Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 56 - Thứu Vụ Và Vụ Nhi

- Vu nữ? Cần gì phải để ý là ai.

Lão phụ nói:

- Người ngoài gọi ta là Thứu Vụ lão phụ, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.

- Thứu Vụ?

Danh xưng thật kỳ quái.

- Kiệt kiệt!

Lão phụ cười, phát ra tiếng cười quái dị:

- Đây là thứu, còn phần vụ? Ta sinh hoạt ở nơi này đã ngàn năm, ngàn năm qua nơi này đều là sương mù, cho nên bọn họ cứ gọi ta như vậy.

Lâm Phiền thán phục:

- Ngàn năm.

Tu vi lão thái này quả thật không thấp. Nam Cung Vô Hận tuy chỉ có bốn trăm tuổi nhưng ngoại hình đã là lão thái hơn sáu mươi. Lâm Phiền ý thức được mình đã thất lễ, nói:

- Đa tạ ân cứu mạng.

Thần sắc lão phụ có chút lãnh đạm trả lời:

- Đừng nóng vội cảm tạ ta, cô bé này tên là Vụ Nhi.

Lâm Phiền thi lễ:

- Hân hạnh được gặp Vụ Nhi cô nương.

Vụ Nhi bề bộn đáp lễ, chân tay có chút luống cuống.

Lão phụ nói:

- Mười bảy năm trước ta nhặt được nàng, từ trước đến nay nàng đều cùng ta sinh sống tại đây. Điều kiện cứu ngươi chính là ngươi phải đem nàng rời khỏi đây, tuyệt địa mênh mông là chỗ tới lui của người tà phái, ta có chút lo lắng, khó khăn lắm mới có người chính đạo tiến vào bên trong sương mù này, cho nên ta thuận tay cứu ngươi.

- Mang đi?

Lâm Phiền nhất thời không thể giải thích.

- Ngươi là đệ tử Vân Thanh môn đúng không?

- Làm sao người biết được?

Lâm Phiền kinh ngạc, mình cũng không có đem vật gì của sư môn mà.

- Ta cũng không phải là không có quan hệ với Vân Thanh môn.

Lão phụ chẳng muốn giải thích:

- Ngươi đem nàng đưa tới bái nhập Vân Thanh môn, nàng đã là kim đan sơ kỳ, sẽ không làm cho Vân Thanh môn các ngươi mất mặt.

Lâm Phiền khó xử đáo:

- Nhưng mà Vụ Nhi cô nương đã tu hành tâm pháp của người khác, muốn tái nhập Vân Thanh môn, tu hành pháp môn vân thanh môn chỉ sợ nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma.

- Ngươi yên tâm, nàng luyện chính là Thái Sơ tâm pháp.

Thái Sơ tâm pháp? Lâm Phiền giật mình, Tiên Thiên Ngũ Thái là thái sơ, thái dịch, thái thủy, thái tố, thái cực. Thái sơ chỉ mới là gian đoạn bắt đầu, tất cả tâm pháp của chính đạo, ma giáo hoặc là tà phái đều dùng thái sơ để tiến hành diễn biến. Nguyên nhân chính là Thái Sơ tâm pháp tiến độ vô cùng thong thả, mà cô nương này chỉ mới mười bảy tuổi đã có thể dùng Thái Sơ tâm pháp đạt đến Kim Đan sơ kỳ, nếu như không dùng ngoại lực thì tư chất này có thể nói là ngàn năm có một. Người tu hành Thái Sơ tâm pháp có thể tu thêm tâm pháp chính ma tà khác, thậm chí không có xung đột gì.

- Chỉ luyện tâm pháp, ta lo lắng nàng sẽ trở thành người thanh tu. Tiểu tử, ngươi đáp ứng hay không đây?

Thứu Vụ lão phụ hỏi.

- Đương nhiên ta sẽ hướng tới sư môn tiến cử, bất quá có thể thành công hay không… Dù cho không thành thì ta cũng sẽ giúp Vụ Nhi cô nương an bài chỗ ở.

