Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 54 - Quần Ẩu (Hạ)

- Kê thủ quy y tô tất đế, đầu diện đính lễ thất câu chi, ngã kim xưng tán đại chuẩn đề, duy nguyện từ bi thùy gia hộ nam vô táp sỉ nam. Tam miểu tam bồ đà. Câu chi nam. Đát chất tha. . .

Phật âm lượn lờ bay tới, ảo giác liền bị hóa giải, Lâm Phiền và Tây Môn Suất lập tức đẩy nử tử bên người ra, nử tử lập tức biến thành thân cây, mà Trương Thông Uyên lại ôm lấy cây bi thống:

- Khốn nạn, thật khốn nạn mà! Tên hỗn đản nào dám phá chuyện tốt của đạo gia.

- Phật gia từ bi cứu ngươi, ngươi lại nói ác, chú ý phật gia siêu độ ngươi.

Một tên hòa thượng ngồi trên thiền trượng đáp xuống, không phải Tuyệt Sắc thì còn có thể là ai được? Tuyệt Sắc làm sao mà biết tới đây? Nói con người Tuyệt Sắc hèn hạ vô sỉ là đúng, nhưng lại đem chuyện hàng yêu phục ma ra làm thành nhiệm vụ của mình. Bởi vì tráng niên nam tử trong phạm vi thế lực của Tử Đồng môn bị giết ráo trọi, đệ tử Tử Đồng môn phải lặn lội xuốn tận quan ngoại Tây Châu để bắt người, Tuyệt Sắc đang chuẩn bị đi chùa miếu ở Tây Châu cáo tri việc không lấy được Vô Tâm đằng, vừa vặn gặp phải chuyện này. Nội tâm Tuyệt Sắc buồn bực, tà nhân này tại sao lại muốn bắt người sống? Vì vậy hắn giả mạo làm hòa thượng bình thường để dò la, vào lúc đánh nhau tới đệ tử Tử Đồng môn thì tên này quỳ xuống đất, sau đó xỏ lụi tên đệ tử kia. Sau khi bức cung mới biết được có một con yêu hồ mỗi tháng cần tim của mấy tên tráng niên làm thuốc dẫn. Lên tiếng hỏi phương vị của Thúy Lục cốc, sau đó lập tức đến đây hàng yêu trừ ma.

Đối với phật gia tiểu thừa, hàng yêu trừ ma chính là cứu người. Đại thừa lại có một chút phức tạp hơn, có chuyện xưa kể lại rằng, có một con hổ muốn ăn thịt người, hòa thượng kia ngăn con hổ không cho nó ăn thịt người, nhưng để ngăn ngừa lão hổ chết đói liền lấy mình ra cho lão hổ ăn. Phật gia tiểu thừa đối với câu chuyện này thì cười nhạt, ăn ngươi hay ăn người khác cũng đều là thịt người, ngươi cho nó ăn hôm nay vậy thì ngày mai nó sẽ ăn cái gì? Diệt trừ hổ ăn thịt người chính là từ bi cho những người khác.

- Tuyệt Sắc!

Tây Môn Suất và Lâm Phiền không nghĩ tới Tuyệt Sắc sẽ ra tay giúp đỡ. Tuyệt Sắc nói:

- Hai người nên nhớ rõ lần này thiếu phật gia một cái nhân tình, lại vô lễ đối với phật gia, chính là lấy oán trả ơn, nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Tây Môn Suất khinh thường:

- Hồ ngôn loạn ngữ.

Yêu hồ ngàn năm thấy tình hình này lập tức biết không ổn, nội tâm thầm nghĩ đến phương pháp bỏ chạy, nhưng miệng hỏi:

- Ngươi là ngươi phương nào?

- Ân nhân, ngươi không nhớ ta sao?

Tuyệt Sắc hỏi:

- Hai trăm năm trước, ngươi đã từng đi ngang qua một dãy núi, gặp một tiểu hòa thượng bị ngạ lang truy kích, ngươi xuất thủ tương trợ. Hòa thượng kia chính là sư phụ của bần tăng.

Còn có chuyện như vậy à? Yêu hồ ngàn năm buồn bực, nhìn lực lượng chiến đấu trước mắt thì Tuyệt Sắc không cần phải nói dối, vậy thì sẽ có hai khả năng, khả năng thứ nhất chính là mình thật sự có làm vậy, khả năng thứ hai Tuyệt Sắc đã nhận lầm người. Bất kể như thế nào đều là chuyện tốt, nhãn châu của yêu hồ xoay động:

- Vậy ngươi tại sao lại tương trợ bọn họ?

Tuyệt Sắc chấp tay thành hình chữ thập:

- Ân nhân, bần tăng thấy họ có họa sát thân, một là không thể nhìn bọn họ chết, hai là không đành lòng để ân nhân tạo sát nghiệt, cho nên ta mới phải ra tay. Tây Môn Suất, Lâm Phiền nhân lúc bản phật gia còn nương tình thì nên cút mau đi.

Tây Môn Suất tuy không dễ chịu gì nhưng giáo quy ma giáo hắn lại vô cùng quen thuộc, biết rõ Tuyệt Sắc cứu mình, giờ mình đi công kích Tuyệt Sắc thật sự là không thích hợp, hừ một tiếng, hắn khống chế vòng Càn Khôn bay lên. Lâm Phiền nói:

- Hòa thượng, nàng ta cũng không phải là người tốt, chú ý bản thân.

Nói xong hắn cũng bay lên nghĩ chân giữa không trung.

Trương Thông Uyên nhìn trái nhìn phải:

- Chỉ còn một mình đạo gia, đến đây, cùng đạo gia chơi đùa nào.

Nói xong, Bạch Hồng kiếm liền hướng về phía yêu hồ ngàn năm.

Tuyệt Sắc cấp tốc di động, dùng thiền trượng đỡ lấy chiêu này, thân thể liên tiếp thối lui về sau, thối lui đến bên người yêu hồ, hai tay hắn chắp lại thành hình chữ thập:

- A di đà phật, cư sĩ vì sao u mê không tỉnh ngộ?

- Chết tiệt

Trương Thông Uyên khó chịu nhưng nội tâm lại cảm thấy kỳ quái, mấy cái binh khí phật môn lực lượng là mạnh nhất, vậy tại sao vừa chạm vào liền đẩy đối phương đi xa như vậy.

- Vì báo ân, bần tăng chỉ có thể siêu độ cho ngươi.

Dứt lời, thiền trượng trong tay tinh quang đại thịnh, phạm văn lượn lờ, Trương Thông Uyên lập tức ngưng thần đề phòng. Thân thể Tuyệt Sắc chuyển động, một thiền trượng vậy mà lại đánh tới… đầu yêu hồ.

- A!

Yêu hồ ngàn năm không nghĩ đến việc Tuyệt Sắc bỗng dưng trở mặt, kêu thảm một tiếng xong ngã xuống bất động, hóa thành nguyên hình là một con hồ ly lông trắng.

Trong lúc Trương Thông Uyên ngây người, Tuyệt Sắc nắm lấy hồ ly bỏ chạy. Trương Thông Uyên lầm bầm lầu bầu:

- Hắn làm gì vậy? Đệt… con lừa ngốc chết tiệt dám đoạt da của ta! Tặc ngốc, chạy đi đâu.

Yêu là muốn hàng, bảo bối cũng phải lấy, hai việc này hoàn toàn không có xung đột, nhưng người ở đây thì xung đột.

Đại biến nổi lên, Tây Môn Suất suy xét cẩn thận, lương tâm nổi lên đồng ý, nhưng mà… đệt bà, hồ ly chết rồi thì đi đâu để đổi được Lôi Vân hổ Phách đây? Không biết Bách Nhãn Ma Quân có thể tẩu hỏa nhập ma hay không, nguyện ý dùng Lôi Vân Hổ Phách đổi lấy thi thể? Cho dù có đổi nhưng người ta sẽ không trở mặt sao?

- Súc thiên tiểu địa!

Trước mặt Tuyệt Sắc có một trận gió thổi qua, một cánh tay chộp vào thi thể hồ ly. Tây Môn Suất cười thầm, đạo gia mà dám cùng mình đoạt đồ chơi sao, thiền trượng lóe lên tinh quang, lực lượng bội tăng. Nhưng tên này lại không nghĩ tới việc Lâm Phiền thân mang bảo đao, so với thiền trượng còn cao cấp hơn mấy lần, thông linh mượn lực, đoạt lấy thi thể yêu hồ.

Lỗ mũi trâu, chạy đi đâu, Tuyệt Sắc thở hổn hển muốn truy đuổi, Trương Thông Uyên cùng Bạch Hồng kiếm đã giết tới, vội vàng dùng thiền trượng ngăn cản một chiêu, sau đó chỉ Lâm Phiền:

- Hắn đoạt rồi.

- Biết rồi.

