Cổ Nham là người thuần khiết, nghe Lâm Phiền nói thế liền không tự chủ được mà nhìn về phía sương phòng của Liệt Hỏa lão tổ cùng Tà Phong Tử vẫn đang ngồi diện bích ngay tại chỗ cũ, nói đến lửa thì ai còn có thể so am hiểu với Liệt Hỏa giáo?
Bốn người hàn huyên vài câu xong đều tự về phòng, ước chừng sau một nén nhan, một đạo kiếm quang phóng thẳng lên trời. Lâm Phiền đang ăn khuya ngoài phòng quan sát Tà Phong Tử, ngẩn đầu lên, chỉ thấy kiếm quang kia bay qua, ẩn hiện bên trong là một con chim lớn. Lâm Phiền biết rất rõ, đây là phương pháp hợp nhất ngự kiếm, thúc dục chân khí đến cực hạn, đặc tính của bảo kiếm cũng hiện lên rõ ràng, qua đó thấy được người này đang vô cùng sốt ruột.
Một lát sau, tông chủ Tử Dương tông, hộ pháp, tuần sát sử, tinh anh đệ tử cùng hơn hai mươi người cấp tốc đi về phía tây. Lâm Phiền mặc đồ lót nhìn về phía tây, chẳng lẽ phía tây cũng bắt lửa rồi?
Tại phía xa xa, Tà Phong Tử phóng đến một câu:
- Ngươi cũng thật nhiều chuyện.
Có lúc nào ta không hử? Lâm Phiền cách không đưa một câu đến vị trí Tà Phong Tử:
- Ai cần ngươi quản.
- Ngươi không cần phải nhìn chằm chằm vào ta có được không?
Tà Phong Tử có chút căm tức hỏi.
- Ngươi không nhìn ta làm sao biết ta nhìn ngươi chằm chằm?
- Ta tự nhiên biết rõ.
Lâm Phiền nói:
- Khoác lác, coi chừng ta nhìn chằm chằm ngươi diện bích suốt ba ngày đấy.
- …
Nội tâm Tà Phong Tử đang chửi cha mắng mẹ Lâm Phiền.
- Ta nói này tiểu điên tử, sư phụ ngươi đâu rồi?
Tà Phong Tử trả lời:
- Ta nói rồi, ngươi quá yêu thích chõ mõm vào việc của người khác.
- Là hiếu kỳ.
Lâm Phiền hỏi:
- Các ngươi gia nhập Tử Tiêu điện là có âm mưu gì?
- …
Tà Phong Tử không nói câu nào.
- Hẳn là phải có?
Lâm Phiền nói.
- Hừ!
Tà Phong Tử không để ý tới Lâm Phiền.
Lâm Phiền hỏi:
- Muốn tắm không?
- …
Tà Phong Tử cắn răng không nói, tên này đang tự căm hận mình lắm miệng, nói được một câu thì thằng nhãi này liền không dứt.
Đúng lúc này, Trương Thông Uyên dẫn sáu gã đệ tử đến, đáp xuống đất hỏi:
- Tà Phong Tử, Liệt Hỏa lão tổ đâu?
Tà Phong Tử trả lời:
- Ta không biết.
- Hừ!
Trương Thông Uyên không khách khí, một kiếm phá tung cửa, trong phòng rỗng tuếch, Trương Thông Uyên quát:
- Bắt hắn.
- Dạ.
Hai đệ tử hai đóa tường vân ném ra một cái xích sắt, cái cái xích sắt này là Khốn Tiên tác, là một loại pháp bảo tự chế, tà nhân, ma nhân cùng con dân chính đạo đều biết cách luyện chế. Khốn Tiên tác có tác dụng là trói buộc người tu chân, làm cho đối phương không cách nào vận dụng được chân khí, giống hệt như phàm nhân bị trói lại. Bất quá, chỉ cần đối phương không có hôn mê hoặc còn có chân khí để vận chuyển, vậy thì Khốn Tiên tác không cách nào trói được. Vật này thường dùng trong lúc đuổi bắt phản đồ, đem tên đó đánh bại sau đó gô cổ lại.