Bách Hoa uyển là môn phái tán nhân nhỏ ở Đông Châu, chỉ thu nhận nữ đệ tử, lần trước tại Cửu Lang Sơn Mạch mình cùng vài tên đệ tử quan hệ cũng không tồi.

- Tốt!

Lão phụ gật đầu:

- Trăm ngày sau có thể rời đi.

Nói xong liền quay người đi.

Lâm Phiền có chút kỳ quái mối quan hệ của Thứu Vụ và Vụ Nhi, tựa hồ Vụ Nhi rất sợ lão phụ, hoàn toàn không có mối thân tình sống nương tựa lẫn nhau tồn tại. Vụ Nhi nhìn lão phụ rời đi, gật đầu:

- Công tử nghỉ ngơi trước, thuốc sẽ nhanh chóng hoàn thành.

- Ta tên là Lâm Phiền.

Lâm Phiền tự giới thiệu.

- Vâng.

Vụ Nhi khẽ gật đầu, kéo tay áo bắt đầu xem dược vật. Lâm Phiền trông thấy cánh tay nàng không thiếu những nốt sần sùi, hơn nữa đều trong tình trạnh đỏ tấy.

Lâm Phiền nghi hoặc hỏi:

- Đây là vết roi đánh à?

Vụ Nhi vội vàng kéo ống tay áo xuống, tay phải nắm tay trái, cúi đầu, dùng tay trái lấy bình thuốc rót vào trong chén, sau đó đem chén đặt ở bên cạnh Lâm Phiền khoảng một trượng:

- Mời công tử dùng.

Lâm Phiền suy nghĩ một hồi hỏi:

- Nếu như ta không đáp ứng Thứu Vụ, vậy…

- Vậy ngươi sẽ chết.

Vụ Nhi cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Năm trước có người ma giáo xông vào sương mù, bởi vì môn quy sâm nghiêm không dám đáp ứng, sau đó… Cô tử, uống thuốc đi, công tử không cần phải nghĩ quá nhiều, sau khi ra ngoài ta sẽ có nơi để đi, không dám làm công tử khó xử.

Xấu thì đúng là xấu đấy, nhưng tính nết lại rất tốt, Lâm Phiền hỏi:

- Mặt của ngươi…

Vụ Nhi cúi đầu thấp hơn:

- Từ nhỏ đã như vậy, có thể là do độc chướng, sau khi rời khỏi nơi này hẳn là sẽ khỏi, công tử không nên nhìn.

Lâm Phiền bật cười lớn:

- Có nhìn hay không đâu có quan trọng, tuy ta cảm thấy ngươi rất khó coi, nhưng mà ta lại thấy được ngươi là người rất tốt, mà như vậy thì không nên quan tâm mấy vấn đề này. Đã như vậy thì ngươi phải nghĩ nhiều làm gì?

- …

Vụ Nhi không trả lời, một tay che mặt nói:

- Công tử uống thuốc xong tạm nghỉ.

- Cảm ơn.

- Công tử, yêu hồ này hẳn là hữu dụng với ngươi?

Lâm Phiền kinh hỉ:

- Thi thể yêu hồ còn ở đây sao?

Ấm no sinh dâm dục, không có việc gì đã nghĩ tới da, Lâm Phiền tự khinh bỉ mình nhảy không ra nổi ham muốn hưởng thụ vật chất.

- Vâng.

Vụ Nhi nói:

- Công tử nghỉ tạm, ta biết phương pháp lấy da.

- Cảm ơn Vụ Nhi cô nương.

Lâm Phiền khách khí đáp lại.

- Vâng.

Vụ Nhi nói khẽ một chữ, cúi đầu bước đi thật nhanh.