Trương Thông Uyên nhanh chóng đuổi theo hướng Lâm Phiền, Bạch Hồng kiếm thẳng tấp truy đuổi dến Lâm Phiền, chỉ cầu ngăn Lâm Phiền lại.

Lâm Phiền đột nhiên xoay người hỏi:

- Ngươi dám giết ta?

Trương Thông Uyên kinh hãi, vội vàng véo pháp quyết, Bạch Hồng kiếm đảo ngược, nói giỡn à, tranh đoạt đồ vật, đệ tử Tử Tiêu điện đem đệ tử Vân Thanh môn ra xử lý, mình làm sao có thể giải thích được? Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, Trương Thông Uyên có thể không cần phải giết tên này, không cần dùng mũi kiếm, sử dụng chuôi kiếm đâm vào thân thể Lâm Phiền, thân thể Lâm Phiền lập tức vỡ tan biến thành một đám đậu nành.

Chướng nhãn pháp, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể dùng được Chướng Nhãn pháp, lợi hại. Hai mắt Trương Thông Uyên tinh quang đại thình, lập tức phát hiện trong đất có gì đó khác thường, hiển nhiên là sau khi thằng nhãi này đoạt được thi thể hồ ly thì một phân thành hai, chân thân trốn xuống đất, phân thân bỏ chạy.

Trương Thông Uyên chỉ tay xuống đất, Bạch Hồng kiếm xuyên xuống mặt đất, rồi sau đó một đạo kiếm khi chui từ dưới đất lên, truy kích theo Lâm Phiền.

Lại không nghĩ tới, một đám vòng Càn Khôn chặn lại Bạch Hồng kiếm. Trương Thông Uyên giận dữ:

- Tây Môn Suất ngươi cút đi, đây không phải việc ngươi có thể nhún mỏ vào, từ trước tới nay chưa có ai dám đoạt gì đó của bổn đạo gia.

Tây Môn Suất chất vấn:

- Thứ này vốn là của ai?

Cái này rất phứt tạp, nếu không có Trương Thông Uyên sẽ không phá được Thúy Lục Bình, không có Tuyệt Sắc sẽ không phá được mị thuật. Nhưng Tuyệt Sắc lại đùa giỡn mọi người, giết hồ đoạt thi. Lâm Phiền đã sớm hiểu rõ trong lòng, Tuyệt Sắc vừa khởi động hắn liền tranh đoạt… lại nói, không có Tây Môn Suất và Lâm Phiền thì Trương Thông Uyên đã bị Tử Dạ giết chết. Muốn tính ân oán, da yêu hồ này nên thuộc về Tuyệt Sắc, chỉ có Tuyệt Sắc không nợ nhân tình ai lại còn cứu mọi người. Nhưng Tuyệt Sắc lại lợi dụng thủ đoạn để cướp đoạt…

Người đâu rồi? Trong khi Trương Thông Uyên còn đang làm rõ mối quan hệ phức tạp thì Lâm Phiền đã không thấy tăm hơi. Trương Thông Uyên giận dữ, Bạch Hồng kiếm hướng thẳng đến Tây Môn Suất, mình đến đây để lột da, bay xa như vậy đâu có dễ dàng gì. Trương Thông Uyên tại chỗ mắng to, mấy tên chính đạo này quá hèn hạ…

Đúng lúc này Lâm Phiền bay ngược trở về, Tây Môn Suất sửng sốt, chẳng lẽ tên này muốn làm người tốt? Ngươi làm người tốt không có quan hệ, quan hệ chính là cái thi thể này phải đưa cho ai, cho Trương Thông Uyên hay là Tuyệt Sắc? Còn không bằng ngươi cầm thi thể, chịu tiếng xấu cho người khác. Trương Thông Uyên và Tuyệt Sắc lại vui sướng trong lòng: Lương tâm cắn rứt rồi. Đồng thời rất ý vị thâm trường nhìn nhau, Lâm Phiền có lẽ là một người có tình cảm rất cao thượng, Tây Môn Suất rõ ràng đối với da yêu hồ không có hứng thú, vậy thì vụ cướp đoạt này chỉ có hai người bọn họ.

- Chạy!

Lâm Phiền quát to một tiếng. Không dừng lại mà bay rất nhanh.

Tuyệt Sắc đưa mắt nhìn Lâm Phiền bay qua:

- Da của ta?

- Đó là da của ta?

Ngươi muốn truy đuổi à, đạo gia lấy tiện nghi của ngươi.

- Chờ chết à, Bách Nhãn Ma Quân đến đấy.

Lâm Phiền quay đầu lại hô to một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment