Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 57 - Rời Đi

Lâm Phiền lôi kéo tay áo ra hiệu cho Vụ Nhi ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi xuống bên cạnh bắt đầu kể chuyện Chung Quỳ bắt quỷ. Tiện thể Lâm Phiền giới thiệu về thế giới bên ngoài, Vụ Nhi nghe xong tâm trí liền hướng về bên ngoài, thế nên bỏ lỡ thời gian đưa nước. Thứu Vụ lão phụ bởi vì không có nước pha trà nên đùng đùng nổi giận đi đến nhà gỗ, Vụ Nhi vừa trông thấy bà ta lập tức quỳ gối xuống. Quải trượng trong tay lão phụ biến thành nhuyễn tiên, quất vào người Vụ Nhi, Vụ Nhi không dám nhún nhích. Tứu Vụ lão phụ phát hiện Lâm Phiền đang nhìn mình, cũng không có điểm nào muốn ngăn mình lại, tâm niệm thoáng động, xem ra tiểu tử này là một kẻ phi thường, chẳng lẽ mình đã chọn lầm người rồi?

Lâm Phiền thật sự không nghĩ ra, vì cái gì mà Tứu Vụ lão phụ muốn người khác đem Vụ Nhi ra ngoài, bà ta không có chút nào quan tâm đến chết sống của Vụ Nhi. Trong sách vở ở Vân Thanh môn không có ghi chép gì về Thứu Vụ lão phụ này. Lão phụ này tâm địa ác độc không thua kém gì Thanh Thủy chân nhân, vậy tại sao lại muốn Vụ Nhi luyện Thái Sơ tâm pháp? Vụ Nhi nhanh đến Kim Đan như vậy hiển nhiên lão phụ cũng có trợ giúp Vụ Nhi chút gì đó.

- Đi thôi.

Thứu Vụ lão phụ phân phó.

- Vâng!

Vụ Nhi bề bộn đứng lên, cầm lấy thùng nước ra khe nước ngầm lấy nước.

Thứu Vụ lão phụ hỏi:

- Lâm Phiền, nghỉ ngơi như thế nào rồi?

- Đã khôi phục được một ít.

Lâm Phiền trả lời.

- Chỗ của ta có Thượng Thanh tâm pháp của đạo gia, vật này do vong phu lưu lại, ngươi cầm xem đi.

Thứu Vụ lão phụ ném cho Lâm Phiền một quyển sách đã cũ mèm.

- Đa tạ bà bà.

Lâm Phiền nhận lấy cuốn sách xong cảm tạ.

- Ừm.

Thứu Vụ lão phụ gật đầu, rời khỏi nhà gỗ trở vào trong sương mù.

Lâm Phiền cầm Thượng Thanh tâm pháp, tay đặt phía trên suy nghĩ hồi lâu, sau đó đem cuốn Thượng Thanh tâm pháp ném vào bên trong bếp lữa. Trên trời sẽ không rớt bánh trái, nhưng sẽ rớt dao nhỏ, câu này Tam Tam chân nhân đã nhiều lần nhắc nhở rồi. Lâm Phiền làm xong động tác này, mơ hồ nghe thấy trong sương mù đối diện có tiếng hừ lạnh, tựa hồ mang một chút căm tức.

Quãng thời gian kế tiếp bình an vô sự, Vụ Nhi đều làm tốt tạp vụ trước sau đó sẽ nhờ Lâm Phiền kể chuyện, Lâm Phiền sách gì cũng đều xem, có tiểu thuyết diễm tình, có văn hiến lịch sử, còn có sử sách tu chân, càng có chuyện kỳ thú ở dân gian. Vụ Nhi nghe rất nhập tâm, có lúc không nhịn được mà che miệng cười. Những lúc như vậy Lâm Phiền đều cố gắng áp chế bản thân, Vụ Nhi này không cười còn được, cười một cái thì đám sần sùi đều run rẩy theo, thật sự…

Hơn bảy mươi ngày, Lâm Phiền thu hồi phật đao, thân thể cũng đã hoàn toàn khôi phục, không chỉ không phục mà hạt sen Trúc Cơ của Lâm Phiền còn trở nên tròn vành vạnh, mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Lâm Phiền buồn bực, cái này có phải là viên mãn Trúc Cơ trong truyền thuyết không đây? Hình như có chút bất đồng với những gì sách vở ghi lại. Sách vở ghi chép, Trúc Cơ chính là hoa sen, từ hạt sen nở hoa, toa tàn, cuối cùng khép lại thành hình tròn, những việc này đều không có khác nhau. Vấn đề duy nhất chính là, sách vở ghi lại sau khi viễn mãn, hạt sen tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, mà ánh sáng hạt sen của mình lại nội liễm… Khả năng là chưa có viên mãn, hẳn cũng là tiếp cận viên mãn. Lâm Phiền cũng không biết hỏi ai, chỉ có thể dựa trên bề ngoài mà cho mình một cái khẳng định.

- Vâng!

Lâm Phiền cáo từ, Thứu Vụ lão phụ gật đầu, lại trở về trong sương mù. Tựa hồ hoàn toàn không để ý Vụ Nhi và Lâm Phiền muốn đi đâu.

Cáo từ rất đơn giản, Vụ Nhi ngự phong mà bay, mang theo Lâm Phiền xuyên qua sương mù, độc khí nhập thể, Lâm Phiền vận chuyển chân khí hộ thể đối kháng, sau nửa canh giờ, hai người chính thức rời khỏi sương mù.

- Thật xinh đẹp.

Vụ Nhi thán phục, đập vào mắt nàng là một mảng sa mạc kim sắc, mênh mông.

Lâm Phiền dùng thái dương để định vị:

- Chúng ta đi thôi.

Vụ Nhi do dự:

- Lâm đại ca…

- Nói rất nhiều lần rồi, ngươi còn lớn hơn ta hai tháng đấy.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Ta tên Lâm Phiền.

- Ừm, Lâm Phiền… Ngươi trở về đi, ta muốn nhìn xung quanh.

Lâm Phiền nói:

- Lớn lên, xấu đẹp gì cũng phải nhìn người ta mà. Đi thôi, nơi này không thể dừng lại, nơi này quá gần phúc địa tuyệt địa mênh mông.

Gần đây nhất chính là Liệt Hỏa Thần giáo ở Hỏa Diệm sơn.

- Vâng!

Vụ Nhi gật đầu, lấy ra một mảnh vải thô che mặt mình lại, chỉ chừa lại đôi mắt.

Lâm Phiền cười ha ha, mặt Vụ Nhi lập tức ửng hồng, nhưng lại không thể nhìn qua được mảnh vải thô. Lâm Phiền chỉ tay về phía dông:

- Đi thôi.

Thứu Vụ lão phụ này lăn lộn cả trăm ngàn năm, đến cả Bách Nhãn Ma Quân cũng không dám lưu lạc tại địa bàn của nàng ta, nhưng đối với Vụ Nhi lại vô cùng cay nghiệt. Ngoại trừ Vụ Nhi chỉ mặc quần áo vải thô, có thể nói là đem làm giẻ lau còn sạch chán. Không có pháp bảo không nói, đến cả pháp thuật cũng chỉ biết một cái Ngự Phong thuật, một cái Chưởng Tâm Lôi.

Lâm Phiền cầm quần áo làm thành một cây cờ nhỏ, cùng với Vụ Nhi hướng về phía tây bay đi, trên đường ngẫu nhiên gặp phải tà nhân, Lâm Phiền đều hô một câu:

- Công vụ của Huyết Ảnh giáo, đi qua quý địa, xin phép quấy rầy.

Tà nhân tuần tra không ngăn cản, mở ra một con đường cho hai người đi qua. Vụ Nhi thấp giọng hỏi:

- Lâm đại ca, ngươi gạt người đúng không?

- Đúng.

Lâm Phiền trả lời, Vụ Nhi nói tiếp:

- Gạt người là xấu đúng không?

Lâm Phiền kiên nhẫn giải thích:

- Nếu như không lừa gạt, vậy thì gặp bọn họ, chúng ta chỉ có thể đánh nhau, hoặc là bọn họ chết, hoặc là chúng ta ngủm. Ngươi nói xem, chúng ta có nên gạt họ hay không?

Vụ Nhi nghĩ một lát:

- Lâm đại ca, ngươi thật lợi hại.

- Cái này mà lợi hại?

Vụ Nhi nở nụ cười đáp:

- Ngươi kể chuyện xưa, có ai gạt người khác mà lý lẽ hùng hồn như vậy đâu, ngươi so với bọn họ còn lợi hại hơn.

Tính cách Vụ Nhi bây giờ so với lần đầu gặp Lâm Phiền thì sáng sủa hơn rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ nói vài ba câu nói giỡn, bất quá lời nói vẫn rất ít, đặc biệt lúc Lâm Phiền nhìn nàng, nàng sẽ vô ý mà trốn tránh. Trong lúc phi hành, chưa bao giờ bay ngang với Lâm Phiền, luôn bay phía sau Lâm Phiền một khoảng cách.

Bình an rời khỏi tuyệt địa mênh mông, đến Tây Châu, lúc qua Trấn Thiên Quan bị đệ tử Ma giáo chặn lại, Lâm Phiền biểu lộ mình là đệu tử Vân Thanh môn, đệ tử Ma giáo rất không cao hứng, hỏi Lâm Phiền vì sao lúc xuất quan không nhập sách nói rõ? Lâm Phiền hiểu bọn họ tận trung với công tác, cũng không có khiêu khích, chỉ nói xin lỗi. Đệ tử Ma giáo cũng không làm khó, để Lâm Phiền và Vụ Nhi nhập quan.

Vụ Nhi đối với mọi vật đều rất hiếu kỳ, sa mạc tràn ngập tử vong nàng cũng cảm thấy xinh đẹp, lại càng không cần phải nói đến cảnh đẹp ven đường. Lâm Phiền cũng rất kiên nhẫn làm bạn du ngoạn với Vụ Nhi, đối với cô nương này, ngoại trừ một phần cảm tạ, còn có một phần thương cảm. Đáng tiếc Vụ Nhi chết sống gì cũng không đi chợ, mặc cho Lâm Phiền đem chợ nói thành thiên hoa loạn trụy, Lâm Phiền lại biết, giữa trưa ngày nào đó, Vụ Nhi lấy cớ muốn ngắm hoa, vụng trộm đi chợ ở thôn trang phụ cận mua một cái gương, từ đó về sau Lâm Phiền không dám đề cập tới vấn đề đi chợ nữa.

Sau khi mua cái gương, tâm tình Vụ Nhi bắt đầu hạ xuống, tiến vào tiểu Đông Châu, người quen của Lâm Phiền nhiều hơn, mọi người đều chào hỏi nhau trên trời. Đương nhiên là mọi người cũng muốn xem mặt của Vụ Nhi, nhưng Vụ Nhi đều trốn sau lưng Lâm Phiền, trước kia Vụ Nhi chỉ cảm thấy mình xấu, sau đó đối diện với nử tử Bách Hoa Uyển phát hiện đối phương rất xinh đẹp, lại càng xấu hổ nhan sắc của mình, số lần nói chuyện cùng Lâm Phiền cũng ít thêm, cũng không có tâm tình vui đùa như lúc mới rời khỏi ao đầm sương mù.

Bình Luận (0)
Comment