Mười bảy tuổi luyện Thái Sơ tâm pháp đến Kim Đan, lão phụ ngàn tuổi ở nơi này ngàn năm, có thể rõ ràng tu vi người này cũng rất cao… Khó trách mình không chết, Bách Nhãn Ma Quân cũng không dám xông loạn vào đây. Không nghĩ tới tuyệt địa mênh mông vẫn còn tồn tại kỳ nhân bực này. Bất quá Lâm Phiền không có bất kỳ hảo cảm nào với lão phụ, không chỉ căn bản là lão phụ kia nếu mình không đáp ứng liền giết mình, chủ yếu nhất vẫn là Lâm Phiền cho rằng Vụ Nhi rất thiện lương, mà trên cánh tay nàng lại xuất hiện dấu vết bị roi đánh, xem ra Vụ Nhi đã ăn không ít đau khổ từ Thứu Vụ lão phụ. Lại nhìn Thứu Vụ lão phụ cùng Vụ Nhi, nhìn không ra bất cứ cái thân tình nào.

Vậy lại thêm vấn đề nữa rồi, đã như vậy thì tại sao Thứu Vụ lại cứu Vụ Nhi? Từ bi? Không giống… Ngược lại càng giống như đem Vụ Nhi làm người hầu để sai sử. Bất quá, tại sao lại muốn người khác đem người hầu của mình đi?

Ngày thứ hai, Thứu Vụ lão phụ không có xuất hiện, Vụ Nhi lại nói chuyện rất ít, nhưng lại làm việc rất giỏi, bởi vì sương mù nên ao đầm không có nước sạch, nàng phải ra ngoài hai mươi dặm, thông qua khe hở vách núi lấy nước sạch nấu thuốc cho Lâm Phiền, may mắn nàng là người tu chân, nếu không thì quá khó.

Vụ Nhi vốn ở trong sương mù, căn nhà gỗ này chính là chỗ nàng cư ngụ, ngoài những lúc nấu thuốc cho Lâm Phiền thì nàng lại đả tọa ngoài trời, rất ít khi nói chuyện. Lâm Phiền hỏi cái gì thì Vụ Nhi đơn giản trả lời, hoặc chính là dạ vâng, không có lòng hiếu kỳ cũng không hỏi Lâm Phiền về thế giới bên ngoài.

Vài ngày sau, hạt sen Trúc Cơ của Lâm Phiền bắt đầu khôi phục, Lâm Phiền cũng hỗ trợ làm một ít tạp vụ, Vụ Nhi ngoại trừ chiếu cố cho Lâm Phiền còn phải chịu trách nhiệm sinh hoạt của Thứu Vụ lão phụ, lấy nước sạch đun sôi pha trà, còn phải giặt giũ quần áo của lão phụ, xua đuổi độc trùng trong sương mù tiếp cận nhà gỗ. Bề bộn hết chuyện của mình, Vụ Nhi đưa lưng về phía Lâm Phiền, ngồi trên một tảng đá bên cạnh thủy đàm tanh tưởi để đả tọa. Lâm Phiền đến gần nàng liền cúi đầu, đi đến bên cạnh thì nàng nghiên đầu, tựa hồ không nguyện ý để Lâm Phiền thấy được mặt nàng.

Một ngày, Lâm Phiền rời giường, chỉ thấy Vụ Nhi đâng ngồi bên cạnh thủy đàm, lấy tay che mặt, âm thầm khóc. Lâm Phiền ra khỏi phòng, Vụ Nhi nhanh chóng lau đi nước mắt, đem chậu nước đặt lên bàn đá, đem khăn vải phơi khô đặt kế bên để Lâm Phiền rửa mặt.

Lâm Phiền cười, lấy một tờ giấy ra từ ống tay áo.

- Nhìn xem đây là cái gì?

- Dạ?

Vụ Nhi nghiên đầu nhìn:

- A… Ai vậy, thật xấu…

Lơi nói vừa ra liền cảm thấy không đúng.

Lâm Phiền nói:

- Xấu quỷ này tên gọi Chung Quỳ… Muốn nghe chuyện xưa của hắn không?

Lâm Phiền phát hiện nơi này rất quái dị, vậy mà không có bất kỳ sách vở gì cả. Căn cứ vài ngày qua nói chuyện, Vụ Nhi chưa từng rời khỏi sương mù ao đầm này, thêm nữa, Thứu Vụ lão phụ không có khả năng nói chuyện phiếm với Vụ Nhi, Lâm Phiền khẳng định Vụ Nhi không biết Chung Quỳ.

Vụ Nhi mừng rỡ gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment