Nhìn lại Cổ Nham cùng ba gã đệ tử khác, tuy liên thủ tấn công nhưng Oan Hồn phiên vừa có khả năng tấn công lại vừa có thể phòng thủ, mỗi lần công kích oan hồn trên lá cờ, oan hồn trên Oan Hồn phiên càng thống khổ, mà nhờ thế nên uy lực của Oan Hồn phiên cũng gia tăng. Tuy mấy tên đệ tử này thực lực đều hơn xa đối phương, nhưng tiếc rằng đối phương sử dụng một món pháp bảo quá tà môn, đưa mình lên vị trí bất bại. Thêm việc vòi rồng đang cuồn loạn, một khi đệ tử bị cuốn vào sẽ không có cách nào điều khiển phi hành, tên tà nhân sẽ thừa dịp ấy mà tấn công.
Cổ Nham nói:
- Thủ tâm ngự hồn!
Đệ tử bị câu cố gắng vượt qua nỗi khổ da thịt, nhắm mắt thủ hộ, cái Oan Hồn phiên này cưỡng chế tách hồn phách ra khỏi thể xác, đối phó với người thường thì chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ là xong, nhưng muốn hạ người tu chân thì còn chưa đủ.
- Xem ta.
Lâm Phiền bay tới tham gia chiến đấu. Một tia hắc khí phóng tới, Lâm Phiền liền bị trói cứng. Bọn người Cổ Nham kinh hãi, Lâm Phiền quát:
- Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết.
Dám dùng chân khí đấu với ta, cho ngươi biết lợi hại. Đương nhiên cái phương pháp này nếu dùng để quần ẩu thì sẽ thành bia cho người ta bắn, mà tâm điểm là mình đấy.
Khốn Yêu quyết vừa khởi động, Lâm Phiền cùng tà nhân định thân như nhau, đệ tử bị bắt té rơi xuống đất. Cổ Nham đang chuẩn bị hạ tử thủ, chợt thấy tà nhân hai mắt vô hồn, gục trên đống xương trắng không nhún nhích, phong lôi cũng ngừng gào thét. Cổ Nham cẩn thận hạ xuống kiểm tra thực hư, phát hiện tên này đã chết.
Nhìn lại Lâm Phiền, tên này cũng đang mang dáng vẻ không hiểu, cái Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết này yêu thú bên trong không lợi hại, dù rằng Lâm Phiền đã tiến nhập Kim Đan kỳ. Vậy chỉ có thể là tên tà nhân này không địch lại chín con yêu thú bên trong ảo cảnh. Mà yêu thú ảo cảnh cũng không có hồn phách, không sợ Oan Hồn phiên, trực tiếp đem tà nhân thôn phệ, tà nhân không có thủ đoạn khác để phản kháng.
Gió êm sóng lặng, bốn gã đệ tử nói lời cảm tạ, mọi người nghe Lâm Phiền giải thích xong đều có chút khó hiểu, cuối cùng Bạch Mục nói:
- Có thể là tà nhân này tu vi cực thấp hay không?
- Đúng.
Lâm Phiền gật đầu:
- Nếu như đúng như thế thì hợp lý.
Bạch Mục có chút lo lắng:
- Nếu như đúng như vậy thì thực là phiền toái, người có tu vi thấp như thế vẫn có thể sử dụng được Oan Hồn phiên, hơn nữa còn du đấu với chúng ta lâu như thế.
Cổ Nham nói:
- Đi xuống xem một chút.
Tám người mở Tỵ Thủy quyết tiến vào trong Đại Độ hà, bên bờ sông có một chỗ kỳ thạch dựng đứng, dưới đáy sông phát hiện một cái tế đàn. Tế đàn là một cái bàn đá bình thường, bên trái có dựng một lá cờ, trên mặt bàn là một cái bạch cốt khô lâu, trên trán khô lâu có một chữ “Vạn” ngược.
