Trương Thông Uyên cười:
- Không dám, lão tổ ngươi không phải cũng đã trở thành con nuôi của chưởng môn rồi sao?
Liệt Hỏa lão tổ chân thành nói:
- Nghĩa phụ nhân đức thiên hạ, chính là nhân trung chi long, uy nghi tứ phương, niên kinh hữu vi, đạo hạnh cao thâm, Ta mặc dù lớn tuổi hơn nghĩa phụ nhưng cũng bị chấn phục bởi phong phạm của người, lúc này mới nguyện ý tản đi Liệt Hỏa giáo, bái làm môn hạ nghĩa phụ. Tông chủ cũng được, đầy tớ cũng tốt, nghĩa phụ cần thì dù phải vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ.
Trương Thông Uyên hỏi:
- Ngươi đã quên rồi à, bảy trăm năm trước, Tử Tiêu điện liên thủ chính đạo công phá tổng đàn các ngươi, đem các ngươi khu trục tới tuyệt địa mênh mông, các ngươi còn khắc trên bia đá ở tổng đàn, sợ đệ tử quên đi mối thù này.
- Lửa đom đóm làm sao dám tranh phong cùng vầng nhật nguyệt. Chuyện này là chưởng môn đời trước của Liệt Hỏa giáo cổ hủ bố trí, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong vòng trăm năm, nghĩa phụ nhất định sẽ dẫn dắt Tử Tiêu điện hùng bá mười hai châu.
Là hùng bá chứ không phải chiếm lĩnh, thời kỳ xuân thu chính là phải có thực lực cường đại, làm cho các quốc gia khác kinh hãi mà thuần phục. Lời ngầm của Liệt Hỏa lão tổ chính là Tử Vân chân nhân sẽ lãnh đạo Tử Tiêu điện trở thành đại phái đệ nhất mười hai châu, trở thành kẻ dẫn đầu của rất nhiều tông phái tu chân. Liệt Hỏa lão tổ nói:
- Trương Liệt có kém đồ muốn vào giáo, không dám làm chậm trễ việc của hộ pháp, xin cáo từ trước.
Liệt Hỏa lão tổ rời đi, Trương Thông Uyên nhíu chặt lông mày:
- Kỳ quái, Tử Tiêu điện rốt cuộc có gì đáng giá để hắn toan tính mưu mô đây?
Vấn đề này Lâm Phiền cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn Liệt Hỏa lão tổ đi, tên này hiển nhiên không phải dạng người cam lòng hạ mình trước kẻ khác, dựa theo tiểu thuyết hoặc ghi chép ghi lại, loại người này không có mười phần lợi ích thì làm gì vô sỉ tới mức chịu làm nghĩa tử Tử Vân chân nhân? Nhưng mà Liệt Hỏa lão tổ rốt cuộc có mưu đồ gì? Liệt Hỏa lão tổ tán môn nhân đi hơn phân nửa, chỉ chừa lại hai mươi tên đệ tử. Tử Vân chân nhân lòng dạ hẹp hòi, cũng không phải là dạng vụng về hoặc ngu dốt, nhất định đã có phòng bị Liệt Hỏa lão tổ ở mức độ nào đó.
Ây, nói không chừng Tử Vân chân nhân cũng không tính ra được mưu đồ gì ở Liệt Hỏa lão tổ, cho nên hắn cảm thấy cần phải trấn phục Liệt Hỏa lão tổ, còn có một giải thích khác, Liệt Hỏa lão tổ chiếm lĩnh Hỏa Diệm sơn đắc tội tới Vạn Tà môn cùng Huyết Ảnh giáo, tuyệt đối không ngốc nghếch ở lại tuyệt địa mênh mông, mười hai châu lại liệt bọn họ vào tà phái, lúc này chính là tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Lâm Phiền vốn có suy nghĩ riêng của hắn, nhưng mà nghe Liệt Hỏa lão tổ cùng Trương Thông Uyên nói chuyện, Liệt hỏa lão tổ này cho dù tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng không cần hạ mình đến mức độ đó. Hơn nữa Ma quân hiện tại rất hiểu chuyện, tìm Ma giáo nói rõ ràng, ma giáo cũng sẽ không làm khó bọn họ, dù sao Liệt Hỏa giáo mang danh là tà nhân là bởi vì chưởng môn bọn họ nhâm binh thiên hạ, dùng lực lượng tu chân tàn sát quân sĩ bình thường.
Muốn phản công Tử Tiêu điện? Chuyện này căn bản là không có khả năng, quá lắm thì Tử Vân chân nhân bị ngươi ám toán, Tử Tiêu điện vẫn còn chín tông, cho dù Liệt Hỏa lão tổ có chôn giết Tử Dương tông, mấy tông khác tùy tiện cũng có thể đem Liệt Hỏa giáo hai mươi mấy mạng nghiền thành bụi phấn, huống chi Trung châu là phúc địa mười hai châu, chính đạo, Ma giáo cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
- Trương Thông Uyên.
Một tiếng gầm truyền đến.
Trương Thông Uyên xoay người, chỉ thấy một người mặc đạo bào xám, chân xỏ đạo hài, hắn bất quá chỉ mới hai mươi, làn da ngăm đen nhưng lại mang theo vẻ đẹp nam tính. Trương Thông Uyên sững sờ, sau đó cười ha ha:
- Trương Thông Uyên… Ta không phải Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên, có người tìm ngươi.
Diệp Vô Song, Bạch Mục cùng Lâm Phiền chỉ tay về phía Trương Thông Uyên:
- Hắn chính là Trương Thông Uyên.
Trương Thông Uyên tự nhận anh hùng, vậy mà lại đi làm chuyện dấu đầu lòi đuôi, ba người Lâm Phiền rất hiều kỳ.
Trương Thông Uyên cười khổ:
- Thuần túy là hiểu lầm, ta đã xin lỗi rồi mà.
- Ta nhổ vào, ngươi vậy mà thừa dịp muội muội ta tắm rửa…
Đám người Lâm Phiền lập tức đồng thời nhìn Trương Thông Uyên, phạm phải tội sắc phải phạt nặng nhất, ngươi có thể lấy vợ sinh con, như Tam Tam chân nhân đi kỹ viện hàng yêu trừ ma cũng tạm chấp nhận được, nhưng ngươi lại nhìn lén nử tử đàng hoàng tắm rửa, cái này là làm hỏng sự trong sạch của con gái người ta, vô cùng nghiêm trọng đấy. Trương Thông Uyên khẩn trương hô to:
- Thật oan uổng!
Nam tử quát hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy gì hay không?
- Ta nói ta không thấy gì thì ngươi có tin không?
Trương Thông Uyên hỏi.
- Đương nhiên không tin.
Trương Thông Uyên đùa giỡn, giật tung ngực ra:
- Một trăm bốn mươi cân thịt ở đây, muốn chém giết hay róc thịt tùy ngươi xử lý.
- Ngươi…
Nam tử phẫn nộ:
- Ta muốn báo cáo Tử Vân chân nhân, nếu như Tử Vân chân nhân không xử trí công bằng, Lôi Sơn phái ta cùng với Tử Tiêu điện không đội trời chung. Hừ.
Nói xong liền xoay người rời đi, Trương Thông Uyên bước lên phía trước giữ chặt, cúi đầu khom lưng:
- Lôi Chấn Tử, thật sự là hiểu lầm, đây là chuyện nhỏ, đâu cần làm cho nó thành lớn như vậy chớ.
Nếu việc này truyền đi, thanh danh mình không bị hạ thấp mới lạ.
Hiểu lầm?
Bát đại cao thủ, Tà Phong Tử xếp thứ nhất, Tây Môn Suất đứng thứ hai, Trương Thông Uyên bài danh thứ ba, Tuyệt Sắc bài danh thứ sáu, Cổ Nham bài danh thứ bảy, Lôi Chấn Tử bài danh thứ tám. Lôi Chấn Tử chính là đệ tử Lôi Sơn phái Nam châu, con của tông chủ Vân tông, đồng thời cũng là Vân tông tuần sát sử, chuyên xử trí đệ tử làm việc sai. Lần này hắn đại biểu Lôi Sơn phái đi Tử Tiêu điện, trên đường đi, Lôi Chấn Tử có việc, muội muội hắn, Lôi Thống Thống đi trước, sau đó nàng kia gặp được một hồ nước thanh tịnh, thấy bốn phía không người, nàng liền xuống hồ nghịch nước, không ngờ Trương Thông Uyên lại xông vào hồ nước…
Trương Thông Uyên nói, nghe nói phụ cận xảy ra việc Thử yêu đả thương người, cho nên một đường truy kích đến bên hồ, sau khi trở ra thì phát hiện có người con gái đang tắm, tưởng lầm là Thử yêu hóa thành hình người, yêu thú hóa hình người cần phải có tu vi năm trăm năm. Dưới sự kinh hãi của Trương Thông Uyên, một đạo bạch hồng quán nhật đánh tới. Nàng kia kinh hãi, phóng ra khỏi nước, người trần như nhộng đối chiêu với Trương Thông Uyên. Trương Thông Uyên biết ngay không đúng, lập tức che mặt bỏ chạy. Mặc dù là bịt tai trộm chuông nhưng trong lòng Trương Thông Uyên thầm cầu may mắn, tin tức xấu nhất chính là cô gái kia được gọi là Lôi Thống Thống, chính là con gái của tông chủ Vân tông Lôi Sơn, tin tốt chính là Lôi Thống Thống sau khi khóc rống một hồi thì trở về Nam châu. Vốn cho rằng nàng không nhận ra mình, nhưng khi thấy Lôi Chấn Tử tỏ thái độ này đối với mình thì chỉ biết xong đời.
