Đêm dài người tĩnh, dả tọa rồi ngủ, ngủ rồi đả tọa, Lâm Phiền ngồi trên giường đả tọa một nửa, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhớ tới Tà Phong Tử, vì vậy đẩy cửa gỗ ra, chỉ thấy Tà Phong Tử vẫn đang diện bích như cũ. Có sư tất có đồ, Tà Phong Tử này tính tình cứng cỏi, đối với Liệt Hỏa lão tổ mà nói cũng có chút điểm giống nhau, vậy nên gián tiếp nói rõ Liệt Hỏa lão tổ đầu hàng Tử Tiêu điện có trá. Nhưng mà biết rõ có trá cũng chẳng biết được trá chỗ nào.
Lâm Phiền chỉ tùy tiện nghĩ một chút, chuyện tình Tử Tiêu điện không tới phiên hắn quan tâm, cho dù có thì hắn cũng không có tâm tình đi quản. Chỉ là biết rõ Tà Phong Tử là người Liệt Hỏa giáo, Liệt Hỏa giáo có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi. Tại Đại Tuyết sơn, mình liên thủ với Tây Môn Suất làm trọng thương Tà Phong Tử, Tà Phong Tử khẳng định sẽ nhớ kỹ trong lòng. Nếu mình không gọi tên hắn thì hắn cũng sẽ không rối loạn tâm trí, hạ sai cờ.
Lâm Phiền đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ đột nhiên cảm giác thấy phía đông đỏ hồng, đẩy cửa ra hướng về phía đông xem xét, chỉ thấy một ngọn núi cách nơi này khoảng ba mươi dặm đều là lửa.
- Đi lấy nước.
Mấy tên đệ tử Tử Tiêu điện hô to, đánh thức tất cả mọi người.
Mọi người rời khỏi phòng, nhìn về phía đông, thế lửa lúc này phi thường hung mãnh. Chỗ sơn lâm, một khi rừng cây tùng bắt lửa thì thế lửa khó lòng khống chế. Bất quá người ở đây vẫn là người tu chân, lấy vài cái đạo thuật hệ thủy ra cũng có thể dễ dàng dập tắt hỏa hoạn, tại sao lại trở thành tràng cảnh thế này?
Cổ Nham nói:
- Đi xem.
Ba người đám Lâm Phiền cùng một chỗ bay về phía núi lửa, Lâm Phiền quay đầu thoáng qua, Tà Phong Tử đang diện bích không một chút để tâm, đối với sự kiện ồn ào náo nhiệt như thế này mà cũng giống như không thấy, mà Liệt Hỏa lão tổ sư phụ hắn lại đóng chặt cửa phòng.
Đã có không ít đệ tử tụ lại phụ cận núi lửa, từ xa có thể trông thấy hỏa quang chiếu rọi làm cho bóng người lau động. Bạch Mục nói:
- Không ổn, lửa đang cháy ở Cô Lão sơn, phía trên là Tàng Thư điện.
Lâm Phiền nghi vấn:
- Tàng Thư điện không phải có trận pháp cấm chế sao?
Bạch Mục gật đầu:
- Cũng bởi vì có trận pháp cấm chế nên lửa mới cháy mạnh như thế đấy.
Lúc bay tới gần, Trương Thông Uyên đã tới, tên này không nói hai lời, ngự kiếm lao vào bên trong, bên trong biển lửa hiện lên bát quái, bát quái phát ra ánh sáng trắng chiếu lên người Trương Thông Uyên, Bạch Mục gật đầu nói:
- Đúng thật là Thái Cực Cửu Cung đồ, Thái Cực Cửu Cung đồ là một món thượng cổ bảo vật, có thể bố trí Thái Cực Cửu Cung trận, không cần ai điều khiển, một khi bị xâm phạm sẽ tự khởi động trận thế, bất luận là cái gì tiến vào cũng sẽ bị công kích. Tàng Thư điện của Tử Tiêu điện đứng đầu thiên hạ, mấy ngàn năm qua chưa bao giờ mất trộm, chắc hẳn đó là công lao của Thái Cực Cửu Cung đồ.
Chỉ thấy giữa bạch quang Trương Thông Uyên tả xung hữu đột, Bạch Mục nói:
- Trương Thông Uyên muốn tiến nhập Cửu Cung quân trận.
Cửu Cung nguyên bản ám chỉ cách dùng chín con số xếp đặt làm ba hàng, mỗi hàng đều có ba con số, mấy con số này nghiên hay thẳng gì cũng đều có tổng bằng nhau. Sau lại diễn hóa, nghe đồn có người có thể biến hóa lên thành 1999 nhóm, tất cả 1999 nhóm ấy đều cho kết quả đồng dạng.
Cửu Cung đồ không phải là Bát Trận đồ, Cửu Cung đồ không có cửa tử cũng không có sinh lộ. Kẻ vào trận vô luận là vào bằng đường nào cũng đều giống nhau, muốn phá trận cần phải tính toán công thức ra số lượng. Giống như Trương Thông Uyên lâm trận, mười thành vây quanh, hắn phải công phá chính xác một thành, nếu không sẽ biến thành mười một thành, như vật nhất định phải công phá hai thành mới thừa lại chín thành phù hợp với suy tính Cửu Cung, lúc này mới có thể phá trận rời khỏi. Thông thường mà nói, nếu không phải người tu trận pháp thì khó có thể phá trận. Nhưng trận này không có lực sát thương địch nhân, chỉ cầu vây khốn, cho dù Trương Thông Uyên tính không ra cũng không cần lo lắng đến tính mạng.
Trong Tử Tiêu điện, có thể đóng lại Cửu Cung đồ chỉ có chưởng môn, hắn nắm trong tay tín vật chưởng môn, có thể tự tiện tiến vào. Trương Thông Uyên xúc động nhất thời đánh giết đi vào, kết quả bị vây khốn, cũng là nhắc nhở mọi người không cần phải lỗ mãng. Muốn cứu hỏa trước tiên phải phong bế trận pháp, nếu không thì vô luận là tông sư đệ tử hay pháp thuật bảo kiếm gì đi nữa cũng không cách nào đánh vào Thái Cực Cửu Cung đồ. Hộ sơn pháp trận như thế cũng không phải thứ mà một cao thủ có khả năng đối kháng.
Chưởng môn ở tại Tiểu Vân Phong, cự ly cách Cô Lão sơn tương đối xa, cũng không thể trông thấy hỏa quang từ chỗ đó, sau khi có đệ tử thông báo thì hắn mới xuất phát. Trương Thông Uyên bị nhốt bên trong đúng thời gian một chén trà, chưởng môn Tử Vân chân nhân lúc này mới vừa tới phụ cận núi lửa, nhìn hai bên một chút, tiến đến tông chủ Tử Dương tông nói vào tai vài câu, sau đó mới tiến vào Thái Cực Cửu Cung đồ. Tay hắn nắm chặt một cái kim bài, pháp trận không khởi động cản trở.
Tông chủ Tử Dương tông cùng thân tín của mình chắp tay:
- Bốn vị đạo huynh, mời về Tiếp Khách sơn trước, việc nhỏ như thế này cũng ta có thể ứng phó, không dám làm phiền đạo huynh ra tay.
Cổ Nham nói:
- Nhiều một người thêm một phần lực, cái Thái Cực Cửu Cung đồ này chỉ có một cửa, thế lửa tất nhiên sẽ xâm nhập hướng Tàng Thư điện…
Lâm Phiền ngắt lời:
- Nếu đã vậy thì chúng ta xin cáo lui trước.
Cổ Nham nghi hoặc, Lâm Phiền nháy mắt mấy cái, Cổ Nham nhớ tới lời dặn dò của Thiên Vũ chân nhân, gật đầu, cùng bốn người rời khỏi phụ cận núi lửa. Ngoại trừ bọn họ, khách nhân đến xem náo nhiệt cũng đều bị đệ tử Tử Dương tông mời về Tiếp Khách sơn.
Lâm Phiền nói:
- Cái tên Tử Vân chân nhân này không phải sợ chúng ta gây trở ngại không giúp gì được, mà là sợ chúng ta thừa dịp Thái Cực Cửu Cung đồ đóng lại tiện tay lấy đi vài món.
Diệp Vô Song bất mãn:
- Không phân biệt tốt xấu.
Bạch Mục ngược lại lại giải vây cho Tử Vân chân nhân:
- Căn bản của Tử Tiêu điện chính là Tàng Thư điện, Tàng Thư điện chỉ chịu quản lý của chưởng môn. Không nói chúng ta là ngoại nhân, coi như là đệ tử Tử Tiêu điện cũng không thiếu người thèm thuồng sách trong Tàng Thư điện. Ngươi xem cái Tàng Thư điện này, chín tầng bảo tháp, mỗi tầng đều có cấm chế Thái Cực Cửu Cung đồ, không được sự cho phép thì không được lên tầng. Đây cũng là sợ đệ tử ham hố quá nhiều thôi.
Lâm Phiền bổ sung:
- Thủ đoạn này cũng là một hảo thủ đoạn giữ gìn chức vị chưởng môn.
Chỉ có chưởng môn mới có khả năng đóng lại trận pháp, có quyền trao tặng đệ tử khả năng xuất nhập, quyền lực đúng thật quá cao.
Bạch Mục không phản bác:
- Tử Tiêu điện thua trước chế ước của chưởng môn cùng tám tông khác là nghe điều không nghe tuyên, nếu như Tử Dương tông không thể khống chế Tàng Thư điện vậy thì làm sao có thể khống chế tám tông khác? Đây cũng là bất đắc dĩ. Tử Vân chân nhân coi như cũng có phần chí khí, muốn thu hồi quyền thế của tám tông, quy về một thể. Thật đáng tiếc, người này lại không nỡ ủy quyền, tám tông ấy sẽ dễ dàng tin tưởng hay sao.
Diệp Vô Song nói:
- Sau đó Liệt Hỏa giáo tới cửa, nguyện ý lệ thuộc trực tiếp trở thành tông phái Tử Tiêu điện, Tử Vân chân nhât nhất định rất cao hứng loại chuyện này, thế lực để bắt ép tám tông khác lại nhiều hơn một phần.
Nói đúng cũng không đúng, kêu sai cũng không sai, tám tông nghe điều không nghe tuyên, tâm phòng bị của bọn họ tất nhiên sẽ xuất hiện. Đây là vấn đề dẫn phát nội loạn trong lịch sử, mặc khác, hiện tại tám tông không có lai vãng quá nhiều cùng Tử Tiêu điện, giống như một môn phái độc lập. Nhưng bởi vì chưởng môn khống chế Tàng Thư các nên bọn họ không dám đứng ra tạo lập môn phái, nếu không sẽ mất đi tư cách tiến vào Tàng Thư điện.
Tử Vân chân nhân đóng Thái Cực Cửu Cung đồ lại, lập tức triệu hoán rồng nước thủ hộ Tàng thư điện, không cho lửa xâm lấn, đệ tử thân tín Tử Dương tông tiếng vào bên trong, bắt đầu làm phép cầu mưa dập tắt núi lửa. Thời điểm bốn người Lâm Phiền trở lại Tiếp Khách sơn thì núi lửa đã được dập tắt hơn phân nửa, Lâm Phiền nghi hoặc:
- Việc này giống như có người bố trí vậy.
Cái này cũng đâu phải Chính Nhất sơn của mình, mình dù nướng thỏ hoang cũng sẽ không thể bắt lửa lớn đến vậy. Hơn nữa còn trực tiếp kích hoạt Thái Cực Cửu Cung trận, đem đệ tử thủ hộ bị nhốt trong trận, không cách nào ứng cứu.