Bạch Mục nói:
- Không sai, đây là tế đàn. Giáo chủ Quỷ môn từng phát khô lâu bạch cốt có chữ “Vạn” ngược cho đệ tử, đệ tử phải đem máu huyết của người thân cận nhất vẽ lên trên, sau đó đem người không cùng huyết thống vẽ lên, hơn mười ngày sau, cờ cắm bên phải đã bị luyện thành Oan Hồn phiên. Quỷ môn bị diệt là vì giáo chủ bị giết, nếu như không có giáo chủ phân phát bạch cốt khô lâu thì đệ tử khó có thể tu luyện. Mà cái bạch cốt khô lâu này cũng rất huyền bí, luyện chế như thế nào thì không ai biết được. Gặp được vật hại người như thế cần phải hủy ngay.
Bạch Mục nói, Chưởng Tâm lôi đã đem bạch cốt khô lâu đánh thành từng mảnh nhỏ.
Như Bạch Mục đã nói, chỗ đáng sợ nhất của Quỷ môn chính là đám đệ tử tu vi rất thấp vẫn có thể luyện thành Oan Hồn phiên. Bá tánh mười hai châu tới mấy ngàn vạn, luôn luôn có người hận sao ông trời bất công, những người này chỉ cần luyện mấy ngày tâm pháp nhập môn dưỡng khí đã có thể điều khiển Oan Hồn phiên, vậy…
Bạch Mục nói:
- Ngươi xem tên tà nhân này là xương bọc da, cũng bởi vì tu vi quá thấp mà lại sử dụng Oan Hồn phiên đấy. Lúc sử dụng, Oan Hồn phiên sẽ hấp thu máu huyết của chủ nhân nó, nếu như không có tu vi nhất định mà cố dùng, cuối cùng chỉ có chết.
Cổ Nham nói:
- Bất kể như thế nào, chuyện Quỷ môn phải thông báo lại cho chưởng môn.
Một người có vẻ là cầm đầu bốn tên đệ tử lên tiếng:
- Để chúng ta trở về báo cáo với chưởng môn.
Cổ Nham gật đầu:
- Chuyện Oan Hồn phiên rất cấp bách, kính xin chưởng môn nghĩ giải pháp phá giải.
- Được, cáo từ.
Bốn người không ngừng lại, sau khi chắp tay chào liền lập tức xuất phát hướng về phía Vân Thanh môn.
Cổ Nham đưa mắt nhìn Oan Hồn phiên:
- Không biết có bao nhiêu hồn phách bị giam giữ bên trong, ta xem không bằng đưa nó tới Thiên Âm tự, nhờ bọn họ siêu độ oan hồn.
Phật môn vốn có ưu thế ở phương diện này.
- Được.
Ba người khác đều không có ý kiến.
Bởi vì Lâm Phiền có Càn Khôn giới, cho nên cái Oan Hồn phiên này do Lâm Phiền cầm, vừa cầm vào Oan Hồn phiên liền cảm giác được oan hồn kêu gào. Lâm Phiền thầm nghĩ, cái Quỷ môn này so với tà phái còn muốn tà đạo hơn.
…
Núi không cần cao vẫn có tiên ngự, Thiên Âm tự không chỉ không ở trên núi cao, hơn nữa còn nằm ở ven đường trong thành, nhìn từ bên ngoài thì nơi này xưa cũ đơn giản, không có cái gì đặc biệt. Trước núi có môn khách hành hương rất nhiều, phần lớn đều là những người gặp phải khó khăn, cầu bồ tát phù hộ. Có người hứa nguyện cầu xin đề tên bảng vàng, đáng tiếc hắn đã quên, bồ tát giúp ngươi đề tên lên bảng vàng, nguyên bản ngươi là tên xui xẻo thì tìm ai nói lý lẽ đây? Vậy bồ tát chẳng phải là thành người xấu à?
Trên đường đi, tín đồ đối với bốn gã ăn mặc đạo bào đều quăng đến ánh mắt hèn mọn cùng khinh thường, thậm chí còn có người mở miệng khiêu khích, may mắn có hòa thượng sơn môn ngăn cản, hỏi:
- Bốn vị cư sĩ từ nơi nào đến?
Cổ Nham chấp tay:
- Chúng ta đến từ Vân Thanh sơn, muốn gặp phương trượng.