Khốn Tiên tác giống như đá thử vàng, chính là muốn thăm dò Tà Phong Tử có làm phản hay không. Trương Thông Uyên cùng đệ tử khác đề phòng, nếu như Tà Phong Tử rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy thì chỉ có thể quần ẩu, đem hắn đánh bắt tỉnh sau khi đuổi bắt. Không ngờ Tà Phong Tử lại không chút phản kháng, mặc cho Khốn Tiên tác trói cứng mình lại.
- Có đảm sắc.
Trương Thông Uyên khen một câu, tên này dám đem sinh tử của mình giao cho người khác, Trương Thông Uyên nói:
- Bắt hắn đưa vào Ngục sơn.
- Dạ!
Đệ tử thi triển Khốn Tiên tác, một mình kéo đầu xích sắt, thân thể Tà Phong Tử cũng đi theo. Đây là một chỗ diệu dụng khác của Khốn Tiên tác, bình thường thì mang theo người khác giống như vác theo cả ngọn núi, nhưng Khốn Tiên tác lại bất đồng, có thể đem ngượi bị trói thoải mái mang đi.
Lâm Phiền thấy Trương Thông Uyên phải đi liền vội hỏi:
- Trương Thông Uyên, xuống ăn khuya không?
Trương Thông Uyên nhìn hai bên một chút, tựa hồ có phần do dự, cuối cùng vẫn là đáp xuống đi đến trước mặt Lâm Phiền, cầm lấy hồ lô rượu trước mặt Lâm Phiền mà tu ừng ực vài ngụm như xả giận. Lâm Phiền hỏi:
- Có phải Tàng Thư điện bị cháy rồi không?
Trương Thông Uyên lắc đầu, nhìn mọi người trên Tiếp Khách sơn bị động tĩnh làm tỉnh lại đang tụ tập tới. Dù sao bọn họ cũng sẽ biết, không bằng nói luôn bây giờ, miễn cho chúng ta tội bất kính. Trương Thông Uyên hít một hơi thật sâu cất tiếng:
- Lưu Ly chân nhân vừa mới vũ hóa.
- Hả?
Người phụ cận cả kinh.
Lâm Phiền không rõ:
- Lưu Ly chân nhân là ai?
Bạch Mục đứng bên người Lâm Phiền giới thiệu:
- Ái thê của Tử Vân chân nhân, ái nữ của chưởng môn Tử Tiêu điện đời trước.
Lâm Phiền kinh hãi:
- Lão bà của Tử Vân chân nhân bị giết rồi?
Trương Thông Uyên nheo mắt:
- Làm sao ngươi biết là bị giết? Ta chỉ nói nàng ta vũ hóa thôi.
Lâm Phiền khinh bỉ:
- Nói nhảm, chưởng môn các ngươi còn trẻ như vậy, vậy có khả năng sẽ lấy một lão phụ hay không? Không phải là bị giết thì chẳng lẽ là đại nạn buông xuống à?
Được rồi, ngươi hay, khinh bỉ hợp lý, Trương Thông Uyên nói:
- Lúc chưởng môn cứu hỏa, phát hiện pháp bảo của mình khác thường, vội vàng lệnh cho chúng ta đi đến chỗ ở của chưởng môn ở Tiểu Vân Phong, ta đến đó dò xét, phát hiện Lưu Ly chân nhân đã vũ hóa. Lưu Ly chân nhân bị người ta đánh lén từ phía sau, bây giờ cũng đã phong sơn, thỉnh mọi người an tâm chớ vội.
Bạch Mục thấp giọng:
- Lưu Ly chân nhân tư chất bình thường, mặc dù là ái nữ của chưởng môn đời trước nhưng tu vi không cao.
Tử Vân chân nhân thật cao cường nha, có thể là ái mộ, có thể là giao dịch, sau khi hắn lây ái nữ của chưởng môn đời trước thì an vị trên bảo tọa tông chủ Tử Dương tông, sau đó danh chính ngôn thuận tấn cấp làm chưởng môn Tử Tiêu điện.
…
Một đêm đầy biến cố, ngày thứ hai, một tên Tầm Long cung của Ma giáo ở Tiếp Khách sơn nói cho Lâm Phiền biết rõ tình huống, căn cứ vào hiện trường, Lưu Ly chân nhân vốn cùng người quen gặp mặt nói chuyện, thjời điểm xoay người liền bị người quen kia dùng chân nguyên chi lực ngưng tụ Chưởng Tâm Lôi đánh lén. Chưởng Tâm Lôi thuộc về pháp thuật cấp thấp, theo thi thể Lưu Ly chân nhân mà xem xét, người sử dụng Chưởng Tâm Lôi có tu vi rất cao. Chưởng Tâm Lôi xuyên thẳng qua chân khí hộ thể, đánh thẳng vào Kim Đan làm cho nàng bị trọng thương. Lưu Ly chân nhân miễn cưởng khởi động pháp bảo ngăn địch, không ngờ tới Nhất Kiếm Tây Lai, đem đầu nàng vốn không có năng lực phòng ngự cắt đi.
Đây là chuyện vô cùng nhục nhã, ngay tại môn phái mình, lão bà chưởng môn hiện tại đồng thời là ái nữ chưởng môn đời trước bị sát hại, không chỉ mình Tử Vân chân nhân không nén nổi phẫn nộ, mà tất cả đệ tử môn phái cũng phẫn nộ vô cùng. Vô luận là một tường vân, hai tường vân, dù cho trong môn phái lấy đẳng cấp để phân địa vị, nhưng thân là đệ nhất đại phái chính đạo, tâm bọn họ đều mang theo cảm giác tự hào, việc này xảy ra hệt như chà đạp lên tự ái của bọn họ.
Lúc sáng sớm, chấp pháp chưởng lão Tử Tiêu điện cùng hơn mười tên đệ tử ba đóa tường vân đến Tiếp Khách sơn, hỏi thăm một cách khách khí lẫn lễ phép hành tung đêm qua của tất cả mọi người trên Tiếp Khách sơn. Dưới cái nhìn của bọn hắn, chỉ có thể là nội ứng gây ra hoặc là người phái khác tham gia lần hội minh này. Ma giáo, Vân Thanh môn, Lôi Sơn đều nói rõ hành tung của mình, cũng có đệ tử nhìn thấy bọn họ, rất nhanh bài trừ hiềm nghi. Một đường truy xét, cuối cùng phát hiện chỉ có Liệt Hỏa lão tổ chẳng biết đi đâu.
Chủ nhân oán giận, mà khách nhân là người ngoài cuộc đều không hiểu ra sao, có thật là Liệt Hỏa lão tổ làm không? Liệt Hỏa lão tổ hạ mình, giải tán Liệt Hỏa giáo, chỉ là vì muốn sát hại thê tử của Tử Vân chân nhân sao? Không quản người khác nghĩ ra sao, Lâm Phiền nhất định không đồng tình với ý kiến đó. Không thể không nghĩ là trùng hợp, còn có Tà Phong Tử, cho dù Liệt Hỏa lão tổ có giết lão bà của Tử Vân chân nhân thì nhất định phải kéo theo Tà Phong Tử bỏ chạy. Ngày hôm qua Trương Thông Uyên bắt Tà Phong Tử, Tà Phong Tử vậy mà không chút kháng cự nào, chuyện này vô cùng không hợp với tính cách của Tà Phong Tử.
Tử Vân chân nhân đối với Lưu Ly chân nhân không có tình cảm gì, phẫn nộ lớn hơn thương tâm, hắn nhận tiếp báo bên trong đại điện, hàn huyên với truyền công chưởng lão vài câu, cũng rất hoài nghi có thật là Liệt Hỏa lão tổ là thủ phạm hay không. Nếu như Liệt Hỏa lão tổ thật sự là thủ phạm vậy phải kéo theo đồ đệ chạy trốn. Tà Phong Tử tu vi không thấp, đồng thời cũng là một sự trợ giúp rất lớn, tại sao tên này lại bình thản diện bích ở Tiếp Khách sơn?
- Báo!
Một đệ tử nói:
- Phát hiện Liệt Hỏa lão tổ bên ngoài trăm dặm, chấp pháp chưởng lão cùng bốn gã đệ tử đã vây bắt hắn.
- Bốn gã đệ tử có thể vây bắt một đại tông sư?
Truyền công trưởng lão hỏi một câu.
Truyền lệnh đệ tử trả lời:
- Liệt Hỏa lão tổ chỉ thủ không công.
Truyền công trưởng lão nói:
- Có điểm kỳ quái.
Tử Vân chân nhân gật đầu:
- Làm phiền truyền công trưởng lão đi nhìn thử.
- Tuân lệnh.