, nghe người ta nói Thúy Lục cốc có yêu hồ ngàn năm cư ngụ, nghĩ đến việc mình là một cao thủ ngự kiếm mà đến túi Càn Khôn còn không có, quá mất mặt. Vì vậy tên này dặn dò lại một tiếng, một mình chạy đến tuyệt địa mênh mông. Sau khi tới đây cũng không hề nghe ngóng điều tra gì cả, xác định được vị trí của yêu hồ liền dùng đến thần thông đánh úp. Nếu như không có Thất Phá Kỳ của Tây Môn Suất thì Trương Thông Uyên đã tán thân tại đây.

- Không phải.

Lâm Phiền hổ thẹn nói:

- Chúng ta đến đây để bắt cóc tống tiền.

- Bắt cóc tống tiền?

Trương Thông Uyên buồn bực.

- Đúng, yêu hồ ngàn năm này là ái thê của chưởng môn Tử Đồng môn, Bách Nhãn Ma Quân.

- Oa… các ngươi quá vô sĩ… bất quá, ta thật sự yêu thích phương pháp đó.

Trương Thông Uyên nghĩ thầm, mình quả nhiên là yếu kém quá rồi, thầm nghĩ là trừ hại thuận tiện lột da người ta, xem cảnh giới của mấy tên này kìa, hoàn toàn không thèm để ý đến da lông của yêu hồ, mà là vừa ý bảo bối của Bách Nhãn Ma Quân, trực tiếp đến bắt cóc tống tiền. Chênh lệnh, quá chênh lệch… Trương Thông Uyên nói:

- Tính thêm ta một phần.

Tây Môn Suất phát điên:

- Vậy thì làm sao phân?

Lâm Phiền vẫn còn đang ký nợ một cái, mình còn chưa nghĩ ra nên đi đâu tìm một con yêu thú ngàn năm, giờ lại thêm một tên ở đây tham gia náo nhiệt nữa chứ.

Vừa nói đến đây, yêu hồ ngàn năm bên trong Thúy Lục Bình giận dữ mắng mỏ:

- Đường đường là danh môn chính phái, lại lấy nhiều khi ít, khi dễ chúng ta là nữ lưu, các ngươi có biết xấu hổ hay không?

Trương Thông Uyên cười to:

- Lão tử muốn da nên không biết xấu hổ đâu… ây, có cho ta nhập bọn hay không đây? Không cho ta nhập bọn ta liền gặt luôn cái mạng con yêu nghiệt này.

Lâm Phiền nhìn Tây Môn Suất, việc này ngươi nên quyết định thì tốt hơn. Tây Môn Suất do dự, Trương Thông Uyên đúng thật là hảo thủ có thể đối phó với Thúy Lục Bình, nhưng lấy da yêu hồ không phải là mục đích chuyến đi này của mình. Chẳng qua nếu như không hợp tác thì mình cũng khó có thể bắt cóc tống tiền… Ây, đây cũng không phải là bắt cóc tống tiền, mà là mình làm giao dịch. Đã qua nửa canh giờ rồi, Bách Nhãn Ma Quân sẽ sớm trở lại.

- Dừng! Hiếm có. Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Trương Thông Uyên lại một lần nữa trảm kích vào trên Thúy Lục Bình, Thúy Lục Bình cũng đã ảm đạm không ánh sáng.

Rất nhanh, Trương Thông Uyên đã phá vỡ được Thúy Lục Bình, quát to:

- Đạo gia đến đây.

Rồi xông vào Thúy Lục cốc.

- Đi!

Tây Môn Suất và Lâm Phiền cùng lúc tiến vào bên trong Thúy Lục cốc.

Ba người vừa vào trong Thúy Lục cốc thì đột nhiên cảnh sắc trước mặt bị biến đổi, hoa phiêu lãng trong không trung, bên dòng suối nhỏ có một nữ tử cười khẽ, Tây Môn Suất biết rõ là ảo cảnh, vội vàng triệu hoán Thất Phá Kỳ, lúc này một đôi tay trơn tuột như nước từ phía sau ôm lấy Tây Môn Suất:

- Quan nhân!

Tây Môn Suất trong lòng chấn động, quay đầu lại nhìn:

- Là ngươi, ngươi… Làm sao lại không mặc quần áo? Không ổn, là ảo cảnh.

- Quan nhân muốn giết ta sao?

Nử tử đau khổ nói:

- Hồn phách ta bị câu ở đây, không thể ly khai, cầu quan nhân…

Lời nói đến đây, Tây Môn Suất trong lòng rung động, không chỉ là ảo giác… không được. Tây Môn Suất chỉ có thể kêu lên không ổn, nhưng không nhớ được đây là cái trận pháp gì thì đã nhập vào ảo giác, cũng không có cách nào dùng Thất Phá Kỳ.

Trận pháp gì? Đây là mị thuật, hơn nữa đây còn là một dạng pháp thuật dung hợp giữa mị thuật yêu hồ và Tử Đồng thuật. Ngay lúc Tây Môn Suất quay đầu lại nhìn nàng kia, Tây Môn Suất đã tiến vào ảo cảnh, nhưng bởi vì yêu hồ không có giúp đỡ, không có biện pháp nào để công kích được Tây Môn Suất, kế tiếp phải dùng mị thuật vây khốn Tây Môn Suất.

Lâm Phiền nhìn thấy ai? Hắn nhìn thấy chính là Thượng Quan Phi Yến, có điều là nàng không mặc đồ và đang ôm lấy mình, Lâm Phiền lại bắt đầu toát mồ hôi, nhưng trong lòng lại nổi lên một chút ác cảm với Thượng Quan Phi Yến.

Còn Trương Thông Uyên lại kinh kỉ hô:

- Thiệt là nhiều nữ nhân không mặc quần áo…

Yêu hồ ngàn năm cười lạnh trong lúc thao tác pháp thuật, ba tên tiểu quỷ chưa đủ lông cánh, lại dám đánh chủ ý lên lão nương, muốn chết.

Bình Luận (0)
Comment