Lôi Chấn Tử nói:
- Việc này chỉ có một biện pháp.
Trương Thông Uyên vui vẻ nói:
- Mời nói.
Lôi Chấn Tử đáp:
- Ngươi lấy em gái ta.
- Ha ha ha ha, ngươi nói chơi hay nói giỡn đấy.
Trương Thông Uyên cười, chỉ là nhìn heo chạy thôi mà, đâu cần nhất định phải ăn thịt heo.
- Em gái ta lấy danh nghĩa Lôi Sơn đến Tử Tiêu, lại bị đệ tử Tử Tiêu điện phi lễ.
- …
Cái tội danh này có thể lớn có thể nhỏ, phiền toái nhất chính là Thử yêu bị mình giết chết, đúng là chết không có đối chứng mà, Trương Thông Uyên trăm miệng cũng khó mà thanh minh.
Lôi Chấn Tử nói:
- Cứ định như vậy, ngươi có thể hướng phía chưởng môn ngươi nói rõ, sau đó Tử Tiêu điện đến Lôi Sơn ta cầu hôn. Chúng ta tự nhiên sẽ tìm mọi cách để từ chối, mà ngươi lại phải kiên trì không ngừng, dùng thành tâm để đả thông bọn ta.
Nội tâm Bạch Mục thầm cười, Lôi Sơn có một cái tập tục, nử tử nơi này đều rất rụt rè, cho dù yêu mến nam nhân tới cầu thân nhưng vẫn phải liên tục từ chối, cuối cùng mới lòng tràn đầy vui mừng xấu hổ đáp ứng, mà Lôi Chấn Tử nói lại vừa ngay thẳng lại vừa khó nghe.
Mọi cách từ chối? Nội tâm Trương Thông Uyên mỉm cười, cầu hôn thì có thể, nhưng ngươi không muốn nhận lời thì ta sẽ lập tức rời đi, ngươi bày ra chuyện, là ngươi không đáp ứng, ta không cần chịu trách nhiệm.
Trương Thông Uyên gật đầu:
- Được.
- Tiện nghi cho ngươi, còn có thể cùng muội muội ta hợp thể song tu.
Lôi Chấn Tử thấy sự tình đã xong cũng không nói thêm gì nữa, Bạch Mục chủ động tiến lên chào hỏi, hai bên khách sáo mấy câu, Lôi Chấn Tử có chút chú ý đến Cổ Nham, đúng thật là cao thủ, tuy tâm tính thiếu niên nhưng nếu hắn nhận thứ hai sẽ không ai dám nhận mình đứng đầu.
Trương Thông Uyên không muốn thảo luận việc nhìn nữ nhân tắm rửa với Lâm Phiền, hắn mang bốn người đến chỗ ở liền vội vàng cáo từ. Lúc về đêm, một đệ tử Tử Tiêu điện đưa tới dưa và trái cây, xem xét, đều là thượng phẩm dưa và trái cây đấy, ngoại trừ đặc sản Trung châu, còn có dưa và trái cây đặc sản Nam châu và tiểu Đông Châu. Người tu chân tuy tích cốc nhưng dưa và trái cây cũng sẽ ăn một ít, yến hội cũng sẽ dùng dưa và trái cây làm chủ, rượu ngon làm phụ. Bốn người Lâm Phiền cảm thấy Tử Tiêu điện đãi khách rất có khí độ vương giả, thật đúng là không keo kiệt chút nào mà.