Phương trượng và trụ trì là cách gọi khác nhau chứ không giống nhau. Phương trượng không tiếp xúc ngoại giới, thường chỉ ở trong sương phòng tu luyện nhưng danh vọng rất cao. Trụ trì là người đứng đầu, thường tiếp xúc ngoại giới. Bất quá ngoại nhân thường biết trụ trì, không biết phương trượng.
- Mời bốn vị cư sĩ qua bên kia pha trà, ta đi thông báo một tiếng.
Hòa thượng này chỉ là phàm nhân, nhưng vẫn biết được một ít chuyện tình của Thiên Âm tự, cũng không làm chậm trễ, cho tiểu hòa thượng dẫn người đi uống trà, hắn lập tức đi qua sơn môn bẩm báo.
Rất nhanh, hòa thượng trở lại, dẫn bốn người đi vào trong, xuyên qua chủ điện, đến Thiên Âm tự chính thức, cái Thiên Âm tự này thoát tục hơn nhiều, có vài hòa thượng đang cày ruộng, lúc đi qua, họ đều dừng tay, chắp tay hình chữ thập đi lễ đầu. Một đường đến chánh điện, trên bồ đoàn ở chánh điện có một lão hòa thượng đang ngồi, còn có một hòa thượng khác trông vô cùng uy vũ, tay cầm kim cương xử đứng thẳng bên cạnh.
- Lo pha trà!
Lão hào thượng đứng lên, tay hợp thành hình chữ thập:
- Bốn vị cự sĩ từ xa xôi tới, khổ cực rồi, mời ngồi bên này.
Hòa thượng uy vũ kia vẫn đứng bên người lão hòa thượng, Lâm Phiền có thể thấy được, lão hào thượng này không có tu vi, nhưng hòa thượng uy vũ đứng phía sau tuy còn trẻ nhưng tu vi khác cao. Đại thừa phật môn đều là như thế, tịnh tăng là chính, vũ tăng hộ tự, bất quá lão hòa thượng này chỉ là trụ trì, không phải phương trượng. Cổ Nham khách khí vài câu, rồi đem sự tình nói sơ qua, sau đó Lâm Phiền đem Oan Hồn phiên ra.
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai!
Lão hòa trượng thở dài:
- Ngiệp chướng ngàn năm, đến nay chưa dứt.
Lão hòa thượng nói một việc làm cho cả bốn người đều ngạc nhiên. Giáo chủ của Quỷ môn lúc ấy chính là đồ đệ của phương trượng Thiên Âm tự, tu vi khá cao, nhưng tâm thuật bất chánh. Phật môn dùng đạo để hướng thiện con người, sẽ không vứt bỏ hắn, phương trượng muốn dùng phật hiệu để độ tâm. Nhìn có chút hiệu quả, mà trước khi phương trượng viên tịch, truyền chức vị phương trượng cho nhị đệ tử, điều này làm cho giáo chủ Quỷ môn vô cùng bất mãn, vậy mà đem phương trượng ám sát, sau đó chiếm lấy xá lợi của sư phụ trốn đi.
Nhưng không ai biết vì sao đệ tử này đột nhiên tạo ra tà thuật Quỷ môn, hơn nữa còn trở thành giáo chủ. Năm đó, lúc Vạn Tà môn công phá tổng đàn Quỷ môn, giáo chủ trốn đi, cuối cùng bị vũ tăng của Thiên Âm tự bắt được. Vốn định giam giữ ở Thiên Âm tự để hỏi han, nhưng hắn lại không phục Thiên Âm tự, tự sát mà chết, cho nên không biết đệ tử này trúng phải tà thuật gì. Bởi vì đầu sỏ bị diệt , quan hệ giữa Thiên Âm tự cùng Ma giáo và chính đạo lúc ấy không được tốt, để tránh tạo ra tranh chấp, Thiên Âm tự không tuyên cáo việc này, để tránh một hồi phật đạo tranh đấu. Về sau thời gian đã lâu, thêm việc Quỷ môn mai danh ẩn tích, việc này coi như trôi vào dĩ vãng.