Lâm Phiền chọt đúng chỗ đau của Tam Tam chân nhân, Tam Tam chân nhân giận dữ, một đám thổ lôi cùng mái ngói bay ra, Lâm Phiền cười ha ha, né tránh ứng phó. Nhưng không nghĩ tới Tam Tam chân nhân lại chơi gian, thổ lôi bạo tạc, mặt Lâm Phiền bị tạc thành đen thui như nhọ nồi. Lâm Phiền nộ, thúc dục chân khí, vô số tú hoa châm từ kiếm trận phát ra, đánh về phía Tam Tam chân nhân.
- Quá nhàm chán.
Cự ly quá gần, không thể nào tránh né hoàn toàn được, Tam Tam chân nhân lại có vẻ không quan tâm, hộ thể chân khí bành trướng lên, đem Tú Hoa châm bắn ra, tỏ vẻ khinh thường né tránh.
Lúc này có một đạo hắc ảnh từ mặt đông mà đến, tốc độ cực kỳ nhanh, Tam Tam chân nhân thoáng nhìn qua, lập tức đáp xuống, khôi phục bộ dáng tông chủ:
- Ngươi có khách.
- Diện kiến chân nhân.
Người tới chính là Cổ Nham, hai năm trôi qua không thấy, Cổ Nham bây giờ đen thêm một ít, thân thể càng thêm khỏe mạnh, ánh mắt kiên nghị không thay đổi.
Lâm Phiền mừng rỡ:
- Cổ Nham sư huynh, ngồi đi, nhanh đi pha trà chút.
- Hả?
Tông chủ chuẩn bị đi lấy nước, lại phát hiện không đúng, căm tức Lâm Phiền.
- Ta đi.
Lâm Phiền toát mồ hôi, đi múc nước vào bình, sau đó ném một ngọn lửa nhỏ vào trong bình:
- Cổ Nham sư huynh, hôm nay làm sao lại rảnh rang đến thăm ta vậy?
- Chưởng môn lệnh cho ta phải xuất quan, tông chủ nói ngươi tới tìm ta nhiều lần, ta cố ý tới hỏi xem ngươi tìm ta có chuyện gì.
Nói chuyện phiếm với kiểu người này thật mệt mỏi, tìm ngươi thì có thể có chuyện gì, mọi người làm bằng hữu, ngồi xuống đánh mấy ván Tuyên Hòa bài, uống trà khoác lác, tâm tình cũng sẽ trở nên thoải mái. Lâm Phiền bất đắc dĩ nói:
- Nghe nói Cổ Nham sư huynh bế quan hơn một năm, nội tâm cảm thấy lo lắng, cho nên ta mới đi Thiên Hành tông nhìn.
- Đa tạ Lâm Phiền sư đệ đã quan tâm, nếu đã không có việc gì vậy ta đây hồi tông.
- Ừm… Đi thong thả.
- Tạm biệt.
Cổ Nham rời đi.
Tam Tam chân nhân nhìn thấy bộ dáng Lâm Phiền sắp phát điên thì vui sướng trong lòng:
- Lâm Phiền, ngươi có thể đùa giỡn với Bạch Mục và Diệp Vô Song, nhưng tính cách của Cổ Nham chính là như vậy, quân tử giao tình nhạt như nước. Ta cảm thấy hắn đã đem ngươi trở thành bằng hữu, nhưng bất quá phương thức biểu đạt của hắn lại bất đồng. Nghe nói Cổ Nham tại Thiên Hành tông không nói chuyện nhiều, nhìn mặt mũi ngươi mà nguyện ý ngồi xuống, coi như cũng tốt.
Lâm Phiền nói:
- Ta nên cảm ơn hắn nhỉ.
Tam Tam chân nhân không để ý nói tiếp:
- Cổ Nham bế quan, tính tình không thay đổi, ta nghĩ hắn đã tinh thông phương pháp kiếm độn của Cổ gia, hiện tại vẫn còn thiếu ngự kiếm chi kiếm… Các ngươi ngươi là bằng hữu, không bằng ngươi đem Lâm Huyết Ca ra mần thịt, lấy kiếm tặng hắn.
Lâm Phiền không nói gì, chỉ nghe thấy dưới núi có âm thanh hối hả, còn có tiếng trẻ con kêu khóc, Tam Tam chân nhân và Lâm Phiền đến núi bên cạnh xem xét, chỉ thấy Thiên Vũ chân nhân cùng hai gã đệ tử dẫn hơn mười đứa nhóc tiến đến. Sắc mặt Tam Tam chân nhân đại biến:
- Không xong.
- Sao vậy?
- Mấy ngày trước ta bị đám cung phụng ở Ẩn Tiên tông gọi đến, sư huynh đệ của sư phụ ta quở trách ta một trận, nói ta thân là tông chủ, lại lười biến việc tông môn, mười lăm năm mới thu được hai gã môn nhân. Ta đương nhiên không dám tranh luận cùng bọn họ, nói nhất định sẽ quang đại Chính Nhất tông, rộng rãi thu môn đồ. Thiên Vũ chân nhân thuận tiện đem người đưa đến cho ta đấy.
Lâm Phiền nhìn có chút hả hê:
- Cũng tốt, cái đại điện này đã lâu không có ai quét dọn, còn có pháp trận hộ sơn của Chính Nhất tông cũng đã trở thành phế phẩm, khách khứa tới chơi ta còn phải đích thân đi động thủ.
- Chú ý ngày mai ta bế quan, ngươi là đại sư huynh có thể thay mặt sư phó để truyền nghề.
Tam Tam chân nhân nghi hoặc:
- Ta dù có đắc tội với chưởng môn ngươi, nhưng làm sao lại không cho ta có thời gian thư thái chớ?
Đúng như vậy phải không? Đương nhiên là không phải, Thiên Vũ chân nhân phát hiện tu vi hay cảnh giới của Lâm Phiền đều cao hơn mình tưởng tượng, ngoại trừ tạo hóa của Lâm Phiền, đương nhiên còn do sự dạy bảo của Tam Tam chân nhân. Những tông phái khác đệ tử quá nhiều, tông chủ không có khả năng dạy bảo tỉ mỉ, thêm cái việc đa số tông chủ cùng đám cung phụng Ẩn Tiên tông đối với Tam Tam chân nhân khá bất mãn, lần này vừa gặp được một thị trấn bị ôn dịch dọc theo sông, người chết vô số, Vân Thanh môn phái người tiếp tế cháo, dược, rồi sau đó chứa chấp một số cô nhi, có thân nhân thì đệ tử mang đến, không có thân nhân thì tìm nhà để gửi gắm, không có chỗ để đi thì nhập vào Vân Thanh môn.
Phụ cận Vân Thanh môn trăm dặm đều biết Vân Thanh sơn là một tòa tiên sơn, Vân Thanh môn đối với thôn trang phụ cận cũng có ít nhiều trợ giúp. Như việc Lâm Phiền ra ngoài bắt quỷ, chính là người ta đến sơn môn thỉnh cầu, đệ tử sơn môn thông báo đại điện, đại điện phân công Chính Nhất tông đi làm tạp vụ.
Bởi vì tiền bối Ẩn tiên tông có uy vọng rất cao, Tam Tam chân nhân không thể trốn, chỉ có thể nhìn mười hai hài đồng đang đứng thẳng trước mặt mình, mười hai tên này nhỏ thì chỉ sáu bảy tuổi, lớn thì mười ba mười bốn tuổi, có nam có nữ. Tam Tam chân nhân nói:
- Thiên Vũ, ta còn phải giúp bọn họ mượn một đầu bếp.
- Oánh Oánh!
Thiên Vũ chân nhân mời một nữ hài lớn nhất đi ra:
- Biết nấu cơm không?
Cô bé tên gọi là Oánh Oánh kia gật đầu:
- Biết, ta sẽ nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn chuồng gà, cho heo ăn.
Oánh Oánh tuy là nữ hài, đầu tóc rồi bời, nhưng hai mắt lại sáng ngời, vẻ mặt chờ đợi nhìn Tam Tam chân nhân.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Các ngươi sau này sẽ là người một nhà, lớn phải chiếu cố nhỏ, hiểu chưa?
Thiên Vũ chân nhân nhìn Tam Tam chân nhân nói:
- Ta sẽ phái người đưa tới nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng hằng ngày, lại đưa thêm vài tên đệ tử tới hỗ trợ.
Tam Tam chân nhân thấp giọng hỏi:
- Thiên Vũ, ngươi đem người lôi đi có được không? Chỗ này còn có nha đầu.
- Nha đầu còn nhỏ, ngươi cứ trông coi trước, sau mười sáu tuổi hẵng nói.
Thiên Vũ chân nhân thấp giọng:
- Nếu ngươi không thu, ta liền phải đi Ẩn Tiên tông một lần… Kỳ thật còn có thể, Oánh Oánh kia là căn cốt thượng gia, tư chất khá cao, lại thông minh hiểu chuyện.
Đây là vừa đấm vừa xoa đấy.
- Mười bốn tuổi đã có thể lập gia đình, lúc này Trúc Cơ rất chậm.
Tam Tam chân nhân trả lời.
- A, vậy nếu không thì ta đưa nàng ta trở về thế tục, tiếp tục bán mình công khai, sau đó bị kẻ gian mua đi.
Tam Tam chân nhân nhìn đám hài dồng:
- Ngoài trừ Oánh Oánh cùng hai tên kia, những người khác rất bình thường.
Lâm Phiền thấp giọng nói:
- Tông chủ, vậy sau này tạp vụ của Chính Nhất tông đã có người trông coi rồi.
Tam Tam chân nhân còn muốn lên tiếng, Thiên Vũ chân nhân đã nói:
- Đầu tiên các ngươi an thân tại nơi này, Oánh Oánh, các ngươi nên làm phương thức nhập môn cái đi.
- Nhập cái rắm ấy, qua chín tuổi thì đi tới đại điện sao chép mười lần môn quy tông quy. Những người khác, tự mình tìm chỗ, tự mình làm việc, hôm nay không có cơm để ăn, ngày mai nói sau. Lâm Phiền, ngươi xem chừng bọn họ, không cần phải gây sự.
Tam Tam chân nhân nói xong liền phẫn nộ bỏ đi.
Ttvcn cùng Lâm Phiền nói vài câu, sau đó đi cùng đệ tử, một đám tiểu quỷ đứng cùng một chỗ nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền nói:
- Chín tuổi đi viết chữ, những người khác theo ta.
Sương phòng ở Chính Nhất tông có không ít, đều ở phụ cận đại điện, Lâm Phiền an bài nguyên một đám đi vào, cũng lười hỏi tên:
- Chỗ này đã vài thập niên không có người ở, tự mình quét dọn đi, nước ở bên kia, vải để trên bàn. Không nên tới gần vách núi, đừng khóc um xùm, sau khi dọn dẹp thì cứ ngây ngốc ngồi trong phòng.
Hài tử vốn là người nghèo, những hài tử này bắt đầu bận rộn, Lâm Phiền quay đầu lại liếc nhìn, cơn bản rất tốt, có hài tử lớn giúp hài tử nhỏ. Lâm Phiền tiến vào đại điện:
- Sao hết thư thì đi rửa phòng bếp, sau đại điện có củi khô,
Phân phó xong xuôi, Lâm Phiền lại trở về nóc nhà đại điện, vểnh chân lên nằm ngửa, rồi sau đó lấy từ trong Càn Khôn giới ra một bao gạo nếp gà mở ăn. Vì cái gì mà Lâm Phiền không phân phát thức ăn, tìm được đám hài tử này nuôi dưỡng, trước tiên phải cho bọn họ trở thành một phần tử, trừ khi là muốn sớm chết đói, nếu không bọn họ phải tay làm hàm nhai.